Chương 132: Hạt Vĩ Linh Dương

Tân Phong Lãnh Địa

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Ngay khi Triệu Đan Thanh cùng Nhị ca bày xong trận hình, trong tầm mắt, bảy tám bóng người đồng thời vọt ra từ trong rừng rậm phía trước, chạy thẳng về phía bọn họ.
Giang Tinh Thần rõ ràng có thể thấy được biểu tình hoảng sợ trên gương mặt bọn họ.
– Tình huống không đúng! Thanh âm Triệu Đan Thanh trầm thấp, quát lên, quay đầu nhìn thoáng qua Nhị ca.
– Bọn họ đang bỏ trốn! Tu vị Nhị ca tuy rằng cao không bằng Triệu Đan Thanh, những kinh nghiệm cực kỳ phong phú, lập tức suy đoán, hạ lệnh:
– Biến trận, tản ra, chuẩn bị tụ lại. Lão gia tử vẫn đứng bên cạnh Giang Tinh Thần đột nhiên nở nụ cười:
– Nhìn tốc độ của mấy người đó cũng là cảnh giới Nội Khí, có thể đuổi đến bọn họ chạy trốn, ít nhất là yêu thú cấp sáu… Hắc hắc, vận số chuyến đi này của chúng ta thật tốt, vừa rồi mới nói về yêu thú, lập tức gặp đến!
Vốn là có cao thủ siêu cấp Lão gia từ bên cạnh, Giang Tinh Thần cũng không lo lắng quá mức, nhưng sau khi nghe lời nói của Lão gia tử, hắn đột nhiên khẩn trương, nhanh chóng hỏi:
– Lão gia tử, làm sao người biết là yêu thú cấp sáu, chẳng lẽ không thể là yêu thú cấp bảy tám mươi!
– Ta ngât…
Lão gia tử bị câu nói của Giang Tinh Thần đánh thiếu chút ngã quỵ, tức giận muốn hung hăng đánh một chưởng lên đầu hắn, yêu thú cấp bảy tám mươi, tiểu tử này đúng là trí tưởng tượng phong phú, cấp ba mươi cũng đã cao nhất rôi.
– Nếu yêu thú cấp mười trở lên, những người này căn bản không có cơ hội chạy trốn! Đỗ Như Sơn là tu vi Nội Khí cấp chín, gặp công kích của yêu thú cấp mười, thiếu chút nữa đã không thể trở về!
Lão gia tử tức giận giải thích.
– Vậy lão còn đứng đó làm gì, nhanh đi giúp Nhị ca bọn họ đi!
Giang Tinh Thần lập tức trả lời, trong lính đánh thuê, tu vị cao nhất là Triệu ĐanThanh, cũng chỉ mới đạt Nội Khí cấp bảy, cũng là vì từng ăn thịt Huyết Lộc mà thăng cấp.
Lão gia tử liếc nhìn Giang Tinh Thần, căn bản không động đậy, vẫn đứng tại chỗ.
Giang Tinh Thần, muốn nói chuyện lần nữa, mấy người đối diện chạy tới nhìn thấy Triệu Đan Thanh bọn họ, lập tức mừng rỡ, rổng to:
– Phía sau có một con yêu thú Hạt Vì Linh Dương cấp bảy, chúng ta liên thủ, sau khi săn bắn được thì chia ra!
Nghe được yêu thú cấp bảy, trong lòng Triệu Đan Thanh lập tức căng thẳng, nếu như là cấp sáu, bọn họ nhiều người phối hợp còn có thể ứng phó được. Nhưng lực công kích của yêu thú cấp bảy tương đương với một cao thủ Ngưng
Khí cấp một, cân nhắc thêm ngay cả Nội Khí cảnh đều chưa đạt tới, tuyệt đối không phải đối thủ. Lão gia tử ở nơi đó…
Ánh mắt Triệu Đan Thanh híp lại, lớn tiếng đáp lời: – Được, chúng ta liên thu, sau khi săn bắn được thì chia
ra!
