Chương 30: Cắt chỉ - Liên thủ hợp tác

Tân Phong Lãnh Địa

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Lúc Giang Tinh Thần tỉnh lại, đã ở trong nơi đóng quân của Tử Kinh Dong Binh Đoàn, Nhị ca ở ngay bên cạnh hắn.

Thấy hắn tỉnh lai, Nhị ca liền nói cho hắn biết, sau khi Triệu Đan Thanh đưa hắn tới đã lập tức rời đi, cũng chuyển lời cho hắn, Triệu Gia Dược Nghiệp nhận được vị trí cung cấp thuốc chữa thương năm năm cho quân đoàn thứ bảy, nên có rất nhiều chuyện cần phải an bài, không thể gặp mặt nói lời cảm tạ, mong hắn thứ lỗi! Hơn nữa, trước khi đi Triệu Đan Thanh đã hứa hẹn, sau này Triệu Gia Dược Nghiệp sẽ tận lực thu mua dược liệu có hàm chứa Nguyên Khí, tất cả đều bán với giá phải chăng cho hắn, tuyệt không lấy một đồng tiền lời.

Giang Tinh Thần nghe vậy, áp lực trên người lập tức biến mất hơn phân nửa, có Triệu Gia Dược Nghiệp hỗ trợ, hắn đã không cần lo lắng chuyện dược liệu không đủ, về vấn đề tiền, ngược lại cũng không cấp bách như vậy.

Nhưng ngay sau đó, Giang Tinh Thần lại cảm thấy có chút ngại ngùng, Triệu Tử Tường cứu Mị Nhi, mình giúp lại đó là bổn phận, sao có thể để cho Triệu Gia Dược Nghiệp bán dược liệu cho mình với giá phải chăng, không lấy một đồng tiền lời được chứ.

Dường như nhìn thấu suy nghĩ của Giang Tinh Thần, Nhị ca cười nói:

– Ngươi không cần suy nghĩ nhiều, những năm qua, quân đoàn thứ bảy không ngừng chiến tranh biên giới với Đông Huyền Vương Quốc, Triệu Gia Dược Nghiệp cung cấp thuốc chữa thương trong năm năm, ít nhất có thể kiếm lời được ngàn vạn hoàng tinh tệ trở lên!

– Nhiều như vậy sao?!

Giang Tinh Thần kinh ngạc, ngàn vạn hoàng tinh tệ tương đương với 500 triệu nhuyễn muội tệ đó, một năm gần như có thể kiếm được 100 triệu. Phải biết rằng, Triệu Gia Dược Nghiệp cũng không phải là xí nghiệp loại hình lớn như ở kiếp trước của mình, nhiều nhất chỉ được cho là một hãng dược có danh tiếng khá lớn mà thôi.

– “Chẳng trách nhiều hàng dược lớn đều muốn tranh đoạt, lợi nhuận thật sự quá lớn.”
Giang Tinh Thần thầm cảm thán một tiếng.

Lúc này, cửa phòng chợt mở ra, Mạt Hồng Tiêm mang theo tiếng cười hào sảng đi đến.

– Tiểu đệ đệ, ta vừa trở về, liền nghe nói ngươi lại vừa ngất xỉu, lần trước là mất mặt với người trong nhà, không ngờ lần này lại mất mặt trước quân đoàn trưởng thứ bảy của đế quốc…

– Tiểu đệ đệ, khụ khụ khụ…

Nhị ca nắm tay che miệng ho kịch liệt, khuôn mặt nín cười đến mức đỏ bừng.

(DG: Tiểu đệ đệ: Cách chơi chữ “thằng nhỏ”!)

Giang Tinh Thần trán nổi gân xanh, buồn bực nói:

– Hồng Tiêm tỷ, có thể đổi cách xưng hô hay không, không nên gọi ta là tiểu đệ đệ!

– Tốt, tiểu đệ đệ!

– Phì!

Nhị ca không nhịn được phì cười, ánh mắt nhìn Giang Tinh Thần, không giấu được vẻ bỉ ổi.

Khóe mắt Giang Tinh Thần giật giật, có cảm giác như muốn nổi điên, hắn hung hăng trừng mắt nhìn Nhị ca một cái:

– Nhìn cái gì vậy, ngươi mới là thứ lớn lên giống “thằng nhỏ” đó!

Mạt Hồng Tiêm cũng sừng sộ, vỗ lên cần cổ Nhị ca một cái mắng:
– Cút mau!

