Chương 21 - Trị Liệu - Lại Xỉu Nữa

Tân Phong Lãnh Địa

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Tôi không được!
Giang Tinh Thần liền vội vàng lắc đầu, hôm qua ở hiệu thuốc trong khu chợ, hắn đã thấy qua cảnh này, lúc đó đã kỳ quái, vết thương như vậy sao không xử lý khâu lại. Hôm nay nhìn vết thương của Mạt Hồng Tiêm. liền không nhịn được nói một câu.
Vốn ý của hắn chỉ là nhắc nhở y sư một tiếng, nào ngờ Nhị ca trực tiếp lôi hắn ra.
– Nếu ngươi có thể nói 18 cách trị liệu. khẳng định có năng lực làm! Nhị ca liên trừng mắt, khí thế dữ tợn! Hiện tại y sư kia rõ ràng vô dụng rồi, lão đại lại không ngừng chảy máu, hắn thật nóng nảy.
– Nhưng mà tôi không biết làm, tôi chỉ là… Giang Tinh Thần chưa hết lời, Nhị ca đã đặt tay lên vai hắn.
– Giang Lăng huynh đệ, lão đại chúng ta đối đãi ngươi không bạc chứ, ngươi nhìn hiện tại cô ấy bị thương, chờ lâu nữa là sẽ chảy cạn máu, sao ngươi vân cứ nhất mực chối từ!
– Giang Lăng, ngươi mau làm đi, chỉ cần cầm máu cho Hồng Tiêm là được rồi! Uyển Nhu cũng nghẹn ngào nói, mới chưa lâu, sắc mặt Mạt Hồng Tiêm càng thêm tái nhợt, đã không nói ra tiếng nữa.
– Được! Tôi thử xem! Giang Tinh Thân cắn răng, nói đên nước này rồi, coi như không nắm chắc, hắn cũng không thể đẩy đưa được!
– Tìm cho tôi một cây kim nhỏ chút, còn có chỉ gân thú! Chỉ ruột dê là không thể có, kim mũi cong chuyên dụng cũng không có, đành phải dùng tạm.
Hạ lệnh xong, Giang Tinh Thần quay sang nói với y sư:
– Ông tới giúp tôi! Trước tiên múc chậu nước ấm!
– Ừ!
Y sư vội gật đầu, nhưng không cần hắn phải tự làm, đoàn viên bên ngoài đã nhanh đi chuẩn bị.
Không bao lâu sau, nước ấm, kim chỉ được đưa tới.
Giang Tinh Thần rửa sạch tay trước, dùng lửa đèn dầu hơ khử trùng cây kim, xỏ chỉ xong, lại gọi y sư rửa sạch vết thương cho Mạt Hồng Tiêm, đột nhiên xoay người nhìn thẳng vào vết thương của Mạt Hồng Tiêm, run run vươn tay cầm kim may tới gần.
Bên cạnh, Nhị ca, lão Tứ, cùng với Uyển Nhu đều nhìn, trong lòng co rút, muốn ngừng cả thở.
– Cố nhịn đau! Giang Tinh Thần không nhìn Mạt Hồng Tiêm, cúi đầu nói một tiếng, trực tiếp đâm kim vào thịt mềm ở vết thương.
Miệng vết thương quá sâu, nhất định phải khâu cả trong lẫn ngoài, không thì sẽ không thể khôi phục được.
Khi kim vừa đâm vào. tay run run của Giang Tinh Thần liền ổn định lại, cảm giác lúc chế tạo bàn chải buổi sáng liền xuất hiện trở lại.
– Phù…
Giang Tinh Thần liền thở ra, cảm giác tay nhạy cảm truyền vào trong đầu, ngón tay của hắn dần dần linh hoạt, tuy rằng công cụ không chuyên nghiệp, nhưng hắn vẫn dùng tốc độ cực nhanh khâu lại miệng vết thương, để lại đầu chỉ thắt.
Nhưng mà, động tác của hắn dù ngày càng thuần thục, nhưng sắc mặt lại ngày càng trắng, nhịp tim dần dần tăng tốc.
Quá trình khâu lại, một đám người nhìn mà hít vào hơi lạnh, đặc biệt khi kim đâm vào thịt. bọn họ cảm giác như gai đâm vào tay mình. Mạt Hồng Tiêm cắn môi bật cả máu, Uyển Nhu càng quay đầu đi, không dám xem!
Khâu xong bên trong, bên ngoài thì đơn giản hơn, chỉ vài phút, vết thương đã được khâu lại, đường may ngay ngăn, chỉ có những tơ máu nhỏ trào ra!
– Thật ngừng rồi! . Nhị ca, lão Tứ, Uyển Nhu, mọi người trong đoàn lính đánh thuê đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc,5 bọn họ không ngờ khâu vết thương lại có hiệu quả tốt đến thế!
Y sư kia lúc này cũng như bị sét đánh, sừng sờ nhìn chằm chằm vào vết thương đã được khâu lại, mặt ngốc trệ, vừa lắc đâu, miệng còn đang lẩm bẩm gì không biết.
