Chương 145: Xuất khẩu lao động - Thôn mới xây xong

Tân Phong Lãnh Địa

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Trầm tự thật lâu, La Vũ hỏi:
– Huynh đệ, người sáng không nói tiếng lóng, ngươi thật | thiếu người dùng sao, phải tới thu người của chúng ta?
Hắn biết trồng trọt rau cải là tuyệt mật, bởi vậy cũng không hỏi, mà cân nhắc mục đích của Giang Tinh Thần.
– Tình hình Hồng Nguyên thành hiện tại, ngươi cũng hiểu rồi! Sau Lễ hội Mỹ Thực, người tới nối liền không ngớt, các ngành các nghề đều cần rất nhiều người… Ta tìm Định Bắc Hầu, chưa chắc không tìm được người, nhưng nhất định làm Hầu gia khó xử, dù sao lãnh địa khác cũng thiếu người mà! Trừ khi ta chịu ra giá cao…
Giang Tinh Thần cười đáp.
Thật ra, trong lòng hắn không phải nghĩ thế, người đến đây, không chỉ riêng trồng trọt, còn phải phụ trách khai | hoang, đào kênh… như vậy trả tiền công quá nhiều còn
không nói, nhân số còn phải trên 500 người.
Nhưng Thú nhân thì khác, mọi người đều to con khỏe mạnh, 300 người là đủ rồi, bao ăn bao ở còn trả tiền, khẳng định bọn họ chịu làm, nhất là dính đến rau cải, xem chừng La Vũ ước gì cho bọn họ tới, lén học chút kỹ thuật nữa.
Ngoài ra còn trọng yếu hơn, chính là quy hoạch tương lai của hắn, cũng bao gồm cả chăn nuôi.
Nghe Giang Tinh Thần giải thích, La Vũ bừng tỉnh hiểu ra, thầm nghĩ:
“Tốn giá cao thuê người quả thật mất nhiều hơn được, trồng trọt còn không đủ trả tiền công, cho ta cũng không mua bán như thế… Hắn là coi trọng sức lao động của chúng ta!”
Phán đoán ra, La Vũ cũng không lập tức gật đầu, dù trong lòng hắn muôn ngàn đồng ý, nhưng có mấy lời nhất định phải nói rõ ràng, bằng không sẽ gây ra hiểu lầm không cần thiết.
– Huynh đệ! 300 Thú nhân cùng nhau đi vào, chúng ta nhất định phải được đại lĩnh chủ đồng ý, không thì…
– Ha ha! Cái này ta hiểu! Giang Tinh Thần khoát tay, nói:
– Ngươi yên tâm, sẽ không có vấn đề, cũng không cần phái cao thủ gì, dân chúng trẻ khỏe bình thường là được rồi!
– Vậy ngươi định an bài những người này như thế nào? La Vũ lại hỏi.
– Bao ăn bao ở, mỗi tháng 20 hoàng tinh tệ! Giang Tinh Thần cười nói.
– Được!
La Vũ lại ngẫm nghĩ, lúc này mới mỉm cười, vỗ bàn đồng ý, sau đó nói:
– Chỗ Định Bắc Hầu giao cho ta giải thích.
– Không thành vấn đề! Nhưng mà, người tìm người phải tin cậy chút, đừng có gây chuyện lung tung!
– Ngươi cứ yên tâm, ta nhất định an bài tin cậy cho ngươi!
Chỉ nói mấy câu ngắn ngủi, hai người liền đạt được nhất trí, hoàn thành xuất khẩu lao động lần đầu tiên ở thế giới
này.
– Tới đây, chúng ta cạn chén! Chúc hợp tác vui vẻ! Giang Tinh Thần cầm hai ly nước lên, đưa một ly cho La Vů.