– Một lời đã định!
Đối phương có vẻ vô cùng cao hứng, thân hình đột nhiên xoay người, chuyển ra phía sau.
Hai người Triệu Đan Thanh cùng Nhị ca phất tay, hơn hai mươi lính đánh thuế nhanh chóng tán ra khắp nơi, trong
chớp mắt thân ảnh biến mất giữa vùng núi. Lão gia tử lôi | kéo Giang Tinh Thần, bước nhanh lùi về sau.
Giang Tinh Thần mặc dù chưa từng thấy qua cảnh tượng chém giết ngay trước mặt, nhưng tố chất trong lòng cường đại, làm cho hắn giữ vững tỉnh táo. Còn Lão gia tử lại không đi giúp Triệu Đan Thanh bọn họ, điều này cũng làm cho hắn cảm thấy có chút khác thường.
– Rống…
Một tiếng gầm rú chấn động khiến lỗ tại Giang Tinh Thần ù ù, sau đó hắn thấy được một hư ảnh rám nắng từ trong rừng chạy ra, đánh về phía mấy người chạy trốn kia.
– Keng keng keng…
Vài tiếng kim thiết vang lên vang dội, bảy tám người kia lao đảo lùi về, đối diện với bọn họ xuất hiện Hạt Vì Linh Dương kia.
– Cự thật!
Giang Tinh Thần vẫn là lần đầu tiên thấy được yêu thú còn sống, không khỏi âm thầm líu lưỡi nói không nên lời. Bộ dạng của Hạt Vĩ Linh Dương giống với linh dương Phi Châu lớn như vậy, nhưng đuôi lại giống như bò cạp, đen kịt lóe sáng, âm thanh “ bang” kế tiếp như lôi thép, cuối cùng bộ gai nhọn như kim thép lóe lên hàn quang làm người ta
run sợ. Hai sừng của nó vô cùng sắc bén, trong miệng có răng nanh dài, hai mắt đỏ bừng như máu, phát ra tiếng kêu không khác gì với sự tử rống.
– Lui!
Sau khi mấy thủ lĩnh đụng phải Hạt Vĩ Linh Dương, quát một tiếng, phi thân lùi về sau. – Rống…
Hạt Vì Linh Dương vừa thấy đối phương muốn chạy trốn, lần nữa phát động công kích, thân hình hóa thành hư ảnh vọt tới trước, cái đuôi bò cạp quất đến, phát ra thanh âm xé gió khủng bố.
Lại “keng keng hai tiếng, bất quá lần này là tiếng đạo hai người khác chặn nó! Tuy rằng phi thường cố hết sức, bị va chạm khiến cho thụt lùi liên tục, nhưng cuối cùng vẫn cản lại… .
Hạt Vĩ Linh Dương liên tục bị cản, dần lộ ra điên cuồng, không ngừng phát ra xung kích. . Mấy người kia thay phiên nhau ngăn cản, bị va đập ngã trái ngã phải, vừa đánh vừa lui!
Tối đa cũng chỉ quá hai phút, bọn họ đã lùi đến vị trí Triệu Đan Thanh ban nãy, còn lúc này, mấy người bọn họ cũng gần như đến cực hạn.
– Mau ra tay, chúng ta không ngăn được!
Thanh âm của thủ lĩnh hộ to, lần nữa chặn một chiều của Hạt Vì Linh Dương, bị va chạm đến bay cả người ra ngoài.
Ngay khi Hạt Vĩ Linh Dương chuẩn bị tiếp tục truy kích, dây cung vang dội, mấy mũi tên nhìn từ bốn hướng bắn đến.
Tốc độ yêu thú này nhanh kinh người, thoải mái tránh khỏi công kích của tên bắn.
– Ngay cả cung tên đều né tránh được, tốc độ này cũng quá nhanh rồi!
