Chương 900: Mượn thế lập uy

Trùng Sinh Chi Nha Nội

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Liễu Tuấn, ra ngoài uống trà đi.
Cận Hữu Vi gọi điện tới.

– Sao thế, Cận đại công tử đổi khẩu vị rồi à?
Liễu Tuấn trêu:

Cận Hữu Vi mời y đi tiêu khiển cũng không phải là chỉ một hai lần nữa, cơ bản chỉ cần không phải có chuyện quá quan trọng là Liễu Tuấn sẽ không từ chối. Nói ra cũng thú vị, hình như tới tỉnh A lâu như thế rồi, Trừ Khâu Tình Xuyên, Bàn Đại Hải và Đại Cương, Liễu Tuấn chỉ nhận lời mời “giải trí” của Cận Hữu Vi.

Có điều Cận Hữu Vi mời không phải tắm hơi thì mát xa, nếu không thì là uống rượu, cái chuyện uống trà tựa hồ không dính líu dì tối Cận công tử, người này từ trên xuống dưới chẳng tìm thấy nổi một chút văn nhã.

– Ha ha, gần đèn thì rạng mà! Làm bạn với cậu lâu như thế, ít nhiều cũng bị ảnh hưởng chứ, phải không?

Liễu Tuấn cười nói:
– Cận công tử khiêm tốn rồi, nói rõ địa phương đi!

– Ngữ hậu thiêm tình, phòng trà Hoàng sơn vân vụ.

Liễu Tuấn nhướng mày lên, lạnh nhạt nói:
– Anh lại định xen vào đấy à?

Vì phòng trả Hoàng sơn vân vụ là nơi Liễu Tuấn thường ghé thăm, chỉ cần không có ai chiếm dụng, Liễu Tuấn mỗi lần tới Ngữ hậu thiêm tình đều uống trà ờ đó. Cận Hữu Vi lần đầu tiên mời y đi uống trà lại chỉ thẳng ra được cái tên này, tuyệt đối không phải là trùng hợp.

– Không định xen vào, chỉ không muốn thấy bạn bè đánh nhau mà thôi.
Cận Hữu Vi cũng không che dấu, nói thẳng thắn với thái độ thản nhiên.

Liễu Tuấn lạnh nhạt nói:
– Chỉ là là bạn của anh, nói thật ra, bạn của anh tôi chẳng để vào mắt.

Cận Hữu Vi cười ha hả:
– Tôi biết cậu không để vào mắt, nhưng hiện giờ cậu có cần dẫm chết người ta không? Đừng quên là cậu tự muốn giành lấy cái chức phó bí thư này.

– Anh còn định muốn xen vào tới khi nào? Sớm vạch rõ giới tuyến đi, như vậy có lợi cho anh.
Liễu Tuấn nhắc một câu.

Cận Hữu Vi giật mình, nói:
– Liễu Tuấn, tôi có thể coi đây là một loại tiết lộ tin mật không?

– Tùy anh nghĩ thế nào thì nghĩ! Không ở trong thể chế, anh lại cố xen vào, anh thấy làm thế có sáng suốt không?

Cận Hữu Vi trầm mặc một lúc, thở dài nói:
– Không phải là ý của tôi, mà là ý của ông cụ. Được rồi, tôi biết cậu nghĩa khí bạn bè, muốn tốt cho tôi, chỉ lần này thôi, tuyệt không có lần sau.

– Được, tôi sẽ tới.
Liễu Tuấn đồng ý.

Đặt điện thoại xuống, Cận Hữu Vi ngẩn ra một hồi lâu, rồi lại thở phào. Xem ra ngày tháng của đệ nhất nha nội đã hết rồi, có điều nói đi cũng phải nói lại, nếu kết thúc, có lẽ người bạn như Liễu Tuấn có lẽ sẽ lại gần hắn hơn.

Cứ như hiện nay thực sự quá gượng gạo.

Khi Liễu Tuấn tới Ngữ hậu thiêm tình thì muộn hơn so với thời gian hẹn mấy phút, không phải tắc xe, không phải là bận việc, mà là Liễu nha nội cố ý. Đối với bạn bè của Cận Hữu Vi, y thực sự không nhìn vào mắt được, nếu chẳng phải nể mặt Cận Hữu Vi, Liễu Tuấn hoàn toàn chẳng thèm để ý tới kẻ đó, nếu là hai nha nội gặp mặt, bất quy tắc một chút cũng được.

