Chương 133: Lễ vật

Tân Phong Lãnh Địa

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Lão gia tử khóc không ra nước mắt, lão nào có cố ý, hiệu quả Diệt Thông Chị chính là như vậy mà.
– Dựa vào! Thế nào lại quên tiểu khốn kiếp này sợ máu, càng không nói giết người trước mặt hắn!
Nhìn Giang Tinh Thần một bên “ọe ọe” ói ra, Lão gia tử không khỏi tự trách một câu. Nhưng mà lại càng để ý chính là không được ăn nấm đầu khí, tiểu tử này nếu thật không muốn làm, người đánh chết hắn cũng không làm.
Một bên khác, bảy người kia càng thêm tuyệt vọng, trong lòng mắng to: “Mẹ nó, giả trư ăn lão hỗ, các ngươi còn có thể vô si hơn sao, lão già này rõ ràng là cao thủ Nguyên Khí, vừa ra tay là có thể đánh hạ yêu thú cấp bảy! Sớm biết như vậy…”
Như thế nào đi nữa, bây giờ có hối hận cũng đã muộn, lời vừa rồi của lão Tứ đã thể hiện rõ thái độ, tuyệt đối sẽ không để bất kỳ người nào trong bọn họ còn sống mà rời khỏi.
Kết quả cuối cùng, mấy người này tuy rằng liều mạng phản công thậm chí phân tán trốn chạy, những vòng ngoài có cung tiến thủ, hơn nữa còn có cao thủ siêu cấp Lão gia tử, mấy người còn lại đều bị giết sạch.
Giang Tinh Thần không nhìn cảnh tượng máu tanh này, hắn sợ chính mình không chịu được lại ói ra, chỉ là trong
lòng cảm thán: “Người chết vì tiền tài, chim chết vì cái ăn! Rõ ràng mỗi nhà một nửa vô cùng tốt, không nên biến thành không chết không ngừng!”
Sau đó Triệu Đan Thanh bọn họ đơn giản lật một chút trên người mấy người này, phát hiện trừ đơn đao có thể ăn
ra, lại không có lệnh bài thân phận, hơn nữa trang bị chuẩn bị của lính đánh thuế cũng không có, không khỏi có chút kỳ quái.
Nhưng người đã chết, ai còn quản thân phận của hắn thế nào, đối phương có đặc thù gì cũng không cần thiết để ý. Bởi vậy, người nào cũng không có ý ở lại, sau khi xử lý thi thể sạch sẽ, lập tức vội vã rời đi…
Tốc độ trở về nhanh hơn nhiều so với lúc đến, dù sao Giang Tinh Thần không cố ý trở lại tìm cái gì, Lão gia tử mang theo hắn, một đám lính đánh thuê cũng bước đi, nhanh chóng quay trở về.
Mặc dù cùng là một phương hướng nhưng không thể nào hoàn toàn trở về bằng đường cũ. Không biết có phải hay không là ông trời thật chiếu cố Giang Tinh Thần, khi vượt qua một ngọn núi, đi qua một vùng rừng rậm, Giang Tinh Thần lại có thể phát hiện một vùng hoa hướng dương lớn.
Nhìn từng nhụy hoa đầy mật ngọt dọc sườn núi, Giang Tinh Thần hưng phấn muốn hoan hô.
– Hạt hướng dương, mật ong, ăn vặt, tấu nói… Quán trà không nổi cũng khó nha!
Giang Tinh Thần làm Lão gia tử buông hắn xuống, chạy thật nhanh vào bụi hoa.
Bề ngoài hoa hướng dương nơi này giống với Trái Đất, nhưng thấp hơn một nửa, hoa cũng lớn hơn một vòng.
Lúc đầu, Giang Tinh Thần còn lo lắng hạt hướng dương sẽ có khác biệt, nhưng khi vừa tách ra, nhìn thấy những hạt này lập tức yên lòng, nhân bên trong mỗi hạt no đủ, hơn nữa còn vô cùng lớn.
