Chương 31: Gió lốc

Tân Phong Lãnh Địa

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Đế quốc quân đoàn thứ ba trấn giữ cứ điểm Hắc Sơn, đối diện là hai vương quốc lớn Đại Ly cùng Thiên Sơn, là khoảng cách gần nhất với quân đoàn thứ bảy.

Ban đêm, quân đoàn trưởng Trần Huyền Cảm tuổi trạc ngũ tuần đang ở trong phòng quan sát bản đồ, ngoài cửa đột nhiên vọng lại tiếng bước chân vội vã, theo sau đó là tiếng hô hoán của những thân binh:

– Khởi bẩm quân đoàn trưởng, có tin khẩn từ quân đoàn thứ bảy.
– Ừm!

Trần Huyền Cảm hơi sững sờ, chau mày nói:
– Ngô Thiên Phong làm cái gì, lại dùng tốc ưng truyền tin, không lẽ quân đoàn thứ bảy của hắn đã xảy ra đại chiến với Đông Huyền Vương Quốc rồi sao?
Trong lòng suy nghĩ, Trần Huyền Cảm kêu tên thân binh vào, nhận lấy tấm lụa trắng trên tay hắn, mở ra cẩn thận quan sát.
– Cái gì!
Vừa xem qua nội dung, chân mày của Trần Huyền Cảm chợt nhíu sát lại, cuối cùng không kìm được kêu lên thành tiếng.
Thân binh ở một bên nghe được trong lòng chợt căng thẳng. Đã nhiều năm, quân đoàn trưởng vẫn luôn trầm ổn như núi, chưa bao giờ lại kinh ngạc như thế.
– Gấp ba, phương pháp trị thương hiệu quả mạnh gấp ba so với Chỉ Huyết Thương Dược!
Trần Huyền Cảm hơi thở nặng nhọc, khóe miệng khẽ rung, hắn đương nhiên biết rõ điều này có ý nghĩa gì, do đó thế nào cũng khó mà khống chế được tâm tình của mình. Còn về tin này là thật hay giả, vốn không cần suy tính, việc quân sự, tuyệt đối không thể lấy ra nói giỡn được, đó là điều cấm kỵ, cho dù là đại công tước cũng không kham nổi.
Thật lâu, Trần Huyền Cảm thở một hơi thật dài, lớn tiếng ra lệnh:
– Truyền tin này đến quân bộ đế đô, nói rõ ta phải rời khỏi doanh trại, đi đến chỗ Định Bắc Hầu ở Hồng Nguyên Thành…
Truyền lệnh đến phó tướng, khi ta không ở đây, nhất định phải thật cẩn thận. Hạ lệnh cho y sư trong quân, phái mười người có tài nhất đi theo ta.
– Dạ!
Thân binh khẽ khom người, xoay người chạy đi thật nhanh.

Trần Huyền Cảm đi theo ra cửa, đứng trong viện hướng mắt nhìn về chân trời xa xăm, miệng lẩm nhẩm:

– Có phương pháp liệu thương này, năng lực chiến đấu của đế quốc ta có thể tăng lên ba phần… Định Bắc Hầu, may mắn lắm, người trong lãnh địa của ngươi nghĩ ra được phương pháp này, công lớn này nhất định có phần của ngươi…

