Chương 122: Mong chờ

Tân Phong Lãnh Địa

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Trong lúc Giang Tinh Thần cùng Mị Nhi làm sủi cảo, cố ý quẹt một chút bột lên mặt, chính là vì sợ người ta nhận ra, dù sao hắn biểu diễn ở Đế đô liên tục 1 tháng, không ít người quen biết hắn.
Nhưng hắn vẫn không ngờ, ánh mắt quần chúng sáng ngời, cuối cùng vẫn lôi hắn ra được. Kết quả chính là, hắn phải kéo Mị Nhi vội vàng trốn chạy, bằng không Phố Mỹ Thực sẽ biến hành hội trường biểu diễn.
Mọi người không gặp được Giang Tinh Thần, vừa tiếc nuôi cũng oán trách, không phải nói Tử Kinh có diễn xuất ca múa sao, sao mãi vẫn chưa thấy bọn họ ra mặt, còn quảng cáo có nói hình thức biểu diễn mới đầu.
Rất nhanh, Hồng Nguyên thành liền đưa ra trả lời.
Ca vũ đoàn Tử Kinh biểu diễn vào ngày 20, bắt đầu ngày cử hành Lễ hội Mỹ Thực, hình thức biểu diễn mới cũng sẽ trình diện vào ngày đó.
Lễ hội Mỹ Thực lần này, đầu bếp hai hiệu ăn lớn Hồng Nguyên thành sẽ trực tiếp biểu diễn nấu nướng, cũng đưa ra
món ăn mới. Đồng thời, Giang Tinh Thần cũng biểu diễn tuyệt kỹ tay nghề.
Cuối cùng, tin tức có nói, đến lúc đó hoan nghênh đầu bếp các nơi lên sân khấu thể hiện tài nghệ.
Tin tức này tuôn ra, lập tức dẫn tới vô số mong chờ, Ca vũ đoàn Tử Kinh có nhạc khúc mới, hình thức biểu diễn mới, đầu bếp biểu diễn nấu ăn trực tiếp, lại thêm tuyệt kỹ sở trường của Giang Tinh Thần, lập tức thu hút mọi người.
Đặc biệt là điều cuối cùng, hoan nghênh đầu bếp các nơi đến thể hiện, không phải là trực tiếp so tài sao… Quả thật giống như Biểu diễn ca vũ tân xuân, tưởng tượng tràng cảnh mấy chục đầu bếp so tài, đám háu ăn đều hưng phấn.
Các đầu bếp đến đây càng kinh ngạc hơn, nếu nói Phố Mỹ Thực sử dụng bán thành phẩm, không sợ tiết lộ công | thức, vậy đầu bếp nấu ăn trực tiếp thì khác, người trong nghề liếc một cái là sẽ nhìn ra dấu vết.
“Bọn họ thật sự không quan tâm sao?”
Gần như tất cả đầu bếp đều toát ra ý nghĩ này, đồng thời, trong lòng sinh ra ý hơn thua.
Đầu bếp trình diễn nấu nướng trực tiếp, cái này là gì chứ, trắng trợn khoe khoang mà, còn hoan nghênh chúng ta cùng nhau biểu diễn, tài nghệ của chúng ta làm sao kém hơn các người.
Nhất là hai người Điền Tam Kỳ cùng Hoắc Vân, có một chút không vui, danh hào Thành của mỹ thực các ngươi là dựa vào bí phương dựng lên, chúng ta là đầu bếp nổi danh Đế quốc, nói về kỹ thuật nấu ăn cùng khống chế độ lửa, cái nào không giỏi hơn các người.
“Món ăn chiều bài không thể lộ ra, nhưng có những loại món ăn bình thường đại chúng thì không sao, nên biết thức ăn càng đại chúng, lại càng thử thách công lực của đầu bếp!”
Lòng hơn thua thúc đẩy, rất nhiều đầu bếp toát ra ý nghĩ này, đều tới tìm bộ tổ chức Lễ hội Mỹ Thực, yêu cầu thể hiện tài nghệ nấu nướng.
Định Bắc Hầu cười sắp rút gân, trên thực tế 2 ngày qua miệng của hắn vẫn chưa khép lại.
Đầu tiên là một đám khốn kiếp cứ cười nhạo mình, lừa gạt mình giờ bị vả mặt. Tiếp theo quá nửa số lãnh chúa đều thay đổi thái độ, ngày nào cũng lôi kéo làm quen, muốn lấy máy gieo hạt của mình, điều này làm hắn càng cảm thấy hơn người.
Sau đó dân bọn họ đi Phố Mỹ Thực một chuyến, ăn đến cả đám đại nhân vật suýt nuốt luôn cả lưỡi, thái độ với hắn càng trở nên thân thiết, đại Công tước cũng xung huynh gọi đệ, ngay cả đám người Nguyên soái, đại thần tài vụ cùng trận doanh cũng giãn mặt cười luôn miệng khen ngợi, cảm giác được chấp nhận làm hắn thoải mái cả người tê dại.
