Chương 156: Gia bộ bắt người

Tân Phong Lãnh Địa

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Một đám thủ hạ của Chử thiếu gia gào thét xông tới, nhưng đều chưa tới gần Lão gia tử một thước đột nhiên bay ra ngoài, “bùm bùm” ngả lăn đầy đất, tiếp theo vừa ôm cổ lăn lộn, vừa kêu rên, bộ dáng còn thê thảm hơn chủ quầy bị đánh vừa rồi.
Bất luận là Tôn Tam Cường, Chu Dũng hay Tiền Phong, hay là người vây xem, đều kinh ngạc há to miệng, sững sờ nhìn Lão gia tử, ngay cả Giang Tinh Thần cũng giật mình, thầm nghĩ: “Lão gia tử thi triển chính là Vô Ảnh Thối sao, một đám người thế nào đột nhiên liền bay ra ngoài?”
Mà Chử thiếu gia bị Lão gia tử đè mọp xuống, thời khắc này cũng sửng sốt, đây khẳng định là cao thủ siêu cấp a, lại nghĩ tới người ta nói mình dính vào đại sự, lập tức cảm giác có chút không ổn.
– Mau đi thông báo đội trị an, có gian tế ngoại quốc tấn công quý tộc Đế quốc…
Chử thiếu gia hô lớn.
– A a! Tiểu tử ngươi còn rất thông minh lanh lợi, lại biết chụp mũ cho ta gian tế, kêu đội trị an tới!
Lão gia tử mim cười, giơ tay vỗ lên đầu Chữ thiếu gia một cái, lập tức quạt trở về trong miệng lời nói của hắn.
– Người biết vừa rồi người đánh là ai không, là Nam tước nhất đẳng trẻ tuổi nhất, lãnh chúa nhỏ tuổi nhất Đế quốc, là nhân tài trọng điểm bồi dưỡng của Càn Khôn Đại Đế… Hà hà… ngươi nói có gian tế không giả, nhưng lại là ngươi! Giang Tước gia đúng là bị Huyền Nguyên Thiên Tông ám sát nhiều lần…
Cả đại sảnh hiệu ăn lập tức lặng ngắt như tờ, ngay cả đám côn đồ kêu rên kia cũng không dám phát ra thanh âm, trên mặt lại đây vẻ sợ hãi. Nếu như lão già này nói là sự thật, thì tội danh này đích thực quá lớn, dính vào, phỏng chừng Liên gia đều sẽ bị liên lụy.
Tôn Tam Cường nghe nói khóe miệng giật giật: “Giang huynh đệ khi nào bị Huyền Nguyên Thiên Tông ám sát quá nhiều lần, Lão gia tử này quá độc đi, chụp mũ tội danh này, Nam Giang Lĩnh cũng đừng nghĩ sống yên… Bất quá ta thích, rất hả giận a!”
Trong nháy mắt, khóe miệng Tôn Tam Cường cười toét tới mang tai, toàn thân trên dưới, ngay cả xương cốt đều
cảm thấy sảng khoái.
Giang Tinh Thần hài lòng khẽ gật đầu với Lão gia tử, vốn là chuyện xảy ra đột ngột, trước đó hắn cũng không
nghĩ tới. Bất quá gặp cơ hội như vậy, sao có thể không lợi dụng, bởi vậy trước hắn vốn cũng không kịp nói với Lão gia tử.
Bất quá, Lão gia tử này biết phối hợp quá tốt, mình vừa động liên hiểu ý đồ.
Lão gia tử âm hiểm cười hắc hắc, nháy nháy mắt với Giang Tinh Thần, lộ ra vẻ mặt đắc ý.
Chu Dũng cùng Tiền Phong liếc nhìn nhau, rồi bước tới, đạp cho mấy tên côn đồ đang lăn lộn trên đất một trận, vừa đánh còn vừa nói:
– Không ngờ dám ám sát Giang Tước gia, phá hỏng phát triển của Đế quốc, khẳng định đều là gian tế của Huyền Nguyên Thiên Tông! . Sau đó tháo ra đai lưng của bọn họ, từng tên một tất cả đều trói hai tay ra sau lưng.
