Chương 62: Nghèo khổ

Tân Phong Lãnh Địa

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Thanh Sơn Thôn là thôn xóm ở tận cùng phía bắc lãnh địa Định Bắc Hầu, cách Hồng Nguyên Thành hơn 300 dặm, nằm ở một cái núi nhỏ, tổng cộng 22 hộ, 98 người, trong đó đa số là già yếu phụ nữ trẻ con, tráng niên không đủ 30 người.

Trong thôn đa số là nhà có tường đất, một cái sân viện duy nhất bằng gạch, chính là phủ lãnh chúa ban đầu! Mấy ngày tuyết lớn liên tục, làm cho thon nhỏ này như nhập làm một với trời đất, từ xa khó mà nhìn ra hình dạng một thôn.

Lúc này ở trong nhà đất cũ nát phía đông thôn, một bà già quần áo rách nát đang khom lưng trước bếp lò, tay đang rắc từng chút bánh bột đen vào trong nồi nước sôi, nhìn như đang đếm số lượng bột đen, rất là cẩn thận.

Cạnh bếp lò, một bé gái chừng 5-6 tuổi, xanh xao vàng vọt, ánh mắt chăm chú nhìn nồi, không ngừng nhấp môi.

Thả một nửa cái bánh bột đen vào nồi, bà già chầm chậm đặt nửa phần còn lại vào trong túi, không rơi ra một chút nào.

– Ny Nhi, cố nhịn đi! Đệ đệ cháu bị bệnh, cho nó ăn trước đã!

Bà già quay sang liếc cô bé, trong lòng chua xót.

– Cháu không đói, cho đệ đệ ăn trước đi!

Ny Nhi gật đầu nhỏ, ánh mắt không nỡ dời khỏi nồi, sau đó quay người chạy ra ngoài.

Không lâu sau, nước trong nồi sệch lại một chút, bà già cầm một cái chén mẻ, múc một chén cháo lông đen thui, cẩn thận tới bên giường.

Trên giường là một bé trai đang mê man, mặt nhỏ đỏ hồng…

– Bà ơi! Phúc gia gia tới nè!

Bà già vừa muốn đỡ đứa nhỏ lên, tiếng gọi của Ny Nhi truyền vào.

– Phúc đại ca!

Bà già vội đặt chén bên giường, quay người lại, một lão già người hơi còng mặt đầy nếp nhăn đã vào phòng.

– Đệ muội à, Thiết Đản Nhi phải đi coi bệnh thôi, còn kéo dài nữa…

Lão già nhìn thoáng qua giường, thần sắc lo lắng!

– Ôi! Bà già thở dài, khó chịu lắc đầu:

– Muội đây cũng biết, nhưng trong nhà nào có tiền chứ! Hơn nữa thời tiết này… đợi cha của Thiết Đản Nhi trở về rồi nói!

Vừa nhắc tới cha của Thiết Đản Nhi, hai cụ già lại càng thêm lo lắng, Phúc đại ca nói:

– Đám Thạch Oa Tử vào núi đã mấy ngày, vẫn còn chưa về! Tuyết lớn chặn đường núi, nhiệt độ giảm thấp như thế, khẳng định càng khó đi đường, thật là lo lắng… Thôn chúng ta chỉ có các trai tráng chúng no…

– Phúc đại ca, ngươi đừng nói vậy, đám Thạch Oa Tử là lớn lên trong núi, làm sao xảy ra chuyện được…

Bà già ngoài miệng nói thế, nhưng trong mắt lại càng 2 thêm lo lắng.

– Đều là bởi Giang Lăng thiếu gia! Nếu không phải hắn tăng thuế, chúng ta sẽ không…

Lúc này, đột nhiên vang lên tiếng nói non nớt của Ny Nhi.

– Câm miệng!

Bà già trợn mắt, quát khẽ.

Ny Nhi rụt người lại, mỗi cắn chặt, ánh mắt lập tức trào ra hơi nước.

– Đệ muội, Ny Nhi mới bao lớn, không hiểu chuyện, muội đừng nói nó!

Phúc đại ca khuyên một câu, đi lại cạnh Ny Nhi, nhẹ nhàng hỏi:

– Ny Nhi, con nghe ai nói vậy!

– Lưu Nguyên dọn đi đã nói vậy…

Ny Nhi nức nở nhỏ tiếng nói.

– Cháu đừng nghe hắn, hắn vốn không phải người thôn chúng ta, không biết rất nhiều chuyện!

Phúc đại ca nhẹ nhàng xoa đầu Ny Nhi.

