Chương 102: Tiếu Ngạo Giang Hồ

Tân Phong Lãnh Địa

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Biển lớn một tiếng cười, rì rào đôi bờ sóng, nổi chìm theo sóng, vui chỉ nhớ hôm nay….
– Đây là cái gì?
Giang Tinh Thần vừa cất tiếng, khán giả toàn trường liền bị chấn đến trợn mắt há mồm, không phải bởi vì bài hát hay, mà là quá bình thường!
– Thật là kém cỏi! Nam Nhi Đương Tự Cường nhiệt huyết tuôn trào như thế, khúc vừa rồi như tẩy rửa tâm linh con người, sao cuối cùng lại làm ra ca khúc như thế này!
– Giọng ca của Giang Tinh Thần là không nghi ngờ, nhưng mà làn điệu quá mức bình thường… Giải cao nhất bị hủy trong phút chốc mà!
Tâm tình của mọi người như bị ảnh hưởng, trong sân nháy mắt trở nên rối loạn.
Trong bao sương lầu hai, Đại Đế, Nguyên soái, Phùng Tuyển Chương cũng nhíu mày, bài hát này quả thật quá bình thường, không có chỗ nào cuốn hút, so sánh với khúc đăng trước, quả thật khác biệt trời vực.
Viên Hi Huyền cúi đầu, miệng sắp ngoác tận mang tai, thầm nghĩ:
“Đáng! Cho ngươi đắc ý, nếu vừa rồi người ngừng lại như thế, dù không ca hát, nhưng cũng không đến mức xấu
mặt thế này. Hiện tại người lại làm ra bài ca rác rưởi như thế, hắc hắc…”
Đằng sau sân khấu, Viên Hạo cũng rất mừng rỡ:
“Ngông đi, ngông quá rồi chứ gì! Làm ra bài ca tệ như thế, xem người lại làm sao kết thúc được, toàn bộ khán giả hài lòng mới giành được giải thưởng cao nhất, coi như Đại Để thiên vị ngươi cũng bó tay, ha ha ha ha ha…”
Muốn cười lại không thể cười ra tiếng, Viên Hạo nghẹn đến đỏ cả mặt, người co rút như bị giật kinh phong.
Ở trên sân khấu, Uyển Nhu cùng Mạt Hồng Tiêm cũng có chút luống cuống, khán giá hiện trường biểu hiện tuyệt đối không phải là hài lòng.
Ánh mắt Giang Tinh Thần quét qua các nàng, ý cười bên khóe miệng càng nồng, tiếp tục hát:
– Trời xanh cười! Ào ạt chuyện trên đời , Thắng, thua ở nhân thế, chỉ trời mới hiểu….
– Chỉ có làn điệu này thôi sao, đây là bài ca gì, Tử Kinh đang làm gì thế, nào có biểu diễn như vậy!
Khán giả đã nhíu mày lại.
– Sông núi cười! Khói mưa mênh mang, Rì rào sóng, bụi hồng, thói đời bị cuốn đẹp biết bao!
– Gió nhẹ cười! Trọn kiếp cô đơn, Hào tình đã phai sờn, bơ vơ mây chiều bay..
Hát xong một lần, sau đó là lần thứ hai, vẫn cùng làn điệu, vẫn cùng ca từ.
– Hả?
Mà lần này, không ít người nghe bình tĩnh lại, vừa rồi bọn họ chỉ nghe làn điệu, nhưng giờ cẩn thận nghe ca từ, lập tức cảm giác khác ngay.
Trong câu chữ ca từ, không cái nào không thể hiện rõ hào khí, tiêu sái, cùng với sảng khoái ngao du trong trời đất, kéo theo làn điệu đơn giản cũng trở nên khác thường.
“Hừ! Bài hát này chính là cho nam nhân giang hồ hát, chính là phải đơn giản, trực tiếp, hào khí tuôn trào!”
Giang Tinh Thần thầm nghĩ.
