Chương 64: Bánh mì trứng gà tráng - Tập kích đột nhiên

Tân Phong Lãnh Địa

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Đường lão gia tử đắc ý cười to, khoe khoang:

– Tiểu tử, chưa ăn thứ này phải không! Nói cho ngươi biết, cái này gọi là trứng dã trĩ, nấu chín rồi thì ăn rất ngon… Hắc hắc, đừng thấy mùa đông người câu được cá, ngươi tuyệt đối không tìm được thứ này, mùa đông chim khác sẽ không đẻ trứng…

Giang Tinh Thần căn bản không nghe vào những lời của Lão gia tử, hai mắt thẳng ra, nhìn chằm chằm vào thứ trong tay, mặt đầy mừng rỡ:

“Đây không phải trứng gà sao!”

Mặc kệ kích thước, hình dáng, hắn có thể xác định, vật mà Lão gia tử mang về tuyệt đối là trứng gà.

“Chẳng lẽ trĩ chính là tổ tiên của gà nhà… Ta nhớ nhiệt độ quá thấp, gà sẽ không đẻ trứng, nhưng hiện tại rét lạnh như thế, dã trĩ nào còn… Dị giới! Đúng rồi, đây là dị giới, ngay cả yêu thú cũng có, dã trĩ này cũng chưa chắc sẽ là gà…”

– Thứ này rất khó tìm sao?

Giang Tinh Thần dời mắt khỏi trứng gà, hỏi Lão gia tử.

– Đương nhiên rồi, thứ dã trĩ này, chỉ đẻ trứng vào mùa động, hơn nữa giấu ổ ở chỗ rất bí ẩn, hoặc là ở nơi hiểm trở, người thường căn bản không tìm được! Nếu tuyết rơi, vậy càng không dễ tìm…. Hắc hắc, ngươi chắc chưa ăn qua thứ này rồi!

Cuối cùng, Lão gia tử còn đắc ý một câu.

Nhưng mà, Giang Tinh Thần căn bản không để ý tới lão, tiếp tục hỏi:

– Trứng gà, không đúng, tổng cộng tìm được bao nhiêu trứng dã trĩ?

– Ặc!

Lão gia tử ngây ra một hồi, tiếp theo ánh mắt tỏa sáng:

“Giọng điệu này… Chẳng lẽ hắn cũng biết làm trắng dã trĩ?”

Ý niệm chợt lóe, Lão gia tử không nhịn được nhếch miệng, lập tức đáp:

– Lão chỉ tình cờ phát hiện 2 ổ, tổng cộng 17-18 trứng gì đó… Tiểu tử, có phải ngươi…

– Hắc hắc..

Giang Tinh Thần không đáp lại, lần này đến lúc hắn làm ra vẻ đắc ý.

Mị Nhi co trong túi ngủ, mắt không chớp nhìn chằm chằm cái trứng dã trĩ, nhỏ giọng nói:

– Mùa đông mà Lão gia tử cũng móc ra được trứng chim, thật lợi hại…

– Móc trứng chim!

Khóe miệng Lão gia tử rút mạnh, trong đầu nháy mắt hiện ra hình ảnh một đứa nhóc con leo lên cây móc ổ chim, trong lòng gào rống:

“Đó không phải trứng chim, cũng không phải móc…”

Giang Tinh Thần vỗ đầu Mị Nhi, cười ha ha nói:

– Một hồi ca ca làm món ngon cho muội!

Một câu này, đầu óc lộn xộn của Đường lão gia tử lập tức bị quét sạch, tập trung toàn bộ chú ý vào người Giang Tinh Thần, ánh mắt toát ra hào quang mong chờ.

– Ca ca! Làm cái gì vậy?

Mị Nhi cũng có chút hưng phấn, mỗi lần ca ca làm ra món ngon, đều làm người ta hận không thể nuốt vào cả lưỡi.

– Bánh mì trứng gà tráng!