Người vây xem không nhịn được cả người run lên:
– Con bà nó, cái này cũng quá ác đi! Tên nào tên đó đều độc địa! Đây là muốn đưa đám người này vào chỗ chết mà!
– Người bịa chuyện nói bậy, Giang Tước gia này căn bản là người bịa ra… Cha ta là Chử Đại Hùng, là quan trị an của Lam Vũ Thành…
Chử thiếu gia hét lớn.
– Cha ngươi là Chử Đại Hùng, hôm nay cha ngươi là Lý Cương cũng vô ích!
Hắn vừa nói nửa câu, Giang Tinh Thần cười lạnh một tiếng, vung tay ném một vật màu vàng nhạt bay tới.
Lão gia tử bắt lấy, đưa đến trước mặt Chử thiếu gia, chính là thẻ bài thân phận của Giang Tinh Thần.
Mấy chữ “Đế Quốc Nam Tước Nhất Đẳng” lóng lánh làm cho Chử thiếu gia có chút choáng váng, ngẩn ngơ nhìn hồi lâu, đột nhiên rồng to như bị bệnh tâm thần:
– Ta không có ám sát hắn, vừa rồi cũng không có đá trúng hắn… hắn là giả bộ, là cố ý…
Chử thiếu gia lúc này đúng là bị dọa hoảng sợ rồi, cái tội danh này nếu là thật định tội, thì nhà bọn họ xong rồi.
– Giả bộ? Ngươi giả bộ bị đá một cái thử xem!
Giang Tinh Thần khinh thường mắng một tiếng, rồi đứng thẳng mình lên, chỉ thấy giữa ngực và bụng có một dấu giày rõ ràng.
– Ai da!
Nói dứt lời, Giang Tinh Thần liền thét to một tiếng, lần nữa ôm bụng cúi xuống, nôn khan một trận.
– Ta… Chử thiếu gia nghẹn lời, trong lòng mắng thầm Giang Tinh Thần: “Ngươi giả bộ trắng trợn như thế, bị đá một chân không có ngã xuống đất, thối lui đến ghế ngồi xuống không nói, dấu giày rõ ràng ở ngực bụng, người ôm bụng, đây coi là cái gì?”
Đúng lúc này, từ ngoài hiệu ăn truyền vào một tràng tiếng bước chân dồn dập, rồi truyền vào một thanh âm có chút tương tự với Chử thiếu gia:
– Đội trị an phá án, đều mau tránh ra chỗ khác cho ta!
Vừa nghe thanh âm này, Chử thiếu gia lập tức tinh thần tỉnh táo, hô lớn:
– Cha a, mau mau cứu con… con sắp bị người ta giết chết rồi!
– Người nào dám! Một tiếng gầm giận dữ, đám người tách ra, một người trung niên tướng mạo cục mịch, ánh mắt thâm độc nổi giận đùng đùng bước nhanh vào, đi theo phía sau một đoàn thành viên đội trị an.
Vừa nhìn thấy Chử thiếu gia bị Lão gia tử đè quỳ xuống đất, người này tức giận lên đến đỉnh điểm, trong mắt lóe lên sát cơ, một tay năm chuối đạo bên hông, định rút đao ra.
Nhưng đúng lúc này, hắn nhìn thấy mười mấy tên côn đồ nằm dài trên mặt đất, hai tay bị trói ngoặc sau lưng, lập tức động tác rút đao liền ngừng lại.
Người khác không nhìn ra, nhưng là một cao thủ cảnh giới Ngưng Khí hắn lại thấy rất rõ ràng, bên cổ những tên này đều có một điểm đó rất nhỏ, vị trí đều toàn bộ giống nhau.
“Lão gia hỏa này không đơn giản!” Người trung niên liền kiềm nén lửa giận, sắc mặt trở nên ngưng trọng dị thường. Hiện trường không có dấu vết đánh nhau, đã nói lên những người này là cùng một lúc bị đánh ngã, hơn nữa bộ vị bị thương đều không sai biệt chút nào, thực lực như vậy khẳng định mạnh hơn hẳn rất nhiều.