– Ách!
Nhị ca rụt cổ, vội vàng thưa vâng, rồi như một làn khói chạy ra ngoài.

Nhị ca đi rồi, Mạt Hồng Tiêm liền thu hồi vẻ mặt đùa giỡn, nói:

– Phú Vinh Trai cùng Thúy Viên Lâu đã không còn chống nổi áp lực nữa, ngày hôm qua tới tìm ta, muốn nhờ ta ra mặt đối phó với những quý tộc tìm bọn họ mua bí phương kia.

Giang Tinh Thần cười nói:
– Hai nhà này cũng đủ thông minh lanh lợi… Chắc chắn Hồng Tiêm tỷ vẫn chưa đáp ứng phải không?!

– Nhiều chuyện!

Mạt Hồng Tiêm trừng mắt nhìn hắn, nói:

– Hai nhà bọn họ rõ ràng còn muốn kiếm tiền thêm hai ngày nữa, nên mới muốn ta ra mặt chống đỡ, ngươi nói ta có nên đáp ứng không… Nếu ta có thể gánh vác được, thì còn cần gì phải bán đi bí phương chứ, giữ lại lâu dài không phải tốt hơn sao! Hai ngày qua ta chỉ là đang giúp cho ngươi khỏi bị quấy rầy mà thôi, ta cũng sắp kiệt sức rồi đây!

Nghe vậy, Giang Tinh Thần không khỏi cảm động, mấy ngày nay hắn cùng Mị Nhi được bình yên, tất cả đều là nhờ Mạt Hồng Tiêm âm thầm ra tay, bằng hữu mà làm đến mức này, cũng không dễ dàng gì!

Giang Tinh Thần há miệng, định nói lời cảm tạ, nhưng do dự một chút, vẫn không nói ra. Với quan hệ hiện tại của bọn họ, nói lời cảm tạ ngược lại sẽ kéo xa khoảng cách lẫn nhau.

– Hồng Tiêm tỷ, phái người đi tìm ông chủ Phú Vinh Trai cùng Thúy Viên Lâu tới đi, mặt khác, cũng gọi Tôn Tam Cường tới luôn!

Giang Tinh Thần trầm ngâm một chút rồi nói.

– Hử?
Mạt Hồng Tiêm nghi ngờ nhìn hắn, hỏi:
– Thế nào, ngươi lại có chủ ý gì sao?

– Đúng vậy!

Giang Tinh Thần gật gật đầu, cười nói:

– Tìm bọn họ tới, lần nữa hợp tác, cái hiệp ước kia, có hay không đã không thành vấn đề nữa! Bọn họ tìm ngươi ra mặt, cũng là vì sợ sau khi mình bán bí phương ra ngoài, sẽ bị ngươi truy cứu… Chờ khi ta triển khai kế hoạch mới, chắc chắn bọn họ sẽ hiệp thương giải trừ hiệp ước với ngươi.

– Tốt!
Mạt Hồng Tiêm gần như không chút do dự, gật đầu đáp ứng. Đủ loại biểu hiện mấy ngày qua của Giang Tinh Thần, đã khiến nàng không tự chủ được sinh ra một loại tín nhiệm, mà từ việc Giang Tinh Thần cố nén nhịp tim chạy như ngựa, kiên trì khâu lại miệng vết thương cho mình, nàng đã coi hắn là bằng hữu chân chính.

Sau khi ra ngoài phân phó thuộc hạ xong, Mạt Hồng Tiêm quay trở về, hỏi:

– Kế hoạch lần này của ngươi, tại sao còn kêu cả Tôn Tam Cường?

– Tôn Tam Cường làm người không tồi, là bằng hữu của ta, ta đã đáp ứng giúp hắn một chút!
Giang Tinh Thần giải thích.

Trong nháy mắt, Mạt Hồng Tiêm như hiểu thêm được một chút về tính tình Giang Tinh Thần. Mị Nhi được cứu chữa kịp thời, có công rất lớn của Tôn Tam Cường vì đã an bài xe ngựa cùng thuộc hạ cho hắn, việc này nàng cũng biết. Nhưng Giang Tinh Thần lại không đề cập đến chuyện này, chỉ nói Tôn Tam Cường là bạn hắn, từ việc này có thể hiểu được một chút tính cách con người Giang Tinh Thần!

Mạt Hồng Tiêm gật gật đầu, cũng không tiếp tục hỏi tới nữa, sau đó Giang Tinh Thần cũng chuyển đề tài.