Lúc này trong bao sương lầu hai, cũng đều nghe ra được khác thường của bài nhạc khúc đơn giản này, từng câu chữ đều diễn dịch cuộc đời tiêu sái đến cùng cực.
– Thì ra là vậy! Phùng Tuyển Chương bừng tỉnh hiểu ra, không khỏi vỗ bàn khen ngợi:
– Khó trách gọi là Tiếu Ngạo Giang Hồ, tuyệt diệu, thật là tuyệt diệu!
Làn điệu đơn giản, phối hợp ca từ, liền chợt sinh ra hào hùng cười nhìn thiên hạ. Một đám các đại thần nghe rõ ca từ, cũng đều sinh ra hướng với giang hồ xa xôi.
Giang Tinh Thần vẫn tiếp tục, nhưng đến lần thứ ba, đã không phải chính hắn hát, Uyển Nhu, Mạt Hồng Tiêm, tiểu miêu nữ, Triệu Đan Thanh, Nhị ca, toàn bộ đều cùng hát theo.
Những người khác còn được, nhưng Nhị ca cùng Triệu Đan Thanh rống họng lên, quả thật là làm ồn, nhưng cố tình tiếng gào thét của bọn họ, lại điều động không khí lên cao hơn.
Bức tranh đang rung chuyển, như làn nước nổi sóng, thuyền nhỏ lắc lư theo, mọi người hào hùng như phóng đại vô hạn giữa trời nước mở rộng.
Đến lúc này, toàn trường đều bị thu hút, không phải nhạc khúc, không phải tiếng ca, cũng không phải nhạc khí mới biểu diễn, mà là một cô hào hùng tiếu ngạo thiên hạ.
Trong lòng bọn họ không khỏi bắt đầu sinh ra hướng tới tiêu dao giữa trời đất bao la, không kìm lòng được hừ theo nhịp
Bài này dù đơn giản, nhưng độ lây nhiễm cực mạnh, làn điệu đơn giản dễ bị bắt chước nhất, bị tình cảnh hiện trường dẫn dắt, liền hoàn toàn nhập thần vào.
Đến lúc này, không khí hiện trường đã biến đổi hoàn toàn so với ban đầu, tiếng ngâm theo của mọi người dù nhỏ, nhưng mấy ngàn người hợp lại thì khác rồi.
Trên lầu hai, vẻ mặt Viên Hi Huyền cứng lại, khóe miệng còn nhếch lên, sững sờ cả buổi không hồi thần lại: “Rõ ràng là bài ca rác rưởi mà, sao lại…” Hắn thật không rõ ràng.
Ở hậu trường, Viên Hạo cũng thế, người còn đang run run, nhưng mà không phải vì cười, mà là kích động. Hắn
cũng không hiểu nổi, sao tự nhiên mà tràng diện lại biến thành thế này.
Hết lần thứ ba, Triệu Đan Thanh như diễn nhập tâm, vỗ đùi thật mạnh, quát:
– Sảng khoái, tình cảnh này, sao lại không có rượu được!
– Đương nhiên là có rượu!
Giang Tinh Thần cười đáp, tay vẫn không ngừng đàn, chân phải nhẹ đá lên, một cái túi rượu to bay lên cao.
Tiếp theo, Giang Tinh Thần bắt đầu đợt thứ tư.
Trong tiếng ca, Triệu Đan Thanh nhảy người bay lên, chộp lấy túi rượu trên không trung.
– Rượu ngon làm sao có thể cho mình người hưởng riêng!
Mạt Hồng Tiềm đứng lên, đi cướp túi rượu trên không.
– Vẫn là ta tới trước!
Tiểu miêu nữ đã sớm không nhịn được cùng gia nhập tranh giành.
Ba người chiêu thức vô cùng hoa lệ, làm người ta vui mắt, túi rượu chuyển qua lại giữa ba người, lại phối hợp tiếng ca, ý cảnh càng mạnh hơn.
– Hì hì hì…
Sau mấy hiệp, tiểu miêu nữ bắt được túi rượu, phát ra tiếng cười như chuông bạc, một tay mở nút ra, nâng lên ngửa cổ, dòng nước trong suốt chảy vào trong miệng.