– Ny Nhi, bà nói với cháu, làm người phải nói lương tâm… Mấy năm trước lão Tước gia đều giảm thuế, nhất là trận đại hạn 10 năm trước, nếu không có lão Tước gia, bà, cha con, thiệt nhiều người trong thôn đã chết đói rồi, làm sao có con được…

Sắc mặt bà lão cuối cùng dịu xuống, nhưng giọng vẫn nghiêm khắc.

– Trong 3 năm không còn lão Tước gia, 2 năm đầu Giang Lăng thiếu gia không có tăng thuế, cuối cùng là không còn cách nào, hơn nữa không quá mức cao nhất Đế quốc quy định… Nếu là quý tộc khác tới, nào thèm để ý sống chết của chúng ta…

Bà già nói một đống, mới bông phát hiện bé gái vẻ mặt mơ màng, không khỏi thở dài:

– Già hồ đồ rồi, Ny Nhi mới bao lớn, làm sao hiểu được những chuyện này!

– Được rồi! Sau này nhớ kỹ, không được nói xấu về nhà Giang Tước gia!

Cuối cùng bà lão nói.

– Dạ! Cháu đi xem cha có trở về chưa!

Ny Nhi cái hiểu cái không gật đầu, xoay người chạy ra ngoài cửa.

Nhìn bóng Ny Nhi ra ngoài, bà già lắc đầu:

– Giang Lăng thiếu gia khẳng định không thành công… Mấy ngày trước Hồng Nguyên Thành đã phái người tới kiểm tra thẻ bài thân phận trong thôn… Chỉ khổ cho Mị Nhi cô nương, tuyết lớn như vậy, khi trời lạnh như vậy…

Phúc đại ca cũng không khỏi im lặng, một lát sau, mới lấy ra một túi vải nhỏ, đặt trên bếp lò:

– Đệ muội à, ở đây có 2 cân bột mì, cho Thiết Đản Nhi bồi bổ thân thể đi!

– Không được!

Bà già quả quyết từ chối, vội đi hai bước, đẩy lại túi bột cho Phúc đại ca:

– Nhà huynh cũng không còn lương thực gì, lại thêm con dâu của huynh sắp sinh…

– Lần này trong thôn loạn như thế, đều là lỗi của lão ca, nếu không phải ta tin tưởng lừa gạt, kêu gọi mọi người dùng bột mì trắng đổi bột mì đen, đã không…

Phúc đại ca mặt đầy xấu hổ.

– Huynh cũng là có lòng tốt, bột mì trắng đổi được gấp đôi bột mì đen, thôn chúng ta có thể vượt qua mùa đông này, ai ngờ lại bị lừa… Mọi người đều không trách huynh…

Hai cụ già đang đẩy đưa 2 cần bột mì, ở ngoài thôn, một đội xe ngựa chầm chậm chạy vào.

Ở đầu đội xe, một thanh niên tướng mạo đường đường dừng lại trước cửa thôn.

– Đây là Thanh Sơn Thôn lãnh địa của Tước gia, quả nhiên là đủ nát, lại toàn là nhà cỏ… Sau này phải sống ở chỗ như vậy!

Thanh niên cảm thán một tiếng, bước vào trong thôn.

Xung quanh một mảnh vắng lặng, bên ngoài không một người, làm người ta không cảm nhận được chút sức sống nào.

Thanh niên cau mày, đi thẳng tới phủ lãnh chúa! Hắn xung phong đi trước, trước tiên phải an bài chỗ để lương thực.

Ngay khi hắn đến trước cửa phủ lãnh chúa, đột nhiên một cái bóng nho nhỏ xuất hiện trong tầm mắt.

– Hả?

Thanh niên dừng bước, phát hiện ở cạnh tường có một bé gái chỉ khoảng 5-6 tuổi, trời đông giá rét như thế, ăn mặc mỏng manh, áo vải bố cũ nát, lạnh đến run rẩy.

Mà lúc này bé gái đang dùng tay nhỏ bốc từng nắm tuyết nhét vào miệng.

“Trời lạnh như thế này, sao đứa nhỏ đó lại ăn tuyết, không muốn sống nữa mà!” .

Thanh niên đi lên, lập tức đánh bay cục tuyết trong tay bé gái.

– A!

Bé gái hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn bóng dáng cao lớn trước mặt, không khỏi sợ đến liên tục lùi lại, dựa vào trên tường.

– Tiểu muội muội, đừng sợ!

Thanh niên ngồi ngồi xổm xuống, mỉm cười mà mình cho là hòa ái, nhẹ nhàng hỏi:

– Trời lạnh như thế này, sao bé lại chạy ra ngoài, người lớn trong nhà đâu?

Bé gái có vẻ rất hết sức sợ hãi, hai tay ôm ngực, run rẩy nói:

– Bà… ở nhà chăm sóc đệ đệ!

– Vậy sao bé lại ăn tuyết, không sợ lạnh sao?