Giang Tinh Thần không nhịn được hô, yêu thú lúc trước xung kích mấy người kia hắn hoàn toàn không nhìn ra là gì, nhưng hiện tại vừa thấy, hắn không khỏi trợn mắt cứng lười.
– Hiện tại người đã biết rồi chứ, vây bắt yêu thú không phải đơn giản như vậy, tốc độ của bọn chúng cực nhanh, coi như đánh không lại người còn có thể trốn! Cho nên muốn săn bắn yêu thú , sau khi phát hiện không được kinh động, phải bao vây tốt, xác nhận nó không thể đào thoát mới được. Mặc dù như vậy, tỷ lệ thành công cũng chỉ đạt một nữa!
Lão gia tử bên này giải thích, mũi tên liên tục công kích về phía yêu thú, đồng thời Triệu Đan Thanh cùng Nhị ca bọn họ vọt ra.
Hai đoàn lính đánh thuế phối hợp vô cùng ăn ý, bọn họ tạo thành vòng tròn bao quanh yêu thú, trước mặt một
người, phía sau một người, khe hở trung gian lấp đầy bởi cung tên.
Nếu như liều mạng, bọn họ đương nhiên không phải đối thủ của yêu thú cấp bay nhưng cách làm của bọn họ vô
cùng hữu hiệu, hai người trước sau phối hợp tạo thành lá chắn thép không lớn, chỉ ngăn cản xung kích của yêu thú. Còn cung tiến thủ phía sau, bắn tên khi yêu thú xung kích không cho nó dùng toàn lực. . Mặc dù như vậy, bọn họ cũng không ngăn được yêu thú, dù sao rất nhiều đội viên còn chưa đạt đến Nội Khí cảnh, căn bản không chịu được.
Nhưng mấy người bị đuổi theo bắt đầu trải qua điều tức ngắn ngủi, lại gia nhập chiến đoàn, khiến cho tình thế lập tức xảy ra nghịch chuyển.
Yêu thú cấp bảy lợi hại nhưng không thể chịu được tiêu hao luân phiên của nhiều người như vậy, cuối cùng khiếp đảm, muốn thoát đi.
Nhưng vào lúc này, lính đánh thuế ban đầu ngăn cản đột _ nhiên phản công, giơ khiến thép nhỏ chen vào trong, thu nhỏ không gian hoạt động của yêu thú. Sát theo đó, cung tiến thủ vòng ngoài liên tục xuất thủ, mũi tên đến hàng loạt.
Yêu thú cuối cùng cũng không thể tránh né, bị mũi tên nhọn bắn trúng, tiếp theo thủ lĩnh nhóm người kia đâm một đạo vào cái trán yêu thú.
Tất cả vây quanh yêu thú bị một kích trí mạng, đều cực kỳ nhanh chóng lùi về sau.
– Rống…
Hạt Vì Linh Dương hét thảm thiết, đuôi bọ cạp điện cuồng một trận, đánh cho cây cối bụi cây xung quanh nát bét, núi đá đều trở thành đá vụn bay tán loạn. Sau hơn hai ba giây sau, “bùm” một tiếng ngã xuống đất không dậy nổi.
Giang Tinh Thần thấy ở phía xa đuôi yêu thú này cũng thật lợi hại, lập tức nuốt nước miếng, núi đá đều xuất hiện dấu vết thật sâu.
Lúc này mọi người phía trước lần nữa tụ lại. – Tốt! Đại công cáo thành!
Triệu Đan Thanh hộ to, thở hổn hển, hỏi thăm đối phương:
– Đầu Hạt Vì Linh Dương, chúng ta chia như thế nào? – A a!
Người cầm đầu đối phương kia nở nụ cười, nói:
– Chúng ta muốn thịt, đuôi thuộc về các ngươi! Đuổi này là vật liệu chế tạo binh khí cực phẩm!
