Chương 116: Bị Lừa - Hiểu Rõ

Tân Phong Lãnh Địa

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Thóc giống đưa đến Hồng Nguyên Thành, Định Bắc Hầu vô cùng mừng rỡ tiếp nhận, số lượng nhiều đủ cho cả lãnh địa trồng trọt.
Giang Tinh Thần cũng nhẹ nhàng thở ra, trừ lãnh địa của hắn ra, những địa phương khác phòng chừng cày bừa vụ xuân đều sẽ kéo dài thời gian, nếu không có thóc giống tốt, có thể tưởng tượng Định Bắc Hầu khốn khó biết bao.
Nếu như lãnh địa khác cũng không có thu được thóc giống của Huyền Nguyên Thiên Tông còn dể nói, mọi người đều như nhau, Đế quốc gặp tai nạn rồi! Nhưng cuối cùng người ta đều không sao, chỉ có người có vấn đề lớn này, vậy coi như hết cách ăn nói.
Tuy rằng một trận chiến Bình Quận Thành, Đế quốc thu được lương thực từ Huyền Nguyên Thiên Tông, nhưng cũng không thể tất cả đều trợ cấp cho ngươi, lãnh địa khác cũng cần. Nếu như ngươi không thể vượt qua, thậm chí bởi vì thiếu lương thực mà xảy ra vấn đề, khẳng định sẽ có người nhảy ra công kích: Vì sao người ta không sao, chỉ ngươi là có chuyện chứ? Một khi đến nước đó, ai còn sẽ nghĩ tới vấn đề thóc giống, bản thân nó chính là buôn lậu.
Dưới ổ lật không có trứng nguyên! Định Bắc Hầu không dễ chịu, Giang Tinh Thần cũng đừng nghĩ tốt hơn. Biểu diễn ca vũ tân xuân kéo ít nhiều cừu hận, hắn biết rất rõ. Phong thưởng khuếch trương lãnh địa không phải là dễ sắc phong như vậy, khẳng định Bộ quản lý quý tộc sẽ để mắt tới hắn. Nếu Định Bắc Hầu tự lo không xong, người ta tuyệt đối sẽ không ngại bỏ đá xuống giếng, moi móc cái xấu của mình.
“Phù…” Thở ra một hơi thật dài, Giang Tinh Thần lầm bẩm:
– Cuối cùng đã giải quyết rồi!
Hết thảy dường như đều khôi phục bình thường, mương máng tưới tiêu tiến độ thật nhanh; Thạch Oa Tử cùng mây thôn dân thợ rèn trong thôn đã cùng nhau nghiên cứu máy gieo hạt, cũng có tiến triển mang tính đột phá.
Thượng tuần tháng tư, gió xuân tới chậm cuối cùng đã tới, lúc băng tuyết dần dần tan rã, mương máng tưới tiêu cũng toàn bộ đào xong, nước từ triền núi đối diện dẫn đến đây rất nhanh thì đầy tràn mương máng. Các thôn dân thấy một màn như vậy, cơ hồ đều không kiềm chế nổi nhảy tưng tung reo hò. Vấn đề nước cày ruộng đã khốn nhiều Thanh Sơn Thôn vô số năm, sau này cuối cùng không cần phải
vượt qua triền núi lấy nước.
Binh sĩ bận rộn hơn ba tháng, toàn thân buông lỏng, đồng thời, đều có chút lưu luyến không muốn rời đi. Giang Tước gia nơi này chẳng những thức ăn ngon, tiền lương cũng lành nhiều hơn so với trong quân.
Bất quá, phòng bằng trên sông đã tan ra, không có chỗ ở, muốn ở lại đều không được.
Các binh sĩ rời đi, Giang Tinh Thần hoàn toàn nhàn nhã, trừ suy nghĩ mò mẫm công dụng của trận pháp, chỉ là bận rộn tìm tổ ong lấy mật ong.
Xuân về hoa nở, băng tuyết tuy rằng còn chưa có tan hết, nhưng vô số hoa dại đã tranh nhau chui ra… Nơi nơi có thể nhìn thấy những con ong mật lớn bằng ngón cái bay tới bay lui.
Liên tiếp mấy ngày, Giang Tinh Thần thu hoạch phong phú, ước chừng lấy hơn năm mươi cân mật ong. Bất quá cũng không có chạm taới sữa ong chúa nữa.