Cảnh tưởng này thật sự diễn giải tiêu sái hào khí đến cực điểm, tạo thành xung kích thị giác rất lớn.
Một ngụm uống hết nửa cân rượu, tiểu miêu nữ lau miệng, tay run lên ném túi rượu ra ngoài.
Mạt Hồng Tiểm cũng không sợ, đưa tay nhận lấy, cũng nốc mạnh. Nàng càng quá hơn, bởi vì tửu lượng không bằng tiểu miêu nữ, rất nhiều rượu chảy qua miệng, làm ướt cả áo
cùng tóc.
Mùi rượu lan tỏa ra ngoài, hàng người phía trước lập tức ngửi ra được.
Ở dưới đài, Lão gia tử nhìn đến trào nước miếng, hận không thể chạy lên giật lấy túi rượu trong tay Mạt Hồng Tiêm, như vậy lãng phí biết bao nhiêu chứ.
Trên sân khấu, Mạt Hồng Tiệm cùng tiểu miêu nữ trở về chỗ ngồi, cùng Nhị ca, Triệu Đan Thanh lần lượt uống rượu, đồng thời hợp xướng, âm thanh ngày càng cao, cuối cùng thành hòa thanh.
– Lá la la la la, la la la là la…
Khán giả toàn trường bị không khí tiêu dao sảng khoái này lây nhiễm, quá nửa người bắt đầu hát theo.
Ngay cả trong bao sương lầu hai, cũng có mấy đại thần không nhịn được hừ theo.
Đằng sau sân khấu càng khỏi nói, ngoài Viên Hạo cùng người Ca vũ đoàn Thái Phượng, gần như tất cả đều đoàn ca vũ khác đều ngâm nga theo.
ở hàng ghế trước, Định Bắc Hầu, Lão gia tử, Mị Nhi, quay đầu nhìn lại, đều giãn mặt cười, trường hợp thế này, – Tử Kinh thắng chắc rồi.
Trên sân khấu, Nhị ca, Mạt Hồng Tiêm, Triệu Đan Thanh, tiểu miếu nữ như diện nhập tâm, vừa ngửa đầu uống rượu, vừa vỗ tay hát vang.
Còn Uyển Nhu, thỉnh thoảng liếc dưới đài, cuối cùng không nén được cười.

Lúc này, cuối cùng Giang Tinh Thần thở phào một hơi dài. Trận Tiếu Ngạo Giang Hồ này, lấy khúc nhạc dạo bài
Hoắc Nguyên Giáp của Chu Kiệt Luân, xung kích thính giác khán giả, sau đó tiếng đàn tranh du dương quá độ, lại dùng Thanh Tâm Phổ Thiện Chú xoa dịu lòng người, đều không thành vấn đề. Chính là bài Biển xanh một tiếng cười cuối cùng, mới làm hắn không nắm chắc.
Thật ra nghiêm khắc tính từ ý nghĩa, hắn không phải đang làm vũ nhạc, mà là một bản nhạc kịch nhỏ. Nhưng thế
giới này không có định nghĩa ca múa rõ ràng, có thể tùy ý bố trí tràng cảnh sân khấu, hắn muốn làm nổi bật, mới quy hoạch như thế. Về phần có thể thành công hay không, hắn cũng không nắm chắc.
Thẳng đến lần hát thứ ba, mấy người Mạt Hồng Tiêm cùng nhau hát vang, cuối cùng dẫn động tâm tình quần chúng, khao khát với tiêu dao, hắn mới xác định, biểu diễn thành công.
Đàn tranh diễn tấu tiếng nước chảy ngày càng xa dân, như thuyền nhỏ đi xa, tiến vào trong trời đất. Tiếng cười sảng khoái của mọi người ngày càng nhỏ, hai màn sân khấu lại thả xuống.