Vì mấy phút đến muộn này, mà trong phòng trà, Lý Huệ đứng ngồi không yên, mặt lộ vẻ tức giận, nhịn không được nói:
– Hữu Vi, cậu hẹn Liễu Tuấn rõ ràng rồi chứ hả?

Cận Hữu Vi cười:
– Yên tâm, y sẽ đến thôi.

Lý Huệ liền hừ một tiếng.

Cận Hữu Vi thầm lắc đầu, Lý Huệ có chút khôn vặt, nhưng thiếu trí tuệ lớn, không nói y trí tệ không cao, nhưng người này quá ham cái lợi trước mắt, tầm nhìn hạn hẹn, phương diện cách cục thiếu hụt. Ông cụ nhà mình không để hắn lên làm phó bí thư, chắc cũng là có ý muốn mài bớt cái tính này đi.

Vậy mà hắn không biết sống chết, muốn đối đầu với Liễu Tuấn, hiện giờ bị người ta dồn vào góc tường, chỉ biết chống đỡ, còn ương bướng không biết tiến biết lui. Ông cụ nhà mình mà lui về thật, Lý Huệ không khéo bị người ta ăn không còn mẩu xuơng nào.

– Anh Lý, một lát nữa Liễu Tuấn tới, cái thái độ này của anh không ổn đâu.

Bất kể thế nào, ngày thường hai bên quan hệ không tệ, Cận Hữu Vi nhắc nhở một câu, Lý Huệ cho dù nhìn không rõ tình thế, ít nhất hắn rất tốt với Cận Hữu Vi, Cận Hữu Vi không thể trở mắt nhìn cố gắng của mình trôi theo dòng nước.

Cận Hữu Vi tiếp xúc với Liễu Tuấn không lâu, nhưng hiểu rất rõ tính khi của y, hôm nay Lý Huệ có thể bỏ thể hiện xuống, có thái độ đúng mực, Liễu Tuấn nể mặt ông cụ và hắn, khẳng định sẽ không thái quá. Nếu Lý Huệ còn không rõ tình thế thì gay to, cơ hội như thế, Liễu Tuấn tuyệt đối không cho một lần nữa.

Cuộc gặp mặt hôm nay có liên quan tới tiền đồ của Lý Huệ.

Cận Hữu Vi đối đãi với Lý Huệ, coi như tận tâm tận lực, thậm chí là không ngại phạm kỵ húy lớn, hẹn Liễu Tuấn ở phòng trà Hoàng sơn vân vụ, coi như dằn mặt khéo Liễu Tuấn một chút, chống lưng cho Lý Huệ.

Lý Huệ không cam lòng, nói:
– Hữu Vi, cần gì phải cỗ vũ đối thủ, diệt uy phong của mình? Liễu Tuấn có ghê gớm đến đây thì đây vẫn là tỉnh A.

Óc lợn.

Cận Hữu Vi muốn chửi lắm rồi, nếu đám Hạ Hâm Xương nói câu này, Cận Hữu Vi chỉ cười xòa thôi, đám “thảo dân” hiểu sao được quanh co chốn cao tầng? Nhưng Lý Huệ theo bên ông cụ nhà hắn bao năm, mà lại cứ lấy ánh mắt người dân thường nhìn nhận sự việc, Cận Hữu Vi không khỏi hoài nghi tầm nhìn của ông cụ.

Tuyển loại thư ký gì thế này?

– Anh Lý, nếu thái độ anh như thế tôi thấy thôi đi, đỡ làm hỏng chuyện.
Cânj Hữu Vi cau mày nói:
– Nói với anh thế này nhé, chuyện hôm nay là do ông cụ chính miệng bảo tôi. Anh tự nghĩ cho ký càng đi.

Ngoài dự liệu của Cận Hữu Vi, Lý Huệ lại cười:
– Cám ơn Cận bí thư quan tâm, nếu như bí thư đã căn dặn như thế, tôi đương nhiên sẽ phục tùng mọi sự an bài của bí thư.

Lý Huệ đột nhiên đổi thái độ, Cận Hữu Vi ngạc nhiên lắm, Lý Huệ có mỗi cái ưu điểm này, người khác không so sánh được, đó là coi mỗi một lời của Cận bí thư như “thánh chỉ”, bảo sao chấp hành y như vậy, nhưng hiện giờ Cận Hữu Vi nhìn ra, chuyện rõ ràng không đơn giản như hắn nghĩ ban đầu.