Cái này nếu như ở địa cầu, vào mùa này, hoa hướng dương cũng chỉ mới nở ra, hoàn toàn không có khả năng kết quả, nhưng hoa hướng dương nơi này, cũng đã bị hạt hoa hướng dương để áp đến rũ xuống.
Bất quá ngâm lại nơi này một tháng có 36 ngày, ba tháng nảy mầm sinh trưởng thoạt nhìn cũng đã 120 ngày.
– Tiểu tử, cái này là gì, có thể ăn sao? Lão gia tử không tự chủ nói câu cửa miệng của Ny Nhi. – Ha ha, đương nhiên có thể ăn! Giang Tinh Thần gật đầu, lớn tiếng nói: – Nhanh lên, hái hoa xuống, càng nhiều càng tốt! – Huynh đệ à, trong này đều là ong mật lớn…
Vẻ mặt Triệu Đan Thanh đau khổ, hắn sợ nhất là ong mật.
– Không muốn ăn thì thôi! – Ta đi, ta đi là được chứ gì?
Khóe miệng Triệu Đan Thanh giật giật, sau đó cẩn thận đi vào.
Không mất bao lâu, một thanh âm bén nhọt như sóng âm cá heo đột nhiên vang lên, Triệu Đan Thanh giống như con khi lớn chạy ra, trong nháy mắt biến mất tăm, Lão gia tử có chút không muốn nhìn thẳng:
– Tốc độ này quá nhanh, yêu thú cấp bảy cũng không bằng…
Lưng mỗi người đeo hơn mười hoa, tốc độ đi tiếp thay đổi 180 độ, giảm xuống liên tục, đi suốt gần tới nửa tháng,
mới đi ra từ nguyên thủy trong núi rừng, thấy được gò núi nhỏ xa xa!
“Đi ra ngoài đã hơn một tháng, cuối cùng đã về nhà, nha đầu Mị Nhi khẳng định nhớ ta, cũng không biết chuẩn bị cho ta quà sinh nhật gì…” Giang Tinh Thần thở ra một hơi, ngẩng đầu híp mắt nhìn ánh mặt trời chói mắt, lập tức nóng vội chạy trở về. Hắn thật sự có chút nhớ Mị Nhi, từ khi xuyên việt đến đây, hắn chưa từng có xa Mị Nhi thời gian dài như vậy, sau hơn mười ngày, hắn đều cảm thấy trong lòng vắng vẻ.
Ngay khi Giang Tinh Thần chạy trở về thật nhanh, trên đồi núi nhỏ, gương mặt Mị Nhi đồng thời cũng lo lắng nhìn phương xa.
– Hơn một tháng, ca ca bọn họ vì sao còn chưa trở lại!
Trong miệng Mị Nhi không ngừng thì thầm, tuy rằng biết rõ có Lão gia tử sẽ không nguy hiểm gì, nhưng vẫn không an tâm.
– Mị Nhi đi về trước đi! Tước gia bọn họ không có việc gì, rất nhanh sẽ trở lại, muội đều đứng ở đây mấy ngày, mặt trời độc như vậy, thân thể muội lại yếu, thời gian dài sẽ không chịu được… Tâm Nhi ở một bên nhỏ giọng khuyên nhủ. – Muội không sao Tâm Nhi tỷ!
Mị Nhi giơ tay lau mồ hôi trên trán, miễn cưỡng nở nụ cười, nhưng thế nào cũng khó che giấu được nỗi lo âu.
– Vậy cũng đừng đứng ở nơi này, qua đứng dưới bóng cây kia đi, phơi nắng thời gian dài như vậy thật sự không được!
Thấy Mị Nhi không nghe, cũng chỉ đưa ra biện pháp khác.
– Đứng ở nơi đó tầm nhìn không tốt, không nhìn được xa!
