Chương 60: Rời đi - Ca ca, huynh thật tốt!

Tân Phong Lãnh Địa

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Vào phòng, Mị Nhi ôm tay Giang Tinh Thần, nhẹ nhàng lắc lắc.

“Tiểu nha đầu, quá tốt bụng…”

Giang Tinh Thần vò đầu Mị Nhi, thầm nghĩ:

“Nhưng muội làm sao biết, Đỗ Như Sơn vốn không có lòng ở lãnh địa ta, nếu như muội muội của hắn… Thôi vậy, nể tình huynh muội của họ, Đường lão gia tử còn ở một ngày thì cho hắn ở lại một ngày…”

Tuyết ngày càng lớn, hơn nữa không có dấu hiệu dừng lại, chỉ mới 2 giờ, tuyết trong sân đã dày hơn 20cm.

Buổi chiều, Định Bắc Hầu tới một chuyến, tối qua có trộm làm náo loạn, hắn cũng nghe nói, đương nhiên nóng vội. Giang Tinh Thần lại tuyệt không bất ngờ, chưa nói mình cống hiến cho đế quốc và lãnh địa, chỉ riêng Uyển Nhu là hắn đã không thể ăn nói được.

Nhưng khi hắn nhìn thấy Đường lão gia tử, lo lắng trong lòng liền bị thay bằng mừng rỡ, khỏi hỏi cũng biết đây là ý của Đường Sơ Tuyết, cũng chỉ có nàng mới mời được vị đại thần này! Có lão gia tử ở đây, đừng nói tám đại vương quốc, coi như đại trưởng lão Huyền Nguyên Thiên Tông đến đây cũng phí công, đây là tuyệt đỉnh cao thủ trong top 3 đế quốc, hơn nữa âm hiểm xảo trá…

“Ặc!”

Định Bắc Hầu chợt sững sờ, không biết sao trong đầu mình lại hiện ra cái từ âm hiểm xảo trá này.

Nếu như Đường lão gia tử mà biết suy nghĩ của Định Bắc Hầu, tuyệt đối sẽ đạp vào mặt hắn. Ta mà âm hiểm xảo trá, nhóc con đáng ghét kia còn âm hiểm gấp mười.

Định Bắc Hầu vốn muốn chào hỏi, nhưng nhìn thấy Đường lão gia tử khẽ lắc đầu, liền hiểu ý lão, giả vờ làm như lần đầu gặp mặt, chỉ là khen ngợi Giang Tinh Thần một trận, cái gì lịch sự ôn hòa, cái gì xử sự nhã nhặn, cái gì tài hoa vô song…

Đường lão gia tử nghe mà cơn tức nhảy vọt, thầm mắng to:

“Các ngươi toàn bị bề ngoài vô hại của thằng nhãi này lừa rồi!”

Giang Tinh Thần ngồi nghe cũng đỏ mặt, đồng thời thầm bồn chồn:

“Hầu gia không quen biết Đường lão gia tử, chẳng lẽ lão già này không nổi danh… Nói vậy, phương pháp kể chuyện không thể khống chế được lão…”

Đường lão gia tử mà biết cách của mình lại làm Giang Tinh Thần toát ra ý mới, nhất định hối hận đập đầu vào tường.

Định Bắc Hầu cũng không ở lâu, khen ngợi Giang Tinh Thần rồi, lại cám ơn lão gia tử một tiếng, liền thần sắc thoải mái đi ra. Vấn đề hộ vệ cho nhóc con này đã được giải 8 quyết, vậy không cần quan tâm chuyện khác nữa…

Định Bắc Hầu đi rồi, Mạt Hồng Tiêm, Triệu Đan Thanh, ô còn có Tôn Tam Cường lần lượt đến nơi. Gặp Đường lão gia tử, bọn họ đều là sững sờ, nghe Giang Tinh Thần giải thích, lão gia tử là hộ vệ của Đường Sơ Tuyết tìm tới, bọn họ thế mới hiểu ra.

Mấy ngày này, hai hiệu ăn lớn cùng 8 cửa hàng bánh bao nổi danh, tính đến ngày hôm qua, phần chia lợi nhuận của Giang Tinh Thần đã lên tới 50 ngàn hoàng tinh tệ, không khỏi làm hắn líu lưỡi.