Trong sân dần khôi phục bình tĩnh, tiếng hát theo cũng theo tiếng nhạc xa dần mà dừng lại, nhưng trong đầu khán giả vẫn còn một chiếc thuyền nhỏ trôi đi, mấy người gõ nhịp hát vang, tiểu miêu nữ ngửa đầu uống rượu, thật lâu không xóa nhòa được.
Chừng 1 phút sau, trong bao sương lầu hai, Càn Khôn Đại Đế đứng lên, nhẹ nhàng vỗ tay, cười nhạt nói:
– Đơn giản mà tuyệt diệu… Kinh điển!
Tiếp theo sau Đại Đế, Nguyên soái, đại thần tài vụ, Phùng Tuyển Chương, cùng mấy chục đại thần đều đứng lên, ra sức vỗ tay.
Buổi biểu diễn này quả thật tuyệt vời, khúc nhạc dạo mạnh mẽ, nhạc khúc tẩy rửa tâm linh, cùng với dẫn dắt tiêu dao thiên địa, ca khúc đơn giản thanh thoát, liên miên không ngớt như sóng biển, lần lượt đánh sâu vào người xem, không ngừng điều động tâm tình bọn họ, cuối cùng hoàn toàn dung nhập vào.
– Hay!
Tiếng vỗ tay trong bao sương cuối cùng đánh thức khán giả, mấy ngàn người đồng loạt bùng nổ tiếng hoan hô, tiếng vỗ tay liên miên không ngớt.
Trong tiếng hoan hô của mọi người, Giang Tinh Thần, Uyển Nhu, đoàn người Mạt Hồng Tiểm đi ra từ màn vải, cúi đầu cám ơn.
. Sau đó, Phùng Tuyển Chương đi ra bao sương, lên trước dài, giơ tay ấn xuống, mới bình ổn được tiếng vỗ tay hoan hộ của mọi người.
Ủng hộ như thế, giải thưởng cao nhất đã rõ ràng, nhưng mà vẫn phải làm theo trình tự đã.
Đợi cho mọi người bình tĩnh lại, Phùng Tuyển Chương lớn tiếng nói:
– Giải thưởng cao nhất Biểu diễn ca vũ tân xuân năm nay, là… Tiếu Ngạo Giang Hồ của Ca vũ đoàn Tử Kinh!
– Tiếu Ngạo Giang Hồ, tên thật hay!
– Tiêu dao, hào hùng, tiêu sái, rất phối hợp với khúc nhạc!
– Nhạc khác như thế, giải đầu Biểu diễn ca vũ tân xuân, thật là xứng danh!
– Hay! Tiếp theo trong sân lại bùng nổ tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Đợi cho mọi người ngừng lại, tiếp theo là phong thưởng! Nhưng Giang Tinh Thần lại đột nhiên đi lên nói nhỏ với Phùng Tuyển Chương.
Phùng Tuyển Chương kinh ngạc liếc nhìn Giang Tinh Thần, lại ngẩng đầu nhìn bao sương, thế mới gật đầu.
Sau đó, Giang Tinh Thần đứng ở trên đài lớn tiếng nói:
– Cám ơn khán giả ủng hộ Tử Kinh, nhạc khúc Tiểu Ngạo Giang Hồ này, sẽ liên tục biểu diễn 3 ngày ở độ thành, mỗi ngày 3 lượt!
– Oa.
Lập tức lại một trận hoan hô, vừa rồi thời gian ngắn ngủi, bọn họ thật là chưa thỏa mãn.
Giang Tinh Thần đè tay xuống, tiếp tục nói:
– Ngoài ra, ngày mai là sinh nhật của muội muội tôi, nhân dịp hôm nay giành được giải thưởng lớn, cố ý chuẩn bị cho muội muội của tôi một phần quà sinh nhật… Từ giờ trở đi, nàng chính là vai chính của sân khấu!
Nói rồi, Giang Tinh Thần vẫy tay với Mị Nhi phía dưới.
– A!
Mị Nhi há miệng ngày ra một hồi, sau đó vẻ mặt mừng rỡ, chạy nhanh lên sân khấu.
Lúc này, màn che sân khấu lại chầm chậm kéo ra…