Chương 137: Khó giải

Tân Phong Lãnh Địa

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Đại công chúa, muối ăn đối với một quốc gia mà nói là một mạch máu, xem ra chúng ta chỉ có thể bỏ qua tuyến đường sa mạc này!
Thấy Tần Mạn Vũ hết đường xoay xở, Quận Bất Diệt nói có chút không còn biện pháp nào.
“Bốp!”
Tần Mạn Vũ đập mạnh trên bàn một cái, trầm giọng nói:
– Mỏ muối Tần Sơn khai quật hơn mười năm, rõ ràng đều là muối chất lượng tốt, thế nào đột nhiên liền biến thành muối đắng?
– Ôi! Quân Bất Diệt thở dài một tiếng, nói:
– Ai cũng không nghĩ tới, trong tầng dưới mỏ muối lại chứa nhiều tạp chất như vậy!
– Đáng giận nhất là Huyền Nguyên Thiên Tông, chúng ta đã đáp ứng không bán rau cải cho Thú Nhân Liên Minh, bọn họ lại còn không biết đủ, muốn chúng ta thối lui ra khỏi sa mạc!
Tần Mạn Vũ trong ánh mắt đầy vẻ cực độ không cam lòng.
– Chuyện này trách nhiệm không do đại công chúa, cho dù mất đi tuyến đường sa mạc, hoàng thượng cũng sẽ không cho là công chúa làm việc bất lợi, người khác cũng sẽ không đưa chuyện này ra tổ… Bỏ qua thì buông bỏ đi!
Tần Mạn Vũ lắc đầu nói:
– Nhưng ta đã ký hiệp nghị với Giang Tinh Thần, cứ như vậy thối lui, ăn nói thế nào với người ta, danh dự của Hãng buôn Thiên Hạ chúng ta để chỗ nào?
– Giang Tinh Thần không phải đã gửi thư hỏi rõ tình huống sao, hắn hắn cũng biết, chuyện này căn bản không phải nhân lực có thể làm!
Tần Mạn Vũ hít sâu một hơi, trầm giọng nói:
– Nhưng ta thật không cam lòng, sa mạc nơi đó chúng ta đã chiếm thượng phong, mật ong và rượu mạnh đã chinh phục mấy thành chủ, còn kém ký hiệp nghị với chúng ta…
Quận Bất Diệt đương nhiên cũng không cam lòng, tuyến đường sa mạc này Hãng buôn Thiên Hạ hao hết trắc trở, thật vất vả mới mở ra cục diện, tình thế tốt cứ như vậy bỏ qua, quả thực quá đáng tiếc. Nhưng mà, hiện trạng của Đại Tần Vương Quốc lại không cho phép bọn họ không thỏa
hiệp với Huyền Nguyên Thiên Tông.
Lắc lắc đầu, Quận Bất Diệt định lên tiếng khuyên giải Tần Mạn Vũ, chuyện này đã thành định cục, căn bản không thể vãn hồi.
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên có thuộc hạ chạy vào:
– Đại công chúa, Giang Tinh Thần từ Càn Khôn Để Quốc gởi thư tới!
– Ừm? Tần Mạn Vũ nhíu mày:
– Không phải đã giải thích với hắn nguyên nhân rồi sao, tại sao hắn còn gởi thư?
Mang lòng nghi hoặc, Tần Mạn Vũ nhận lấy tấm lụa trăng trong tay thuộc hạ, mở ra xem.
– A!
Vừa mới đọc qua, hai mắt Tần Mạn Vũ liền trợn tròn, phát ra một tiếng thét kinh hãi, trong mắt lóe lên vẻ vui mừng.
Quần Bất Diệt lại gần xem thư, cũng không kìm lòng nhướn chân mày, thấp giọng nói:
– Hắn bảo chúng ta đưa qua cho hắn một chút muối đăng trong mỏ muối Tần Sơn…
Tần Mạn Vũ không nhịn được lộ ra ý cười: – Chẳng lẽ hắn có phương pháp giải quyết?
– Không quá có khả năng lắm!
Quận Bất Diệt lại lắc lắc đầu, loại muối đắng đó căn bản không có cách nào ăn được. Giang Tinh Thần có thể có biện pháp gì chứ?!.