Mà làm hắn thoải mái nhất, chính là nhìn Viên Hi Huyền cổ nặn ra tươi cười, trái lương tâm hùa theo mọi người, làm hắn thật là hả giận.
Hiện tại, Giang Tinh Thần lại làm ra một cái tỷ thí nấu ăn gì đó, có thể nghĩ ngày sau danh hào Thành của mỹ thực sẽ vang dội cỡ nào. Ngay cả hắn, Lão gia tử, Mạt Hồng Tiêm… cũng đều tràn đầy mong chờ tràng cảnh ngày mai.
“Rốt cuộc đầu óc tiểu tử này phát triển kiểu gì?”
Trong Hầu phủ, Định Bắc Hầu liếc qua Giang Tinh Thần đang nghiêm túc viết viết về vẻ, lần thứ 800 lặp lại câu này, hoàn toàn là không nhịn được.
Lúc trước Giang Tinh Thần nói với hắn, Lễ hội Mỹ Thực không phải cho người ta đến vui chơi giải trí là được, vậy có khác gì bình thường, phải cần có một kiểu đặc biệt.
Tiếp theo nghe Giang Tinh Thần miêu tả, hắn sửng sốt hồi lâu mới tỉnh lại, ánh mắt nhìn Giang Tinh Thần như người ngoài hành tinh.
. – Ta xem chính là ăn phải thuốc giả, không đốt hỏng đầu hắn, mà lại làm hắn nhân họa được phúc!
Lão gia tử ở bên cạnh tiếp lời, có thể nghe ra được đố kỵ nhàn nhạt.
– Ừ! Lão gia tử lời này có lý! Triệu Đan Thanh lại vuốt cằm, làm dáng thâm trầm gật đầu.
Tiếp theo, hắn liền thấy Lão gia tử quay đầu lại, ánh mắt lóe lên tia sáng kỳ dị, giống như nhìn thứ gì cổ quái…
Triệu Đan Thanh không nhịn được rùng mình, hai tay ôm ngực, lùi lại một bước, rụt rè hỏi:
– Lão gia tử, lão muốn làm gì?
– Ta đang nghĩ, có cần tìm người thí nghiệm xem sao, xem thử thuốc giả này thật có hiệu quả như vậy không…
– Cứu mạng….
Lão gia tử còn chưa hết lời, Triệu Đan Thanh gào một tiếng như cá heo kêu, vụt một cái mất bóng.
– Ta té… nhanh dữ vậy!
Lão gia tử Lão gia tử trợn mắt há mồm nhìn chỗ Triệu Đan Thanh biến mất, quay sang Định Bắc Hầu, thấy hắn cũng đang tràn đầy kinh ngạc…
Trong lúc bọn họ đùa giỡn, Điền Tam Kỳ cùng Hoắc Vận hôm qua mới ăn được một nửa, giờ lại vào Phố Mỹ | Thực, liền ngạc nhiên phát hiện chỗ này hơi khác hôm qua.
Bán sủi cảo đổi thành Tâm Nhi, tốc độ cán vô cùng bao lại đều chậm, nhưng trước quầy lại không chen lấn cả đống như hôm qua nữa.
– Rõ ràng hôm nay đông người hơn hôm qua, sao trước các quầy hàng lại không có chen lấn nữa?
Điền Tam Kỳ tò mò nhìn phía trước, phát hiện các quầy hàng đều như thế.
– Đũa cùng dĩa ăn đều có thể mang đi, không cần phải canh một chỗ!
Là Hoắc Vân mắt sắc, lập tức chú ý tới bên đường có thùng thu hồi đũa và chén dĩa.
– Thì ra là thế, bọn họ thật đúng là sáng tạo, dòng người di động, sẽ không đứng yên một chỗ, vậy thì dễ cho mọi người ăn hết cả con phố!
Điền Tam Kỳ gật đầu.
– Đi thôi, xem nửa sau con phố này có món nào mới!
Hai người nói rồi, bỏ qua nửa trước, trực tiếp tới mặt sau…
| Con đường 200 thước, gần trăm quầy hàng, mỗi món ăn có mấy quầy làm, tuy rằng Phố Mỹ Thực đầu người di động, chen vai nổi bước, nhưng khi bắt đầu di chuyển, mọi người đều không tốn nhiều thời gian là mua được, điều này làm đám hám ăn rất hài lòng, đều cười rạng rỡ.
– Đây là bánh bao nước! Tôi đã ăn một lần ở Phúc Thụy Lâu, mùi vị thật tốt, nhưng mà đến hiện tại, cũng không quá mới mẻ… Hả! Không đúng!
Đến trước quầy hàng Điền Tam Kỳ giải thích với Hoắc Vân, vừa đưa cái bánh bao nước vừa mua đến trước mặt, nhưng chưa nói xong, liền ngừng lại giữa chừng.
– Sao còn có mùi thơm mát nhàn nhạt hòa lẫn trong đó, không giống như lần ăn trước!
