Chương 98: Chuẩn bị so đấu

Tân Phong Lãnh Địa

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Trên khán đài, Phùng Tuyển Chương viện trưởng Học Viện Đế Quốc ngồi ở hàng trước nhất, lúc này đã đứng dậy, dùng sức vỗ tay. Màn diễn này, ông nghe vào tại đều có chút cảm xúc cuồn cuộn, đánh giá đối với Giang Tinh Thần, cũng tiếp tục tăng vọt một tầng.
Nên biết rằng đây cũng không phải là lúc trống to mới ra ngày ấy, có thể dễ dàng liền ảnh hưởng tới tâm tình mọi người, dẫn tới toàn trường hoan hô. Người xem nghe quen trống to đã có miễn dịch, nhưng dù như vậy, động tác của Uyển Nhu cùng hấp dẫn toàn trường cùng theo vỗ tay, có thể thấy bài nhạc khúc này đã thành công biết bao!
“Tiểu tử này, khó lường a!” Phùng Tuyển Chương thầm nghĩ, rất nhanh làm ra phân tích: “Bọn họ mặc dù không có loại nhạc khí dao cầm phối hợp, lại phát huy tiết tấu trống to đến cực hạn… Mà trên sân khấu trăm tên binh sĩ phối hợp hiệu quả lại không có gì sánh kịp. Loại nhiều người biểu
diễn đều nhịp này, đánh vào thị giác mọi người quá lớn, trước kia còn chưa từng có người dùng qua… Mặt khác trọng yếu nhất, chính là tiếng ca của Giang Tinh Thần rất có lực xuyên thấu cùng sức cuốn hút… Nói cách khác, Thái Phượng trừ kiện nhạc khí gẩy đàn ra, về những phương diện khác không chiếm mảy may ưu thế…”.
Trên sân khấu, hưng phấn nhất không phải Giang Tinh Thần, cũng không phải Uyển Nhu đang hưởng thụ hoan hô, mà là 100 tên binh sĩ kia.
Lúc trước Giang Tinh Thần đã bảo bọn họ chuẩn bị đón nhận tiếng hoan hô và vinh dự, hiện tại hoan hô có rồi, là làm cho lòng người dâng trào như thế, vinh dự là đó, còn có thể vang xa…
Sau khi chào cảm ơn, đám người Giang Tinh Thần lui xuống hậu trường. Khán giả dập dìu ở lối ra. Hiệu quả của buổi biểu diễn này cũng thật nhanh lan rộng ra ngoài.
– Đặc sắc, tuyệt đối đặc sắc, một chút cũng không kém so với Hành Khúc của Thái Phượng! Đi xem đi, không xem khẳng định sẽ hối hận! Sân khấu biểu diễn tân xuân, không phải ai cũng đi vào…
– Hay nhất chính là tiếng ca của Giang Tinh Thần, thanh âm cao đến không cách nào tưởng tượng, loại lực xuyên thấu đối với người nghe đó quả thật chính là một hưởng thụ lớn!
– Còn là cảnh trên trăm tên binh sĩ là hay nhất, ta chưa từng nghĩ tới, động tác của cả trăm người chỉnh tề tựa như một người như thế!
– Vũ điệu đánh trống của Uyển Nhu mới thật là kinh điển, một mình khống chế bốn cái trống to, mà diễn dịch tiết tấu đến cực hạn, ta cũng không nhịn được vỗ tay theo tiết gó!
– Khó trách lúc trước giám khảo của Học Viện Đế Quốc cho ra đánh giá cao như vậy, quả nhiên không tầm thường! Chẳng những thúc dục nhiệt huyết người sối trào, hơn nữa người nghe vào tai lại vui vẻ đầm đìa!
– Cái này còn không nói, các ngươi có phát hiện không: buổi diễn này của bọn họ, trừ trống to, lại không có bất kỳ nhạc khí nào khác!
– Đúng vậy! Ngươi nói ra ta mới phát hiện… Như thế xem ra, còn là Tử Kinh thực lực mạnh hơn so với Thái
Phượng a!
Những lời đàm luận này, làm cho những người ủng hộ Thái Phượng làm như không liên can; cũng có người trên đường cái ngay mặt phản bác.