– Quản thúc, thúc đã quên cho thần kỳ của Giang Tinh Thần rồi sao? Nào là chỉ ruột dê, bệnh nan y, quân trong,
máy gieo hạt… thứ nào không phải là ngoài dự đoán của mọi người… Có lẽ hắn thật có thể biến không có khả năng thành có khả năng thì sao? Quân thúc trước có từng nghĩ qua, sợi chỉ có thể bị cơ bắp hấp thu không?!.
– Cái này… Quân Bất Diệt lập tức hết lời chống đỡ.
– Cho dù hắn không thể thành công, thử một lần cũng tốt! Tần Mạn Vũ lại bổ sung một câu, sau đó phân phó:
– Quần thúc mau đi thông báo cho người ở sa mạc, bảo bọn họ cái gì đều không cần quản, cứ tiếp tục đẩy tới… cứ xem như không có phát sinh chuyện gì…
– Nhưng mà… Huyền Nguyên Thiên Tông nơi đó thúc dục quá cấp bách, nếu chúng ta không ký hiệp ước, bọn họ | cự tuyệt bán muối ăn cho chúng ta, vậy thì… chỉ sợ Hoàng thương nơi đó đều…
Quận Bất Diệt nói.
– Chuyện này để ta đi gặp phụ hoàng, bất kể như thế nào phải tranh thủ cho ta thời gian mấy ngày!
Tần Mạn Vũ nói rất kiên quyết, sau đó lớn tiếng phân phó:
– Lập tức đi mỏ muối Tần Sơn, lấy một trăm cân muối đắng, nhanh lên!
Một tiếng sau, Tần Mạn Vũ và Quân Bất Diệt ngay cả xe ngựa đều không ngồi, hai người cười hai con khoái mã chạy tới Càn Khôn Đế Quốc.
Cùng lúc đó, trong hoàng cung Đô thành Đế quốc, trên đại điện yên lặng như tờ, trăm vị đại thần khom người
đứng, cũng không dám thở mạnh, bầu không khí áp lực làm tim người ta đập thình thịch”, Càn Khôn Đại Đế ngồi trên chủ vị, nhìn Nguyên soái đưa tới thư tay của Đường Sơ Tuyết, sắc mặt âm trầm đến mức có thể vắt ra nước.
Thú Nhân Liên Minh xác nhận một khi qua mùa đông không có rau cải, dù có Hoàng Kim Sư Tử phản đối, cũng không thể ngăn cản cả Thú nhân nghiêng ngược về phía Huyền Nguyên Thiên Tông. Nói vậy, Càn Khôn Đế Quốc căn bản không ngăn cản được đối thủ tấn công che phủ trời đất.
– Các ngươi… Người nào có biện pháp giải quyết vấn đề rau cải với Thú Nhân Liên Minh?
Buông xuống tấm lụa trắng, Càn Khôn Đại Để nhìn phía dưới, bình thản hồi.
Đại điện tiếp tục trầm mặc, trăm vị quan viên đều không ai lên tiếng. Đại sự như vậy, bọn họ nào dám ứng tiếng, một khi làm không tốt, chính là kết quả đầu rơi xuống đất.
– Hừ! Các ngươi đều được xưng là nhân tài tinh anh của Đế quốc, thế nào một chút chủ ý cũng không có sao?
Càn Khôn Đại Đế híp mắt, hiện ra vẻ cười lạnh dữ tợn.
– Đại Đế! Viên Hi Huyền đi ra, khom người nói:
– Nghe nói Giang Tinh Thần có giao hảo với Hãng buôn Thiên Hạ của Đại Tần Vương Quốc, không ngại bảo hắn ra mặt, thông qua Hãng buôn Thiên Hạ để phối hợp chuyện này!
– Đã sớm biết người sẽ nói như vậy! Nguyên soái khinh thường bĩu môi, tiếp lời nói:
– Giang Tinh Thần trước đã liên lạc với Hãng buôn Thiên Hạ, chiếm được kết quả là: mỏ muối Tân Sơn xảy ra vấn đề, hiện tại tất cả sản xuất đều là muối đắng, vì thế mới tạo cơ hội cho Huyền Nguyên Thiên Tông… Người cho | răng, Hãng buôn Thiên Hạ có năng lực giải quyết vấn đề muối đắng sao?