Nói rồi, Giang Tinh Thần lập tức xuống xe bắt tay làm.

Bánh mì trứng gà tráng quá đơn giản, dựng bếp, nhóm lửa, trước tiên nướng mấy cái bánh, sau đó cắt thêm hành… Xèo một tiếng, mùi hương làm người ta thèm nhỏ dãi lan tỏa, kéo theo một loạt tiếng nuốt nước miếng.

Trứng gà tráng xong màu vàng sáng rọi, cuộn trong bánh nướng, cắn một miếng miệng đầy mùi thơm.

Lão gia tử ăn thật là hoành tráng, cắn một cái hút vào trong, mặt như khi đang ăn, hai má hóp vào trong.

Đỗ Như Sơn thì há to cái miệng, cắn một phát là nửa cái bánh!

Mị Nhi cùng Tâm Nhi dù ăn chậm một chút, nhưng cũng miệng đầy thức ăn, nhét đầy không nói ra lời. Lúc Giang Tinh Thần hỏi mùi vị, chỉ biết không ngừng gật đầu, trong mũi phát ra tiếng ưm ưm.

Mấy phu xe cũng có phần, nhưng mà lúc Giang Tinh Thần nấu ăn, Lão gia tử lại mời bọn họ đi ra xa. Hiện tại tùy tiện một cách nấu ăn của Giang Tinh Thần truyền ra cũng là bí phương, tuyệt đối đáng giá rất nhiều hoàng tinh tệ, làm sao có thể cho người ta tùy tiện nhìn thấy.

Bản thân Giang Tinh Thần lại không có ý nghĩ này, bánh mì trứng gà tráng mà thôi…

Nhanh như gió mây càn quét, bánh mì trứng gà tráng đã bị quét sạch, mọi người ăn còn chưa đã, dù sao chỉ có 17 cái trứng gà, vốn không đủ chia.

Lão gia tử hậm hực lầm bầm:

“Chỉ có tiểu tử này tốt bụng, còn cho phu xe một phần, làm cho lão tổ tông ta không đủ ăn… Sau này phải tốn thêm sức, tìm thêm trứng dã trĩ… Rốt cuộc đầu óc tiểu tử này phát triển kiểu gì, nguyên liệu nấu ăn nào cũng biết làm, hơn nữa còn làm ngon như thế…”

Mọi người lại lên đường, đã gần tới trưa, trong xe Mị Nhi chui vào túi ngủ, tựa vào người Giang Tinh Thần, miệng vẫn còn sót lại mùi hành tây, trứng gà, mặt cười hạnh phúc…

Một buổi chiều đi hơn 20 dặm, trước khi mặt trời xuống núi, từ xa bọn họ đã nhìn thấy trấn nhỏ sẽ dừng chân hôm nay.

Ngay lúc xe ngựa đi qua mảnh rừng tùng, trên xe ngựa thứ hai đột nhiên truyền ra tiếng kêu đau của Tâm Nhi.

“Hả?”

Giang Tinh Thần nhướng mày:

“Tâm Nhi lại tái phát viêm ruột thừa, buổi trưa ăn quá nhiều sao?”

Nghĩ lại, Giang Tinh Thần vỗ đầu mình:

“Biết rõ Tâm Nhi có ruột thừa mạn tính, còn cho nàng ăn bánh mì trứng gà tráng, vừa dầu mỡ, lại còn hành…”

Trong tự trách, Giang Tinh Thần vội kêu ngừng xe, gọi Đường lão gia tử cùng ở chiếc xe ngựa thứ hai.

– Ôi trời! Má nó đời trước ta thiếu ngươi mà, tiểu tử ngươi nỗi lòng tốt, còn bắt ta…

Đường lão gia tử vừa khó chịu, vừa đi tới.

Nhưng mới đi hai bước, Lão gia tử chợt dừng chân, hai mắt chợt co rụt, vội nói:

– Tiểu tử, mau trở vào xe ngựa!