– Các ngươi là ai, vì cái gì gây hấn gây chuyện, động thủ đả thương người!
Người này hỏi.
– A ha! Lão gia tử cười, nhàn nhạt nói:
– Chử Đại Hùng, quan trị an của Lam Vũ Thành đúng không, rất tốt! Nam Giang Hầu quản lý thuộc hạ rất nghiêm ma!
– Ý gì?
Lão gia tử nói một câu không đầu không đuôi, nói cho Chử Đại Hùng có chút mơ hồ.
Bất quá, không đợi hắn đặt câu hỏi, Lão gia tử liền nói tiếp:
– Vị Chử thiếu gia này, liên đới thủ hạ của hắn, ám sát Nam tước nhất đẳng Giang Tinh Thần của Hồng Nguyên Thành, sự thật đều ở đây! Ta muốn bắt giam tất cả bọn chúng để tra hỏi!
– Cái gì?
Chử Đại Hùng cả kinh thất sắc! Con trai hắn không biết Giang Tinh Thần, nhưng hắn thì đã nghe nói qua, đây chính là cây cọc ngắm của Càn Khôn Đại Đế dựng lên, biểu lộ là nhân tài trọng điểm bảo hộ, cái tội danh này một khi thành lập, chính hắn cũng khó bảo toàn tính mạng.
– Cha, ta cũng không có ám sát Giang Tinh Thần, chỉ là đá hắn một cái, hơn nữa cũng không có đá trúng, hiện tại tiểu tử kia nhất định là giả bộ!
Chử thiếu gia ra sức hô to.
– Giả bộ, không có đá trúng! Lão gia tử nói giọng ác liệt:
– Cái dấu giày kia rõ ràng là in dấu trên y phục của Giang Tước gia… Quý tộc của Đế quốc người nào không
biết Giang Tước gia không có tu vi, không biết võ, ngươi là một võ giả phát lực đá vào ngực bụng Tước gia… Không phải ám sát thì là gì?
Chử Đại Hùng nghe vậy, đi mấy bước đến trước mặt Chử thiếu gia, tay phải xoay tròn chính là một cái tát, đánh
một cái gọi là thật mạnh, người nghe được đều cảm thấy đau răng.
– Nghiệt tử! Đã nói với người không được hành động cảm tính, tránh cho gây ra hiểu lầm, người vẫn cứ không nghe, hiện tại rước lấy họa rồi…
Đánh xong một cái tát, Chử Đại Hùng chỉ vào Chử thiểu gia mắng to một trận.
Lão gia tử cười hắc hắc âm hiểm, nhìn Chử Đại Hùng biểu diễn, không nói gì, cũng không có ngăn lại.
Giang Tinh Thần ngẩng đầu liếc nhìn Chử Đại Hùng cùng Chử thiếu gia đóng kịch, không khỏi muốn cười, nhưng vội vàng cúi đầu, phát ra một tràng tiếng ho khan!
– Cha, con biết sai rồi!
Chử thiếu gia cố nén đau đớn, trong mắt lóe lên một chút oán độc. Tuy rằng hắn vô cùng căm hận Giang Tinh Thần, nhưng biết hiện tại nhất thiết phải cúi đầu.
– Chờ xem trở về ta làm thế nào thu thập ngươi!
Chử Đại Hùng lại khiển trách một câu, ngẩng đầu nói với Lão gia tử:
– Chuyện này, theo ta thấy chỉ là hiểu lầm, trở về ta sẽ dạy dỗ hắn, nhất định để Giang Tước gia hả giận… Mặt
khác ta sẽ lấy ra 200 ngàn…
– Chuyện này không có thương lượng! Lão gia tử phất tay, cắt ngang lời Chử Đại Hùng:
– Ta là cận vệ của Giang Tước gia, nhất thiết phải điều tra rõ chuyện này!
– Ách!
Chử Đại Hùng sửng sốt, cảm giác mình giống như con khỉ, phí sức diễn nửa ngày hoàn toàn là tự làm nhục mình, người ta vốn không thèm để ý tới.
Chử thiếu gia thì khóc không ra nước mắt, một tát này xem như uống phí.
