Chương 143: Nắng hè chói chang

Tân Phong Lãnh Địa

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Cuối cùng Mị Nhi cũng trở lại, để cho Giang Tinh Thần yên tâm mà ngủ, nàng cũng chỉ nói đùa thôi, không muốn làm cả đêm ca ca cũng không được ngủ yên.
Qua hôm sau, từ sớm Giang Tinh Thần đã ra đồng, tiếp tục công việc hôm qua, tụ tập nguyên khí rồi thả ra xuống chân, không ngừng lặp lại quá trình này.
Liên tục 2 ngày sau, toàn bộ hạt hướng dương đều nảy mầm, hơn nữa phát triển rất nhanh, toàn bãi đất hoang đã phủ màu xanh biếc.
Lúc này, Giang Tinh Thần mới thở ra, tác dụng ban đầu của Dẫn Nguyên Khống Trận đã rõ ràng, kế hoạch mở quán trà của hắn cuối cùng cũng không chết yểu giữa đường.
Mấy ngày tiếp theo, Giang Tinh Thần lại bắt đầu bận chuyện ong mật ở sau núi.
Loại ong lớn có tốc độ làm mật cực nhanh, mới có nửa tháng, trong tổ đã đầy mật ong.
Phương pháp lấy mật vẫn như trước, cứ điệu hổ ly sơn, nhưng mà người lấy mật chuyển sang tiểu miêu nữ. Nha đầu này chỉ cần không cố ý chọc ong mật, thường thì sẽ không bị chích.
10 thùng ong, lấy được 100 cân mật ong, Giang Tinh Thần đều cất giữ kỹ.
Sau đó, Giang Tinh Thần lại bắt đầu cất rượu, dù sao còn thiếu Liên Minh Thú Nhân cùng Hãng buôn Thiên Hạ
không ít hàng mà…
Đến trung tuần tháng bảy, thời điểm nóng nhất trong năm đã đến, mặt trời nóng cháy thiêu đốt mặt đất, thất thoát rất nhiều hơi nước, lúa mạch mấy thôn xung quanh đều chết héo một chút, mỗi ngày các thôn dân đều phải xách nước tưới, mỏi mệt muốn chết.
Còn chỗ Giang Tinh Thần bởi vì có mượng tưới, thoải mái hơn nhiều, làm thôn dân cùng lãnh chúa xung quanh hâm mộ đỏ mắt.
Mấy người Thạch Oa Tử mỗi ngày làm xong việc nông, liền theo Giang Tinh Thần căn dặn, ra dã ngoại tìm hạt
giống rau cải, sau đó mang về.
Giang Tinh Thần lợi dụng trận pháp khống chế nguyên khí trong hạt giống tiêu tán, phân loại cất giữ, chờ đợi nhân viên tới gieo trồng.
Đến một buổi trưa, Giang Tinh Thần làm xong việc, nằm dưới bóng mát trong sân, ra sức vẫy chiếc quạt lá ma trong tay, hắn ước đoán nhiệt độ hôm nay phải tới 35 độ, quần áo vải bố thoáng khí cũng dán lên trên người.
“Khí hậu chỗ này quá cực đoan, mùa đông âm 30 độ, lạnh đòi mạng. Mùa hè lại nóng như thế, địa khu đông bắc
đời trước cũng không tồi tệ đến thế này!”
Giang Tinh Thần đang nghĩ, Mị Nhi bưng mâm đi ra, mặt đỏ hồng hồng, trán cùng đầu mũi thấm ra mồ hôi mịn.
– Ca ca, mau ăn đi, mới lấy trong giếng ra, lạnh lắm! Tiểu nha đầu nói rồi, lấy ra dưa hồng đã cắt xong.
Đây là một loại hoa quả tương tự dưa hấu, cũng mọc hoang dại, nhưng kích cỡ hơi nhỏ, ruột bên trong màu xanh
biếc, lượng nước rất cao, vừa giòn lại ngọt, khá là ngon.
– Vẫn là Mị Nhi thương ca ca!
Giang Tinh Thần cầm miếng dưa hồng cắn một cái, một hơi khí lạnh theo cổ họng chảy xuống, hắn liền cảm giác thời tiết nóng bức bị xua tan đi không ít.
– Ca ca! Sao người huynh tìm vẫn chưa tới, đã trung tuần tháng bày rồi, hoa hướng dương không người chăm
sóc, vạn mẫu đất hoang mới mở rộng cũng chưa khai hoang, còn trẻ nữa thì đã sau ngày mùa, vậy thì không trồng được gì cả.
Mị Nhi vừa dùng tay nhỏ vỗ nhẹ lên má, vừa hỏi.
