Chương 99: Lần đầu tiếp xúc tiểu miêu nữ

Tân Phong Lãnh Địa

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Người tìm tới là một cô bé Thú nhân, trên vành tai nhọn mọc lông tơ màu vàng đen, gương mặt nhỏ nhắn tròn vo có vẻ có chút tinh ranh, nhưng trong đôi mắt thật to lại lóe ra tia sáng dã tính.
Mà làm Giang Tinh Thần ngạc nhiên là, nhìn thân hình cô bé này, rõ ràng chính là lúc bọn họ mới tới gặp trên khu chợ, là người mua đi hai bó hoa Phấn Đàm kia.
– Huynh kêu là Giang Tinh Thần phải không?
Cô bé thanh âm có hơi lơ lử, nhưng nghe vào tại rất êm tại dễ nghe, lúc hỏi đôi mắt to còn chớp một cái.
– Là ta! Cô bé tìm ta có chuyện gì sao?
Giang Tinh Thần gật đầu, tò mò hỏi. Tuy rằng mấy ngày liên tiếp biểu diễn nên rất nhiều người biết mình, nhưng còn không có người nào tìm tới cửa.
– Huynh có phải là Giang Tinh Thần ở Hồng Nguyên Thành kia?
Cô bé lại hỏi một câu.
– Đúng vậy! Giang Tinh Thần càng thêm tò mò.
– Vậy huynh nhận biết La Vũ chứ?
Ánh mắt cô bé đã bắt đầu sáng lên, còn lặng lẽ nhấp nhấp môi.
– À! Biết! Giang Tinh Thần mơ hồ có hơi hiểu rõ.
Quả nhiên, Giang Tinh Thần vừa dứt lời, cô bé chợt hoan hô một tiếng:
– Ha ha… Rốt cuộc tìm được rồi! Ta đã nói một mực biểu diễn ca múa chính là huynh!
Nói dứt lời, cô bé lại là vọt tới trước mặt Giang Tinh Thần, nắm hai cổ tay hắn, cấp tốc nói:
– Huynh có còn loại rượu bia hay không, chính là loại cấp cho La Vũ đó… Những tên bại hoại kia cũng không cho ta uổng…
Giang Tinh Thần mắt đều dựng thẳng, đứa nhỏ này cũng quá đơn thuần đi! Vì miếng rượu, lại từ Thú Nhân Liên Minh chạy tới Đế đô… Lúc này… hắn cũng không thể hình dụng tâm tình của mình như thế nào.
“Thú nhân ưa thích rượu lại lớn như vậy sao? Cô bé này mới bao lớn chứ, chắc khoảng 13, 14 tuổi, khẳng định không lớn hơn Mị Nhi… Mà thật xa như vậy chạy tới, còn không có người lớn đi theo, không sợ bị người bắt cóc…”.
Nghi vấn liên tiếp, làm đầu óc Giang Tinh Thần có hơi choáng váng, vội lắc lắc đầu, hỏi:
– Cô bé là tới một mình sao, không có người lớn đi theo sao?
– Ta đương nhiên là tự mình đi tới, cần người đi theo làm gì… Nhanh lên một chút cho ta loại rượu bia, nếu không ta không cho Sư Tử bá bá giao bò cho huynh đầu. Ta chính là tiểu tộc trưởng của Miêu tộc, lời nói rất có tác dụng!
Giải thích một câu, cô bé liền nóng vội muốn uống rượu, còn nói ra một câu uy hiếp, nhưng nghe thế nào đều tạo cho người ta có cảm giác buồn cười.
– Cô bé thật đúng là tự mình tới, sẽ không sợ trên đường gặp người xấu ư? Giang Tinh Thần thật khó mà tin được.
– Đứa bé này vừa rồi xông tới, ít nhất cũng là cao thủ Nội Khí tầng chín, đương nhiên không sợ!
Lúc này Lão gia tử từ phía sau đi lên, lên tiếng giải thích.
– Nội Khí tầng chín!
Giang Tinh Thần kinh ngạc. Tuy rằng hắn không có khái niệm gì với võ học, nhưng cũng biết, Mạt Hồng Tiểm và
Đỗ Như Sơn cũng chính là tu vi này, còn cô bé này mới bao lớn chứ?!.