Không lâu sau, tiếng chim ưng xuyên không, một con phi ưng màu đen không lớn bay vèo lên cao, chớp mắt đã không thấy đâu. Theo sau, cứ điểm Hắc Sơn mở ra, một đội kỵ binh trăm người chạy ra, dẫn đầu, chính là quân đoàn trưởng Trần Huyền Cảm…
Cùng lúc đó, Lâm Thủy chủ thành lãnh địa của Tề Nhạc đại công, bên trong phủ lãnh chúa mới lên đèn hoa rực rỡ, người ở trước cửa nối liền không dứt. Hôm nay là đại thọ 60 của Tề Nhạc Công, phàm là quý tộc có chút thân phận trong lãnh địa đều đến, vô cùng náo nhiệt. Đại sảnh các bàn tiệc rượu, trên bàn Tề Nhạc Công Vương Song Dương vóc người hơi mập đang cao giọng nói chuyện với Ngụy Ninh quân đoàn trưởng thứ sáu, lại có một đám người ở bên cạnh tiếp lời.
Đột nhiên, một tên thân binh của Ngụy Ninh chạy tới, thấp giọng nói:
– Quân đoàn trưởng, quân đoàn thứ bảy gửi tốc ưng báo tin!
– Hả?
Ngụy Ninh sửng sốt, nhận lấy lụa trắng lướt xem, cũng không nhịn được kinh hô thành tiếng:
– Lại có phương pháp như vậy!
Một câu nói, cả đại sảnh đều tình lặng lại, toàn bộ đều kinh ngạc nhìn Ngụy Ninh, không biết chuyện gì lại khiến hắn thất thố như thế.
Đến cả Tề Nhạc Công cũng nhíu mày, không biết đã xảy ra đại sự gì, trong mắt lộ vẻ thăm dò.
Nhưng, Ngụy Ninh lại vờ như không thấy ánh mắt của hắn, đứng dậy, ngỏ ý xin lỗi:
– Vương thúc, thật xin lỗi, quân tình đang có việc khẩn cấp, phải lập tức đi ngay.
– A! Quân tình khẩn cấp, không được phép trễ nãi, ngươi nhanh đi đi!
Tề Nhạc Công vừa kịp phản ứng, tự nhiên phải làm ra tư thái, hành động quân sự của đế quốc, hắn cũng không thể hỏi linh tinh.
– Được! Vậy ta cáo lui!
Ngụy Ninh gật gật đầu, xoay người dẩn thân binh sải bước rời đi.
– Vậy là thế nào, mừng thọ vừa chỉ mới bắt đầu…
Một đám quý tộc trợn mắthá hốc mồm, không khỏi ngơ ngác nhìn nhau, không nói được câu nào.
Nhưng cũng hiểu rõ, trong lòng đều đang suy đoán, rốt cuộc là chuyện gì, lại khiến cho quân đoàn trưởng phải vội và bỏ đi như vậy, không tiếc bỏ qua cả đại thọ của Công tước.
Không lâu sau đó, nơi đóng quân của quân đoàn thứ sáu, một con phi ưng phóng lên cao, bay về hướng đế đô. Tiếp đó, một đội nhân mã chạy ra, hướng thẳng về Hồng Nguyên Thành…
Tại trung tâm trú quân của quân đoàn thứ nhất, một nàng thiếu nữ xinh đẹp đang cúi đầu nhìn tấm lụa trắng trong tay, đôi mắt như một dòng nước trong veo đang gợn sóng chập chùng, kinh ngạc, vui sướng, tiếc nuối…
Đường Sơ Tuyết, kẻ dưới quyền của chủ soái quân bộ đế quốc. Hầu tước trẻ tuổi nhất, là một thiên tài khi chỉ mới 25 tuổi đã đạt tới cảnh giới Nguyên Khí… Lúc thấy được loại phương pháp này, cũng khó tránh khỏi hơi lộ vẻ thất thố.
– Quân đoàn trưởng, tin tức này là thật sao?
Bên cạnh Đường Sơ Tuyết, một cô gái chừng hai mươi, trang phục kiểu thân binh, thấp giọng hỏi.
– Việc này không nói giỡn được, lời của Ngô Thiên Phong nói nhất định là thật!
Đường Sơ Tuyết thở dài một tiếng, trong tâm có chút trầm tư. Cô gái kia nghe vậy, nước mắt chảy ra, giọng trầm xuống:
– Phương pháp đó sao không xuất hiện sớm một năm chứ !
Đường Sơ Tuyết tay khẽ run, trên mặt cũng lộ vẻ bi thương, một năm trước nàng bị sát thủ của Huyền Nguyên Thiên Tông bao vây, trăm tên thân vệ cuối cùng chỉ còn 12 người sống sót, ngoài chết trận đương trường, còn lại gần như đều là thương thể quá nặng, chảy máu quá nhiều mà chết.
– Ôi…
Đường Sơ Tuyết thở dài một tiếng, kiềm nén bi thương trong lòng, hạ giọng nói:
– Bây giờ xuất hiện cũng chưa muộn… Truyền lệnh cho thân binh chuẩn bị, ta muốn tận mắt nhìn thấy phương pháp này, tận mắt nhìn thấy người đã sáng chế ra phương pháp này!
– Dạ!
Thân binh khom người lui xuống, không lâu sau, ngựa lao vùn vụt ra khỏi nơi trú quân, một con phi ưng bay về hướng đế đô…
Quân đoàn thứ hai, quân đoàn thứ tư, quân đoàn thứ năm, gần như tình hình như một. Nửa đêm, tựa như gió lốc cuốn qua giới cao tầng quân đội, bảy đại quân đoàn trưởng toàn bộ xuất động, đem theo y sư gấp rút chạy về hướng Hồng Nguyên Thành, cùng lúc đó là từng con tốc ưng bay về hướng quân bộ đế đô! Và cơn gió lốc này, cũng bị tốc ưng dẫn theo về hướng đế đô.