– Chó má! Bọn họ diễn dịch ra được loại khí sát phạt trên chiến trường sao? Bọn họ có loại chiến ca khí thế giống như vạn người xung phong sao…
– Không có nhạc khí phối hợp, đó là thực lực bọn họ không đủ, không tìm được nhạc khí thích hợp phối hợp với nhạc khúc!
– Chỉ là dựa vào cảnh tượng trăm người, có gì đặc biệt chứ? Căn bản cũng không phải là thực lực bản thân…
– Ta cũng không tin hay như các ngươi nói như vậy, không phải xế chiều còn có hai buổi diễn sao, ta sẽ đi xem xem sao…
Vì thế, sau khi buổi diễn đầu tiên kết thúc, người chen lấn mua vé bên ngoài hội trường diễn xuất, biến thành ông chủ hội trường mắt đều nheo lại. Một năm sinh ý cũng không bằng như một ngày hôm nay… Không đúng, trước kia trong ngày Biểu diễn tân xuân ca vũ cũng không có bán nhiều vé như vậy. Mà sân khấu này của hắn còn là sân khấu hạng sang, vé vào cửa rất đắt.
Kết thúc buổi diễn xuất thứ hai, những người ủng hộ Thái Phượng tuy rằng còn đang mạnh miệng, nhưng rõ ràng
giọng điệu không còn mạnh như trước. Bọn họ đến hiện trường tận mắt xem diễn, tuy rằng không tình nguyện, nhưng sâu trong nội tâm lại không thể không thừa nhận, bài Nam Nhi Đương Tự Cường này quả thật không kém so với Hành Khúc. Hơn nữa quả thật cũng đúng như người khác nói, tiếng ca của Giang Tinh Thần quả thực quá đặc sắc, đúng là xuyên thấu màng tai, rung động linh hồn, trong Thái Phượng không người nào có thể so sánh.
Buổi diễn tiếp trong ngày, hội trường đầy ắp, thậm chí rất nhiều người không muốn xếp hàng, nguyện ý trả giá cao mua vé…
Ngày thứ hai, lại ba lần diễn, đồng dạng đầy tràn.
Ngay lúc buổi tối, từ Thái Phượng bên kia truyền ra tin tức, Hành Khúc đã lần nữa cải biên, khúc nhạc dạo đổi thành độc tấu dao cầm.
Lập tức, tin tức này liền hấp dẫn phần lớn người, mà kết quả diễn xuất Hành Khúc, cũng tốt đẹp ngoài dự liệu của mọi người. Trong đó đoạn độc tấu kia là do Ngụy Thái Hà đoàn trưởng của Thái Phượng tự mình diễn tấu, gần như
diễn dịch khí sát phạt trên chiến trường đến cực điểm, người xem cũng có thể cảm giác đè nén trong lòng mình.
Ở trên sân khấu, Hành Khúc cũng đi ra hơn trăm người, tuy nhiên bởi vì chủ đề bất đồng, những người này không
có đều nhịp, chỉ là đội ngũ xếp hàng, theo tiết tấu đi tới trước. Nhưng dù như vậy, phối hợp với khí sát phạt của dao cầm, cũng đồng dạng đánh vào lòng người nhiệt huyết sối trào.
Buổi diễn này thành công, duy trì khí thế của Thái Phượng trong lòng mọi người. Đi trên đường liền lớn tiếng đàm luận, dường như sợ người chưa có xem qua không biết.
Nhưng không tới hai ngày, Giang Tinh Thần bên này lại có thay đổi, cố ý gia tăng bộ phận đánh trống của Uyển Nhu, người xem xem xong đều hỗ to đã ghiền…
Lại qua hai ngày, Thái Phương lần thứ hai cải biến nhạc khúc, tiếp tục đào sâu ưu thể biến hóa của dao cầm…
Rất nhanh, người Đế đô phát hiện, song phương hình như là đang so đấu trên sân khấu, với điều kiện tiên quyết để giữ vững đặc điểm không thay đổi nhiệt huyết của mọi người, nên thường xuyên cải biến nhạc khúc, tăng thêm các kiểu biểu diễn.
Sau đó, nhạc khúc sửa lại không thể sửa lại, hai bên lại bắt đầu tăng lên buổi diễn để hấp dẫn người xem.