Sau khi tách rời mật ong, Giang Tinh Thần lại tăng nhiệt hòa tan tổ ong, rồi làm khuôn đúc, tạo thành sáp ong. Cái này là thứ tốt để làm cây nến, so ngọn đèn dầu sáng hơn nhiều.
Ấp trứng dã trĩ cuối cùng không có thành công, biến thành cơm chiên trứng chui vào bụng Lão gia tử và Triệu
Đan Thanh, Ny Nhi nhìn thấy chu cái miệng nhỏ nhắn tức giận thật lâu.
Nhưng rất nhanh, tiểu nha đầu liền trở lại, cầm một cây lạp xưởng Giang Tinh Thần mới chưng, vừa ăn, vừa nhem
nhem trước mặt Lão gia tử và Triệu Đan Thanh, làm cho hai người thèm ăn chảy nước miếng, ánh mắt đều trợn tròn.
Đặc biệt là Lão gia tử tu vi cao thâm, cũng có thể ngửi được nguyên khí phát ra thật sảng khoái.
– Cái này đã qua bao nhiêu ngày, còn thật có thể giữ được nguyên khí a!
Lão gia tử sau phút kinh ngạc liền nhanh như chớp chạy tới Giang Tinh Thần nơi đó, dám trong miệng đoạt thức ăn, giựt lấy một nửa khúc lạp xưởng Giang Tinh Thần đang ăn.
Má nó a…” Giang Tinh Thần sửng sốt một thoáng, mới phát ra một tiếng gào:
– Lão gia tử, chẳng lẽ lão một chút vệ sinh đều không biết sao, bệnh là từ miệng đó… Phi phi phi, nói cái gì vậy, ta làm sao có thể có bệnh…
Sau đó, Triệu Đan Thanh cùng tiểu miêu nữ đều chạy tới, Giang Tinh Thần không thể không phát cho mỗi người | một cây.
Mắt thấy thượng tuần tháng tư đi qua, đến trung tuần tháng tư, mặt đất đóng băng cuối cùng tan hết, Thạch Oa Tử bọn họ cũng nghiên cứu thành công kết cấu máy gieo hạt.
Giang Tinh Thần rất vui mừng, đang muốn đi nhìn xem, lại có thư Định Bắc Hầu gửi tới. Mà lần này, Giang Tinh Thần vừa đọc thư đột nhiên biến sắc.
Trong thư nói, thóc giống của Hãng buôn Thiên Hạ đưa tới, lại là giả, lúc mới chở tới hạt thóc đầy đặn mượt mà, nhưng hiện tại đang định phát ra thóc giống, lại phát hiện một số đã khô quắt.
“Bị gạt rồi!” Giang Tinh Thần lập tức toát ra ý niệm này, trong lòng dâng lên phẫn nộ, đồng thời cũng tự trách mình bất cẩn.
Cho tới nay, hắn phát triển rất thuận lợi, bất kỳ vấn đề khó khăn nào đều có thể giải quyết dễ dàng, dẫn tới hắn vừa mới giảm bớt phòng bị tâm lý cực lớn.
Như việc hợp tác với Hãng buôn Thiên Hạ lần này, sau khi hắn nhìn thấy Lão gia tử quen biết với Quân Bất Diệt, nên cũng không còn cảnh giác như trước.
“Khốn kiếp a, thế nào liền dễ dàng tin tưởng người khác như vậy chứ!” Giang Tinh Thần dùng sức vô đầu mình, lập tức gọi Lão gia tử tới, mau chóng đưa mình tới Hồng Nguyễn Thành. Từ trong thư của Định Bắc Hầu có thể thấy được, hiện tại ông ta đã đến bên bờ vực khủng hoảng.
Lão gia tử còn là lần đầu thấy Giang Tinh Thần nghiêm túc như vậy, biết đã xảy ra chuyện, liên cấp bách không kịp hỏi thăm, lập tức liền đi ra ngoài.
Giang Tinh Thần nói một tiếng với Mị Nhi, rồi cùng Lão gia tử rời đi. Chuyện lần này rất khẩn cấp, hắn cũng không thể mang Mị Nhi cùng đi…
Một ngày sau, hai người chạy tới nơi, Định Bắc Hầu đang sắc mặt âm trầm như nước dân bọn họ đi tới một cái kho lớn.
– Đây là số thóc giống đã khô quắt, so với thóc giống chúng ta tự mình để dành đều kém hơn! Định Bắc Hầu mặt âm trầm, thanh âm trầm thấp có chút dọa người.
