Chương 113: La Vũ đến rồi

Tân Phong Lãnh Địa

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Chuẩn bị món ngon Bất kể là cày bừa vụ xuân, hay là sa mạc bên kia, đều phải tranh thủ thời gian. Cho nên Tần Mạn Và hoàn toàn không dừng lại, cũng không có nghiên cứu kỹ tại sao Giang Tinh Thần lại bắt tay với mình, bàn xong việc liền lập tức rời khỏi Thanh Sơn Thôn.
Bọn họ vừa đi khỏi, Lão gia tử cùng Triệu Đan Thanh liền bước vào phòng của Giang Tinh Thần, cười tươi rói.
Đặc biệt là Triệu Đan Thanh, quả thật phục mình sát đất, lúc trước mặt dày mày dạn đi theo Giang Tinh Thần là được rồi, nếu không đi đâu ăn yêu thú cấp sáu chứ. Chẳng những được thưởng thức món ăn ngon, mà nguyên khí ẩn chứa trong đó, không chừng còn làm cho mình tăng lên Nội Khí tầng bảy chứ.
Giang Tinh Thần không nói gì liếc nhìn hai người, đang muốn đứng dậy đi vào bếp, Hàn Tiểu Ngũ chạy vào bẩm báo, La Vũ của Thú Nhân Liên Minh giao bò tới.
– Từng đợt từng đợt này thật đúng là đuổi theo san sát, người của Hãng buôn Thiên Hạ mới vừa đi, Thú Nhân Liên Minh đã đến!
Giang Tinh Thần lầm bầm một tiếng, lập tức đứng dậy ra ngoài tiếp đón, La Vũ không phải thân phận bình thường, có gì sơ suất thì không tốt.
Lão gia tử thì sau khi Giang Tinh Thần đi rồi, lập tức thay đổi nét mặt, điệu bộ cử như bị cướp mất món đồ tốt vậy.
– Lão gia tử, ngươi làm sao vậy? Triệu Đan Thanh nhỏ giọng hỏi.
– Cái tên Lạ Vũ kia, sức ăn còn lớn hơn so với người, người nói thế nào !
Lão gia tử trầm giọng nói. – Trời…
Trong phòng truyền ra một tiếng rống to của Triệu Đan Thanh..
Lúc Giang Tinh Thần ra bên ngoài nghênh đón, La Vũ đang được Đỗ Như Sơn dẫn vào trong thôn xóm.
Nhìn xung quanh nhà cửa tồi tàn, La Vũ cảm thấy đầu óc có chút hoang mang, đây là lãnh địa của người có thể tùy ý ra vào đại trướng của Đường Sơ Tuyết sao, đây là nơi mà Đế quốc đệ nhất đầu bếp cai quản sao, đây là của cái người có chỗ dựa vững chắc… Sao lại là một nơi tồi tàn như vậy.
“Lão tử chắc không phải bị lừa rồi chứ? 100 cân rượu mạnh kia căn bản là để gài bẫy ta !”
Suy nghĩ này không thể đè nén mà xuất hiện trong đầu, cái thôn nghèo nàn này, nhìn thế nào cũng không giống nơi người có tiền sẽ ở, đầu bếp lại ở chỗ này giết bò nấu ăn,không phải giỡn chơi chứ, ai mà ăn nỗi a.
– Không sao, dù sao ký xong hiệp ước. Cho dù có vấn đề, ta cũng có thể tìm Đường Sơ Tuyết! La Vũ tự mình an ủi một tiếng.
Nhưng tâm lý của hắn vừa mới ổn định, lại một xung kích đánh tới, trong tầm mắt của hắn, xuất hiện nụ cười của tiểu miêu nữ.
– Tiều Hương! Nàng ta sao lại ở đây? La Vũ dùng sức xoa xoa cặp mắt của mình, lại dùng sức chớp chớp mắt, lúc này mới chắc chắn không phải là ảo giác.
– La Vũ ca ca. Đã lâu không gặp, có nhớ ta hay không a! Tiểu miêu nữ tiến tới gần, cười khanh khách hỏi. – Tiểu Hương!