– Cái gì?

Giang Tinh Thần sửng sốt, lập tức phản ứng lại, Lão gia tử còn chưa từng dùng giọng nghiêm túc như thế mà nói chuyện.

“Người nước địch tới!”

Giang Tinh Thần chợt xẹt qua ý nghĩ này, vội vàng lùi về. Dù hắn đã sớm biết, Quân đoàn thứ bảy đại chiến, khẳng định sẽ dẫn tới nước địch chú ý mình, đã có chuẩn bị tâm lý. Nhưng hai đời của hắn cộng lại, cũng chưa từng gặp chuyện như vậy, tâm tình không khỏi căng thẳng.

Ngay nháy mắt Giang Tinh Thần lùi vào, trong mảnh rừng rậm, mười mấy cái bóng trắng như tuyết vọt ra, lao thẳng về phía 4 chiếc xe ngựa.

Giang Tinh Thần căn bản không quan sát tình hình lúc này, nếu Lão gia tử bảo mình vào xe, vậy cứ vào xe. Vào lúc này, mọi chuyện phải nghe theo hộ vệ, phim ảnh đời trước đều diễn như thế!

Vù một cái vào trong xe, Mị Nhi vẫn còn mơ hồ:

– Ca, sao vậy, không phải đi xem Tâm Nhi tỷ tỷ…

Nàng còn chưa nói xong, một tiếng gầm rú liền truyền vào:

– Giang Tinh Thần ở trong xe đầu tiên, mọi người bao vậy, đừng cho hắn trốn!

– A!

Mị Nhi kinh hô, mặt nhỏ sợ tới mức trắng bệch, hoàn toàn ngây ra.

Gần như cùng lúc, âm thanh bên ngoài chợt ngừng, sau đó biến thành kinh hô sợ hãi:

– Đại cao thủ Nguyên Khí Cảnh, đám tình báo đáng chết! Rút! Mau rút lui…

Giang Tinh Thần nghe được, lập tức thở ra, đi lên ôm lấy Mị Nhi trong túi ngủ, nhẹ giọng nói bên tai nàng:

– Không sao, Lão gia tử xử lý được!

Quả nhiên, Giang Tinh Thần vừa nói xong, liền truyền vào tiếng cười to của Lão gia tử:

– Ha ha ha ha… Tới rồi còn muốn đi, nào dễ có người tới giúp ta hoạt động tay chân!

Tiếp theo, là tiếng kinh hô cùng hét thảm liên tiếp.

Lúc này, Giang Tinh Thần coi như thả lỏng, thầm nghĩ:

“Lão gia tử quả nhiên xấu bụng, hộ vệ này quá lợi hại, nói cái gì cũng không thể để chạy được, sau này phải cân nhắc xem, khao thưởng cho lão… Còn nữa, sau này có cơ hội, phải cám ơn Đường Sơ Tuyết…”

Nghĩ tới đây, Giang Tinh Thần vén rèm xe, lớn tiếng nói:

– Lão gia tử, đừng chơi nữa, còn phải mau đi xem Tâm Nhi!

Hắn nói rồi, vài giây sau là tất cả âm thanh bên ngoài biến mất, tiếng của Lão gia tử vang lên ngoài xe:

– Tiểu tử, không sao rồi!

– Ừ!

Giang Tinh Thần thả lỏng Mị Nhi, khẽ vỗ về:

– Không sao rồi, không cần sợ!

– Ca ca… muội không sợ!

Miệng nói không sợ, nhưng lần đầu gặp chuyện như thế, Mị Nhi vẫn cảm thấy kinh hồn bạt vía, trên mặt nhỏ vẫn chưa hết kinh hãi.

– Ca ca xuống xem thử, muội chờ huynh một chút!

Giang Tinh Thần vỗ vỗ Mị Nhi, muốn đứng dậy, nhưng Mị Nhi lại nhanh chóng vươn tay khỏi túi ngủ, kéo hắn lại.