Lúc này La Vũ vô cùng hưng phấn, lần này đến đây ngoài lấy rượu, chính là cám ơn Giang Tinh Thần, ai ngờ được còn có thu hoạch lớn như thế. Một khi trồng trọt rau cải thành công, tuy rằng không giải quyết được vấn đề rau ăn mùa đông của Liên Minh Thú Nhân, nhưng lại có thể hóa giải áp lực lúc bình thường. Vương quốc Đại Tần cũng không thể cung cấp cả năm cho bọn họ, ngoài mùa đông, bọn họ đều thu mua xung quanh.
La Vũ vẫn luôn cố gắng khắc chế, cố gắng làm mình bảo trì bình tĩnh, nhưng nội tâm của hắn vẫn sôi trào dữ dội, không chú ý trong ly là nước chứ không phải rượu.
Một hơi nốc sạch ly nước, La Vũ mới phản ứng lại, ngạc nhiên hỏi:
– Cái gì, không phải rượu hả?
– Đương nhiên không phải, trời nóng như thế, làm sao mà uống rượu mạnh được! Đây là nước mới múc dưới giếng lên, tuyệt đối mát lạnh!
– Ủi trời! Má nó, ta đang tiêu chảy mà, Lão gia tử nói không được uống nước lạnh… Không được, bụng lại đau, ta phải đi nhà vệ sinh, tìm cho ta chút lá ma đi!
Chưa nói hết lời, La Vũ đã và một cái, lao ra ngoài, nhắm thẳng nhà vệ sinh.
Giang Tinh Thần mắt trợn tròn, lầm bầm nói:
– Bụng không tốt, uống rượu càng thêm tồi tệ… Người đây là phản xạ có điều kiện mà!
Lắc đầu, Giang Tinh Thần đứng lên về phòng, lấy ra lụa trắng viết thư, không lâu sau, một con chim truyền tin bay ra…
Hai giờ sau, Hầu phủ Hồng Nguyên thành, đột nhiên truyền ra tiếng kinh hộ của Định Bắc Hầu:
– Cái gì, tiểu tử này muốn thu 300 Thú nhân tới làm công, khai thác đất hoang!
Trong phòng, Uyển Nhu cùng Mạt Hồng Tiêm vẻ mặt ý cười khó nói, gật đầu:
– Hắn gửi thư nói như vậy!
Định Bắc Hầu sững sờ nửa buổi, lắc đầu cười khổ:
– Tiểu tử này, đã bảo với hắn, yên lặng một trận, sao mà cứ không nghe vậy, làm gì cứ phải làm ra chút chuyện chứ… Mới phong cho hắn 5 dặm đất hoang, hắn liền vội vàng khai phá như thế sao, còn nhận người từ Liên Minh Thú Nhân, hắn cũng nghĩ ra được…
Dù miệng càu nhàu, nhưng Định Bắc Hầu lại hết sức vui _ mừng, nếu Giang Tinh Thần lên tiếng với mình, bản thân mình khẳng định sẽ không từ chối, lập tức an bài mấy trăm
người cho hắn, nhưng lãnh chúa khác thấy thế nào, hiện tại đang ngày mùa, ai cũng thiếu người mà.
– Phụ thân, hắn vội vàng khai phá đất hoang, là vì trồng trọt rau cải!
Không đợi Định Bắc Hầu càu nhàu xong, Uyển Nhu lại thêm một câu.
– Con nói gì? Định Bắc Hầu giống như nghe không rõ, lại hỏi.
– Con nói hắn muốn trồng rau cải! Uyển Nhu lớn tiếng nói.
– Đưa thư cho cha!
Định Bắc Hầu giật lấy thư, xem kỹ hai lần, trên mặt vừa mừng rỡ, lại có khó hiểu:
– Trồng rau cải, hắn cũng dám làm, không sợ trồng không sống chịu lô! Nhưng mà chỉ cần hắn thành công, sẽ lại là công lao to lớn… Ta nói sao hắn muốn thu Thú nhân, thật là biết tính kế! Nhưng hắn trồng được sao?
