Chương 27: Búp bê

Tân Phong Lãnh Địa

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Tôn Tam Cường nghe hai gã côn đồ bẩm báo lại, mới biết Mị Nhi bị bệnh nặng, từ sáng sớm đã cố ý chạy tới thăm.

Có điều, tiểu nha đầu tắm rửa xong đã nghỉ ngơi, hắn không gặp được, ngược lại còn ăn mất phần đồ ăn Giang Tinh Thần hâm nóng lại, không chỉ như thế, khi nghe được đó chính là thịt sống lưng của Kiếm Tích Trư, hắn lại còn muốn mang đi cả cái hũ canh thịt còn dư.

Giang Tinh Thần trán nổi đầy gân xanh, cơ mặt co rúm:
– Đây là sao chứ, đã ăn uống no say, lại còn mang về… Vấn đề là, ta vẫn còn chưa no đây…

Thầm oán một câu, song hắn cũng không để trong lòng, biết Tôn Tam Cường đang muốn lôi kéo làm quen, khiến quan hệ hai người xích lại gần hơn. Mà hôm qua người ta đã an bài hai gã côn đồ cùng một chiếc xe ngựa cho mình, có thể nói là chúng giữ vai trò quan trọng trong việc cứu sống tiểu nha đầu. Đừng nói một vò thịt, cho dù hiện tại Tôn Tam Cường muốn bí phương, hắn cũng sẽ không do dự đưa ra.

Đưa tay ngăn Tôn Tam Cường đang muốn đứng dậy, Giang Tinh Thần nói một câu:

– Tam Cường huynh, nếu như có thời gian, ba ngày sau, đi cùng ta tới Tử Kinh Dong Binh Đoàn một chuyến!

– Hả?

Tôn Tam Cường nghe vậy hơi sửng sốt, ngay sau đó trên mặt hắn lộ vẻ mừng như điên, hai mắt đều híp lại, công sức mấy ngày nay của hắn cuối cùng cũng có tác dụng.

– Tốt! Lời tạ ơn ta không nói, sau này chuyện của huynh đệ, chính là chuyện của ta!

Tôn Tam Cường vỗ ngực, tỏ ra hào khí can vân, nhưng phối hợp với thân hình nhỏ gầy của hắn, nhìn thế nào cũng thấy thô tục.

Giang Tinh Thần cười cười, nói:
– Chúng ta là bằng hữu, thì sẽ tương trợ lẫn nhau, nếu huynh có chuyện, ta cũng sẽ không đứng nhìn!

Ánh mắt trong Tôn Tam Cường lập tức co rụt lại, Giang Tinh Thần câu nói này, phân lượng còn nặng hơn cả tảng đá to đè lên ngực hắn.

Nói xong lời trên, đã không cần thiết phải dùng ngữ ngôn biểu đạt nữa. Tôn Tam Cường kích động, gật gật mạnh đầu.

Sau đó, Giang Tinh Thần lấy mười ngàn hoàng tinh tệ hắn dùng tín phiếu rút ra từ ngân hàng đế quốc đưa cho Tôn Tam Cường, nhờ hắn mua lại căn nhà đã dự định trước đó, còn tìm cửa hàng thợ rèn, dùng vật liệu tốt, chế tạo một cái kim châm điều trị chuyên dụng.

Tuy rằng rất kỳ quái, không biết vì sao Giang Tinh Thần lại chế tạo một cây kim châm giống như lưỡi câu, nhưng hắn cũng không hỏi nhiều, chỉ đáp lại một tiếng rồi cáo từ rời đi… Có điều lúc sắp đi, hắn vẫn tiện tay cuỗm mất vò canh thịt.

Nhìn bóng lưng Tôn Tam Cường nghênh ngang rời đi, Giang Tinh Thần ức chế mất một lúc lâu, sau đó mới cười khổ lắc lắc đầu.

Hắn lựa chọn hợp tác với Tôn Tam Cường, thứ nhất là vì báo đáp việc Tôn Tam Cường an bài xe ngựa cùng người giúp đỡ ngày hôm qua, thứ hai là cũng là vì mục đích kiếm tiền của bản thân. Một ngày tốn hết ba ngàn hoàng tinh tệ, cũng không phải là số lượng nhỏ.