Lúc này bên trong Hồng Nguyên Thành, trong phủ Định Bắc Hầu cũng đèn đuốc sáng rực, một gã đàn ông râu quai nón, tay cầm ly rượu, trên bàn bày một khay lớn sườn hầm, hắn vừa ăn vừa uống, tâm trạng ra chiều nhàn nhã, thỉnh thoảng còn lộ ra một nụ cười đắc ý.

– Phụ thân!

Tiếng gọi nhu mì cắt ngang người đàn ông. Uyển Nhu đi tới. Nếu là Giang Tinh Thần ở đây, nhất định cực kỳ kinh ngạc, đánh chết chỉ sợ hắn cũng khó mà tin được cái gã thô cuồng hào phóng này lại có thể sinh ra một mỹ nữ điềm đạm, nhu mì như Uyển Nhu.

– Uyển Nhu! Qua đây ăn chút gì đi, diễn luyện ca múa cũng không cần quá mệt mỏi!

Giọng nói ôn hòa, ánh mắt trìu mến, vẻ mặt như vậy đặt lên người gã đàn ông thô kệch này lại không một chút đột ngột, vô cùng tự nhiên.

– Đợi lát nữa ăn sau!

Uyển Nhu ngồi cạnh gã đàn ông, có chút không vui hỏi:

– Cha đã đáp ứng, cấp cho Giang Lăng thân phận một cấp quý tộc, thế sao còn chưa thực hiện?

– A a! Con gái à, con gấp làm gì? Bài thuốc bí truyền của các con không phải còn chưa công bố bán sao?

Gã cười ha hả đáp.

– Vậy cha cũng phải chào hỏi những người ngành quản lý quý tộc chứ, kế hoạch của Giang Lăng nghĩ ra người cũng xem rồi, tương lai Hồng Nguyên Thành có thể trở thành trung tâm ẩm thực của đế quốc…

– Ai cha, nha đầu này, ta đâu phải không cho hắn làm!

Gã đàn ông đưa tay xoa xoa đầu Uyển Nhu, giải thích:

– Cho dù hắn không có kế hoạch này, chỉ với một điểm là hắn có thể giúp con gái ta điều dưỡng lại thân thể hư nhược này, ta cũng sẽ đề bạt cho hắn một phen.

– Phụ thân!

Uyển Nhu hạ thấp giọng, lắc nhẹ đầu, áp mặt vào lòng bàn tay của gã.

– Nhưng mà! Bây giờ chưa phải là lúc…

Gã đàn ông lại nói tiếp.

– A?

Uyển Nhu sửng sốt, hỏi:

– Vậy khi nào mới là lúc?

– A, a, tới lúc đó con sẽ biết! Bây giờ thì mau ăn cơm đi!

Gã mỉm cười, cũng không nói cho nàng biết.

– Hừ! Không nói thì thôi!

Uyển Nhu bỉu môi, rồi cầm đũa gắp lấy một miếng sườn cho vào miệng.

– Tuy không có mùi tanh, nhưng mùi vị thì vẫn không ngon bằng của Giang Lăng làm!

Ăn xong một miếng, miệng Uyển Nhu lại lầm bầm một Câu.

– Đây là của Phú Vinh Trai làm, miệng con đúng là kén chọn!

Gã đàn ông lắc lắc đầu, uống hớp rượu, chợt chuyển đề tài, hỏi:

– Ca múa sửa soạn như thế nào rồi?