– Phụ thân, 300 Thú nhân đồng thời đi vào, Đế quốc sẽ không có người dùng làm có chứ?
Uyển Nhu có chút lo lắng hỏi.
– Không sao! Định Bắc Hầu khoát tay, nói:
– Không phải võ giả, đều là dân chúng bình thường, không có cớ gì mà tố!
Không để ý nói một tiếng, Định Bắc Hầu phất tay:
– Gửi thư cho tiểu tử Giang Tinh Thần, nói hắn biết bện ta không có vấn đề, bảo hắn sau này xem kỹ 300 Thú nhân,
đừng chọc ra chuyện là được!
– Được! Vậy ta đi trả lời! Mạt Hồng Tiêm gật đầu, kéo Uyển Nhu ra ngoài.
– Nha đầu này, sao chuyện gì cũng kéo theo Uyển Nhu nhà ta vậy?
Trong đầu Định Bắc Hầu chợt xẹt qua ý nghĩ kỳ theo lại quay sang chuyện Giang Tinh Thần trồng trọt rau cải…
Thanh Sơn thôn, La Vũ ở một đến, bụng tốt lên liền cầm rượu cất vội vàng rời đi, hắn phải mau trở về, báo tin tức này cho lão cha.
Cuối cùng Giang Tinh Thần thả lỏng, nhìn xem hoa hướng dương, quan sát ong mật, suy tư phương pháp lấy mật đơn giản hơn. Hoặc là phải đi xem xây dựng thôn mới, hoặc là đi vào trong rừng núi, không ai biết hắn muốn làm gì.
Tiểu nha đầu Ny Nhi ăn nước đá bào một lần, luôn cố ý vô tình nhắc tới trước mặt Giang Tinh Thần, rõ ràng là còn muốn ăn.
– Chẳng qua, Giang Tinh Thần lại không thể để Lão gia tử
đi một chuyến nữa, 2800 dặm đó, nghe thôi cũng thấy mệt rồi. Hắn cũng từng thử tìm diêm tiêu, muốn dùng nó chế nước đá, nhưng mặc kệ là đào đất xung quanh nhà vệ sinh, hay là tìm kiếm, đều không có được. Điều này làm hắn càng thêm hiểu biết về thế giới này, cũng không phải thứ gì trên Trái Đất là chỗ này cũng có…
La Vũ đi được 3 ngày, thôn mới xây dựng 2 tháng, cuối cùng cũng hoàn thành!
Đường phố lót đá rộng rãi, hơn 30 sân viện độc lập chia ra hai bên, dùng gạch đá xanh, gỗ tốt nhất cùng gạch ngói, nhìn là thấy chắc chắn kín đáo. Giếng nước ngoài phủ lãnh chúa, còn đào 2 cái ở đầu và cuối thôn.
Sân phơi rộng rãi ngoài khe núi, ánh sáng đầy đủ. Học đường, hiệu thuốc, cửa hàng nhỏ đều ở cửa thôn. Còn một sân viện lớn khác, là chuyên dành cho Kinh Thiên Long Binh Đoàn, còn có chỗ cho khách ở, chỉ riêng phòng ngủ đã tới 20 căn.
Người cả thôn hoan hộ hưng phấn, ngay cả Phúc gia gia cũng không nhịn được hỗ mấy tiếng “quá tốt rồi!”.
Nhà mới sạch sẽ ngay ngắn, sân viên rộng rãi, các thôn dân lưu luyến mãi, kích động sờ chỗ này, sờ chỗ kia, hận không thể xem kỹ mỗi góc.
Lúc này Giang Tinh Thần dẫn Mị Nhi mặt đầy hưng phấn, đi xem phủ lãnh chúa mới.
