Chương 150: Trời sinh ốm yếu

Tân Phong Lãnh Địa

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Rốt cuộc Giang Tinh Thần cũng hiểu rõ thêm một tác dụng của Dân Nguyên Không Trận, hắn nhớ Lão gia tử đã
từng nói, sở dĩ yêu thú không muốn ly khai chỗ sâu trong dãy núi Phiêu Miểu, là bởi vì hàm lượng nguyên khí bên trong rất cao, ngay cả dã thú cũng thường chạy vào bên trong.
Mà vừa rồi hắn vận chuyển cách hít thở tránh né sói con công kích, không tự chủ được liền phát động Dân Nguyên Khống Trận, chắc chắn cũng dẫn tới nguyên khí xung quanh ngưng tụ lại.
Nói như vậy, chuyện này liền để giải thích, con sói con này đi theo hắn hoàn toàn chính là vì khí nguyên được trận pháp ngưng tụ lại.
– Thử lại lần nữa, nếu thật sự có tác dụng này, vậy thì không chừng mùa đông năm nay có thể nuôi được dã trĩ!
Giang Tinh Thần vui mừng khôn xiết, lần nữa thi triển cách hít thở, rất nhanh nguyên khí đã ngưng tụ đến.
– Ô Ô…
Sói con tỏ ra vô cùng hưởng thụ, mắt nhỏ hơi híp lại, thân thể đang co ro hoàn toàn mở ra, dường như muốn làm động tác duỗi người vậy, bốn chân rướn dài ra.
Tiếp theo, Giang Tinh Thần xoa nhẹ đầu của nó, lại gãi gãi cằm nó.
-Ử …
Sói con vô cùng phối hợp, không ngừng phát ra tiếng rên khoan khoái, cuối cùng không ngờ còn lật lên, bốn chân hướng lên trời lộ ra cái bụng lồ lộ.
– Không ngờ… tác dụng lại lớn như vậy!
Giang Tinh Thần mừng như điên, khi động vật không phòng bị lộ ra cho yếu đuối nhất trên thân thể, chính là đại biểu cho việc đã bị thần phục a… Mùa đông này tuyệt đối có thể nuôi dã trĩ rồi!
– Ca ca… Ca ca… Tước gia…
Bỗng nhiên một loạt tiếng kêu gọi lo lắng xuyên qua màn mưa, truyền vào tài Giang Tinh Thần.
– Mị Nhi! Giang Tinh Thần giật mình tỉnh lại, lúc này mới ý thức được mình đã đi quá lâu, tiểu nha đầu nôn nóng đã dân người ra ngoài tìm mình.
Giang Tinh Thần lớn tiếng đáp lại, rồi một tay ôm lấy con sói nhỏ, chạy về theo đường cũ.
Mưa gió rất lớn, Mị Nhi cùng tiểu miêu nữ che ô, lo lắng tìm kiếm khắp nơi. Ca ca đi ra ngoài đã lâu như vậy, tối mịt rồi mà cũng chưa trở lại, nàng sao có thể ngồi chờ một chỗ được chứ, vội vàng gọi người trong thôn tìm kiếm.
Đến chỗ bắt tôm cũng không tìm được Giang Tinh Thần, càng khiến cho đám người lo sợ xanh mặt. Lão gia tử lại càng hốt hoảng, lão không theo sát Giang Tinh Thần, chính là không làm tròn chức trách, hiện tại đã chạy vào tuốt núi sâu tìm hắn.
Tiếp theo, lại có người ở bờ sông phát hiện ra túi lưới bắt tôm, bên trong tôm vẫn còn đang nhảy loạn, lần này, một đám người đã trở nên kinh hoảng.
Kinh Thiên Long Binh Đoàn cùng các thôn dân liền dọc theo bờ sống ngược lên tìm kiếm, một nhóm người khác thì bơi xuống phía dưới tìm kiếm. Mị Nhi dẫn theo tiểu miêu nữ cùng mấy thôn dân đi qua bên kia bờ sông.
– Mị Nhi!
Mị Nhi đang lớn tiếng kêu gọi, đột nhiên nghe được thanh âm của ca ca, lập tức mừng như điên, ném cả dù chạy tới đón.