Giang Tinh Thần lấy ra một nhúm, dùng sức vân về, một đống bột phấn rơi xuống từ trong kẽ ngón tay.
– Hầu gia! Chuyện này…
Giang Tinh Thần vừa định nói, Định Bắc Hầu liền phất tay cắt đứt câu nói của hắn:
– Chuyện không liên quan tới người, là ta muốn ngươi tìm Hãng buôn Thiên Hạ… Hơn nữa, chuyện này phỏng chừng cũng không phải Hàng buôn Thiên Hạ làm ra!
– Cái gì?
Giang Tinh Thần nghe vậy sửng sốt. Sau khi nhận được thư Định Bắc Hầu, hắn luôn nghĩ là do Hãng buôn Thiên
Hạ động tay chân.
– Hãng buôn Thiên Hạ là chiều bài của Đại Tần Vương Quốc, danh dự từ trước đến nay tốt đẹp, cho nên mới có thể đi lại giữa các nước, trải rộng chuyện làm ăn buôn bán ở các nơi. Chuyện như vậy, đối với bọn họ mà nói không khác gì tự hủy pháo đài, không có bất kỳ chỗ tốt gì!
Định Bắc Hầu nói.
– Chẳng lẽ, bọn họ là giả mạo Hãng buôn Thiên Hạ? Giang Tinh Thần nhíu chặt mày.
– Sẽ không! Quân Bất Diệt người này ta biết rõ, đó là đại cung phụng của hoàng thất Đại Tần, tuyệt không thể giả!
Lão gia tử nói quả quyết.
Định Bắc Hầu nói:
– Ta đoán chừng, chúng ta và Hãng buôn Thiên Hạ đều bị người ta chơi ngầm rồi… Hoặc là, bắt đầu từ Hãng buôn Hằng Thông lấy được thóc giống loại ba của Huyền Nguyên Thiên Tông, đây là một bố cục!
Lão gia tử nghe vậy nhướn mày, nói:
– Ngươi là nói, người ta là chuyện nhằm vào Định Bắc Hầu ngươi!
– Nhằm vào ta! Định Bắc Hầu lạnh lùng cười, nói:
– Chuyện chỉ sợ phức tạp hơn! Một khi ta bên này không có thu hoạch, phát sinh dân náo động biến loạn, khẳng định có không ít người sẽ nhảy ra, khẳng định là ta sẽ bị đè bẹp… Nếu như chuyện này truyền khắp Đế quốc, bị ảnh hưởng lớn nhất là thứ gì?
– Ngươi, còn có Giang Tinh Thần, các ngươi tìm tới Hãng buôn Thiên Hạ lấy được thóc giống giả… danh dự của Giang Tinh Thần quét rác, cái cọc gương mẫu Đại Đế dựng lên kia liền đảo ngược… Ngươi là nói, là những người bảo thủ, muốn làm phá tan sách lược phát triển của Đại Đế!
Lão gia tử cặp mắt trợn tròn.
– Ừm! Định Bắc Hầu gật đầu, trầm giọng nói:
– Phản kích lại thật nhanh mà! Chúng ta mới vừa thắng một cuộc ở Biểu diễn ca vũ tân xuân, bọn họ đã nghĩ ra chủ ý như vậy! Lại không tiếc hết thảy cố làm cho lãnh địa ta không có thu hoạch, nếu như ta không phát hiện, cứ phân phát loại thóc giống này, sợ là…
Lão gia tử cau mày, nghi hoặc nói:
– Lúc ở Đế độ, Hàng buôn Thiên Hạ tìm đến Giang Tinh Thần cũng không có kín đáo, bọn họ biết cũng không mới mẻ! Ta kỳ quái là, năng lượng của bọn họ lại lớn như vậy, lại có thể chi phối thương nhận lương thực của Huyền Nguyên Thiên Tông, bán cho Hãng buôn Thiên Hạ thóc
giống giả!
Giang Tinh Thần ở một bên nghe, sau lưng mồ hôi lạnh ứa ra, thầm than mình còn quá non nớt. Hắn đâu biết rằng
phương diện này lại liên lụy nhiều thứ như vậy, rồi lại dính tới cả đường hướng phát triển của Đế quốc.