Chẳng lẽ là Lý Huệ muốn dựa vào uy vọng của Liễu Tuấn để lập uy cho mình.

Dám đối đầu với Liễu nha nội mạnh mẽ, bất kể là thắng bại ra sao, đều tăng thêm tiếng nói cho Lý Huệ ở trong chính phủ, vì ngoài khu cao tân và quốc xĩ, Lý Huệ còn quản lý rất nhiều công tác, những mảng đó Liễu Tuấn không xen vào được. Hai miếng thịt kia dù sao cũng đã cắt ra rồi, Lý Huệ làm ra vẻ tranh giành một chút, tranh không được cũng chẳng sao, thể hiện thái độ cứng rắn của mình là được, công tác phân quản của Lý Huệ, kẻ khác muốn nhúng tay vào, thì hãy suy nghĩ cho kỹ.

Xem ra leo lên được cấp độ này, chẳng ai đơn giản cả.

Cận Hữu Vi đoán đúng rồi.

Lý Huệ chỉ còn đợi mỗi một lời khẳng định này của Cận Tú Thật nữa thôi!

Mọi người có thể cho rằng Lý Huệ kiêu ngạo, cho rằng thiếu kinh nghiệm chính phủ, nhưng nếu nhận định hắn kém thông minh thì nhầm to.

Cận Tú Thật có ý gửi hắn xuống làm “cứu tinh” cho Đinh Ngọc Chu, nhưng lão Đinh lại đồng ý với Hà Duyên An để Liễu Tuấn làm phó bí thư, công tác chồng chéo với hắn là ý gì?

Tưởng Lý Huệ không hiểu hay sao?

Kỳ vọng của Cận Tú Thật, “lòng dạ bất lương” của Đinh Ngọc Chu, lại thêm cấp trên trực tiếp Thôi Phúc Thành chắc chắn chẳng để yên cho hắn thuận lợi triển khai công tác, còn Liễu nha nội mà hắn bị bắt phải “đối địch”.

Nếu hắn từ từ làm quen với công việc, chậm rãi thong thả theo lối thông thường, sợ rằng chỉ có nước bị đầy ra rìa, tốt lắm thì làm chân sai vặt chỉ đâu đánh đó cho Đinh Ngọc Chu như Đỗ Văn Nhược trước kia, chỉ cần rời lão Đinh ra là thành con số 0.

Với sự kiêu ngạo của Lý Huệ sao có thể chấp nhận được.

Vì thế hắn xông vào “giành ăn” với Liễu Tuấn, hơn nữa không ngại cho tất cả mọi người thấy điều này. Công khai “tuyên chiến” với Liễu Tuấn.

Nếu hắn không bị Thượng Việt lừa làm lâm vào thế bị động.

Nếu hắn không phải chỉ làm ra vẻ để danh chính ngôn thuận vứt hai công việc hắn “giây dưa” với Liễu Tuấn, cắt đi “nguồn” gây mâu thuẫn giữa hai bên mà quyết tâm đấu tranh thực sự thì kết quả chưa rõ được đâu.

Lý Huệ chỉ quát tháo mấy câu, phê duyệt vài chữ, là có một Bành Khoan thấp tha thấp thỏm, Đinh Ngọc Chu suy trước tính sau, Liễu nha nội chạy một hơi tới Giang Khẩu tìm Trương Văn Ba, toàn thành ủy nín thở theo dõi diễn biến.

Còn hắn chỉ ngồi trong văn phòng ung dung uống trà và chờ một câu nói của Cận Tú Thật.

Nói thể nào thì Lý Huệ ra một chiêu quá đẹp, lừa được hầu hết mọi người, chẳng những lập nên uy vọng, còn mau chóng hòa nhập vào đời sống chính trị ở Ngọc Lan.

Tất cả đều là giả, chỉ có một điều là thực: hắn đúng là chả ưa gì Liễu Tuấn.

Nhưng tình cảm không ảnh hưởng tới hành động của hắn.

Không lâu sau, phục vụ kéo cửa ra, thân hình cao lớn của Liễu Tuấn xuất hiện.

Cận Hữu Vi mỉm cười đứng dậy:
– Tới rồi!

Liễu Tuấn gật đầu, ánh mắt lạnh nhạt lướt qua Lý Huệ, không hề có ý chào hỏi hắn, đây không phải trường hợp công chúng, Liễu nha nội hoàn toàn không cần phải giả bộ.