– Hồng Tiêm tỷ! Cho ta xem miệng vết thương của ngươi, có lẽ có thể cắt chỉ rồi.

– Vậy sao!

Mạt Hồng Tiêm ngồi xuống bên cạnh Giang Tinh Thần, xắn ống tay áo lên, để lộ ra một cánh tay trắng nõn nà, không nhìn ra một chút cơ bắp của người luyện võ nào. Nếu không có vải bố đang băng bó cánh tay, quả thực có thể nói là hoàn mỹ.

Lần trước lúc khâu vết thương, cánh tay Mạt Hồng Tiêm tràn đầy máu tươi, Giang Tinh Thần cũng không chú ý. Nhưng lúc này nhìn thấy cánh tay, hắn không khỏi hơi thần thờ một chút, hô hấp cũng chậm lại.

Mạt Hồng Tiêm phát hiện Giang Tinh Thần khác thường, lập tức hé miệng cười, tay phải nâng cằm hắn lên, dùng một loại ngữ điệu hoàn toàn không giống với lúc bình thường nói:

– Tiểu đệ đệ, cánh tay của tỷ tỷ có đẹp không?

– Hizz!
Giang Tinh Thần lập tức rùng mình, thanh âm làm nũng của Mạt Hồng Tiêm, quả thực khiến hắn rợn cả tóc gáy.

– Hắc hắc, cái đó…

Giang Tinh Thần lúng túng cười, quỷ xui thần khiến lại nói ra một câu:

– Cánh tay của Hồng Tiêm tỷ, để cho Uyển Nhu tỷ xem đi!

– Hử! Ngươi nói cái gì?

Trong nháy mắt Giang Tinh Thần cảm thấy nhiệt độ trong phòng giảm xuống, không khỏi sợ run cả người, vội vàng sửa lời:

– Ý ta là muốn hỏi, hôm nay sao không thấy Uyển Nhu tỷ ở đây?

Vừa nói, hắn vừa mở băng trên cánh tay cho Mạt Hồng Tiêm, làm phân tán sự chú ý của nàng.

– Uyển Nhu lúc này đang rất bận rộn, không lâu nữa, cuộc thi ca múa lựa chọn các tiết mục phục vụ buổi biểu diễn chúc mừng năm mới của đế quốc sẽ bắt đầu, nàng đang chuẩn bị tiết mục của mình!

Mạt Hồng Tiêm giải thích.

– Biểu diễn ca múa!

Giang Tinh Thần nhớ lại Mị Nhi đã từng nói mớ, liền kinh ngạc hỏi:

– Uyển Nhu tỷ muốn biểu diễn ca múa sao?

Trong suy nghĩ của hắn, Uyển Nhu có bối cảnh to lớn, có chút không hợp với thân phận vũ nữ.

– Thế nào, rất kỳ quái sao?

Mạt Hồng Tiêm nhíu nhíu mày, nói:

– Biểu diễn ca múa chính là hạng mục giải trí mà đế quốc khích lệ phát triển, quý tộc bình dân đều yêu thích, nếu như buổi biểu diễn đầu năm được khen ngợi, cũng có thể được phong quý tộc… Hiện tại ngay cả Học Viện Đế Quốc cũng đang lựa chọn tiết mục tham gia, rất nhiều quý tộc đều đổ xô chen lấn tiến vào!

Giang Tinh Thần tròn mắt, điều này khác hẳn với tưởng tượng của hắn, tại thế giới của mình, thân phận địa vị của những người hành nghề ca hát thời xưa rất thấp, đều ở tầng chót nhất của xã hội. Mà thế giới này, không ngờ đã bắt đầu chú trọng phát triển lĩnh vực văn hóa tinh thần này.

– Nếu không phải chiến tranh vẫn còn, đây quả thực là một tràng ca múa mừng cảnh thái bình a!

Giang Tinh Thần cảm thán. Lúc này hắn đã mở băng xong, thấy miệng vết thương đã gần như khỏi hẳn.

Giang Tinh Thần gọi người lấy tới cây kéo, cắt chỉ cho Mạt Hông Tiêm.