Mị Nhi lắc đầu. – Ôi!
Tâm Nhi thầm than, có chút bất đắc dĩ, nha đầu này thật quật cường, thật là người nào khuyên đều không nghe.
Đột nhiên Mị Nhi nhếch khóe miệng, sầu lo trên mặt trời thành hư không, tay chỉ ra xa lớn tiếng nói:
– Tâm Nhi tỷ, tỷ mau nhìn xem có phải ca ca bọn họ?
Tâm Nhi vội vàng nhìn về phương hướng Mị Nhi chỉ, quả nhiên thấy hơn hai mươi thân ảnh nhanh chóng đến gân.
– Là bọn họ, là Tước gia bọn họ! Tâm Nhi cũng nở nụ cười, dùng sức gật đầu. – Ca ca! Ca ca! Mị Nhi mừng rỡ lớn tiếng hồ, đồng thời vẫy cánh tay.
Giang Tinh Thần đang nhanh chóng trở về đương nhiên cũng nhìn thấy Mị Nhi, trong lòng xúc động một trận, nha đầu một mực vẫn chờ ta trở về mà, không biết tại sao hắn lại có cảm giác ấm áp.
Khi Giang Tinh Thần đến đồi núi nhỏ, Mị Nhi chạy nhanh hai bước, nắm thật chặt cánh tay hắn, dường như sợ hắn rời đi lần nữa.
– Ca ca, vì sao đi lâu như vậy… ngày mai sẽ là sinh nhật huynh…
Mị Nhi nói, giọng nói có chút nghẹn ngào, giống như chịu ủy khuất.
Giang Tinh Thần có thể nghe được trong miệng tiểu nha đầu tuy rằng oán trách, nhưng trong giọng nói lại quan tâm tràn ngập.Cũng không trả lời ngay câu hỏi của Mị Nhi, Giang Tinh Thần giơ tay lên lau mồ hôi trên trán tiểu nha đầu, có chút đau lòng hỏi:
– Muội luôn luôn phơi nắng ở nơi này chờ ca ca sao?
– Mị Nhi đứng ở nơi này bốn ngày, nói cái gì cũng muốn nhìn thấy tận mắt Tước gia trở về!
Không đợi Mị Nhi trả lời, Tâm Nhi đã giành nói trước. – Nha đầu này!
Giang Tinh Thần càng thêm đau lòng, cảm thấy lỗ mũi ê ẩm, không nhịn được đưa tay kéo Mị Nhi vào lòng.
– Sau này không nên như vậy, thể chất muội không tốt, lỡ như lại bệnh nữa thì làm sao bây giờ! Biết rõ Lão gia tử ở đây, ca ca sẽ không có nguy hiểm…
– Muội… chính là nhớ ca ca!
Một câu nói nhẹ nhàng đều chặn lại tất cả quở trách của Giang Tinh Thần, hắn đột nhiên có cảm giác hai mắt mình có chút ươn ướt.
Lão gia tử, Triệu Đan Thanh bọn họ đều chạy về nhưng người nào cũng đều không lên tiếng, chỉ lặng lặng đứng ở một bên.
Thật lâu, Giang Tinh Thần mới khẽ đẩy ra Mị Nhi, nhìn gương mặt nàng hồng hào, nhỏ giọng nói:
– Không quản thế nào, sau này không được như vậy nữa! – Vâng! Mị Nhi chu chu cái miệng nhỏ nhắn, gật đầu. – Muội thế mà không để ý bệnh của muội… Gì thế này?
Giang Tinh Thần còn muốn nói thêm đôi câu, đột nhiên phát hiện tay Mị Nhi có chút dị thường, trên tay có bọc vải bông.
– Ca ca, huynh thật giống như khóc, ánh mắt hồng hồng! Không đợi Giang Tinh Thần nói, Mị Nhi nói trước. – Nói bậy, ca ca làm sao sẽ khóc!