Nhưng những điều đó vẫn chưa phải mấu chốt, ngày hôm qua hắn nghe được Triệu Tử Tường nói, cho dù là ở các hiệu thuốc lớn, cũng không có nhiều dược liệu chứa Nguyên Khí. Mị Nhi phải điều dưỡng mất bao lâu hắn cũng không rõ, nếu như thời gian quá dài, cho dù có tiền cũng không thể mua được dược liệu, chỉ có thể mời Dong Binh Đoàn đi vào dãy núi Phiếu Miểu tìm kiếm, hoặc là phải thu mua với giá cao. Như vậy rất tốn kém.

– Cũng may hiện tại ta không thiếu thủ đoạn kiếm tiền!

Giang Tinh Thần thở phào nhẹ nhõm, rồi xoay người đi vào nhà bếp, lần nữa nhóm bếp, sau đó nhào bột mì, cắt thành sợi… Tiểu nha đầu bị bệnh nặng mới khỏi, đồ ăn nhiều dầu mỡ không tốt cho tiêu hóa.

– Đáng tiếc không có trứng gà, nếu không tô mì này còn ngon hơn!

Giang Tinh Thần vừa khẽ thở dài, vừa cặm cụi làm việc, không lâu sau, một tô mì vắt nóng hôi hổi liền ra nồi.

Bưng tô mì vào nhà, Giang Tinh Thần đánh thức Mị Nhi:
– Nha đầu, ăn cơm thôi!

– Ừmm!

Mị Nhi rên lên một tiếng như con mèo nhỏ lười biếng, rồi hít hít cái mũi, trầm trồ:

– Thơm quá, ca ca lại làm món gì vậy?

– Mi vắt! .

Nói rồi, Giang Tinh Thần liên đỡ Mị Nhi dậy, chỉnh cho nàng dựa người ngay ngắn, rồi bưng tô mì đến trước mặt nàng.

Sợi mì dài nhỏ, nước lèo thơm phức, bên trong trộn ít rau xanh, nhìn qua vô cùng đẹp măt.

– Đây là mì vắt sao?!

Mị Nhi nhìn chằm chằm một lát, sau đó ngẩng đầu, ngoác miệng, hai mắt híp thành sợi chỉ, làm ra bộ dáng nũng nịu.

Giang Tinh Thần dùng đũa gắp sợi mì lên, đặt bên miệng nhẹ nhàng thổi thổi, rồi đưa đến bên miệng Mị Nhi.

– Sụ…ụt!
Căn bản không cần người dạy, ngay miếng đầu tiên tiểu nha đầu đã hút một cái nuốt sạch sợi mì vào miệng.

– Ưmm!
Tiểu nha đầu gật mạnh đầu, tán dương:
– Ngon quá.

– Ha ha!
Giang Tinh Thần cười lớn, cưng chiều nói:
– Vậy thì ăn nhiều chút!

Sộp soạp, Sộp soạp… Tiểu nha đầu không chút dừng lại, không lâu sau, ngay cả nước lèo cũng sạch bóng!

– Ca ca, ta vẫn còn muốn ăn! Ợ!
Vừa dứt lời. Mị Nhi liền ợ một cái khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ bừng.

– No bụng đói con mắt… ăn uống quá độ không tốt, thân thể muội đang yếu, lại càng không được!
Giang Tinh Thần lắc đầu cự tuyệt.

Song, thấy Mị Nhi chu cái miệng nhỏ nhắn lên, Giang Tinh Thần lại nói một câu:

– Nếu ngươi muốn ăn, sau này mỗi ngày ca ca đều sẽ làm cho ngươi ăn!

– Hì hì! Ca ca là tốt nhất!

Vẻ mặt Mị Nhi lập tức thay đổi, nàng không phải là vì ăn, mà chính là vì muốn nghe ca ca nói câu này. Không biết từ khi nào, nàng đã xuất hiện cảm giác đặc biệt thích ca ca cưng chiều này.