. Mắt thấy tình hình như thế, sắc mặt Chử Đại Hùng một lần nữa âm trầm xuống, chậm rãi nói:
– Chuyện này phát sinh ở Lam Vũ Thành, cho dù muốn điều tra, cũng phải giao cho chúng ta đi… Ta là quan trị an của Lam Vũ Thành, hiện tại dẫn hắn trở về, nhất định sẽ tra xét rõ ràng, cho Giang Tước gia vừa lòng!
Lão gia tử nhếch khóe miệng khinh thường, lật tay từ trong ngực lấy ra một tấm thẻ trắng tinh, đưa đến trước mắt Chử Đại Hùng.
– A! Đường…
Nhìn thấy thân phận của Lão gia tử, Chử Đại Hùng không khỏi kinh hô một tiếng. Đường gia ở Càn Khôn Đế Quốc, tuyệt đối là gia tộc siêu cấp có thể xếp hạng trước năm.
– Tiểu tử! Yếu nhân từ trong tay ta, thân phận của người đủ chưa! Bảo Nam Giang Hầu tới nói chuyện với ta còn may mà nói!
Lão gia tử nhàn nhạt nói một câu, phất tay ra lệnh: – Bắt hết mọi người mang đi cho ta, chúng ta đi!
Lão gia tử vừa nhấc Chữ thiếu gia lên, Chu Dũng cùng – Tiền Phong thì đi tới mười mấy người nằm trên đất đạp mạnh một trận:
– Đừng giả chết, đều đứng lên cho ta!
Những người này đã qua cơn đau nhức kịch liệt, bị đạp mấy cước, vội vàng đứng lên mặt như đưa đám.
Cuối cùng, Tôn Tam Cường cùng Phùng Ký đỡ Giang Tinh Thần đứng dậy, một đám người đi ra ngoài.
Rất nhanh, đại sảnh hiệu ăn yên tĩnh trở lại, người vây xem đều tránh còn không kịp, đều rối rít nhanh chóng rời | đi, chủ quầy bị đánh cũng chẳng biết chuồn mất từ lúc nào, chỉ còn lại có Chử Đại Hùng cùng một đám thành viên đội trị an sững sờ tại chỗ, còn mơ hồ nghe văng vẳng tiếng rống của Chử thiếu gia:
– Cha! Cứu con! Con không muốn chết đâu…
– Đại nhân! Chúng ta có nên hay không mau mau tìm Hầu gia bấm rõ chuyện này, cũng chỉ có ngài ra mặt mới được!
Một gã thuộc hạ đi tới bên cạnh Chử Đại Hùng, thấp giọng nói.
– Đúng! Lão già kia nói, để Hầu gia nói chuyện với lão còn may mà nói! Chuyện này tất phải báo Hầu gia ra mặt!
Chử Đại Hùng như đang trong mộng mới tỉnh, cất bước đi ra ngoài…
Trên đường, một đám người Giang Tinh Thần đưa tới vô số ánh mắt kinh ngạc, mười mấy tên bị áp giải đích thực rất chướng mắt.
Lão gia tử vô cùng đắc ý, nói với Giang Tinh Thần: – Tiểu tử! Vừa rồi lão tổ tông ta phối hợp không tệ chứ?
– Ý tứ thể hội coi như được, chỉ là hành động quá kém, có dấu vết bịa ra. Khi chỉ trích đối phương ám sát, không cần quá mức nghiêm khắc…
– Tiểu khốn kiếp! Ngươi nói thêm câu nữa thử xem! Lão gia tử đầy đầu gần đen, cơ mặt giật giật, quát lên.
– Khụ khụ khụ khụ…
Giang Tinh Thần vừa thấy Lão gia tử sắp nổi đóa, vội vàng cúi đầu ho khan một trận.
“Giả bộ! Tên tiểu tử khốn kiếp người đến bây giờ còn giả bộ!” Lão gia tử oán thầm trong lòng.
Mà Chử thiếu gia bị đả kích đến độ sắp si ngốc, trong lòng kêu rên: “Má nó! Đây là đám người nào a, có còn nhận tính hay không a…”