– Chẳng lẽ đây là thiên tài trong truyền thuyết! Giang Tinh Thần lẩm bẩm.
– Tuyệt đối là thiên tài! Cả đời này ta cũng chưa từng thấy qua mấy người!
Lao gia tử gật đầu, nhìn chằm chằm tiểu miêu nữ, hai mắt sáng lên, trên mặt cũng lộ ra nụ cười.
“Thôi đi, cười đến bỉ ổi như vậy!” Giang Tinh Thần oán thầm một tiếng, lập tức nói với cô bé: .
– Muốn uống rượu không thành vấn đề, bất quá cô bé ngàn vạn lần phải chú ý lão gia gia này, mấy chục năm trước lào chuyên môn lừa bé gái như cô bé vậy…..
Giang Tinh Thần còn chưa dứt lời, bị Lão gia tử một tay bịt miệng.
Lúc này Lão gia tử trên trán nổi vồng gân xanh, cơ mặt đều vặn vẹo biến dạng, cắn răng nói:
– Tiểu tử, ngươi muốn tìm chết sao!
Tiểu miêu nữ nghe Giang Tinh Thần nói muốn uống rượu không thành vấn đề, lập tức toét miệng nở nụ cười, lộ ra hàm răng nhỏ nhắn trắng nõn, nhưng tiếp theo vừa thấy Lão gia tử ra tay với Giang Tinh Thần, gương mặt nhỏ liền xụ xuống, không hề nghĩ ngợi, tung một quyền đánh trên mặt Lão gia tử.
Lão gia tử tu vị cỡ nào sao có thể để cô bé đánh trúng, thoải mái tránh ra.
Cô bé giận dữ, tiếp tục ra tay. Lão gia tử thì vừa tránh né, vừa chậc chậc cảm thán:
– Thiên tài, đúng là thiên tài, tốc độ, lực lượng, tố chất thân thể…
Cuối cùng, còn là Giang Tinh Thần lên tiếng khuyên bảo, tiểu miêu nữ mới thu tay lại, nhe răng chuột với Lão gia tử, hiển lộ ra hết dã tính.
Lão gia tử cũng không thèm để ý, cười ha hả, nói:
– Ngươi muốn uống rượu đúng không, cho ngươi cái này!
Nói dứt lời, lão từ trong ngực lấy ra một cái hũ gốm nhỏ đậy kín, ném tới.
“Thôi đi, Lão gia tử không phải nóng đầu chứ? Non nửa cân rượu cất này, bình thường lão giấu kỹ xem như bảo bối, vẫn luôn không nỡ uống!” Giang Tinh Thần nhìn Lão gia tử vô cùng kinh ngạc.
Tiểu miêu nữ sau khi nhận lấy, nghi hoặc nhìn thoáng qua, giơ tay bóc ra cái nắp, một mùi rượu đậm đặc toát ra.
– Chính là cái này!
Tiểu miêu nữ ngạc nhiên hô to, tiếp theo dốc tay ngửa đầu, rượu trong suốt trút xuống, non nửa cần rượu rót thẳng vào trong miệng.
Thấy một màn như vậy, trong đầu của Giang Tinh Thần đột nhiên xuất hiện một bức tranh trong điện ảnh: Lâm Khinh Hà trong vai diễn Đông Phương Bất Bại giơ cao túi rượu, đổ trút rượu xuống… loại hào hùng đó, loại tiêu sái đó…
– Chính là nàng! Giang Tinh Thần vỗ tay thật lớn.
Bên kia Lão gia tử hoàn toàn không chú ý tới Giang Tinh Thần, nhìn tiểu miêu nữ uống rượu, khóe miệng lão co giật liên hồi, vô cùng đau lòng.
Uống cạn non nửa cân rượu, tiểu miêu nữ đưa tay lau miệng, thở mạnh một hơi, sau đó cười đến ánh mắt đều híp lại:
– Thật ngon! Ta biết tên bại hoại La Vũ kia thế nào không cho ta…
– Tiểu muội muội… còn muốn uống nữa hay không? Giang Tinh Thần cười ha hả hỏi.