Thanh niên lại hỏi.

– Cháu… đói!

“Mùa đông vừa bắt đầu, vậy mà đã cạn lương thực rồi sao?”

Biểu tình của thanh niên có chút nặng nề, bé gái này đã đói đến mức phải ăn tuyết, có thể tưởng tượng được tình hình trong thôn.

Trong lòng suy nghĩ, thanh niên lấy ra một cái bánh bột mì trắng, đưa cho bé gái:

– Ăn cái này đi, trời lạnh như thế này không thể ăn tuyết, sẽ lạnh chết mất!

Ánh mắt bé gái lập tức dính chặt vào cái bánh bột mì trắng, không nhịn được nhấp môi, từ từ đưa tay nhỏ ra.

– Không cần lo, là ca ca tặng cho bé, cầm đi!

Thanh niên cười, nhét cái bánh bột mì trắng vào tay bé gái.

– Cám ơn ca ca!

Bé gái lập tức cười rạng rỡ, quay người chạy về phía đông thôn, còn hô to:

– Bà ơi, bà ơi, cháu kiếm được đồ ăn cho đệ đệ rồi!

Tiếng nói non nớt vang vọng trong thôn, giữa yên lặng chết chóc, như rót vào hơi thở sinh mệnh.

Nhìn bé gái vui mừng, thanh niên cũng mỉm cười vui vẻ, quay người đấy cửa phủ lãnh chúa…

Ở động thôn, hai cụ già nghe được Ny Nhi hô to, đồng thời khựng lại, vẻ mặt mừng rỡ:

– Kiếm được đồ ăn, không lẽ đám Thạch Oa Tử đã trở lại!

Hai người vội đẩy cửa, bước nhanh ra ngoài!

Nhưng bọn họ chỉ thấy bóng dáng nhỏ bé của Ny Nhi chạy tới, xung quanh trống rỗng.

– Người đâu, đám Thạch Oa Tử chưa về sao?

Tâm tình hai lão lập tức hạ xuống.

– Bà ơi, coi nè!
Ny Nhi vui vẻ hoan hô, giơ tay nhỏ lên cao, nhưng bởi vì chạy nhanh quá, chân bị trợt, bộp một cái té lăn. Hai lão nhìn mà lo lắng, vội hồ cẩn thận đi nhanh tới.

Bé con như không biết đau, lăn lóc bò dậy, tay nhỏ cầm bánh bột mì trắng vẫn giơ lên cao, không hề chạm xuống đất.

Cuối cùng bà lão ôm lấy Ny Nhi, đau lòng xoa đầu gối của bé, hỏi:

– Có đau không?

– Không đau! Bà ơi, bà nhìn xem, bánh bột mì trắng!

Bé con như tranh công đưa bánh bột mì trắng ra trước mặt bà già.

– Cái này… từ đâu mà có?

Sắc mặt bà già trầm xuống, nhỏ giọng hỏi, bà chỉ sợ có người lừa dẫn Ny Nhi đi làm nô lệ bán sang nước khác.

– Là có đại ca ca cho, ở bên phía phủ lãnh chúa!

Ny Nhi giòn giã đáp.

– Phủ lãnh chúa! Hai cụ nhìn nhau, thầm nghĩ:

“Chẳng lẽ là lãnh chúa mới tới… Không phải chứ, thời tiết xấu như thế…”

– Đi! Chúng ta đi xem thử!

Phúc đại ca có chút thấp thỏm nói.

– Được!

Bà già gật đầu, về phòng xem qua Thiết Đản Nhi, dẫn Ny Nhi cùng Phúc đại ca đi về phía phủ lãnh chúa.

Lúc này, có những nhà lần lượt mở cửa, vừa rồi nghe tiếng hô của Ny Nhi, không ít người cũng giống bà lão, cho rằng các trai tráng vào núi đã trở về.

– Phúc bá, Vân thẩm, vừa rồi nghe Ny Nhi họ có đồ ăn, là đám Thạch Oa Tử trở về rồi sao?

– Đã 5 ngày rồi, phải nên trở về, trong nhà sắp hết thức ăn rồi!

– Bọn họ ở đâu, sao không thấy người đâu…

Nghe những tiếng hỏi thăm, hai lão nhân dừng bước, giải thích:

– Không phải là đám Thạch Oa Tử, hình như là lãnh chúa mới đến, vừa rồi ở cửa phủ lãnh chúa còn cho Ny Nhi một cái bánh bột mì trắng!

– Lãnh chúa mới! Mọi người đều kinh ngạc, trời tuyết lớn như vậy…

Đúng lúc này, tiếng bánh xe lộc cộc vang lên, cả một đội xe ngựa chậm rãi đi vào trong thôn, thu hút ánh mắt mọi người.