Nhìn Mị Nhi như thế, Giang Tinh Thần đành ôm lấy nàng, nói ra ngoài xe:

– Lão gia tử, lão đi xem Tâm Nhi, tôi ở lại với Mị Nhi!

– Được!

Lão gia tử nói rồi, đi xe ngựa đằng sau.

Lúc này, Mị Nhi mới thở ra, lo lắng hỏi:

– Ca ca, vừa rồi bên ngoài… là tới ám sát huynh sao?

– Ừ!

Giang Tinh Thần gật đầu, sau đó nhẹ nhàng an ủi:

– Không có gì phải lo, Lão gia tử rất lợi hại, vừa rồi không phải muội cũng nghe, những người kia bị dọa vỡ mật!

– Nhưng mà, Lão gia tử có lợi hại thế nào, cũng chỉ có một người… Lỡ như bọn họ tới đông người thì sao, Lão gia tử cũng không bảo vệ được huynh!

Mị Nhi chẳng những không bớt lo, mà càng thêm lo lắng.

– Hắc hắc, muội nhìn mặt ngoài, chỉ có một mình Lão gia tử bảo vệ huynh! Thật ra, huynh còn hai người bạn rất lợi hại ẩn trong tối nữa!

Giang Tinh Thần cười nói.

– A? Ca ca còn có bạn bè bảo vệ….

Mị Nhi mặt đầy khó hiểu.

– Hai người bạn của huynh rất nổi danh, tu vi hiếm thấy trong thiên hạ… Một người sử dụng võ công là Thái Cực Quyền, người ta dùng sức thế nào cũng đánh hắn không được, còn có thể bị hắn mượn sức đánh lại… Người khác lợi hại hơn, võ công là Sư Hống Công, gầm lên một tiếng, có thể chấn người ta phát điên…

– Hì hì… Ca ca gạt người nào có võ công như thế!

Mị Nhị rõ ràng không tin, nhưng vẫn cười lên.

– Xì! Muội không tin hả, đến lúc đó thì muội sẽ biết!

Giang Tinh Thần bĩu môi, cười thầm, lời này đương nhiên là nói bậy, những thành công hóa giải được tâm tình của tiểu nha đầu.

Không lâu sau, Lão gia tử đã trở về, nói cho hắn biết là Tâm Nhi không sao!

– Ừm!

Giang Tinh Thần gật đầu, nhìn ra cửa xe, hỏi:

– Lão gia tử, những người vừa rồi, có phải…

– Hừ!

Lão gia tử phất tay, vẻ mặt bá đạo:

– Cái thứ tôm tép này, giết chúng làm bẩn tay lão… Lão chế trụ bọn chúng, ném vào trong tuyết!

Giang Tinh Thần nghe được nửa câu đầu, khẽ thở ra, hắn không muốn nhìn thấy tràng cảnh đẫm máu. Nhưng vừa muốn vén mành nhìn ra ngoài, câu sau của Lão gia tử làm hắn suýt cắm đầu:

– Thời tiết thế này mà bị chế trụ ném vào trong tuyết… Còn không bằng giết bọn họ đi!

– Một hồi tới thành trấn phía trước, để cho lãnh chúa đi ra, bắt những kẻ này!

Lão gia tử phất tay, ra lệnh phu xe tiếp tục lên đường.

Xe ngựa rời đi thật lâu, thẳng đến khi không thấy bóng, một cái bóng từ từ dựng lên trong tuyết, hai mắt trắng dã, đương nhiên là một người mù, lỗ tai không ngừng cử động.

– Bệnh đau bụng… Sao ta không may mắn như thế, có đại y sự ở bên cạnh!

Người mù phát ra âm thanh rất nhỏ, tay sờ bụng phải, rồi cười hắc hắc:

– Thái Cực Quyền, Sư Hống Công, thật biết lừa con gái…