Tôi khinh anh đấy, làm gì được nhau nào?

Lý Huệ làm thư ký nhiều năm, bản lĩnh nhìn mặt đoán ý không kém, sự khinh miệt của Liễu Tuấn sao hắn lại chẳng nhìn ra? Nhưng không tức giận lắm, đứng dậy cười giả dối đưa tay ra.

– Chào Liễu bí thư.

Liễu Tuấn khẽ gật đầu, tay tựa hồ chỉ như tùy ý chạm vào tay Lý Huệ một cái rồi thôi như sợ bẩn, ngay một câu “cháo Lý thị trưởng” cũng chẳng thèm có, đi thẳng tới vị chí chủ, nói với phục vụ:
– Phục vụ, pha trà hoàng sơn vân vụ.

Thấy Lý Huệ mặt đò bừng, Cận Hữu Vi cười khổ trong lòng, đánh mắt với Lý Huệ.

Lý Huệ tỉnh lại, ngượng ngùng ngồi xuống vị trí khách.

Kỳ thực Liễu Tuấn không có ý kiến gì với con người của Lý Huệ, y có ý kiến với chuyện thối tha Lý Huệ làm, Lý Huệ giật dây tổ điều tra, để làm một bản báo cáo “bình an vô sự” chứng minh Cty điện cơ làm việc hoàn toàn hợp lý hợp pháp, không có sơ hở nào. Sự thực chứng minh đó là lời nói dối lớn.

Trong hồ sơ Bành Khoan giao ra, có ghi chép lời khai của Lương Lượng, đương nhiên Lương Lượng không khai báo vấn đề cổ phần hóa, Bành Khoan cũng không hỏi tới vấn đề này. Trước đó Liễu Tuấn đi báo án nói Lương Lượng câu kết lưu manh côn đồ uy hiếp Trầm Đan, tài liệu của Bành Khoan chủ yếu nhắm vào việc đó.

Theo tài liệu cho thấy, tên Lương Lượng này đúng là thứ du côn đúng nghĩa, danh nghĩa là phó giám đốc Cty điện cơ, cán bộ quốc gia cấp phó xử, nhưng làm không ít chuyện xấu, là tên đầu sỏ lưu manh.

Một người như thế mà lên tới chức phó giám độc, công an huyện Ngọc Tây sau khi làm rõ tinh huống lại chỉ giam bảy ngày, xử phạt hành chính, khi Liễu Tuấn tới Giang Khẩu, âm thầm thả người ra.

Điều này làm Liễu Tuấn cực kỳ bất mãn.

Cơ quan chính pháp hiện nay ở Ngọc Lan thật không ra gì, trừ khu Trường Hà dưới sự quản lý của Vương Bác Siêu, công tác còn khá đắc lực, các khu huyện khác, thậm chí cả thành phố Ngọc Lan cũng có hiểm nghi “bỏ rơi nhiệm vụ”.

Có điều Liễu Tuấn tạm thời chưa động đến nó.

Chuyện gì cũng có nặng nhẹ, hiện giờ trọng tâm công tác của y là cải cách quốc xĩ và khu cao tân, nếu xung đột với Mạnh Kế Lương sẽ tiêu hao quá nhiều tinh lực, không được chuyện gì ra chuyện gì.

Hơn nữa Liễu Tuấn biết đây không phải vấn đề cá nhân của Mạnh Kế Lương, mà là vấn đề cả một thể chế, thiếu sự giám sát cần thiết, dựa vào một mình y đi xoay chuyển tác phong của cơ quan chính pháp rất khó đạt được hiệu quả, cho dù hạ được Mạnh Kế Lương thì kẻ mới lên quá nửa vẫn như thế, thế chế này là vậy, mà hệ thống chính pháp Liễu Tuấn không quản được.

Cho nên sự chú ý của Liễu Tuấn vẫn tập trung ở Cty điện cơ, tra rõ vấn đề của công ty này, phân tích một phen, là tài liệu giáo dục phản diện không tệ, có thể mau chóng triển khai công tác cải cách, có bài học của Thượng Việt, những kẻ khác sẽ tỉnh táo hơn.

Nhưng hạ Thượng Việt rồi, chỉnh đốn công ty điện cơ ra sao có rất nhiều lựa chọn, đó mới là nguyên nhân quan trọng hôm nay Liễu Tuấn chịu tới đây.