– Cái này… Viên Hi Huyền không còn lại chống đỡ, nếu Giang Tinh Thần không có hỏi nguyên do, bọn họ cưỡng ép phái đi, không làm xong là chuyện của ngươi… Nhưng bây giờ người ta đã hỏi, còn là không có cách nào giải quyết vấn đề mỏ muối… Vậy thì không thể dùng tiếp loại thủ đoạn này!
– Bằng không tìm Hãng buôn Hằng Thông, bọn họ nếu có thể lấy được thóc giống, mùa đông lấy được rau cải… thì hắn không có vấn đề gì…
Lại một người đi ra nói.
– Ngươi cảm thấy Hàng buôn Hằng Thông có thể lấy được đủ rau cải cho cả Thú Nhân Liên Minh qua mùa đông
sao?
Càn Khôn Đại Đế mặt lạnh cắt ngang lời hắn, trong giọng nói đã tỏ ý tức giận. Toàn bộ Thú Nhân Liên Minh có tới 30 triệu người, người lấy được bao nhiều rau cải chứ? Đây cũng không phải là thóc giống.
– Ái cha! Người lên tiếng kia vội vàng cúi đầu xuống, mắc cở đến dái tai đều đỏ. Lượng rau cải cần cho toàn bộ Thú Nhân
Liên Minh, Hàng buôn Hằng Thông cho dù không buôn lậu, ngay cả chở một năm cũng không đủ.
Lúc này, Đại thần tài chính đứng ra, nói:
– Vì kế hoạch này, cũng chỉ có thể hạ thủ nhiều phương diện, thông báo cho các hãng buôn lớn, tận lực đã thông | phân đoạn đối ngoại, mùa đông tận lực lấy nhiều thêm rau cải đến đây! Mặt khác, chúng ta đồng thời ra mặt với Thú Nhấn Liên Minh, liên hệ với ba vương quốc trung lập kia!
Viên Hi Huyền nói:
– Ba vương quốc kia tuyệt đối không thể dính vào, căn bản không giải quyết được vấn đề của Thú Nhân Liên Minh!
– Vậy chủ quan đại nhân còn có chủ ý tốt hơn sao? Đại thần tài chính hỏi ngược lại.
– Cái này… Viên Hi Huyền lắc đầu, không có lời chống đỡ.
Thấy tình hình như thế, Càn Khôn Đại Đế thầm than một tiếng, phân phó:
– Cứ dựa theo phương pháp của Đại thần tài chính làm đi!
Rồi Càn Khôn Đại Đế nghiêng đầu, nói với Nguyên soái:
– Thông báo cho các quân đoàn, chuẩn bị chiến đấu! Hậu cần tiếp tế nhất định phải tùy thời đợi mệnh, để ngừa Huyền Nguyên Thiên Tông có động tác gì!
Nguyên soái nhíu mày, thấp giọng nói:
– Đại Đế, hậu cần tiếp tế cần một lượng lớn bình dân. Hiện tại chính là thời điểm bận rộn làm nông, năm nay cày bừa vụ xuân kéo dài, thời gian thu hoạch vụ mùa ngắn hơn, nếu như chậm trễ thu hoạch, sợ là…
– Cái này căn bản là cục diện khó giải, ai có thể nghĩ đến Đại Tần Vương Quốc lại xảy ra chuyện như vậy! Hiện tại
Huyền Nguyên Thiên Tông đã đưa tới lương thực trong hiệp nghị, chị ruột dê cũng đã cầm đi… ra tay tuyệt không cố kỵ chút nào… Tạm thời trước cứ làm như vậy đi!
– Da! Nguyên soái lên tiếng, khom người lại đi…
Hoàn toàn ngược lại với bầu không khí đầy áp lực ở hoàng cung Đế đô, lúc này ở bên trong Bình Quận Thành tuyến đầu nhất của Đông Huyền Vương Quốc, lại là một cảnh tượng khác.
Trải qua mấy tháng xây dựng, Bình Quận Thành đã khôi phục như trước, tường thành cùng phòng ngự thậm chí còn kiên cố hơn trước kia. Các loại vật tư dự trữ cũng tăng thêm phong phú.