Thế này mới có 10 ngày thôi, nhìn số tiền lãi này, mỗi ngày 2 hiệu ăn lớn bán ra 200 con dã trĩ nướng đất sét, chiếu theo kiểu này, dã trĩ sẽ không bị bắt sạch đó chứ! Xem ra sau này phải nghĩ cách nuôi gà thôi… Còn bánh bao, bán bao nhiêu, 10 ngàn, 20 ngàn… Tính một hồi, Giang Tinh Thần liền thấy đau đầu…

Càng quá hơn là Triệu Đan Thanh, trực tiếp ném một tấm tín phiếu 200 ngàn hoàng tinh tệ qua đây:

– Quân đoàn thứ bảy đại chiến, lượng sử dụng chỉ ruột dê rất lớn, đây là tiền dự chi trước!

Mị Nhi đứng bên cạnh mắt tóe sao, mặt cười không thể khống chế được.

Đường lão gia tử cũng trợn tròn con mắt, dù lão thường thấy nhiều tiền, nhưng năng lực kiếm tiền của nhóc con này quá dữ đi chứ, thu tiền mấy chục ngàn, mấy trăm ngàn như thế, đế đô cũng không thấy nhiều.

Còn nữa, 2 hiệu ăn lớn đều chia lãi cho hắn, khỏi nói, món ăn chiêu bài cũng là hắn làm ra. Vốn nhìn thấy Giang Tinh Thần làm bánh bao nước, lão đã hoài nghi nhóc con này có quan hệ với cửa hàng bánh bao, bây giờ nhìn thế này, Đường lão gia tử lại không nhịn được rộng lớn trong lòng:

“Sơ Tuyết nha đầu, lão chưa xong với ngươi đâu, nếu sớm biết danh tiếng thành phố mỹ thực chính là nhóc con này làm ra, lão cần gì phải ăn vụng, trực tiếp đồng ý rồi…. Chính ta cũng miệng tiện, tham ăn như vậy, không đi dò hỏi trước hay sao…”

Đường lão gia tử một bụng đầy oán khí, Giang Tinh Thần lại mỉm cười rạng rỡ, nói Tôn Tam Cường mau đi ra ngoài đào chút củ cải về, không thôi tuyết lớn nữa sẽ khó tìm.

Tôn Tam Cường vừa nghe liền hiểu sẽ có thứ mới nữa, mừng rỡ cười đến nở hoa, ra ngoài gọi Tiền Phong cùng Chu Hùng, chạy như điên ra ngoài thành.

Bên phía Mạt Hồng Tiêm, Giang Tinh Thần nói cho nàng cách làm bánh bao nước, cho hai hiệu ăn lớn sử dụng, dù sao nó phức tạp hơn, cần da heo đông, cửa hàng bánh bao không phải đầu bếp giỏi, còn chưa đủ kỹ thuật!

Bàn giao xong mọi chuyện, trước khi đi, Mạt Hồng Tiêm
cho Mị Nhi 2 con chim truyền tin, bảo nàng đến lãnh địa, thả ra một con.

Tiểu cô nương nâng chim truyền tin màu hồng, yêu thích không thôi, không ngừng vuốt ve, không nỡ buông ra…
Đến tối, lương thực cuối cùng cũng về tới, chừng 10 xe ngựa lớn, hơn 10 ngàn cân gạo, là Nhị ca cùng lão Tứ giúp một tay.

Nhìn tuyết lớn vẫn không ngừng, Giang Tinh Thần quyết đoán, tìm Định Bắc Hầu gia mượn một đội Thành vệ quân, do các huynh đệ Đỗ Như Sơn dẫn dắt, suốt đêm đưa lương thực lên đường. Đường xá quanh Hồng Nguyễn Thành ổn định, sẽ không có nguy hiểm gì, nếu suôn sẻ, đêm khuya sẽ chạy đến nghỉ ở thôn trấn gần nhất…

Một đêm qua đi, nhiệt độ còn thấp hơn hôm qua chừng 10 độ, Giang Tinh Thần vừa ra cửa đã thấy rét thấu xương, cóng đến hai tay run run. Tuyết lớn đã ngừng, nhưng bầu trời không tạnh mây quang đãng, vẫn luôn âm u, làm hắn cảm thấy bị đè nén, ngày Mị Nhi bệnh nặng cũng là thời tiết này.