Mạt Hồng Tiêm dường như không bị đề tài vừa rồi hấp dẫn, tiếp tục thấp giọng nói:

– Trong nhà Uyển Nhu chỉ có một người con gái là nàng, thể chất của nàng lại không thích hợp luyện võ. Là một người con gái, muốn phát triển ở phương diện khác cũng không biết phải làm thế nào, cho nên, học tập biểu diễn ca múa, chính là lối thoát duy nhất của nàng… Hơn nữa, đó cũng là ước mơ của nàng từ nhỏ…

Nghe Mạt Hồng Tiêm nói, tâm trạng của Giang Tinh Thần cũng trở nên nặng nề. Thân phận hiện tại của mình, đúng là rất giống với Uyển Nhu, trong nhà cũng chỉ còn lại một mình hắn, một khi trưởng bối qua đời, thì tiếp theo sẽ chính là kịch biến long trời lỡ đất, thậm chí ngay cả thân phận quý tộc cũng khó giữ được…

Chìm trọng tâm trạng nặng đề, khiến không khí cũng trở nên trầm lặng, trong phòng trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng kéo cắt gân thú phát ra tiếng cách cách.

Ngay khi Giang Tinh Thần vừa giúp Mạt Hồng Tiêm gỡ bỏ sạch sẽ các đoạn chỉ trên cánh tay, quan sát lổ kim.

– Keét!

Cửa phòng chợt mở ra, Nhị ca dẫn theo Tôn Tam Cường, ông chủ của Phú Vinh Trai và Thúy Viên Lâu tiến vào.

– Lão đại! Ta chưa đi tìm bọn họ, bọn họ đã… Ách!
Nhị ca đang nói giữa chừng chợt im bặt, sừng sờ nhìn chằm chằm Mạt Hồng Tiêm cùng Giang Tinh Thần.

Lúc này, Giang Tinh Thần đang cầm cánh tay của Mạt Hồng Tiêm, đầu ghé sát tới. Mà Mạt Hồng Tiêm thì đang cúi đầu, không nói một lời. Khung cảnh này, nhìn thế nào cũng thấy có vấn đề.

Chẳng những là Nhị ca, mà mấy người phía sau hắn cũng trợn mắt há hốc mồm, toàn bộ đều ngây người tại chỗ.

Mà lúc này, nghe có tiếng động, Mạt Hồng Tiêm và Giang Tinh Thần đều nghiêng đầu nhìn lại.

Vừa thấy vẻ mặt của bọn họ, hai người liền biết có chuyện gì xảy ra. Giang Tinh Thần vội vàng buông tay, Mạt Hồng Tiêm thì cuống quít xổ tay áo xuống.

– Khụ! Cái này… thật xin lồi lão đại, ta không chú ý, đã quấy rầy…
Nhị ca lên tiếng, quay đầu định rời đi.

– Khốn kiếp, cái gì gọi là quấy rầy!

Mạt Hồng Tiêm trợn mắt, “vèo” một cái, lao ra vỗ lên đầu Nhị ca:

– Suy nghĩ lung tung cái gì đó, Giang Lăng đang cắt chỉ cho ta đó!

– Đúng đúng đúng, Giang Lăng huynh đệ đang xử lý vết thương cho lão đại, là ta suy diễn lung tung…

Miệng nói như vậy, nhưng trong mắt Nhị ca lại sáng lên lấp lánh, chỉ còn thiếu có mỗi hai chữ “bát quái” khắc trên trán nữa mà thôi.

– Vẻ mặt của ngươi đây là gì, muốn buộc lào nương nổi đóa sao?

Mạt Hồng Tiêm nghiến răng kèn kẹt, ánh mắt như có thể phún ra lửa.

Nhị ca sao còn dám ở lại chứ, nhảy lên nhanh hơn chuột, “xẹt” một cái đã không thấy bóng dáng.

Mạt Hồng Tiêm thấy Nhị ca chạy mất, liền quay mạnh đầu lại, nhìn chằm chằm ba người Tôn Tam Cường.

Ba người bị nàng nhìn chằm chằm không khỏi sợ run cả người, không kìm được rùng mình một cái, lúng túng cười nói:

– Mạt đoàn trưởng, ngài tìm chúng ta tới là để…

Nghe được lời này, Mạt Hồng Tiêm mới coi như khôi phục lại, vung tay đóng mạnh cửa phòng lại, rồi gọi ba người cùng ngồi xuống.

Không lâu sau, những tiếng kinh hô mừng như điên từ trong phòng liền truyền ra:
– Cái gì, có thể tăng lên độ lửa… Lại có món ăn mới…

Trong lúc mấy nhà bọn hắn đang mật đàm liên thủ hợp tác, thì trong cao tầng các đại quân đoàn đế quốc đang nổi lên một cơn cuồng phong.