Lẽ ra, nơi này thật đúng là không phải chỗ hắn có thể nói chen vào, bất quá hắn nhớ lại lúc trước đàm phán với Hãng buôn Thiên Hạ, còn là cắt ngang hai người:
– Hãng buôn Thiên Hạ kia đang tranh đoạt tuyến đường sa mạc với Hãng buôn Vạn Tường của Huyền Nguyên Thiên Tông, vậy có phải hay không là Huyền Nguyên Thiên Tông vì âm Hãng buôn Thiên Hạ mới làm như vậy? Chúng ta chỉ là bị họa lây. Ta nghe Tần Mạn Vũ nói, năm nay Huyền Nguyên Thiên Tông quản lý rất nghiêm đối với thóc giông chảy ra ngoài… cũng không để lấy được!
Nghe Giang Tinh Thần nói như vậy, Định Bắc Hầu cùng Lão gia tử cũng nổi lên nghi hoặc, khả năng này cũng rất lớn.
Qua hồi lâu, Định Bắc Hầu mới lắc đầu, thở dài:
– Hay là trước đừng nghĩ tới chuyện này, hiện tại số thóc giống này không thể dùng, tìm giống khác đã không còn kịp rồi. Cũng chỉ có thể trồng thóc giống của chúng ta để dành… Thu hoạch ít đi nữa cũng tốt hơn là không có thu hoạch gì?
Lúc này Giang Tinh Thần lại đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, đối phương là làm thế nào dùng thóc giả đánh tráo, lừa gạt Hãng buôn Thiên Hạ vậy.
– Hầu gia, không phải chỉ có một phần biến đổi sao? Còn những thứ khác thì sao?
Nghĩ tới đây, Giang Tinh Thần vội hỏi.
– Nơi này chính là còn giữ nguyên hình dạng, thật không biết bọn họ làm thế nào làm được, bất quá phỏng chừng cũng giữ được không được mấy ngày!
Định Bắc Hầu nói dứt lời, đi tới một đống thóc giống khác, lấy ra một nắm đưa đến trước mặt Giang Tinh Thần.
Giang Tinh Thần bốc lên mấy hạt, cẩn thận quan sát, chỉ
quả nhiên là đầy đặn tròn vo, mượt mà, so với cám bã vừa rồi mạnh hơn gấp trăm lần.
“Thật là kỳ quái!” Giang Tinh Thần một bên kinh ngạc, một bên nhẹ sờ sờ.
Đột nhiên, hắn cảm nhận được từ bên trong hạt giống lại truyền ra một dao động dị thường hơi yếu.
“Nguyên khí!” Giang Tinh Thần nhướn mày, lập tức vận lên cách hít thở, Nguyên Tuyền trong đầu nhẹ nhàng rung động nổi lên…
Hắn có thể cảm nhận rõ ràng, bên trong hạt giống có nguyên khí rất yếu, đang chậm rãi xuyên thấu qua lớp vỏ da hạt thóc, phiếu tán ra phía ngoài.
“Bên trong hạt giống tại sao có thể có nguyên khí, thực vật chứa nguyên khí không phải vô cùng hiếm thấy sao, trừ lá Vân Vụ ta còn chưa từng thấy thứ gì khác, nhưng thóc giống này…”
Giang Tinh Thần không sao hiểu được, lại cầm lên hạt thóc giống khô quắt, lại phát hiện bên trong không có dao động nguyên khí.
Sau đó, hắn lại tìm tới chỗ thóc giống Định Bắc Hầu dành cho lãnh địa mình, phát hiện đồng dạng không có dao động nguyên khí. Định Bắc Hầu cùng Lão gia tử đều rất kinh ngạc, không biết Giang Tinh Thần cầm mấy hạt thóc giống, cúi đầu suy nghĩ cái gì.
Qua hồi lâu, Giang Tinh Thần không ngừng đổi mới thóc giống phán đoán, cuối cùng ánh mắt sáng lên, trong đầu hiểu rõ: “Ta biết rồi, nguyên khí hơi yếu kia chỉ là thúc đấy hạt giống sinh trưởng, không phải như lá Vân Vụ như vậy, có thể một mực lưu giữ… Thì ra tăng gia sản xuất lương thực trên thế giới này, không phải dùng phương thức gieo trồng bón phân, mà là dựa vào nguyên khí… Vậy mới đúng a, tồn tại của nguyên khí, mới là bất đồng lớn nhất giữa thế giới này và Trái Đất!”
Hiểu rõ nguyên nhân, khóe miệng Giang Tinh Thần lộ ra nụ cười, hắn đã sờ soạng được chỗ dùng của Minh Tri Trận viên mãn…