Chương 148: Con tôm - Con cua

Tân Phong Lãnh Địa

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Mặt sông phía sau triền núi này rất rộng, hơn nữa nước chảy cũng không chậm. Nhưng ở chỗ nước cạn, nước sông lại vô cùng chậm rãi, trong suốt thấy đáy, Giang Tinh Thần vừa nhìn xuống liền lộ ra nụ cười.
Chỗ nước cạn này sâu nhất là một thước, phía dưới có không ít con tôm đang bơi tới bơi lui, hơn nữa mỗi con đều không nhỏ.
– Quả nhiên là dưới sông có tôm, có lộc ăn rồi!
Giang Tinh Thần lập tức lấy túi lưới, móc xương cốt bò rừng mang theo bên người ra, đây chính là canh sườn bò hầm còn sót lại, hôm nay hắn cố ý mang đến. Nếu ở trên địa cầu, dùng xương dê là tốt nhất, nhưng nơi này không có dê, dùng thứ này thay thế cũng thích hợp.
Lão gia tử, Mị Nhi, tiểu miêu nữ, Tâm Nhi, Ny Nhi tất cả đều tràn đầy tò mò nhìn Giang Tinh Thần, suy đoán xem hắn đang muốn làm gì.
Giang Tinh Thần bỏ xương bò vào túi lưới, rồi quay đầu liếc nhìn mấy người, cười hắc hắc, sau đó thả túi lưới vào trong nước.
Túi lưới thả xuống nước gây ra động tình, khiến những con tôm kinh hãi bỏ chạy tứ tán, nhưng rất nhanh, bọn
chúng liền tập trung đến, theo cái miệng nhỏ chui đầu vào lưới, tiến vào bụng lưới.
Đợi một lúc, Giang Tinh Thần chợt nhấc mạnh lên. “Rào” một tiếng, túi lưới lập tức bị kéo lên, bên trong có mấy chục con tôm càng xanh nhảy lách tách.
– Thật là lớn! Giang Tinh Thần khẽ hô lên cảm thán. Vừa rồi ở trong nước, hắn chỉ là cảm thấy cái đầu con tôm không nhỏ, nhưng hiện tại nhìn thấy, hắn không khỏi than thở, mỗi một con tôm ít nhất đều từ 10 cm trở lên, so với tôm biển trên địa cầu còn lớn hơn.
– Tiểu tử, đây là thứ ngươi muốn lấy?
Lão gia tử nhìn mộtom đang nhảy loạn trong túi lưới, lại nhìn nhìn Giang Tinh Thần, vẻ mặt cổ quái.
– Thế nào? Giang Tinh Thần chớp chớp mắt, nói: – Đây chính là tuyệt hảo mỹ vị!
– Ngươi nói rằng… đây là mỹ vị sao?! Đừng có xạo, thứ xấu xí như vậy căn bản không ai thèm ăn, người đánh cá mò được đều là ném đi!
Lão gia tử bĩu môi, lắc đầu nói.
– Đúng vậy ca ca, thứ này hình thù kỳ quái, không khéo lại có độc nữa đó!
Mị Nhi cũng gật đầu đồng ý Lão gia tử.
– Ách! Lại chưa từng ai ăn qua tôm sao?
Giang Tinh Thần ngây ra một hồi, tiếp theo liền nở nụ cười, thứ này cũng như lần đầu ăn cua, nhìn thấy hình thù nhìn bộ dáng kỳ quái, liền không ai dám ăn! Mà màu sắc sặc sỡ quá cũng không ai dám ăn. Trên địa cầu, dường như cà chua cũng phải đến thế kỷ trước mới bắt đầu có người an.
– Ha ha!” Giang Tinh Thần cười, nói:
– Nếu các ngươi đều không ăn, vậy thì khi nào ta làm xong, các ngươi cũng đừng có giành đó!
– Ca ca!
Mị Nhi nhíu mày, có chút lo lắng, nàng cũng không muôn ca ca trúng độc.