Đến thời điểm đầu tháng ba, không ít người đã từ thưởng thức âm nhạc, biến thành quan sát song phương áo đấu. Mà nhiệt huyết kia, liên tục nghe nhiều ngày quả thật làm đa số người đều xuất hiện mệt mỏi vì xét đoán cái hay.
Trong Học Viện Đế Quốc, Phùng Tuyển Chương có chút dở khóc dở cười. Tuy rằng cạnh tranh với nhau là chuyện tốt, nhưng ông cũng không hy vọng loại diễn biến cạnh tranh đi vào chỗ cụt này.
Nhưng song phương đều là đang diễn xuất nhạc khúc, ông cũng không tiện ra mặt khuyên bảo. Dù sao đi tới bến nào cũng không tiện: Đi tới Giang Tinh Thần kia, người khác nghĩ không tốt nói ngươi che chở, nhưng nếu đi tới Thái Phượng nơi đó, Giang Tinh Thần và Đại Đế sẽ nghi như thế nào. Tuy rằng ngoài miệng Đại Đế nói không thể làm chuyện tự bạt tại mình, nhưng nếu để Đại Đế nghĩ rằng ngươi thiên vị người khác, vậy cũng đừng nghĩ có trái cây ngon mà ăn.
Ngày 2 tháng 3, sau một ngày biểu diễn sáu lần, Giang Tinh Thần và Uyển Nhu kéo thân thể mệt mỏi về tới chỗ ngụ. Mấy ngày liên tiếp biểu diễn với cường độ cao, Giang Tinh Thần còn tốt một chút, hắn chỉ phụ trách ca hát, hắn có trận pháp khống chế, cũng không phí sức bao nhiêu, nhưng Uyển Nhu một ngày đánh trống sáu lần, quả thực tiêu hao thể lực rất lớn.
Bởi vậy, nàng vừa về tới, Lão gia tử liền bắt đầu điều dưỡng cho nàng, phối hợp uống thuốc và châm kim.
Giang Tinh Thần về tới trong phòng, Mị Nhi đã chuẩn bị xong nước ấm, sau đó hí hửng lấy ra một tấm lụa trắng, nói:
– Ca ca! Đỗ đại ca gởi thư, đã đào thông bụng núi!
– A!
Giang Tinh Thần ánh mắt sáng lên. Lúc này mới nhớ tới, mấy ngày nay luôn lo nghĩ chuyện biểu diễn ca vũ tận xuân, công tác khai sơn đã qua hai tháng, hẳn là đã hoàn thành.
Cầm lấy thư xem một lần, Giang Tinh Thần bảo muội muội mang bút và lụa trắng ra, viết thư cho Đỗ Như Sơn.
– Ca ca, kế tiếp định bảo họ làm gì vậy? Mị Nhi hỏi.
– Bảo bọn họ tìm một số tro bếp và tro cỏ cây, rải trên đất hoang kia!
Giang Tinh Thần nói.
– A! Cái này có ích lợi gì vậy?
Mị Nhi tuy rằng lấy làm lạ, nhưng biết ca ca làm chuyện gì đều ly kỳ cổ quái, đều có mục đích.
– A ha… Chờ đến tiết trời ấm lại, có thể tăng tốc hòa tan băng tuyết!
Giang Tinh Thần nói. Đây là hắn từng nghe lão Tứ ở chung ký túc xá nói. Lúc đó lão Tứ uống nhiều rồi, miệng
đầy khoác lác, hắn cũng không biết có thể làm được hay không, nhưng bây giờ còn tuyết cũng không thể khai hoang, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, trước cứ làm thử xem.
– Ca ca, hôm nay đã ngày 2 tháng 3… Khoảng cách ngày 9 Biểu diễn ca vũ tân xuân, chỉ còn lại bảy ngày!
Mị Nhi đột nhiên đổi đề tài.
– Ái chà!
Giang Tinh Thần hơi ngẩn người, lập tức gật đầu cười nói:
– Đúng vậy, còn có bảy ngày, đến lúc đó ca ca nhất định có thể lấy được giải thưởng cao nhất!
Mị Nhi chu cái miệng nhỏ nhắn, lông mày nhíu sát thành chữ bát, thầm nghĩ: “Ca ca ngốc nghếch, còn nói sau này đều nhớ sinh nhật của ta, hiện tại cái gì đều quên sạch!”.