Nét mặt của La Vũ trầm xuống, nhưng trong ánh mắt lại mang vẻ bối rối, thần sắc nghiêm khắc mắng:
– Ai cho muội tự ý chạy ra ngoài, muội có biết hay không. Tộc trưởng của muội đều lo muốn chết …
– Thì ra hiệp ước là 100 cần rượu mạnh a!
Tiểu miêu nữ ngẩng đầu nhìn lên trời, nhàn nhạt nói một câu. – Ui chao…
Chuyện lo lắng nhất đã xảy ra, La Vũ thân mình nhoáng lên một cái, trong nháy mắt nét mặt vụ xuống, lộ ra nụ cười nịnh bợ:
– Tiểu Hương, chuyện này muội nhất định chớ nói ra ngoài a, trở về ca ca chia cho muội một cân rượu mạnh. Thế nào?
– Xi!
Tiểu miêu nữ bĩu môi, thuận tay từ bên hông tháo xuống túi rượu, mở nút túi rượu ngửa cổ uống một hớp, sau đó thở ra một hơi toàn mùi rượu.
– Ach! La Vũ trợn tròn mắt , Giang Tinh Thần không phải nói sản lượng có hạn sao, tiểu nha đầu sao lại có thể dễ dàng lấy được.
Nhưng mà, hiện tại không phải là lúc suy nghĩ chuyện này, phải nhanh chóng trấn an tiểu miêu nữ.
– Hay là. Trở về ca ca cho muội hai cần, vậy đã được chưa! Muội chơi chung với ta từ nhỏ, chắc sẽ không…
– Hừ! Tiểu miêu nữ lại một tiếng cười nhạo, ngẩng đầu nhìn bầu trời, cũng không nói gì.
– Ba cân, ba cân đã được chưa, muội đừng có quá tham lam . Muội tự ý chạy ra ngoài, lôi cũng không nhỏ!
La Vũ ca ca,ca cùng Giang Tinh Thần ca ca cứ từ từ nói chuyện a, muội quay về Thú Nhân Liên Minh đây !
– Đừng. Đừng a!
La Vũ một tay kéo tiểu miêu nữ lại, lần nữa nở nụ cười, nói:
– Bốn cân, ta cho muội bốn cân, không thể nhiều hơn nữa … Không phải chứ, vậy mà muội còn chưa hài lòng! Được rồi, cùng lắm thì mỗi người một nửa!
La Vũ khóc ròng trong tâm , hắn tốn công tốn sức giấu mười cân liền, trong nháy mắt đã phải văng ra một nửa.
Nhưng mà, đây còn chưa phải là điều tồi tệ nhất, hắn vừa dứt lời , tiểu miêu nữ cuối cùng đã lên tiếng.
– Chín một,muội chín cân, ca giữ lại một cân!
– Còn lâu… Muội giết ta luôn đi! Lạ Vũ không nhịn được, phát ra một tiếng hét to giống như gào khóc vậy, làm Giang Tinh Thần chạy ra đón cũng giật nảy mình.
– Xảy ra chuyện gì vậy!
Giang Tinh Thần sửng sốt, chỉ thấy Đỗ Như Sơn núp ở xa xa, đang cúi đầu, đôi vai rung lên bần bật.
– Hình như, La Vũ đang bị tiểu miêu nữ chặn lại, kỳ quái… Chẳng lẽ có chuyện gì?
Tuy rằng trong lòng nghi ngờ, Giang Tinh Thần miệng vẫn không ngừng:
– Thiếu tộc trưởng, ta đã chờ ngài rất lâu rồi! Nơi ở nhỏ có chút đơn sơ, ngài đừng để ý a! Nét mặt của La Vũ lập tức thay đổi, cười ha ha nói:
– Giang đầu bếp nói đùa , sao lại để ý, ta vẫn luôn nhớ nhung món ngon của ngươi đây!
– Thiều tộc trưởng, lần này ngài tới thật là đúng lúc ! Giang Tinh Thần khẽ cười. – Ô ? Chẳng lẽ Giang đầu bếp lại bắt được yêu thú! Ảnh mắt của La Vũ lập tức sáng lên. – Thiếu tộc trưởng đến thật đúng lúc !