Vừa nghe câu này, Uyển Nhu lộ vẻ trầm tư, thấp giọng nói:

– Vẫn chưa xong! Vẫn thấy chưa vừa ý, cứ thế đưa ra nhất định không sánh bằng người khác!

– Nếu không được thì thôi, tân niên ca vũ biểu diễn không phải dễ dàng tham gia đâu, con cũng không cần tự ép mình quá, cha đây vẫn chưa già mà…

– Mặc dù cha không già, nhưng chỉ có một đứa con gái, không biết có biết bao nhiêu người chăm chăm vào lãnh địa của chúng ta! Nhất là hiện tại, Hồng Nguyên Thành ngày càng phồn thịnh, hơn nữa dựa lưng vào dãy Phiếu Miêu, tài nguyên phong phú… Nhất là, con yêu thích ca vũ, đó không chỉ là ước mơ của con, mà còn là con đường duy nhất của con, con không muốn suốt đời sống với thân phận là con gái của Định Bắc Hầu!
Gã trầm tư, đặt ly rượu lên bàn, suy nghĩ hồi lâu rồi lên tiếng:
– Ta ủng hộ ước mơ của con! Nhưng, chúng ta đã nói rồi, con không được quá hao tổn sức khỏe!
– Dạ! Con biết rồi!
Uyển Nhu gật gật đầu, đứng dậy nói:
– Cha tự ăn đi, con vẫn chưa đói, đi luyện ca vũ thêm một hồi!
Nhìn theo bóng lưng Uyển Nhu khuất ngoài cửa, gã lắc lắc đầu:
– Cơm của tên tiểu tử kia làm thì ngon hơn thật sao, ngay cả thức ăn của đầu bếp Phú Vinh Trai làm mà Uyển Nhu cũng ăn không vô nữa…
Gắp một miếng sườn lên nhìn một hồi, gà đàn ông bật cười:
– Một bài thuốc gia truyền nhỏ, không ngờ lại gây chấn động lớn như vậy! Hôm nay quân đoàn thứ bảy tuyển chọn cung ứng, tay nghề khâu miệng vết thương của hắn, chắc cũng khiến cho Ngô Thiên Phong phải trợn mắt há hốc mồm rồi chứ…
A, a, dự là trong vòng ba ngày, quân đoàn trưởng của bảy đại quân đoàn đều sẽ đến đây! Tên tiểu tử này, lần này đến ta cũng sẽ thơm lây… Thân phận Hầu tước tam đẳng của ta cũng đã mười năm hơn rồi…
Màn đêm khuya dần, trong Tử Kinh Dong Binh Đoàn, mấy nhà đã nói chuyện hợp tác ổn thỏa, mọi người rối rít cáo từ rời đi. Trên đường về, Giang Tinh Thần áp lực mấy ngày nay hoàn toàn tiêu trừ. Trợ giúp Triệu Gia Dược Nghiệp, Triệu Đan Thanh cho ra hứa hẹn, việc dùng thuốc của tiểu nha đầu vốn không cần lo lắng. Đêm nay mọi người đã nói chuyện ổn thỏa, kế hoạch triển khai, tiền cũng không là vấn đề. Sau đó, hai cái bí phương bán ra, thân phận quý tộc của bản thân cũng sẽ lần nữa tăng lên, hết thảy đều cứ theo kế hoạch đâu vào đấy mà phát triển.
Về tới khu bình dân, Tôn Tam Cường một đường cùng đi theo cáo từ rời đi, trước khi đi, hắn lấy ra một cái bọc nhỏ bỏ vào ngực áo Giang Tinh Thần, rồi không nói lời nào liền nhanh chóng bỏ đi.
Giang Tinh Thần bối rối hồi lâu, mở bọc ra nhìn, trong đó là năm phiến lá cây Vân Vụ.
Nhìn theo hướng Tôn Tam Cường bỏ đi hồi lâu, Giang Tinh Thần lộ vẻ tươi cười, cất đồ vật đi, rồi hướng về nhà.
Không lâu, đến chỗ ngụ, Giang Tinh Thần vừa mới mở cổng, một thân ảnh vọt vèo ra, trốn phía sau hắn, truyền vào trong tai giọng mức nở:
– Giang Thiếu Gia, cuối cùng ngài cũng đã trở về rồi…