Chương 1512: Không tin không hạ nổi y

Trùng Sinh Chi Nha Nội

Đăng vào: 2 năm trước

.

Liễu Tuấn ngồi xuống, lại đặt một điều thuốc lá lên miệng, Đinh Linh theo phản xạ châm lửa, sau đó tỉnh lại, dường như rất bất mãn với hành động “vỗ mông ngựa” của mình, lại đặt mạnh bật lửa xuống bàn, môi cong lên.

Liễu Tuấn cười:
– Nói đi, có phải là có ý kiến với chuyện của Cty Tinh Vũ.

– Đúng thế tôi có ý kiến với chuyện này đấy, vì sao chứ?

– Tôi và Cận Hữu Vi là bạn, giữ đỡ cá nhân thôi.

– Thiên tử không có chuyện riêng.
Đinh Linh vọt miệng nói.

Liễu Tuấn mỉm cười:
– Thứ nhất, tôi không phải là thiên tử; thứ hai, thiên tử cũng có chuyện riêng.

– Cái chuyện này không được có chuyện riêng. Cái lệnh của anh là nhắm vào tất cả công ty địa ốc ở Ngọc Lan, không phải là nhắm vào một mình Tĩnh Vũ, vì thế không thể chỉ giúp một người, nếu không là không công bằng, mọi người sẽ có ý kiến. Văn kiện của chính phủ cần tất cả thương nhân địa ốc chấp hành, không phải chỉ một mình Tinh Vũ chấp hành.

– Lời này nghe qua rất có lý, nhưng coi tất cả công ty địa ốc như nhau cũng rất khó khăn. Tất cả mở rộng quy mô cần số tài chính không nhỏ, mấy chục công ty địa ốc Ngọc Lan, không thể cho vay hết được, đó là điều không hiện thực. Ngân hàng cho vay cũng hướng về các xí nghiệp lớn, nguyên nhân không gì khác ngoài việc bọn họ có thể trả lại đúng hạn. Mà chính sách quốc gia cũng cho phép một bộ phận giàu lên trước.

Đinh Linh nghĩ mộg chút rồi nói:
– Ừm, coi như anh nói có lý, vậy xin hỏi Liễu bí thư, trong danh sách chi viện của anh có mấy công ty ?

Liễu Tuấn cười hỏi lại:
– Trước khi các cô lập cái liên minh công thủ kia, có phải cô đã nói với đồng chí Tạ Viện về chuyện này?

Đinh Linh thiếu chút nữa nhảy dựng lên:
– Anh.. Anh theo dõi tôi?

Liễu Tuấn nhìn cô ta với vẻ kỳ lạ.

Đinh Linh lúc này mới biết lại mắc mưu Liễu Tuấn rồi, chuyện theo dõi cô ta khẳng định là Liễu Tuấn không làm, trong lòng y Đinh tiểu thư còn chưa đủ phân lượng. Có điều thái độ luống cuống của mình đã lộ bí mật.

Nam nhân này sao lại xấu xa như thế.

Đinh Linh không trả lời câu hỏi của Liễu Tuấn, nói:
– Tôi và chị tôi gặp nhau ăn cơm là bình thường, có gì mà lạ.

Liễu Tuấn gật đầu.

Xem ra Tạ Viện đúng là đã đi theo Thai Duy Thanh rồi, theo Liễu Tuấn biết cái liên minh chống đối với chính phủ kia, do Đinh Linh ngầm cầm đầu, Chúng Hải Vận hỗ trở ở bên. Một con gái Đinh Ngọc Chu, một là con dâu Cận Tú Thật, luôn là “lãnh tụ” của giới địa ốc Ngọc Lan, bọn họ cầm đầu gây chuyện, các thương nhân khác lớn gan lên, nếu không mọi người phải nghĩ kỹ hậu quả đối đầu với Liễu Tuấn.

Hiện giờ cuối cùng Đinh Linh chính miệng thừa nhận sau chuyện này có bóng dáng của Tạ Viện.

Một phó bí thư mới đề bạt, còn chưa lập nên được thế lực của mình, bất kể có thái độ như thế nào, Liễu Tuấn vốn không bận tâm mấy. Nhưng y phải nắm rõ ý hướng chính trị của những cấp phó bên cạnh.