– Huynh còn có?
Tiểu miêu nữ ánh mắt tỏa sáng, sau đó dùng sức gật gật đầu.
– Rượu thì có, nhưng ngày mai cô bé phải giúp ta một chuyện… là như vậy…
Sau đó, Giang Tinh Thần thấp giọng nói.
Lão gia tử ở một bên nghe được trợn mắt há mồm, lẩm bẩm nói:
– Vũ nhạc hóa ra còn có thể diễn như vậy…
Ngày 9 tháng 3, Biểu diễn ca vũ tân xuân bắt đầu. Không riêng Đế đô, các lãnh địa lớn phồn hoa trên Đế quốc đều kéo tới. Biểu diễn tân xuân mặc dù tổ chức tại Đế đô, nhưng một ngày này lại là ngày hội của toàn bộ Đế quốc, so với lúc dự tuyển càng trọng đại hơn, tất cả ca vũ đoàn lớn có nhỏ có đều sẽ tới biểu diễn, hoặc là dựng sân khấu tạm bên đường, hoặc là diễn ở sân khấu chuyên môn.
Dân chúng cũng đều theo phong trào, trừ xem biểu diễn, còn muốn mua vải làm bộ đồ mới, dù là người nghèo cũng sẽ cải thiện một chút thức ăn.
Khi Giang Tinh Thần ngồi xe chạy tới hội trường diễn xuất ở trung tâm Đế đô, không khỏi cảm thán, tình hình như vậy thật giống như năm mới, hơn nữa ý vị năm mới cực kỳ nồng đậm, hắn ở trên địa cầu đều rất nhiều năm không cảm giác được.
– Ca ca! Hôm nay có thể thắng chứ? Lúc sắp tới hội trường, Mị Nhi bất chợt hỏi. Tuy rằng bọn họ còn không có dùng nhạc khí mới, nhưng đàn gây của Thái Phượng nơi đó, quả thực rất lợi hại, rõ ràng hát không bằng ca ca, nhảy cũng không bằng Uyển Nhu tỷ, nhưng người xem đều cho rằng bọn họ chiếm ưu thế!
– A ha!
Giang Tinh Thần cười vỗ vỗ đầu tiểu nha đầu, nhẹ giọng nói:
– Chỉ cần Hồng Tiểm tỷ biểu hiện bình thường, thì không thành vấn đề!
Mạt Hồng Tiệm ngồi ở đối diện, vốn đang có chút khẩn trương, nghe nói vậy lập tức trừng mắt nhìn Giang Tinh Thần: Các người biểu diễn cũng được rồi, cuối cùng còn lôi kéo ta làm cái gì. Đừng xem nàng bình thường tùy tùy tiện tiện, hào khí ngất trời, nhưng vừa nghĩ tới lên sân khấu đối mặt với nhiều người như vậy… nàng cũng có chút bỡ ngỡ.
“Bất quá tên khốn Giang Tinh Thần này nhất quyết ép mình phải biểu diễn, còn nói hết sức nghiêm trọng, dường như mình không diễn thì khẳng định không thắng được.”
“Hắc hắc!” Giang Tinh Thần cười thầm trong lòng, bình thường luôn bị Hồng Tiểm tỷ đùa giỡn, hiện tại xem như hòa nhau một thành…
Trung tâm biểu diễn của đế đô cũng không giống như khi dự tuyển có thể chứa vạn người như vậy, nhưng cũng có thể chứa năm ngàn người trở lên, sân khấu gần tới trăm thước vuông, vô cùng rộng rãi.
Giang Tinh Thần vừa đến, lập tức đi tìm người phụ trách trung tâm biểu diễn, nói ra bố trí diễn của mình, người phụ trách trung tâm biểu diễn nghe nói, một hồi lâu không có tỉnh hồn lại.
Sau đó, hắn lập tức tìm người, bố trí như thế không phải một hai người là có thể giải quyết.
Theo giờ diến tới gần, các ca vũ đoàn khác cũng lục tục chạy tới. Bọn họ đều biết, lần biểu diễn này giải thưởng lớn nhất định là một trong hai ca vũ đoàn Thái Phượng và Tử Kinh.