– Yên tâm đi, không sao! Ca ca đã bao giờ làm chuyện không nắm chắc chưa?!
Giang Tinh Thần vỗ vỗ bả vai Mị Nhi.
– Giang Tước gia, thứ xấu xí này thật sự có thể ăn sao? Ny Nhi cắn ngón tay hỏi.
– Đương nhiên có thể ăn, đợi sau khi Tước gia làm xong, bảo đảm ngươi… hả!
Giang Tinh Thần còn chưa nói hết câu, đột nhiên ánh mắt liền cố định lại bên mép vũng nước cạn.
– Con cua! Má ơi, lớn như vậy sao!
Giang Tinh Thần reo lên, rồi nhặt túi lưới vừa để xuống đất, chạy vù qua, tay kia bắt lấy con cua.
– Vừa mới nói ăn con cua, liền phát hiện ra con cua thật, vận may của mình cũng thật tốt… Con này ít nhất cũng được hơn một cân đi, to hơn bàn tay, khẳng định đi mập, đây là còn chưa hoàn toàn trưởng thành đó!
– Hử?
Thấy hành động của Giang Tinh Thần, đám người Lão gia tử, Mị Nhi liền sửng sốt, vội vàng đi tới quay lại nhìn.
Chỉ thấy trên tay hắn đã cầm sẵn một con vật có màu xanh nâu, vỏ giáp xác, có hai chiếc càng đang đung đưa.
– Tiểu tử, ngươi bắt con Phá Thiết xác này làm gì, mau ném đi!
Lão gia tử lớn tiếng nói.
– Cái gì mà Phá Thiết xác, đây là con cua biết không, cũng là tuyệt đỉnh mỹ vị đó!
Giang Tinh Thần cười hắc hắc, rồi đi tới ném con cua ném vào một cái túi.
– Cái gì là con cua, cái gì mà mỹ vị, con này gọi là Phá Thiết xác, căn bản không có ai ăn! Hôm nay người nổi điên làm thứ gì đầu không, thế nào mà lại tìm tòn những thứ không thể ăn được vậy!
Lão gia tử vừa nói vừa tiến lên muốn sờ trán Giang Tinh Thần.
– Cút! Giang Tinh Thần nghiêng đầu tránh khỏi bàn tay Lão gia tử, nói:
– Lào nói không thể ăn a, đến lúc đó cũng đừng có hối hận!
Nói xong, Giang Tinh Thần không để ý tới Lão gia tử nữa, chạy tới bãi sông lật hòn đá lên. Quả nhiên, mới lật hai cái đã có một con cua lớn chạy ra, nó bò ngang thật nhanh!
– Chạy đi đâu!
Giang Tinh Thần ra tay nhanh như điện, nắm vây đuôi con cua, ném vào túi.
Mấy người Lão gia tử, Mị Nhi, tiểu miêu nữ, Tâm Nhi hai mặt nhìn nhau, không biết nên nói cái gì cho phải, sững sờ nhìn Giang Tinh Thần bận rộn bên bãi sông.
Không lâu sau, Giang Tinh Thần đã bắt được hơn mười con cua, mỗi con đều hơn một cân, phần lớn đều rất chắc thịt.
Cảm thấy đã không sai biệt lắm, Giang Tinh Thần thu tay lại, rồi đi lại chỗ túi lưới trút tôm rót vào một cái túi khác, sau đó lại tiếp tục nhúng túi lưới xuống nước.
Sau ba túi lưới vớt lên, Giang Tinh Thần đã bắt được tầm trăm con tôm lớn, lúc này hắn mới ngừng lại cười ha hả, rồi phất tay nói:
– Hôm nay thu hoạch không tồi, chúng ta trở về thôi!
– Tiểu tử, ngươi khẳng định mình không phát sốt sao?
Lão gia tử hỏi lại một câu, lần này vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
– Ca ca, thứ này tốt hơn là không nên ăn! Mị Nhi cũng lần nữa khuyên bảo.