Giang Tinh Thần tiến lên thay thế Đỗ Như Sơn, khoác tay La Vũ hướng vào phủ lãnh chúa.
Tiểu miêu nữ nghĩ tới chín cân rượu mạnh trong tay, vui đến nỗi cười toe toét , nhảy nhót đi tiếp…
Sắp xếp chỗ ở cho La Vũ xong, Giang Tinh Thần lập tức đi đến nhà bếp bắt đầu chuẩn bị.
– Tiểu tử, lần này chuẩn bị nấu cái gì ăn đây? Lão gia tử len lén xuất hiện, vừa liếm môi, vừa nói.
Giang Tinh Thần khựng lại một hồi, suy nghĩ một chút, nói:
– Lão gia tử đi bắt mấy con dã trĩ về đây đi! – A? Lão gia tử sửng sốt, kinh ngạc nói: – Không phải nấu yêu thú sao, cần dã trĩ làm cái gì?
– Cái này, ông đem lại đây rồi sẽ biết… Đương nhiên, nếu ông không muốn ăn thì…
– Ta đi, ta đi là được chứ gì!
Lão gia tử vội vàng thỏa hiệp, tiểu tử này lấy ăn ra mà nói, lão liền không có cách nào khác.
Lão gia tử đi rồi, Giang Tinh Thần cẩn thận quan sát con Huyết Lộc kia, thế nào cũng trên dưới một trăm cân, ít nhất cũng hơn năm mươi cân là thịt đi, một bữa làm sao cũng không ăn hết.
– Nếu không chia cho Kinh Thiên… Quên đi, gần 200 ngàn hoàng tinh tệ a, tổng cộng một ngàn vạn NDT chứ..
Giang Tinh Thần tuy là hào phóng, nhưng cũng không hào phóng đến mức đó.
– Nhưng nhiều như vậy ăn không hết, phải làm thế nào để bảo quản đây, còn phải bảo đảm nguyên khí không mất đi… Đúng rồi, nhồi lạp xưởng, cách này chắc chắn được!
Nghĩ tới đây. Cửa phòng két một tiếng vang lên, Triệu Đan Thanh bước vào, nhìn chằm chằm vào Huyết Lộc hai mắt sáng lên.
– Đúng rồi, phân xưởng chế tạo chỉ ruột dê, chính là dùng ruột bò rừng, thịt đó các ngươi xử lý như thế nào ?
Giang Tinh Thần hỏi.
Làm lạp xưởng cần ruột sấy, điều này làm cho hắn đột nhiên nghĩ đến. Ngoài chợ da bò rừng có thể mua được, lúc trước mua bán chỉ ruột dê, ruột trâu cũng là do Tôn Tam Cường tìm ra , sao lại không thấy thịt bò rừng đầu.
– Bỏ rồi , con vật đó ngoài bụng ra, toàn thân đều là từng khối cơ bắp lớn. Hầm cũng không nhừ, khó ăn như quỷ! So với bò thịt của Thú Nhân Liên Minh người ta thì kém xa !
Triệu Đan Thanh săn miệng đáp. – Trời! Thịt đó các ngươi đều…
– Kinh ngạc như vậy làm gì, vốn là vậy mà ! Loại thịt đó hầm hơn một tiếng cùng cắn không nổi, nếu không phải bây giờ có thể dùng ruột trâu làm chỉ ruột dê, trước kia lính đánh thuê săn bắn bò rừng, có thể dùng được chính là một tấm da mà thôi!
“Thịt bò kho tương a, bắp bò a! Phá của quá – Giang Tinh Thần trong lòng thầm hét to:
“Thú chó má kia hầm không như sao. Căn bản là tại các người hầm thời gian không đủ lâu biết không, lúc chưa có ống bễ gió đừng nói hầm một tiếng, nửa ngày cũng vô ích! Một lúc lâu, Giang Tinh Thần mới hít một hơi thật sâu:
– Sau này thịt bò đừng vứt bỏ , kịp thời gian liền giao tới cho ta!
-Ùm!
Triệu Đan Thanh có chút ngu ngơ gật gật đầu, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Sau đó, Giang Tinh Thần liền không để ý đến hắn. Bắt đầu giày vò con Huyết Lộc này.