Song phương so đấu tranh hơi đoạn thời gian vừa rồi, bọn họ đều nhìn thấy trong mắt, bất luận là thực lực của Tử Kinh, hay là dao cầm của Thái Phượng… các nàng đều tự nhận không theo kịp.
Bất quá, khi thấy đám người Giang Tinh Thần, những ca vũ đoàn này lại đều có chút kỳ quái: “Bọn họ tại sao không có mang theo trăm tên binh sĩ, chẳng lẽ bỏ qua trường diễn sân khấu hoành tráng kia, như vậy sao có thể so với Thái Phượng?”.
Cùng đang lúc bọn họ kinh ngạc, Ca vũ đoàn Thái Phượng đến, chừng hơn 100 người, dẫn đầu chính là Viên Hạo.
Đi ngang qua khu nghỉ ngơi của Tử Kinh, Viên Hạo cũng hơi sững sờ, không nghĩ tới không có trăm tên binh sĩ. Bất quá rất nhanh hắn liền lộ ra một nụ cười đắc ý, hơi ngước căm, dân người tiếp tục đi về phía trước. Nhom dịch
Thật ra, hắn rất muốn làm bộ làm tịch một chút với Giang Tinh Thần: “Các ngươi bỏ qua trường diện sân khấu
kia, chúng ta quả thực thăng không anh hùng!” Nhưng nghĩ lại nếu mình làm như vậy sẽ tạo cho người ta cảm thấy mình tiểu nhân đắc chí, liền không có nói ra.
Giang Tinh Thần cũng nhìn thấy một đám người đi qua, bất quá hắn không có nhìn Viên Hạo, mà dồn chú ý vào một nữ nhân ôm nhạc khí trên tay.
“Đây là dao cầm ư? Nhìn giống như đàn tì bà thôi… Nếu như thanh âm cũng giống, thì khó trách phối hợp ăn ý với tiếng trống như vậy, nếu ta có, nhất định biểu diễn bài Thập Diện Mai Phục…”.
Lúc Giang Tinh Thần đang suy nghĩ lung tung, nhân viên công tác gọi bọn họ đi rút thăm, quyết định thứ tự diễn xuất trước sau.
Không lâu sau, rút thăm tra kết quả, Thái Phượng xếp hạng ra sân thứ tám, bọn họ là thứ chín, cũng là một ca vũ đoàn cuối cùng.
Thấy kết quả như vậy, Giang Tinh Thần cùng Viên Hạo tại khu nghỉ ngơi bất đồng, đồng thời nở nụ cười:
– Thật đúng là vừa khéo a!
Trong lúc chờ hậu trường ca vũ đoàn chuẩn bị, trung tâm diễn xuất cũng đã ngồi đây người, cả hội trường đều tràn ngập tiếng rù rì bàn tán.
– Rốt cuộc đoàn nào sẽ thắng, Tử Kinh hay là Thái Phượng?
– Nhất định là Thái Phượng rồi! Dao cầm của bọn họ thật lợi hại, có thể tạo nhiều loại bầu không khí; Tử Kinh tuy
răng thực lực mạnh, tiếng ca của Giang Tinh Thần, vũ điệu đánh trống của Uyên Nhu đều là tuyệt đỉnh, nhưng lại không có không gian gần nhau một bước!
Một người phê bình dường như là nhân sĩ chuyên nghiệp nói.
– Đúng vậy! Lúc trước Giang Tinh Thần cũng là bằng vào nhạc khí mới trống to này, mới thu được đánh giá chưa từng ai có! Hiện tại Thái Phượng có nhạc khí dao cầm… Tử Kinh có thể so đấu với bọn họ đến trình độ này, đã là rất giỏi rồi!
– Đừng nói nữa! Càn Khôn Đại Đế đến kìa!
Hội trường trong nháy mắt yên tĩnh lại, Càn Khôn Đại Đế được một nhóm quan viên cao tầng Đế quốc vây quanh đi vào hội trường, sau đó đi thẳng lên phòng bao trên lầu hai.
Tiếp đó diễn xuất chính thức bắt đầu, Ca vũ đoàn Huyên Phi là thứ tự thứ nhất lên sân khấu!