Còn về phần vì sao Tạ Viện không ngả theo Liễu bí thư và lại đi theo Thai Duy Thanh tựa hồ rất dễ giải thích, Thai Duy Thanh mới là bí thư tỉnh ủy, Liễu Tuấn cho dù là nha nội đỉnh cấp, nhưng huyện quan không bằng hiện quản.

Thấy Liễu Tuấn không lên tiếng, Đinh Linh lại có chút khẩn trương, quan sát vẻ mặt Liễu Tuấn, nói nhỏ:
– Thật đấy, chị tôi không nói gì với tôi cả, còn khuyên tôi ủng hộ không nên chống đối chính phủ. Nếu có ý kiến có thể phản ánh lên trên.

Liễu Tuấn cười:
– Thế là rất tốt, đồng chí Tạ Viện rất có nguyên tắc.

Đinh Linh mơ hồ cảm thấy mình không nên giải thích, hình như càng bôi càng đen.

Đinh Linh rất thông minh, nhưng chuyện chính trị nhận thức rất nông cạn. Cô ta giải thích như thế, Liễu Tuấn liền biết Tạ Viện muốn khơi lên mâu thuẫn giữa Ngọc Lan và chính phủ tỉnh, cụ thể là giữa Liễu Tuấn và Lưu Phi Bằng, đó là điều Thai Duy Thanh muốn thấy nhất.

– Đinh Linh, tôi thấy hiện giờ địa ốc Quảng Hạ không cần mở rộng, cô trước tiên cứ quản lý tốt nội bộ công ty đi.
Một lúc sau Liễu Tuấn thong thả nói.

Đinh Linh tròn mắt :
– Quản lý nộibộ công ty tôi có vấn đề gì đâu.

Liễu Tuấn mỉm cười nói:
– Cô và Trương Y Y đều là người thông minh, nhưng uy vũ không đủ, làm ăn, nhất là làm ăn lới đa phố phải khí thế đường hoàng, dùng mánh lới có thể có hiệu quả tức thì, nhưng dù sao không phải là chính đạo. Nhất là mánh lới kiểu đánh cược thì đừng làm là hơn.

Đinh Linh mặt đỏ lên.

Chắn chắn Liễu Tuấn đang nói chuyện vừa rồi.

Nếu như Liễu Tuấn hôm nay vui vẻ tiếp nhận “lễ vật” của cô ta, từ đó về sau trở thành thần thủ hộ của địa ốc Quảng Hạ; Hoắc Liễu Tuấn nổi giận phất tay bỏ đi. Không ngờ hai suy đoán của cô ta đều sai, Liễu Tuấn không nhận lễ vật, cũng không nổi giận, mà giống như người anh trai đối diện cô em gái nhỏ làm sai chuyện, tỏ rất rất kiên nhẫn. Người thường ắt phải tức giận, nhưng y hoàn toàn không thấy.

Có lẽ đây là tố chất cần có của người thành đại sự?

– Tôi kiến nghị cô thành lập một đội ngũ chuyên nghiệp để quản lý công ty, nếu cô không đủ tin tưởng, thì để Trương Y Y làm giám đốc tài vụ, những việc khác để cho nhân viên chuyên nghiệp thì tốt hơn hiện giờ. Đinh Linh, làm ăn dựa vào quyền lực không thể lâu dài được, hiện giờ công ty Quảng Hạ đã có quy mô nhất định phải tiến hành quản lý theo mô hình công ty bình thường đó mới là kế lâu dài.

Liễu Tuấn nói.

Con mắt Đinh Linh lại đảo liên hồi:
– Này, đại bí thư, có phải ngài đanglảng trách không, hình như chúng ta đâu có thảo luận đề tài này.

Liễu Tuấn cười:
– Cô yên tâm, tôi đồng ý chi viện là sẽ có . Đợi công ty cô triệt đề chính quy hóa rồi, mời giám đốc công ty tới báo cáo với tôi, tôi sẽ giúp cô giải quyết vấn đề.

– Hay quá, quyết đinh thế. Nam tử hán đại trượng phu, nói ra không được hối hận.

– Được rồi, cô đi đi, cho gọi thợ mát xa thực sự lại đây.
Liễu Tuất xua tay.