– Thứ này trước kia ca ca đã từng ăn quá, thật sự không sao đâu!
Giang Tinh Thần không thể không viện cớ, hắn nhận ra được, Lão gia tử và Mị Nhi đều rất nghiêm túc, cũng không phải nói đùa.
– Ca ca đã ăn qua, thế nào ta lại không biết? Mị Nhi kinh ngạc hỏi.
– Khi ta tám tuổi đã ăn, lúc đó người còn chưa tới!
Giang Tinh Thần cười cười, rồi quay đầu nói với Lão gia tử:
– Yên tâm, sẽ không có vấn đề gì!
Lúc này, Lão gia tử cũng biết, nhất định Giang Tinh Thần đã ăn hai thứ này, có khuyên cũng không khuyến được. Về phần hắn nói tám tuổi đã ăn qua, Lão gia tử không phải là Mị Nhi, căn bản không tin.
Đoàn người vội vã trở về nhà, Giang Tinh Thần chạy vào nhà bếp, đầu tiên là nấu nước, sau đó rửa qua tôm bằng nước sạch, chờ ráo nước rồi cầm hai con ném vào trong nồi.
Tôm tươi căn bản không cần phải chế biến phức tạp gì, chỉ cần luộc lên, thêm chút muối là đủ.
Không bao lâu, tôm liền trở nên đỏ hỏn, Giang Tinh Thần lập tức vớt ra khỏi nồi, bỏ vào mâm rồi bế ra phòng.
Trên bàn, không có ai động tay, tất cả đều đang nhìn Giang Tinh Thần lột tôm, lộ ra thịt tôm trắng nõn, rồi thấy hắn khẽ cắn một miếng nhỏ.
Tuy rằng hắn vẫn luôn nói không sao, nhưng lúc ăn thật vẫn cần phải cẩn thận, không hề ném cả con tôm vào miệng.
Dù sao thế giới này có rất nhiều bất đồng so với Trái Đất, cũng không thể loại trừ khả năng con tôm thật sự có độc.
Thịt tôm tươi, mùi hương thanh đạm, lại hơi có vị ngọt, giống hệt như mùi vị trong trí nhớ. Giang Tinh Thần thầm thở phào nhẹ nhõm:
– “Không có chuyện gì!”.
Lão gia tử khẩn trương nhìn Giang Tinh Thần chằm chằm, chỉ cần hắn có phản ứng gì đó không đúng, sẽ lập tức ra tay cứu chữa.
Mị Nhi không nói câu gì, mà cũng lập tức cầm lên một con tôm, học theo Giang Tinh Thần lột vỏ, rồi nhẹ nhàng cắn một miếng nhỏ.
– Mị Nhi!
Giang Tinh Thần thấy được hành động của tiểu nha đầu, vội vàng giơ tay hổ lên một tiếng.
– Ca ca, thứ này ăn thật ngon, vừa mềm lại vừa thơm! Mị Nhi ngọt ngào cười đối với Giang Tinh Thần.
Trong nhất thời, Giang Tinh Thần cảm thấy cổ họng của mình hơi nghẹn lại, muốn nói điều gì đó, nhưng lại không nói nên lời…
Nửa tiếng sau, hết thảy vẫn như thường, Lão gia tử vén cổ tay Giang Tinh Thần ra bắt mạch một hồi, cuối cùng thở phào một hơi:
– Xem ra thật sự không có chuyện gì, thứ này có thể ăn được!
Hắn còn chưa dứt lời, đột nhiên đưa tay quét sạch 7, 8 con tôm trong đĩa về trước mặt mình, nhanh chóng lột vỏ.
– Má nó, Lão gia tử ngươi cũng quá xảo quyệt!
Giang Tinh Thần bỏ miếng tôm còn dư lại vào trong miệng rồi hô lớn:
– Mị Nhi, nhanh lên một chút, chậm chút sẽ bị lão cướp sạch đó!
– A!