Bên trong phủ tướng quân ở trung tâm thành, tiếng người vui mừng ồn ào, náo nhiệt, mười mấy tên người làm bưng rượu và thức ăn xuyên tới xuyên lui, trên mấy bàn tiệc rượu bày ở trong viện.
Trên bàn đầu chủ tịch, Đồng Vạn Sơn trưởng lão của Huyền Nguyên Thiên Tông đang nâng chén đối ẩm với một đại hán mặt đen.
Nhấp một ngụm rượu ngon trong chén, đại hán mặt đen cười ha hả một tràng:
– Trưởng lão! Lần này đúng là cơ hội trời cho, Đại Tần Vương Quốc lại xuất hiện chuyện như vậy, xem ra khoáng mạch nguyên thạch siêu cấp kéo dài mấy ngàn dặm kia, trải qua 200 năm, cuối cùng vẫn phải rơi vào trong tay Huyền Nguyên Thiên Tông chúng ta a!
– Tốt hơn là không nên quá lạc quan! Đồng Vạn Sơn phất tay áo, nhàn nhạt nói:
– Chuyện chưa tới lúc cuối cùng, người nào cũng không thể vọng đoàn thắng thua!
– Trưởng lão quá khiêm nhường rồi! Giờ này Thú Nhân Liên Minh đã nổi lên nội chiến, hơn nữa không có rau cải, nhìn về phía chúng ta là chuyện sớm hay muộn thôi! Chỉ cần ngài rút thân ra bên kia, bảy quân đoàn của Càn Khôn Đế Quốc, dưới liên thủ của chúng ta, tuyệt đối không chịu nổi một kích… Lần này, nói cái gì cũng phải tìm trở về mối nhục Bình Quận Thành bị công hãm!
– Khoảng cách bắt đầu mùa đông còn rất sớm, ít nhất cũng phải đến sau thu hoạch vụ mùa, Thú Nhân Liên Minh nhìn thấy không có hy vọng, chuyện này mới có khả năng thành công!
Đồng Vạn Sơn nói có vẻ không nóng không lạnh.
– Chuyện của Đại Tần Vương Quốc chính là cục diện khó giải. Mặt khác ba vương quốc khoảng cách chúng ta gần hơn, căn bản sẽ không dính vào trong đó… Trưởng lão, vận trù kế sách lần này, ngài chính là đầu công, có hy vọng tương lai nắm trong tay Trưởng Lão Viện a!
Được đại hán mặt đen thổi phồng như vậy, Đồng Vạn Sơn cuối cùng không đè nén được đắc ý trong lòng, bật cười ha ha, lần nữa cũng chén với đại hán cùng uống…
Thanh Sơn Thôn, sau khi Giang Tinh Thần gửi thư cho Tần Mạn Vũ, liền đâm đầu vào trong công tác của mình.
Đường Sơ Tuyết và Định Bắc Hầu đều đang chờ tin tức, không có ý rời đi, Lão gia tử thì lòng hiếu kỳ càng mạnh hơn, một mực quấn quít lấy hắn hỏi thăm giải quyết vấn đề muối đắng như thế nào, làm cho hắn cũng không có cơ hội thi triển cách hít thở, kích hoạt trận pháp.
May mà, hắn cũng công việc lu bù, vừa phải trồng hẹ, trồng Câu Liêm, trồng hạt mè, lại phải trồng nhiều thêm hoa hướng dương.
Hạt giống họ không nhiều lắm, tìm một chỗ khe núi để gieo hạt là đủ; Câu Liêm vật này có độc, Giang Tinh Thần phải tìm thợ thủ công xây một vòng tường lớn ở sườn núi, được hơn mười mẫu đất.
Hạt mè có không ít, hạt giống hoa hướng dương, đều không chứa nguyên khí, nhưng những loại đó là trải qua kết quả thụ phấn, Giang Tinh Thần cũng không biết, may mà cùng gieo chung.
Thấy Giang Tinh Thần luôn bận còn làm việc nhà nông, không thèm để ý tới mình, Lão gia tử không thấy hứng thú, liền một mình rời đi.
Lúc này, Giang Tinh Thần mới có cơ hội vận chuyển cách hít thở, vô số nhiệt lưu từ các nơi toàn thân trào vào trong óc…