– Nhiệt độ quá thấp, ngựa chạy lâu cũng không chịu nổi, nếu lên đường chỉ sợ sẽ bị đông cứng.

Cân nhắc như vậy, Giang Tinh Thần mua hơn 10 tấm da bò rừng, cũng không ra ngoài, dùng lửa nướng cho nóng lên, liền ở ngay trong phòng bắt đầu may vá.

Đường lão gia tử nhìn hắn, tràn đầy xem thường, đàn ông con trai, cả ngày trốn trong phòng thêu thùa may vá, quả thật là… Không thể chịu nổi nhất là, làm sao lại không đi nấu một bữa ra trò…

Chẳng những đường lão gia tử, ngay cả Đỗ Như Sơn cùng Tâm Nhi cũng vô cùng kinh ngạc, đàn ông làm việc thêu thùa may vá, quả thật quá khác lạ!

Giang Tinh Thần bị bọn họ nhìn đến cả người bỏng rát, cảm thấy mình như Đông Phương Giáo Chủ, nhưng chuyện này không làm không được, bên ngoài không thể mua được nó, hắn đang làm túi ngủ cho tiểu nha đầu mà, đi đường có thể giữ ấm cho nàng.

“Được lắm, hay lắm phải không, xem thường ta phải không… Hai ngày này cho các ngươi gặm bánh bột mì trắng đi, đừng mơ ta hầu hạ các ngươi!”

Giang Tinh Thần thầm hung ác.

Cuối cùng Đường lão gia tử phát hiện không đúng, lập tức thay đổi thái độ, nhưng Giang Tinh Thần vẫn không động đậy, chết sống không nấu ăn, làm cho lão gia tử dựng râu trừng mắt, cuối cùng chạy đi mua bánh bao ăn.

3 ngày sau đó, thỉnh thoảng có tuyết rơi, lúc rơi lúc ngừng, kéo mãi không dứt, giống như muốn kéo dài đến đầu xuân.

Tôn Tam Cường tới 2 chuyến, Giang Tinh Thần nói cho hắn phương pháp củ cải ướp dưa muối, cũng nhờ hắn chú ý 8 nhà hàng.

Uyển Nhu cũng tới nửa ngày, nàng chuyên vì vũ nhạc, dù sao Giang Tinh Thần phải về lãnh địa.

Giang Tinh Thần tự nhiên làm giả vờ giả vịt một phen, sau đó là lừa dối! Lần này, không lừa không thể làm cho Uyển Nhu tỷ hài lòng, hắn cũng hết cách, phải nói sao cho sương mù dày đặc mới được… Cuối cùng, hắn đã đẩy vũ nhạc lên đến đỉnh cao tâm linh của loài người!

Chiều tối ngày thứ 3, Triệu Đan Thanh kéo tới một xe dược liệu thu gom được, ước chừng 100 phần…

3 ngày sau, cuối cùng Đỗ Như Sơn khôi phục khá hơn, dù không thể vận động mạnh, nhưng đi bộ ngồi xe đã không thành vấn đề.

Mị Nhi cùng Tâm Nhi thành bạn, không có chút tuổi ngăn cách, hai nàng mỗi ngày chơi cờ năm quân, chơi ghép tranh, tiểu nha đầu còn lấy ra búp bê vải của mình chia sẻ với bạn, mặt đầy đắc ý nói:

– Đây là của ca ca tự tay may cho muội, cả thế giới chỉ có một cái!

Tâm Nhi ôm búp bê vải mềm mại, kinh ngạc không khép miệng, cảm giác quái dị vì Giang Tinh Thần may vá đã bị thay bằng hâm mộ. Ca ca của nàng dù rất yêu thương nàng, nhưng sẽ không làm ra được loại cờ năm quân này cho nàng giải buồn, sẽ càng không làm ra thứ mới lạ như búp bê vải này.