Điền Tam Kỳ lập tức đem xé lớp da bánh bao, làm nước súp chảy ra, nhấp một miếng, cảm nhận mùi thơm mát càng nồng, hơn nữa hòa lẫn trong thơm nóng, lập tức đấy mùi vị bánh bao thêm một tầng.
– Ngon!
Món ăn trước đó, dù bọn họ hài lòng, nhưng cũng chỉ đánh giá là được, nhưng bánh bao nước này, lại làm Điền Tam Kỳ không nhịn được khen ngợi.
Hoắc Vân ngạc nhiên nhìn Điền Tam Kỳ, là đầu bếp nổi danh, bọn họ vô cùng kén chọn thức ăn, Điền Tam Kỳ đánh giá một chữ ngon, đã bao nhiêu năm rồi chưa dùng tới.
Không hề do dự, Hoắc Vân lập tức mua một cái, đưa bánh bao nước lên miệng, há mồm liền cắn.
– A! Chờ chút…
Điền Tam Kỳ vừa thấy cách ăn của Hoắc Vân, vội vàng ngăn cản.
Người bán bánh bao nước cũng vội ngăn cản, ai biết người này sốt ruột như vậy, hắn còn chưa kịp chỉ cho cách ăn nữa.
Chỉ là, bọn họ vẫn chậm một bước.
– A..
Hoắc Vân lập tức phát ra tiếng hổ đau, cảm giác miệng bị phỏng đến lột da!
– Bánh bao này thật là gài người, cái đệch… Hoắc Vân phá mồm mắng to, miệng không ngừng hít hà.
– Bánh bao nước không phải ăn như thế!
Điền Tam Kỳ dở khóc dở cười, Hoắc Vân là đầu bếp nổi danh, nào có đánh giá món ăn như thế, trước tiên phải nhìn ngửi cuối cùng nhấm nháp chầm chậm, ngươi quên hết rồi sao.
Hoắc Vân nhìn Điền Tam Kỳ, liền biết hắn nghĩ gì, trong lòng không khỏi mắng to:
“Nếu không phải lão già người khen ngon, ta có cần vậy không! Ngươi đà bao nhiêu năm rồi chưa đánh giá như thế, má nó ta bị ngươi gài mà…”
Sau đó, nghe người bán bánh bao nói, bọn họ mới biết, đây là bánh bao nước lá thông, mùi thơm mát đó chính là lá thông tỏa ra. Về phần dùng lá thông làm thế nào, đương nhiên người ta sẽ không nói cho họ biết. Nhưng chủ quây vẫn tặng thêm một chén nước lạnh, cho Hoắc Vân súc miệng.
Hoắc Văn vẻ mặt suy sụp, dùng nước lạnh súc miệng xong, hai người lại đi tiếp.
– Cái đó nhìn giống sủi cảo… Không đúng, hình dáng cùng cách bao đều khác… Thì ra là hoành thánh, cho một chén!
– Bạch Trảm Dã Trĩ! Tủy đỏ, thịt trắng, da vàng nhạt, bề ngoài cũng khá! Cho một phần!
– Mì vắt, mà còn làm thành sợi, còn mảnh như thế! Cho một chén!
– Bao tử, đây là cái gì, dạ dày heo! Ta ngất, cái này cũng ăn được! Cho một phần đi!
– Móng heo, cũng không khác chân gà bán phía trước…
Điền Tam Kỳ vừa ăn, vừa bình luận một hai câu, mặt đầy hưởng thụ. Hoắc Vân lại buồn bực, miệng bị phỏng, ăn cái gì cũng không ngon. Nhìn Điền Tam Kỳ híp mắt rung đùi đắc ý, trong lòng hắn căm hận mà.
Ăn hết con phố, Điền Tam Kỳ quay lại một vòng, mua mấy cái bánh bao nước lá thông. Hoắc Vân nhìn mà khóe mắt co rút, gân xanh nổi trên trán..
Phố Mỹ Thực không ngừng có người ăn no đi ra, cũng không ngừng có người vừa vào Hồng Nguyên thành chạy tới, tình cảnh mãi đến trời tối đen cũng không thay đổi.
Đến tối, quầy hàng trên Phố Mỹ Thực vẫn không có dấu hiệu dọn dẹp, vô số cây đuốc chiếu sáng cả con đường, có vẻ như vẫn tiếp tục.
Đám hám ăn tới trễ lại cảm thấy vô cùng hạnh phúc ngày mai phải đi xem đấu bếp so tài, bỏ lỡ Phố Mỹ Thực này, vậy là bất hạnh đối với họ.
Ca múa bên ngoài vẫn không ngừng, Phố Mỹ Thực vẫn thịnh vượng kéo dài, mãi đến đêm khuya, mọi người ăn no say mới lần lượt giải tán.
Đến sáng hôm sau, ngày 20 tháng 5, trời vừa mờ sáng,mọi người liền rời giường, tâm tình hưng phấn đi ra ngoài…