Phủ lãnh chúa mới lớn gấp 10 lần chỗ cũ, xây dựa vào núi, hoàn toàn làm theo thiết kế của Giang Tinh Thần. Ngoài phòng ngủ, sương phòng, phòng bếp, còn chuyên xây dựng phòng tắm, bên trong là hồ tắm lớn rộng thước vuông, to lớn đến mức bơi lội được.
Vòi phun là tự tay Giang Tinh Thần làm, dùng gỗ khoét rỗng, đục lỗ, không có ống nhựa dẻo, dùng thân trúc đục thủng thay thế, nối tiếp với thùng nước lớn trên nóc nhà.
Toàn bộ sườn núi phía sau bị bạo lại, Giang Tinh Thần chuẩn bị tương lai cho Mị Nhi trồng hoa.
– Thích không? Giang Tinh Thần vỗ đầu tiểu nha đầu.
– Ừm!
Mị Nhi dùng sức gật đầu, mỗi lần ca ca vẽ ra bản quy hoạch cho nàng, cuối cùng đều sẽ thực hiện.
– Vậy chúng ta chuẩn bị dọn nhà!
Giang Tinh Thần đưa ra quyết định, trong lòng khen ngợi, nếu là ở Trái Đất, nhà mới xây xong, không mở cửa sổ để một hai tháng thì không thể dọn vào ở được.
Ra ngoài phủ lãnh chúam các thôn dân cũng đi ra từ trong nhà của mỗi người, đồng loạt đứng trước mặt Giang Tinh Thần, cùng nhau cúi mình:
– Cám ơn Tước gia!
Các thôn dân sẽ không dùng từ ngữ hoa lệ biểu đạt tình cảm của mình, nhưng bốn chữ đơn giản này, làm Giang Tinh Thần nghe được trong lòng họ vô cùng cảm kích yêu mên.
– Các người là con dân trong lĩnh ta, giúp ta trồng trọt, giúp ta xây dựng lãnh địa. Ta có trách nhiệm làm các người sống tốt hơn!
Giang Tinh Thần cười nói.
“…” Tất cả thôn dân đều không lời để nói, không biết phải nói thế nào, nhưng nhìn biểu tình có thể hiểu được rất cảm động.
“Tiểu tử này, ngày càng có phong phạm lãnh chúa!”
Lão gia tử thầm cảm thán, Giang Tinh Thần lúc này làm lão cảm giác không giống thiếu niên 17 tuổi.
Các thôn dân cũng không đi, còn chuyện khác chờ bọn họ, thôn mới xây trên đất trồng, căn bản không có cây cối, đây là khuyết điểm duy nhất, Giang Tinh Thần đương nhiên không muốn thấy một thôn trụi lủi.
Di chuyển cây cối, các thợ thủ công không làm được, trước kia Giang Tinh Thần cũng không làm được. Nhưng
bây giờ, Dân Nguyên Khống Trận của hắn có thể tụ tập nguyên khí, vậy là giải quyết được vấn đề này.
ở thôn mới, các thợ thủ công đã sớm đào ra rất nhiều hố trồng cây, Giang Tinh Thần đã sớm tụ tập nguyên khí phát tán ở đó.
ở trong rừng núi, hắn đã sớm chọn sẵn cây cối, 2 ngày trước hắn chạy vào rừng núi, chính là vì tụ tập nguyên khí phân tán ở rể cây, bảo đảm di dời tuyệt đối.
Đào cây là người Kinh Thiên Long Binh Đoàn, bọn họ có võ lực, việc này cũng không khó.
Đào lấy cây không lớn, nhưng cũng không nhỏ, ngoài rê cây đều bọc đất, nhanh chóng được các thôn dân cùng thợ thủ công liên thủ di chuyển vào các hố đất trong thôn.
Suốt 1 ngày, cả trăm cây cối dời vào trong, thôn trang mới toát ra sức sống bừng bừng.
Lúc này, Mị Nhi hỏi: – Ca ca! Khi nào làm đu dây vậy?