Theo tiếp xúc với Mị Nhi, nội tâm như tro tàn của Tâm Nhi cũng dần bùng cháy trở lại, dù sao còn có mười mấy năm sinh mệnh mà.

Sáng ngày thứ 4, cuối cùng đến lúc lên đường, 4 chiếc xe ngựa kỳ quái đã dừng lại trước cửa nhà Giang Tinh Thần. Sở dĩ nói là kỳ quái, bởi vì ngựa đều mặc quần áo, một lớp da bò rừng thật dày bọc trên người chúng.

– Hì hì… Ca ca, muội lần đầu tiên nhìn thấy ngựa mặc đồ đó!

Mị Nhi theo Giang Tinh Thần đi ra, khẽ cười nói.

Tiểu nha đầu mặc đồ đến tròn vo, đầu đội mũ làm bằng da Độc Điêu, cổ bọc khăn quàng bằng da Lão Thỏ, ở phía sau lão gia tử nhìn mà hâm mộ:

“Da yêu thú, võ giả đều dùng làm hộ giáp trong người, nhóc con này lại cho muội muội dùng để giữ ấm…”

Giang Tinh Thần cười vỗ Mị Nhi, nói:

– Cái này cũng bởi hết cách, chủ yếu là trời quá lạnh, cho nên mới dùng giữ ấm cho ngựa, sợ thời gian dài chúng không chịu nổi!

2 ngày trước Hồng Tiêm tỷ cũng tới, bởi vậy hôm nay Giang Tinh Thần cố ý không cho các bạn bè tới tiễn đưa. Đỗ Như Sơn cùng Tâm Nhi đi ra, hắn khoát tay, đoàn người lên xe ngựa.

4 chiếc xe ngựa, bọn họ chỉ chiếm 2 chiếc, còn 2 chiếc là chở dược liệu cùng vật phẩm mà Giang Tinh Thần cùng Mị Nhi đã mua.

Ngay khi phu xe muốn đánh dây cương, Mạt Hồng Tiêm, Nhị ca, lão Tứ, Uyển Nhu, Triệu Đan Thanh, Tôn Tam Cường lần lượt đi ra từ góc phố.

– Này! Không phải đã nói khỏi cần đưa tiễn sao, các người như vậy, là không muốn để tôi đi mà!

Giang Tinh Thần mặt đầy bất đắc dĩ, nhưng trong lòng lại cảm động không nói nên lời.

– Đừng nói nhảm, chúng tôi thích sao, mau cút đi, chúng tôi chỉ đến xem qua thôi!

Mạt Hồng Tiêm khinh thường phất tay, sau đó bỏ thêm một câu:

– Đừng quên thả ra một con chim truyền tin!

– Ừm!

Giang Tinh Thần gật đầu thật mạnh, nhìn mấy người bạn này thật sâu, quay người vào trong xe, phu xe chẩn dây cương, 4 chiếc xe ngựa kéo theo mảnh tuyết bay, nhanh chóng rời đi.

– Cái tên này, thật là nhất quyết về nhà, thời tiết xấu như thế, làm sao cũng phải về lãnh địa, ở lại Hồng Nguyên Thành tốt thế nào?

Triệu Đan Thanh lắc đầu, thở dài nói: – Thật là không nỡ để hắn rời đi!

– Ngươi là không nỡ bỏ ăn thì có? Mạt Hồng Tiêm trào phúng nói.

– Xì! Làm như các người không như thế! Triệu Đan Thanh bĩu môi.

Tôn Tam Cường cười hắc hắc, tiếp lời:

– Không sao, sẽ không lâu, cậu ta sẽ trở lại!

– Hả!

Mấy người đồng loạt quay đầu, nhìn chằm chằm Tôn Tam Cường, chờ hắn giải thích.

Tôn Tam Cường bị bọn họ nhìn đến dựng gáy, yếu ớt nói:

– Cậu ấy còn phải cùng Uyển Nhu cô nương tham dự biểu diễn tân xuân nữa, không trở lại không được.

– Xời… Mấy người cùng vung tay, đều là khinh bỉ.
Sau đó mọi người giải tán, bầu trời âm u lại giáng tuyết rơi!