Đinh Linh tức thì tròn mắt lên, ngạc nhiên nói:
– Anh, anh còn muốn xoa bóp à?

– Vì sao lại không? Còn chưa làm xong đã bị cô phá mất.

Lời nói có vẻ bực bội.

Đinh Linh nhìn Liễu Tuấn một lúc rồi thở dài, nhẹ nhàng đi ra. Trước khi đi còn cẩn thận chính lại cái giường xộc xệch, còn pha một cốc trà mới cho Liễu Tuấn.

Đinh Linh sang phòng mát xa sát vách, Trương Y Y vẫn còn mặt y nguyên bộ trang phục kia, ngồi ngây ra trên giường, nhìn thấy Đinh Linh liền bật dậy, hỏi gấp:
– Chị, làm sao rồi?

Đinh Linh ngạc nhiên:
– Làm sao là làm sao?

– Ý em nói, anh ta nói gì? Muốn xử lý chúng ta ra sao?

Trương Y Y hoảng tới lạc cả giọng.

– Xử lý? Vì sao anh ta muốn xử lý chúng ta? Xoa bóp miễn phí, lại ăn no đậu hũ, còn muốn xử lý chúng ta, không phải quá tàn nhẫn à?

Đinh Linh nhớ tới cảm giác vừa rồi ôm Liễu Tuấn trong lòng, mặt hồng lên, bất giác đưa tay sờ lên ngực, cảm giác ngọn lửa khác lạ cháy lên trong lòng.

Trương Y Y thì lại sợ chết đi, vốn cô ta không tán thành lắm kế hoạch này của Đinh Linh, tuy nói hiện gờ xã hội rất cởi mở, nhưng dù sao cô ta vẫn chưa lập gia đình, lại “đem hàng tới cửa” cho một nam nhân xa lạ chưa từng gặp mặt, hơn nữa cả hai chị em cùng hiến mình, trong lòng sao có thể không có do dự nào, nhưng Đinh Linh dùng cả thủ đoạn cứng lẫn mềm, đành phải đồng ý.

Vì Đinh Ngọc Chu, trên trong đám anh chị em họ, Đinh Linh là một nhât vật quyền uy nói một là một, Trương Y Y lại làm việc cho cô ta, càng thành thói quen bảo sao nghe vậy.

Nhưng không ngờ lại bị Liễu Tuấn đuổi ra ngoài, Trương Y Y vừa thẹn vừa ức, trong lòng càng sợ y hơn, trừ Đinh Ngọc Chu ra, Trương Y Y chưa bao giờ thực sự có tiếp xúc với một nhân vật lớn nào. Còn về phần lão Thích, trong mắt Trương Y Y chẳng là cái gì. Mình và chị làm càn như thế, nói không chừng Liễu Tuấn hết sức tức giận.

– Chị, anh ta, Liễu bí thư không xử lý chúng ta thật chứ?
Trương Y Y run run hỏi.

Đinh Linh lúc này mới phát hiện ra Y Y sợ thật, chẳng trách được, mình chẳng phải cũng sợ chết khiếp.

– Yên tâm đi, loại nam nhân này không phải là nam nhân như trong tưởng tượng của chúng ta…
Đinh Linh dịu giọng an ủi.

Điều này Trương Y Y rất tán đồng, dưới tính thế đó còn kiềm chế được, đúng không tầm thường.

– Chị, chị nói em, có phải anh ta…

Trương Y Y vừa bình phục lại một chút, lập tức nồi lên suy nghĩ méo mó.

Đinh Linh phì cười, lườm cô ta một cói:
– Anh ta có bất lực không không biết à? Vừa rồi em không chạm vào chỗ đó sao?

Trương Y Y mặt đò dừ, phụng phịu:
– Chị, người ta có kinh nghiệm gì đâu.

Đinh Linh choàng tỉnh:
– Thảo nào, ừm, còn non một chút, chẳng trách anh ta không thích.

– Chị chỉ biết nói bậy.

Đinh Linh cười lớn một lúc rồi nghiến răng nghiến lợi nói:
– Chị không tin không hạ nổi anh ta.

Trương Y Y kinh hoàng nhìn Đinh Linh, nói không ra lời