Lúc này Mị Nhi mới như trút được gánh nặng, khẽ thở phào nhẹ nhõm, rồi ăn hết con tôm vừa rồi.
– Ưm… hương vị thật sảng khoái, mỹ vị, quả nhiên là mỹ vị! Tiểu tử, thật không nghĩ thứ này lại ăn ngon như vậy, trước kia những người đánh cá quả thật chính là một đám ngu đần a, lại ném thứ mỹ vị tốt nhất đi!
Lão gia tử vừa ăn, vừa nói.
Giang Tinh Thần căn bản không thèm để ý tới lão, hai tay linh hoạt lột nhanh từng con tôm một.
Tiểu miêu nữ cũng động, hơn nữa dường như tự học rất nhanh chóng, tôm tốc lột vỏ không kém hơn bao nhiều so với Giang Tinh Thần.
Mi Nhi và Tâm Nhi đều tỏ ra không nhanh không chậm, nhưng nhìn kỹ liền phát hiện tốc độ ra tay của các nàng cũng không kém hơn bao nhiều so với tiêu miêu nữ.
Không lâu sau, một mâm tôm đầy đã sạch đến đáy, chỉ
Ny Nhi ngồi ở trên ghế lớn, cái đầu nhỏ mới chỉ vừa nhô khỏi mặt bàn, trân trối nhìn lên cái mâm không trên bàn, khóc òa lên. Vừa rồi nó chưa kịp bóc vỏ xong, một mâm đồ ăn ngon đã hết vèo.
– Ha ha!
Giang Tinh Thần vỗ vỗ đầu tiểu cô nương cười, sau đó đưa mấy con tôm đã lột vỏ đến trước mặt nó.
Tiếp theo, Mị Nhi, tiểu miêu nữ, Tâm Nhi, ngay cả Lão gia tử cũng chừa lại cho nó hai con.
– Cám ơn Tước gia, lão tổ tông, còn có các tỷ tỷ nữa!
Ny Nhi nín khóc mỉm cười, cầm tôm bóc vỏ đưa vào trong miệng, vừa dùng sức nhấm nháp vừa phát ra thanh âm nhồm nhoàm:
– Ăn ngon, thật là thơm!.
Con tôm đã xác định không sao, thì con cua cũng sẽ không thành vấn đề, Giang Tinh Thần dùng phương pháp là chưng. Gia vị rất đơn giản, chính là dấm chua cùng gừng.
Còn chưa nấu chín, mùi hương của đặc trưng đã bay ra, khích Lão gia tử không ngừng nhúc nhích lỗ mũi.
Sau khi dập tắt lửa, giở nắp nồi lên, hiện ra mỗi con cua đều tràn đầy gạch.
– Mập, thật là mập!
Giang Tinh Thần nuốt nước miếng ực một tiếng, bưng con cua lên bàn.
Ăn thứ này cũng không giống như ăn tôm, nôn nóng sẽ không được, ăn cua là một việc đòi hỏi sự tinh tế.
Mặc dù không có dụng cụ bóc cua, nhưng Giang Tinh Thần lại có đôi tay vô cùng linh hoạt, chỉ một chiếc đũa, hai cái thìa, liền lấy sạch sẽ gạch cua, nước béo, thịt cua ra ngoài. Không những mình hắn ăn, mà còn dạy cho ba nha đầu Mị Nhi, Tâm Nhi cùng Ny Nhi.
Lão gia tử và tiểu miêu nữ thì không được, kiểu ăn uống thô kệch như bọn họ, căn bản không thích hợp.
Rõ ràng còn ngon hơn cả tôm luộc, nhưng cái kiểu ăn chậm chạp từng chút một này quả thực chưa đã ghiền.
Cuối cùng, Lão gia tử gấp đến độ bẻ đôi con của, chấm chấm muối rồi trực tiếp bỏ vào miệng nhai rào rau, khiến Giang Tinh Thần nhìn mà trợn mắt líu lưỡi, lẩm bẩm nói:
– “Thì ra, con cua còn có thể ăn như vậy…”