Gai ở bắp chân đưa cho Triệu Đan Thanh, cái này tự mình giữ lại cũng không có ích gì, nhưng cái đuôi lại là đồ tốt, phải giữ lại cho mình.
Da nai lát nữa cho Mị Nhi làm quần áo mới, sau đó rút xương, cạo thịt…
Cuối cùng, Giang Tinh Thần moi ruột nai ra . Bây giờ cũng không kịp tìm ruột trâu. Ruột dễ để làm ruột sấy , chỉ có thể dùng ruột nai thử một lần.
Đem ruột rửa sạch, sau đó ngâm trong nước ấm khoảng 30 độ xong, Giang Tinh Thần ra ngoài tìm được trúc phiến. Làm một cây dao bằng trúc, dùng để cạo ruột sấy! Sau đó, hắn lại trở về nhà bếp, bắt đầu cắt thịt, hơn năm mươi cân, tốn không ít sức lực…
Triệu Đan Thanh trợn tròn đôi mắt quan sát , cách nấu ăn của Giang Tinh Thần lần này, không giống với lúc trước. Bởi vì bản thân ruột hươu nai còn mềm, cho nên thời gian ngâm cũng không đến nỗi quá lâu, Giang Tinh Thần lại thay hai lần nước, liền bắt đầu cạo ruột sẩy, xong việc rồi còn phải rải muối ướp một chút, còn phải khử mùi…
Thật ra đời trước, hắn chưa từng làm qua lạp xưởng , nhưng có xem qua ở trên TV, năm đó một bộ Ẩm thực Trung Hoa đã vang danh rất lâu.
Bây giờ đôi tay của hắn linh hoạt vô cùng, dùng lực cũng vừa đúng, có thể tự làm ruột sấy, làm lạp xưởng đương nhiên cũng không thành vấn đề .
Lão gia tử đã trở về, không cần Giang Tinh Thần nhắc, tự mình liền đem 5,6 con dã trĩ hết thảy đều nhổ lông mổ bụng, nước sôi vặt lông, thu dọn sạch sẽ.
Khi lão cầm mấy con dã trĩ đi vào nhà bếp, Giang Tinh Thần cũng đã làm xong hơn 30 thước ruột sấy. Đang bỏ thêm nguyên liệu vào thịt băm, bắt đầu dồn… Sau đó ở bên ngoài ruột sấy đục vài lỗ nhỏ thông khí, lúc này mới treo ở sau lưng để hong khô…
Trong lúc đó, chẳng những Lão gia tử cùng Triệu Đan Thanh một mực vây xem, Mị Nhi, Tâm Nhi, Hàn Tiểu Ngũ, Ny Nhi cũng đều chạy tới . Giang Tinh Thần ở trong bếp lục đục lâu quá .
– Tiểu tử, ngươi làm ra cái gì thế này, sao mà phức tạp như vậy?
Lão gia tử không nhịn được hỏi. – Cái này kêu lạp xưởng! Giang Tinh Thần nói. – Có thể ăn sao. Ny Nhi ngây thơ nói. – A a, đương nhiên có thể ăn! Giang Tinh Thần cười vỗ vỗ đầu tiểu cô nương. – Cái này mùi vị như thế nào, phải ăn như thế nào? Lão gia tử lại hỏi một câu.
– Bảy tám ngày sau ông sẽ biết , bây giờ còn chưa ăn được đâu!
– Ai nha!
Lão gia tử cùng Triệu Đan Thanh tất cả đều nhoáng lên, bảy tám ngày sau, nguyên khí chẳng phải mất hết sao.
Giang Tinh Thần lại không thèm để ý, có thể nguyên khí sẽ tiêu tán, nhưng chắc chắn sẽ không mất đi nhiều lắm, lỗ trên ruột sấy vô cùng nhỏ.
Sau đó, Giang Tinh Thần lúc này mới bắt đầu chuẩn bị bữa tối, dã trĩ, cá, thịt của Huyết Lộc lúc nãy chừa lại, chính là nguyên liệu nấu ăn cho đêm nay!
——–o0o——