Vốn muốn nói thẳng ra nhắc nhở một tiếng, nhưng nghĩ tới hiện tại ca ca đang bận rộn chuẩn bị Biểu diễn ca vũ tân xuân, không thể phân tâm tới chuyện khác, tiểu nha đầu còn là cố nén lại không có nói ra. Bất quá, nàng lại không có chú ý tới: trong mắt Giang Tinh Thần thoáng hiện lên ý cười…
Sau đó hai ngày, Tử Kinh và Thái Phượng còn đang với cường độ cao mỗi ngày sau buổi diễn xuất, so đấu giữa song phương, gần như cũng trở thành đề tài nói chuyện say sưa của dân chúng Đế độ.
Bất quá, ngay thời điểm còn cách ngày biểu diễn ca vũ bốn ngày, Tử Kinh cùng Thái Phượng dường như đã thương lượng nhau, đột nhiên cùng một lúc tuyên bố: vì để chuẩn bị Biểu diễn ca vũ tân xuân, nên không tiếp tục biểu diễn nữa.
Tin tức này vừa ra, rất nhiều người đều phát ra tiếng cảm thán thất vọng, va chạm nghệ thuật như vậy trước giờ chưa từng thấy qua khó khăn lắm mới gặp được một lần, vậy mà song phương lại lặng lẽ rút lui.
Ca vũ đoàn tuy rằng không diễn, nhưng mọi người đàm luận thì không hề kết thúc. Về vấn đề Thái Phượng cùng Tử Kinh ai mạnh ai yêu cũng còn đang tranh luận.
Bất quá, đa số người đều cho rằng: tuy rằng Tử Kinh thực lực không thể nghi ngờ, nhưng tổng thể mà nói, còn là
Thái Phượng mạnh hơn một chút. Dù sao bọn họ có thêm một kiện nhạc khí mới dao cầm. Mà kiện nhạc khí này quả thật cũng quá hay, chẳng những phối hợp với trống to trôi chảy lưu loát không kẽ hở, bản thân nó cũng biến đổi tiết tấu đa dạng, đặc biệt loại cảm giác sát phạt kia thật tuyệt vời, chiếm ưu thế quá lớn.
Nhiều lời đồn đại như vậy, danh tiếng của Ca vũ đoàn đệ nhất Thái Phượng luôn được mọi người nhắc tới, và cho rằng: giải thưởng cao nhất của Biểu diễn tân xuân năm nay, dường như đã là vật nằm trong túi bọn họ.
Cũng có rất nhiều người ra mặt bất bình thay cho Tử Kinh, nhưng ngay cả bọn họ không thừa nhận cũng không được, không có kiện dao cầm kia, quả thật Tử Kinh bị thua thiệt nhiều.
Giang Tinh Thần và Uyển Nhu thì lại mặc kệ, không để ý tới chuyện bên ngoài, tự giam mình ở trong nhà, bắt đầu cẩn thận luyện tập nhạc khúc mới… Nhưng ngoài việc luyện tập, hắn cũng thường một mình đi ra ngoài, thần thần bí bí, trừ Lão gia tử, ai cũng không biết hắn đang làm gì, hỏi cũng không nói.
Rất nhanh, bọn họ phát hiện, Giang Tinh Thần lại mua về một lượng lớn vải bông, còn có thuốc màu. Buổi tối mỗi ngày sau khi luyện tập, hắn lại bắt đầu vẽ vẽ trên vải bông.
“Tiểu tử này làm gì vậy?” Ngay cả Lão gia tử cũng có chút nhức đầu. Những vải bông này trải ra sợ là không dưới mấy trăm thước vuông, hắn lại vẽ vẽ cái gì trên đó.
Giang Tinh Thần vẽ rất thường, nhưng lần này lại hết sức nghiêm túc. Hắn chia vải bông ra làm mấy chục mảnh, tấm tấm đối lập, vẽ trên từng tấm từng tấm! Còn gọi Mị Nhi vào, phát huy trọn vẹn thiên phú ghép tranh của nàng…
Thời gian rất nhanh đến ngày 8 tháng 3, buổi tối Giang Tinh Thần và Uyển Nhu mới vừa luyện tập xong, đột nhiên có người tìm tới cửa.
Giang Tinh Thần vừa thấy người đến, lập tức lộ ra vẻ ngạc nhiên…