Giang Tinh Thần lập tức phản bác.
– Hi hi, ca ca huynh thừa nhận đi, đừng nói có gió thổi cát vào, hiện giờ một chút gió đều không có!
– Không khóc, chính là không khóc!
– Hứ! Khóc một lần mất mặt lắm sao, cũng không phải chuyện to tát gì!
– Huynh chính là không khóc!
Tâm Nhi, Lão gia tử, Triệu Đan Thanh, Nhị ca, lão Tử, còn có một đám lính đánh thuê, tất cả đều không nói chuyện nhìn hai huynh muội tranh luận vấn đề khóc cùng không khóc, khóe miệng co rút. Vừa rồi còn là một bộ dạng xúc động lòng người sao một cái chớp mắt lại trở thành bộ dạng điên điển như vậy! Cuối cùng vẫn là Giang Tinh Thần chuyển đề tài hỏi:
– Đúng rồi, muội không phải nói có kinh hỉ cho ca ca sao, lễ vật sinh nhật của huynh làm xong chưa?
– Hì hì, đương nhiên làm xong rồi, ca ca có muốn nhìn thử không?
Ánh mắt Mị Nhi có chút mong đợi. – Đương nhiên muốn xem rồi nhưng mà dường như ngày mai mới là sinh nhật ca ca!
Giang Tinh Thần nói.
– Sinh nhật ca ca chuẩn bị cho muội cũng trước một ngày mà!
Mị Nhi nói, kéo ống tay áo Giang Tinh Thần trở về.
Trong khe núi, các thợ thủ công còn đang bận rộn, thôn mới bắt đầu đã có thể thấy được, nhưng nhà cửa còn chưa xây, chỉ là quy hoạch, tu sửa rãnh nước, còn làm nền hao phí thời gian rất lâu.
Phần lớn thôn dân đều không có ở đây, ngàn mẫu ruộng lúa mạch, trăm mẫu ruộng nước cần canh tác, không phải trồng xong rồi sẽ không quản nữa, nhổ cỏ, bón phân, tưới nước, bắt trùng, cày sâu cuốc bản cần nhân lực vô cùng lớn.
Người Kinh Thiên Long Binh Đoàn ngoại trừ phải chú ý công trình ở ngoài, còn phải thường mua sắm, chi phí ăn uống của thợ thủ công cũng không ít.
Bởi vậy cùng nhau đi đến thật không có bao nhiêu người, chỉ có hai nha đầu tiểu miêu nữ cùng Ny Nhi chạy tới, thăm hỏi Giang Tinh Thần.
Nhưng mà Giang Tinh Thần lại có cảm giác bọn họ thăm hỏi món ngon chứ không phải thăm hỏi chính mình.
Phát hiện không đi về hướng phủ lãnh chúa mà đi về hướng bên ngoài thôn, Giang Tinh Thần càng thêm tò mò: “Nha đầu này rốt cuộc chuẩn bị cho ta lễ vật gì?”
Trên đường thử hỏi mấy lần nhưng nha đầu này kín miệng như bưng, nhất quyết không nói.
Thăng đến vị trí miệng khe núi, Mị Nhi dừng ở phía dưới vách núi cao hơn năm mươi thước. Giang Tinh Thần thấy được từ trên đỉnh núi thả xuống một sợi dây thừng to bằng ngón tay.
Mị Nhi đưa tay bắt được sợi dây thừng, dùng sức kéo một cái, đột nhiên một ống cuộn to lớn rơi từ trên đỉnh núi, giữa không trung từ từ mở ra, là một màn vải to lớn.
Cả màn vải màu xanh đậm, phía trên về đây sao màu bạc, chi chít, tạo thành tinh hà to lớn, nhìn qua vô cùng tráng lệ.
Còn ở bên trái ống cuộn có ba chữ to, chính là “Tinh Thần Lĩnh”