– Ca ca! Ngươi làm ta sợ muốn chết!
Vừa lờ mờ thấy được Giang Tinh Thần, tiểu nha đầu đã không nhịn được khóc hu hu, rồi nhào thẳng vào lòng Giang Tinh Thần. Lúc vừa nhìn thấy túi lưới cùng cây dù ném bên bờ, ý thức của nàng đã sắp hỏng mất.
Giang Tinh Thần vội vàng chuyển sói con đến phía sau, tay kia thì ôm bả vai muội muội.
– Thật xin lỗi, Mị Nhi! Đã xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn!
Thiên đã đen kịt, gần như không thấy được bóng Mị Nhi, nhưng Giang Tinh Thần lại biết, toàn thân tiểu nha đầu đều bị dính mưa ướt hết, đau lòng không nói nên lời, lập tức nghiêng người đón đầu gió che mưa cho nàng.
Lúc này, tiểu miêu nữ cùng hai thôn dân cũng đi tới, giơ ô lên che đầu cho hai người.
– Tinh Thần ca ca, rốt cuộc người đã làm gì vậy? Tiểu miêu nữ có chút oán trách hỏi. Vừa rồi chẳng những Mị Nhi, mà tất cả mọi người đều bị dọa cho hoảng sợ nhảy dựng.
– Chuyện này trở về rồi hãy nói, thân thể Mị Nhi yếu đuối, không chịu được mưa gió lạnh như vậy!
Giang Tinh Thần nói rồi, liền dìu Mị Nhi trở về. Qua một lúc nữa, đoán chừng đưa tay cũng không thấy được
năm ngón.
– Ừm!
Tiểu miêu nữ gật đầu, nhanh chóng chạy đi thông báo cho những người khác, hai gã thôn dân thì đi theo Giang Tinh Thần, phụ trách che dù cho bọn họ.
Mà đến lúc này, Mị Nhi này mới cảm giác được cơn lạnh, liền nép chặt trong lòng ca ca, không ngừng run rẩy.
Nhận được thông báo của tiểu miêu nữ, đám người Đỗ Như Sơn, Hàn Tiểu Ngũ, Thạch Oa Tử như trút được gánh nặng thở phào một hơi thật dài.
Về tới phủ lãnh chúa, lúc này mọi người mới phát hiện, Giang Tinh Thần còn mang về một con sói con, đều kinh ngạc không thôi. Dã thú có dã tính tương đối lớn, căn bản không thuần phục được, trừ khi vừa ra sinh, mở mắt đã thấy ngươi.
Con sói con này đã khá lớn, miệng cũng đã mọc răng, không ngờ lại nhu thuận đối với Giang Tinh Thần như vậy,
điều này làm cho mọi người đều cảm thấy thật khó tin. Đặc biệt là tiểu miêu nữ, nàng càng thêm tỏ ra khó có thể tin nổi, hai mắt trợn tròn. Thú nhân bọn họ trời sanh đã có một loại lực tương tác với dã thú, nhưng cho dù là vậy thì cũng không thể đạt tới mức độ như Giang Tinh Thần. Con sói con kia cứ như thể xem Giang Tinh Thần là mẹ nó
vậy, một tấc cũng không rời.
Tiếp theo, một màn khiến cho mọi người thán phục xuất hiện, Mị Nhi thấy sói con lông lá xồm xoàm đáng yêu, không nhịn được sờ soạng một chút. Con sói con vốn định há mồm muốn cắn, nhưng Giang Tinh Thần vừa quát một tiếng, nó đã lập tức ôn thuận cúi đầu xuống.
– Như vậy cũng được sao?!
Tiểu miêu nữ trợn tròn mắt, cùng đi qua sờ soạng một chút. Quả nhiên, dưới sự kìm hãm của Giang Tinh Thần, con sói nhỏ không chút nhúc nhích miệng, ngược lại còn tỏ ra hưởng thụ.
Sau đó, nguyên một đám người liền nổi lên tính trẻ con, thi nhau sờ vuốt sói con.