Giang Tinh Thần giúp tiểu nha đầu nằm xuống nghỉ ngơi, rồi thu dọn chén đũa, lần nữa lấy ra dao nhỏ và chiếc que gỗ tròn đi vào trong viện.

– Phù!
– Giang Tinh Thần hà ra một ngụm hơi màu trắng, bàn tay cầm dao nhỏ vung lên vun vút, hiện lên một màn đao dày đặc.

-Dùng để khoe mẽ cũng đủ rồi!

Giang Tinh Thần cũng không nghĩ tới, cho dù là đời trước hắn xem phim thấy được những cao thủ trong đó vung bút, cũng chẳng qua cũng chỉ thế này mà thôi.

Giơ que gỗ ra, tay phải Giang Tinh Thần vung đao, khiến mạt gỗ phiêu tán rơi xuống, không tới 2 phút sau, một cái bàn chải đánh răng đã thành hình.

Khoan lỗ vẫn tốn công như cũ, nhưng dùng dây gân thú cột lông mút thì nhanh hơn trước gấp mấy lần.

– Với trình độ linh hoạt hiện tại, ba ngày sau biểu diễn trước quân đoàn thứ bảy, sẽ không xảy ra sai lầm gì nữa rồi…

Lúc này, có tiếng gõ cửa chợt vang lên, Giang Tinh Thân đi ra mở cửa, liền thấy hai tên côn đồ đang tươi cười đứng ở bên ngoài.

– Giang thiếu gia, Tôn thiếu gia phái chúng ta tới, nghe ngài sai bảo! Nếu cần gì, cứ trực tiếp sai hai anh em chúng ta là được!

Một tên côn đồ trong đó nói. Nhìn vẻ phấn khởi của bọn họ, chắc chắn đã được Tôn Tam Cường khen ngợi.

– Đa tại các ngươi …
Giang Tinh Thần vừa định nói “tạm thời không cần gì cả”, nhưng trong đầu chợt lóe lên một ý tưởng, liền nói:

– Các ngươi giúp ta mua một tấm da thú tốt nhất, mua thêm một chút vải bông nữa đem về đây!

– Vâng. Giang thiếu gia!
Một gã côn đồ cầm lấy hoàng tinh tệ Giang Tinh Thần đưa tới, rồi xoay người đi nhanh…

Rất nhanh, một ngày đã trôi qua, Mị Nhi từ từ mở hai mắt ra, thấy trong phòng đã lên đèn.

– Ca ca đâu! Lại đi ra ngoài sao?

Thu lại cảm giác lười biếng, trong lòng Mị Nhi có chút trống trải, quay đầu nhìn về phía cửa, chợt thấy Giang Tinh Thần đang ngồi ở trước bàn, cúi đầu cặm cụi làm gì đó.

– Ca ca!

Thấy Giang Tinh Thần ở trong phòng, tâm tình Mị Nhi lập tức khá hơn, mỉm cười lên tiếng gọi. Theo bản năng nàng dùng sức chống người dậy, không ngờ lại nâng người lên được một chút.

Giang Tinh Thần nghe tiếng kêu liền quay đầu lại, thấy Mị Nhi ngồi dậy được, hắn liền vui mừng ra mặt, thả vật trong tay xuống đi tới.

– Ca ca! Bệnh của ta… đỡ nhiều rồi!
Mị Nhi hoạt động cánh tay một chút, lại vặn vặn thắt lưng, liền tỏ ra ngạc nhiên nhìn Giang Tinh Thần nói.

Giang Tinh Thần cưng chiều xoa xoa đầu nàng, nói:
Chỉ có thể nói. Mị Nhi bị bệnh rất nặng, nhưng nếu muốn lành bệnh, thì phải kiên trì uống thuốc biết không?

– Ừm! Biết rồi!

Tiểu nha đầu cũng không hề biết giá trị thang thuốc nàng uống, lúc Triệu Tử Tường nói với Giang Tinh Thần, nàng còn đang ngủ.