– Mau bó thuốc băng lại, mau! Tiếng gọi của Giang Tinh Thần làm y sư này rùng mình, thế mới tỉnh táo lại, vội vàng bắt tay vào làm, chuyện tiếp theo, hắn càng quen thuộc hơn cả Giang Tinh Thần.
Lúc này Mạt Hồng Tiêm cũng thở phào nhẹ nhõm, đừng thấy vừa rồi nàng nói cứng rắn, trong lòng lại rất căng thẳng. Mỏ Tuyết Trĩ biến dị như thép tinh luyện, xé ra vết thương cực kỳ khó cầm máu. Tuy rằng sẽ không ảnh hưởng tính mạng, nhưng nếu không kịp cấp cứu, làm không tốt có thể phế bỏ cánh tay trái.
– Ha ha ha ha…
Đột nhiên Nhị ca phát ra một trận cười to, đi lên vỗ mạnh vào vai Giang Tinh Thần:
– Ta biết là tiểu tử ngươi nhất định làm được, lúc này còn…
Chưa nói xong. Nhị ca lại kinh ngạc:
– Hả! Bị thương chảy máu là lão đại, không phải cậu! Sao mặt cậu còn trắng hơn cả lão đại?
– Tôi sợ máu! Giang Tinh Thần liếc Nhị ca, mắt trợn ngược, người nhũn ra té thẳng xuống đất.
Nhị ca sững ra, không kịp đỡ Giang Tinh Thần, nhìn hắn sắp chạm mặt đất, lập tức nhe răng luống cuống đỡ hắn lên.
– Mau, chuẩn bị một phòng, để Giang Lăng huynh đệ nghỉ ngơi! Lão Tứ gọi bên ngoài, sau đó không nhịn được cười, phát ra một tiếng xì.
Lão đại đã không sao, mọi người cũng biết Giang Tinh Thần cũng không đáng ngại, tâm tình thả lòng, toàn bộ đều cười to:
– Sợ máu! Đây là phản ứng của đàn ông sao?
Lão Tứ cười nói:
– Ta nói sao lúc nãy hắn cứ chối, thì ra là thế!
Ngay cả Mạt Hồng Tiêm mất máu quá nhiều cũng gượng dậy trêu chọc:
– Ta còn tưởng hắn nhìn thây được cả cánh tay của ta, kích động quá đây chứ!
Uyển Nhu thoáng dỗi vỗ nhẹ Mạt Hồng Tiêm, nói:
– Giang Lăng thật đúng là người thú vị, thân là bình dân lại không có thái độ thấp hơn một bậc, nói rõ tâm lý rất mạnh! Nhưng mà, hắn lại sợ máu, thật là không thể tưởng tượng.
Lúc này. Nhị ca trở lại, nói với mọi người:
– Là sợ thật, tim đập nhanh như ngựa phi vậy!
Vừa nghe câu này, mọi người đều yên lặng lại, không còn đùa giỡn nữa. Bọn họ đều luyện võ, đương nhiên biết nhịp tim nhanh đên mức này, thân thể sẽ khó chịu cỡ nào. Nhưng dưới tình cảnh đó, hắn vẫn cố chống mà trị xong cho lão đại!
Trong im lặng, y sư đã băng bó xong cho Mạt Hồng Tiêm.
Lúc này, đột nhiên Uyển Nhu lên tiếng:
– Hôm nay chuyện Giang Lăng điều trị cho Hồng Tiêm, không ai được truyền ra ngoài!
Mọi người chợt đổi sắc, lập tức hiểu được, phương pháp điều trị như thế là chưa từng có, nhất định sẽ sinh ra ảnh hưởng rất lớn. Một khi truyền ra, tuyệt đối sẽ càng thêm chấn động hơn bí phương khử mùi tanh của thịt.
Tự nhiên, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía y sư kia.
– Mạt đoàn trưởng, Uyển Nhu tiểu thư, các vị yên tâm, hôm nay ta không biết gì hết! Chỉ là tới trị liệu bình thường cho Mạt đoàn trưởng! Y Sư khom người nói, hơi thở gấp gáp, nháy mắt khi bị mọi người nhìn tới, lưng áo của hắn đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt.
– Nhớ kỹ lời của ngươi! Bằng không, ngươi cũng biết hậu quả! Lúc này Uyển Nhu không còn một chút ôn hòa nhã nhặn thường ngày, giọng lạnh như lưỡi dao.
– Vâng vâng vâng! Y sư vội gật đầu.
– Lão Tứ, đưa y sư trở về! Mạt Hồng Tiêm nói, nháy mắt với lãọ Tứ. Đối phương đáp hay cỡ nào, cũng không chống nỗi lợi ích to lớn, bọn họ nhất định phải phòng bị cẩn thận.
Lão Tứ thầm hiểu, mấy ngày sau, nhiệm vụ của mình chính là nhìn chằm chằm y sư này.
Đến trưa, bầu trời càng thêm âm u, những cơn gió lạnh thấu xương, thể hiện những ngày đông giá rét chính thức giáng xuống.
Trong phòng, Giang Tinh Thần từ từ mở mắt, toát ra vẻ bất đắc dĩ.