Ánh mắt sói con cũng long lên, không ngừng phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp cảnh cáo mọi người. Nhưng bị Giang Tinh Thần quát mắng, nó cũng chỉ có thể cứng rắn chịu đựng đám khốn kiếp đang sờ loạn mình.
Lão gia tử ướt sũng trở về, vừa thấy được Giang Tinh Thần, lão lập tức thở phào nhẹ nhõm. Vừa rồi lão cũng rất
sợ hãi, nếu Giang Tinh Thần xảy ra chuyện gì, lão sẽ trở thành tội nhân của Đế quốc mất. Vừa rồi lão đã thề qua vô số lần, sau này sẽ không lại ăm trộm đồ ăn nữa…
Đương nhiên, bây giờ thấy được Giang Tinh Thần bình an quay trở về, lời thề vừa rồi của lão cũng liền ném lên chín tầng mây.
– Tiểu tử ngươi trở về trễ như vậy, chính là vì con vật này sao? Tiếp theo, lực chú ý của Lão gia tử đã bị con sói nhỏ hấp dân.
– Cái gì gọi là con vật này!
Giang Tinh Thần không vui nhíu nhíu mày, nói: – Ta đã đặt tên cho nó!
– Ách! Sói con mà cũng đặt tên sao?
– Nói nhảm! Vì sao nói thì không thể đặt tên chứ, sau này nó gọi là… Con Cua!
– Ta ngất…
Lão gia tử, Mị Nhi, tiểu miếu nữ đều lảo đảo một cái, cái tên này chẳng phải là trùng với con cua đã ăn sao?!
– Con Cua không tốt sao? Hoành hành ngang ngược, rất khí phách!
Giang Tinh Thần nói.
Tất cả mọi người đều hết nói nổi.
– Ư ư…
Sói con phát ra tiếng rên nức nở, rõ ràng tỏ ra vô cùng bất mãn đối với cái tên Giang Tinh Thần đặt cho.
Cuối cùng, không ai có thể làm cho Giang Tinh Thần đổi ý, Con Cua cũng trở thành tên của sói con. Điều này dẫn | tới một hậu quả nghiêm trọng chính là, mỗi lần có ai nói ra “ăn con cua”, sói con liền nhe răng nhíu mũi, nổi khùng với người đó.
Một cơn phong ba lắng xuống, mọi người lục tục rời đi.Trước bữa cơm tối, Lão gia tử ra tay chế biến canh gừng, ly răng đang là giữa hè, những khu vực chân núi lại là mưa sa gió giật, vẫn vô cùng lạnh. Đặc biệt Mị Nhi thân thể yếu đuối, bệnh nặng mới khỏi không bao lâu, vẫn cần chú ý thân thể một chút.
Nhượng Giang Tinh Thần lại không ngờ tới chính là, ngày thứ hai Mị Nhi đã bị cảm, hơn nữa còn sốt nhẹ, hai gò má hơi đỏ lên.
Vừa nhìn thấy sắc mặt Mị Nhi đỏ lên, hắn không khỏi nghĩ tới cái đêm tuyết đầy trời kia, tâm trạng lập tức khẩn trương, vội vàng gọi Lão gia tử tới.
Trong phòng, Lão gia tử buông cổ tay Mị Nhi xuống, cười nói với Giang Tinh Thần:
– Không sao, chỉ bị nhiễm lạnh mà thôi, mồ hôi thoát ra hết sẽ không có chuyện gì, sau đó uống chút thuốc sẽ khỏe thôi!
– Phù.
Nghe đến lão gia tử chẩn đoán, lúc này Giang Tinh Thần mới yên lòng lại.
| Đờ Mị Nhi nằm xuống nghỉ ngơi, Giang Tinh Thần liền cùng Lão gia tử ra khỏi phòng.
Vừa xa phòng, nụ cười híp mắt của Lão gia tử trong nháy mắt biến mất, ngưng trọng nói:
– Tiểu tử! Bệnh tình của nhà đầu Mị Nhi… có chút khó giải quyết!
– Hả?