– Mị Nhi, đói bụng không? Ca ca nấu cơm cho muội nha!
Giang Tinh Thần nói xong liền định xoay người rời đi.

– Ta vẫn chưa đói đâu…
Mị Nhi kéo áo hắn lại có chút tò mò hỏi:
– Vừa rồi ca ca đang làm cái gì đó?

– Ha ha! Đó là quà tặng cho Mị Nhi, sắp xong rồi, muội chờ chút!
Giang Tinh Thần về tới bên bàn, cúi đầu làm tiếp.

Chỉ mấy phút sau, Giang Tinh Thần xoay người lại, cầm trên tay một búp bê tượng gỗ cao cỡ nửa tấc.

– Đây là… Người?
Mị Nhi nhìn búp bê trong tay Giang Tinh Thần, kinh ngạc hỏi.

– Ha ha! Đây là ca ca dùng da thú thượng hạng, bông và vải bông làm ra búp bê này! Sau này nàng sẽ là bạn của muội, nếu ta không ở bên cạnh, nàng có thể làm bạn với muội!

Giang Tinh Thần đi tới, đặt búp bê vào trong lồng ngực Mị Nhi:

– Muội ôm thử xem, có thoải mái hay không?

Da thú mềm mại, áo khoác búp bê bằng vải bông, cảm giác rất thoải mái. Bên trong là bông, ôm vào trong ngực vô cùng mềm mại, Mị Nhi vừa mới tiếp xúc, đã thích búp bê này ngay.

– Thật thoải mái!
Mị Nhi vui vẻ cười, gật gật đầu trả lời Giang Tinh Thần.

– Mỗi tối muội còn có thể ôm nó ngủ, cảm giác càng thêm thoải mái!

– Thật sao!
Mị Nhi tỏ ra nghi ngờ, nhưng vẫn ôm búp bê nằm xuống, sau đó xoay người, đặt nửa người lên trên búp bê.

– Ca ca, thật thoải mái a! Ta rất thích…
Tiểu nha đầu liên tục phát ra tiếng cười khoái trá!

Thấy Mị Nhi vui vẻ, tâm trạng Giang Tinh Thần cũng tốt hơn rất nhiều, áp lực lúc trước cũng được hóa giải không ít, sau đó hắn liền thủng thẳng xoay người đi nấu cơm…

Trong lúc đó, tại hiệu thuốc Triệu gia bên trong khu quý tộc Hồng Nguyên Thành, có một gã trung niên mặc áo dài xanh đang quan sát bao thuốc bột trên tay Triệu Tử Tường vừa đưa tới.

Hồi lâu sau, người trung niên liền đưa tay vẫy một tên thuộc hạ bên cạnh tới, rồi tiện tay rút ra một thanh đoản đao, rạch nhẹ lên cánh tay tên thuộc hạ, máu tươi lập tức chảy xuống.

Người trung niên liền bôi thuốc bột lên miệng vết thương. Không tới 2 phút sau, máu chảy liên được câm lại.

Nhưng người trung niên lại nhăn mày, lắc lắc đầu, nói:

– Thuốc cầm máu của Triệu Gia Dược Nghiệp các ngươi, tuy rằng mạnh hơn so với mấy nhà khác, nhưng so với hiệu buôn Hằng Thông vẫn kém hơn chút ít.

Triệu Tử Tường nói:
– Quân nhu đại nhân, tuy dược liệu của bọn họ tốt, nhưng giá thành lại cao…

Quan quân nhu phất tay ngắt lời Triệu Tử Tường:

– Ta không cần biết, ta chỉ quan tâm tới công hiệu mà thôi! Về phần quyết định sau cùng, ba ngày sau quân đoàn trưởng cùng mấy vị tướng quân sẽ định đoạt!

Nói câu này xong, quan quân nhu liền gọi thuộc hạ định rời đi.

– Quân nhu đại nhân, ta đã chuẩn bị sẵn rượu thịt…
– Không cần! Chúng ta còn có chuyện!
Quan quân nhu lạnh lùng phất tay áo, không đợi Triệu Tử Tường nói xong, liền dẫn người nhanh chóng rời đi.