“Ta xung khắc phong thủy với chỗ đóng quân của Tử Kinh Dong Binh Đoàn này hay sao, mỗi lần tới đây đều té xỉu. Hôm trước là uống rượu, hôm nay sợ máu…”
Vừa nghĩ tới đây, Giang Tinh Thần không khỏi buồn bực, tố chất tâm lý của mình rất tốt, năng lực thích ứng cũng rất mạnh, nhưng làm sao cố tình lại có cái tật này, xuyên qua cũng không thay đổi được.
“Lần này lại xấu mặt rồi!” Nghĩ tới cảnh một hồi nữa Nhị ca cùng một đám người chỉ vào mặt mình ôm bụng cười to. Giang Tinh Thần lại muốn đen hết cả mặt.
Lại nằm một hồi, Giang Tinh Thần thở ra một hơi, dùng sức ngồi bật dậy, rời giường đi ra ngoài.
Cửa phòng mở ra, Giang Tinh Thần vừa bước ra cửa, liền thấy Nhị ca cùng một đám người đang ở ngoài nhìn mình.
– Ặc! Khóe miệng Giang Tinh Thần co rúm, còn chưa lên tiếng, cả đám người đã chỉ vào mình phát ra một trận cười to.
“Quả nhiên! Cái đám này chuyên đứng đây đợi mình mà cười nhạo mà?”
Sắc mặt Giang Tinh Thần cũng như bầu trời lúc này, âm trầm muôn nhỏ nước.
– Giang Lăng huynh đệ, cậu đừng để ý, chúng ta không có ý gì khác. Sợ máu! Ha ha ha ha…
– Đúng vậy, chúng ta chỉ muốn xem cậu khỏe chưa! Ha ha ha ha. Sợ máu đến té xỉu!
Nhị ca thở hổn hển đi lên, nắm bả vai Giang Tinh Thần:
– Huynh đệ à! Cậu đừng nghĩ nhiều…
Giang Tinh Thần bỗng nhiên lại cười, biểu tình âm trầm nháy mắt biến mất, lớn tiếng nói:
– Cám ơn Nhị ca cùng các vị huynh đệ! Ngươi đừng nói nữa, lúc nãy tôi vừa khỏe, kết quả bị các người cười, tôi lại có chút không thoải mái… tôi đi nói một tiếng với Mạt đoàn trưởng, hôm nay tôi không cách nào nấu được Tuyết Trĩ, để tính sau vậy!
Bụp, tiếng cười chớp mắt tắt ngấm, mặt Nhị ca liền sụp xuống:
– Huynh đệ à, đừng chơi vậy chứ, nêu cậu không nấu Tuyết Trĩ, lão đại sẽ giết chúng tôi đó!
Giang Tinh Thần quay đầu nhìn Nhị ca, cười sáng lạn như mặt trời:
– Tôi có nói không làm đâu, chỉ là hôm nay có chút không thoải mái thôi!
– Chờ ngày sau, Nguyên Khí trong thịt Tuyết Trĩ đã chạy sạch rồi. Huynh đệ, Nhị ca xin lỗi được chưa làm ơn đừng chơi ta như vậy!
Nhị ca mặt mày khổ sở nói.
– Ha ha, Nhị ca nói gì vậy, quan hệ hai chúng ta, tôi lại chơi huynh sao. Nói lại, tôi không phải nghe huynh cười mới không thoải mái!
Ảo một cái! Mười mấy người liền vây quanh, tranh nhau nói:
– Giang Lăng huynh đệ, không thoải mái chỗ nào, ca ca giúp cậu đấm bóp!
– Đúng đó! Hồi này ai cười, nói cho ca ca, ta giúp cậu chém hắn!
– Hồi này chính ngươi cười lớn nhất.
– Ui! Tên khốn nào đạp ta…
Một đám người vừa đánh vừa cãi, tâm tình Giang Tinh Thần cũng thoải mái hơn, run sợ vì sợ máu cũng tiêu tán.
Một lát sau, Giang Tinh Thần đi vào phòng Mạt Hồng Tiêm, bởi vì đã ngừng chảy máu, lại nghỉ ngơi hơn một giờ, cuối cùng trên mặt Mạt Hồng Tiêm cũng có một chút màu hồng.
– Giang Lăng, lần này cám ơn cậu! Mạt Hông Tiêm nói.
– Ha ha, cám ơn cái gì! Bạn bè với nhau phải giúp đỡ nhau chứ không phải sao? Giang Tinh Thần cười nhạt nói.
Mạt Hồng Tiêm cùng Uyển Nhu nghe vậy sửng sốt, tiếp theo đều mỉm cười, Giang Tinh Thần nói chuyện thật có trình độ, một câu liên đặt hai bên ở quan hệ bạn bè, còn vô cùng tự nhiên, không chút khiến người ta cảm thấy đường đột phản cảm.
– Ha ha! Nếu cậu nói thế, chúng ta sẽ không khách khí với bạn bè! Mau lấy Tuyết Trĩ ra nấu đi, chúng ta ngóng trông nửa ngày rồi!
– Được! Giang Tinh Thần gật đầu, cùng các nàng rời phòng.
– – – – – – – – – -oOo———-