Ánh mắt Triệu Đan Thanh híp lại, nói:
– Nếu là vật liệu cực phẩm, làm sao chúng ta có thể độc chiếm! Cùng chia đi, mỗi phương diện đều phải chia đều, | đuôi chúng ta chia ngươi một nửa, phần thịt chúng ta cũng muốn lấy một nửa! Như vậy công bằng nhất!
Thủ lĩnh đối phương còn cười, nhưng ánh mắt rõ ràng đã | lạnh xuống, chậm rãi nói:
– Nói như vậy, người không đồng ý đề nghị của ta?
Nhị ca âm trầm cười, hơi nâng tay, mười cũng tiến thủ xa xa từ nơi kín đáo đứng lên, nhắm thẳng mũi tên vào mấy người này. .
– Chúng ta là Định Bắc Hầu thống lĩnh Hồng Nguyên Thành, các người là người lãnh địa nào?
Lão Tứ trầm mặc hỏi. Đối phương biến sắc, ý tứ đối phương không khó đoán, dã ngoại thâm sơn không so với trong thành, giết người phóng hỏa không ai hay nhưng nếu có người sống trở về, một khi cho đối phương biết lại lịch của mình, đó là phiền toái lớn. Mà câu nói của lão Tứ giống như ngả bài, hoặc theo chúng ta nói, một nhà một nửa đường ai nấy đi, hoặc là kết quả bị hủy diệt toàn quân một phương!
– Hắc hắc! Thủ lĩnh kia nở nụ cười, vỗ tay: – Tính toán tốt! Từ lúc bắt đầu đã đề phòng chúng ta! – Như nhau! Lão Tứ giống như ngoài cười nhưng trong không cười.
– Các người cho là có mấy cũng tiến thủ có thể chịu nổi chúng ta!
Người kia khinh thường, thản nhiên nói:
– Từ ánh mắt đầu tiên thấy các ngươi, ta lập tức phát hiện, các ngươi giống như bảo vệ lão gia kia cùng thiếu niên…
Lão Tứ cùng Nhị ca, Triệu Đan Thanh liếc nhau, đều lộ ra vẻ khinh thường,
– Các ngươi tổng cộng tám người, vừa rồi gia nhập chiến đoàn lại là bảy người…
– A!
Người kia nghe được câu này, biến sắc lần nữa, vội vàng nhìn lại, trên mặt sợ hãi. Trong tầm mắt, đồng bọn hắn phái đi qua kia bị Lão gia tử điểm vào trán, cả người giống như ngốc, đứng yên tại chỗ.
Giang Tinh Thần phía sau lúc này đã hiểu vì sao Hà lão gia tử không quản chuyện săn bắn yêu thú, lão muốn tuyệt đối an toàn bảo vệ mình.
Cảm kích liếc nhìn Lão gia tử, Giang Tinh Thần thầm nói:
– Thật đúng là nguy hiểm! Không quân là người thế giới nào, đều lấy lợi ích làm đầu, lúc nào cũng ngươi lừa ta gạt!
Đời trước, hắn sinh hoạt tại tháp ngà voi, xem như đi ra ngoài làm việc cũng chưa thấy qua cục diện trong nháy mắt định sống chết như vậy, cảnh tượng hôm nay thật sự cho hắn một bài học.
Sau đó hắn nhìn người kia bất định tại chỗ, lắc đầu nói: – Thất ngốc nghếch… Lão gia tử nhìn rất giống…
Hắn vừa nghĩ đến, chợt nghe “phụt” một tiếng, trên trán người kia xuất hiện lỗ máu.
– Qe…
Trong nháy mắt sắc mặt Giang Tinh Thần trắng bệch, tim đập rộn lên, dạ dày trào lên từng cơn, vội vàng quay đầu, hét lớn:
– Cố ý, lão già này, lão nhất định cố ý, ta không để yên cho lão, nấm đầu khi kia lão đừng nghĩ có thể ăn…