Giang Tinh Thần chợt dừng chân, lập tức biến sắc, dồn dập hỏi:
– Xảy ra chuyện gì? Mị Nhi đã ăn dược vật chứa nguyên khí suốt nửa năm, lão cũng đã xác định nàng khỏe lại rồi mà!
Đối mặt với Giang Tinh Thần chất vấn, Lão gia tử cũng có chút lúng túng, thấp giọng nói:
– Mới đầu ta cũng nghĩ rằng bệnh tình của nhà đầu đã khỏi rồi! Sau khi nàng ngừng thuốc, ta bắt mạch lại thì thấy mọi chuyện đều bình thường…
– Vậy tại sao lại trở thành như vậy? Giang Tinh Thần cơ hồ gầm nhẹ lên một tiếng.
– Ta cũng không ngờ rằng, thể chất của nàng lại kém như vậy! Trước kia nàng luôn uống dược liệu có hàm chứa linh khí, nên ta cũng không phát giác! Vừa rồi xem mạch cho
nàng ta mới phát hiện, nàng là thể chất ốm yếu bẩm sinh, các cơ quan nội tạng đều vô cùng yếu ớt!
Lão gia tử thoáng dừng lại một chút, rồi nói tiếp:
– Ta vốn đã cảm thấy kỳ quái, chỉ là chịu rét, chịu đói, cộng thêm mệt nhọc, làm sao lại bị bệnh nặng đến vậy. Cho dù tích lũy bạo phát, cũng sẽ không đến mức phải uống thuốc hàm chứa nguyên khí suốt nửa năm như vậy… Nhưng vì thuốc có hàm chứa nguyên khí hiệu quả tốt đẹp, ta mới không nghĩ sâu hơn!
Giang Tinh Thần hít sâu một hơi, nói:
– Ý lão nói là, hết thảy điều này đều là do nàng trời sinh ốm yếu, cho nên thể chất mới một mực không tốt, mới vì chịu đói rét mà tích lũy nhiều nội thương như vậy?!
Lão gia tử gật đầu:
– Nhất định là như vậy, nếu không không thể giải thích được bằng nguyên nhân khác! Điều dưỡng dược liệu hàm chứa nguyên khí suốt nửa năm, kết quả là chịu mưa một lần, hàn khí vào cơ thể, ám thương lại có xu thế phát tác!
– Vậy Mị Nhi phải cứu chữa như thế nào? Giang Tinh Thần hỏi.
– Có hai phương pháp. Lão gia tử bị giơ ra hai ngón tay, nói:
– Một cái, tiếp tục sử dụng dược liệu có hàm chứa nguyên khí để điều trị…
– Sử dụng cả đời sao? Giang Tinh Thần chen miệng hỏi.
– Đúng! Cả đời! Lão gia tử gật đầu.
– Vậy còn cách kia?!
– Cách thứ hai là thông qua luyện võ để giải quyết! Chỉ cần nàng có thể kích hoạt Nguyên Tuyền, tấn cấp lên cảnh giới Nội Khí, dẫn được nguyên khí vào cơ thể, liền bổ sung được những thiếu hụt bẩm sinh trong cơ thể!
Giang Tinh Thần lắc đầu, trầm mặt nói:
– Ta cũng đã từng luyện võ, biết được muốn luyện võ trước hết phải cải tạo thể, quá trình đó, thân thể sẽ bởi vì dùng sức quá độ mà tích lũy rất nhiều ám thương… Mị Nhi bẩm sinh vốn đã yếu ớt, nàng luyện võ như thế nào chứ?
Một khi hứng chịu ám thương, e là không đợi được đến lúc tấn cấp lên cảnh giới Nội Khí, đã khó bảo toàn tính mạng!
Lão gia tử trầm giọng nói:
– Cho nên, tu luyện bình thường khẳng định không được! Nàng cần tu luyện theo phương pháp đặc thù, dùng phương thức nhu hòa để đạt tới mục đích cải tạo thân thể!
– Hả? Còn có phương thức nhu hòa sao? Ánh mắt Giang Tinh Thần lập tức sáng lên.
– Đương nhiên là có! Nhưng… Lão gia tử gật đầu, rồi lại tỏ ra chần chờ nói: – Nhưng lại có một chuyện khó xử!