– Cũng sắp tới rồi, thôn mới sẽ lập tức hoàn thành, vậy phải để các thợ thủ công xây chổ ở thô sơ cho bọn họ bên cạnh bãi đất hoang đã.
Giang Tinh Thần nói rồi, dùng quạt lá ma ra sức quạt cho tiểu nha đầu.
– Hì hì, để muội quạt!
Mị Nhi giật lấy quạt trong tay Giang Tinh Thần, nhanh nhẹn đứng chung hướng với ca ca, đảm bảo hai người đều được quạt.
– Đợi xây xong phòng mới, để cho Mị Nhi hưởng thụ tắm vòi sen trước tiên!
Giang Tinh Thần vỗ đầu Mị Nhi, trời nóng như vậy, con gái càng khó chịu, các nàng không thể giống như đàn ông, xôi một chậu nước lạnh lên cả người.
– Được! Muội đã mong chờ rất lâu rồi… Mị Nhi mỉm cười.
Đột nhiên, Lão gia tử không biết từ đầu nhảy ra, vui vẻ nói:
– Hã, dưa hồng! Tiểu tử, chia cho lão chút!
Chưa hết lời, một tay đưa vươn về phía mâm, tốc độ nhanh đến làm người ta líu lưỡi.
– Hắt xì!
Ngay khi lão vừa chạm tới dưa hồng, Giang Tinh Thần lại hắt hơi một cái, văng chút nước miếng lên mâm.
– Cái đệch!
Lão gia tử ngừng tay, tức đến xanh mặt, chỉ vào Giang Tinh Thần quát lớn:
– Tiểu tử, ngươi quá hiểm đi chứ, thủ đoạn như vậy cũng dùng tới!
– Xi!
Mị Nhi không nhịn được, cười ra tiếng, vội lấy tay che miệng, bả vai không ngừng co rúm.
Giang Tinh Thần lại đầy mặt vô tội, nói với lão gia tử: – Cái này… ta không có cố ý mà!
– Không có cố ý, quỷ mới tin ngươi! Trên đời này không ai khốn kiếp âm độc, xấu bụng hơn ngươi!
Lão gia tử mắng to, Giang Tinh Thần hắc xì một cái, thật quá khinh người.
– Lão gia tử, ta nói có cần vậy không, không phải là dưa hồng sao, ở dã ngoại còn không có sao!
Giang Tinh Thần bất đắc dĩ nói, vừa rồi hắn thật không cố ý, ai biết trùng hợp như vậy.
– Cái rắm, vừa nhìn là biết thứ này đã ngâm trong nước giếng, làm sao giống được! Tìm ở bên ngoài, ít nhất phải ngâm cả buổi sáng!
Lão gia tử sừng sổ lên, mặt đầy căm phẫn.
– Ngài là cao thủ, được xưng nóng lạnh bất xấm, sao cứ phải ăn đồ làm lạnh này?
Giang Tinh Thần cười.
– Mùa hè ăn đồ lạnh chính là hưởng thụ, có liên quan cái răm gì với nóng lạnh bất xâm!
Lão gia tử bị Giang Tinh Thần cười mà càng thêm giận dữ, hận không thể đạp lên mặt hắn.
– Lão muốn ăn lạnh, ta thật là có món càng ngon hơn… Giang Tinh Thần bình thản nói.
– Là gì? Lão gia tử lập tức thay đổi biểu tình, giận dữ nháy mắt chuyển sang lấy lòng, hai mắt sáng ngời, tràn đầy mong chờ.
– Vừa rồi lão còn muốn đánh chết ta, thái độ như thế…
– Có hả, sao lão không thấy, lão vẫn luôn luôn bảo hộ ngươi! Cả ngày khổ cực đi theo người, bảo vệ người, chỉ sợ người có chút tổn thương, ngươi cũng biết, có khi nửa đêm, cũng phải đi xem ngươi có…
– Ngừng!
Giang Tinh Thần vội vàng vung tay ngắn lại, bằng không nhìn kiểu này lão sẽ cứ nói tiếp xuống nữa. Lão già
này da mặt quá dày, Kinh Thiên Dong Binh Đoàn người ta chơi cờ, ngươi ở một bên la to chỉ chiều, cả thôn cũng nghe được, cũng chỉ có khi ăn mới lộ mặt, bình thường không thấy người đầu, lại còn không biết xấu hổ ăn nói cao thượng như thế!
– Muốn ăn ngon thì dễ thôi, nhưng mà lão phải tự mình hành động!
Giang Tinh Thần nói.
– Ặc! Lão gia tử sửng sốt, lập tức cảnh giác: – Tiểu tử ngươi, có phải lại nảy ra ý xấu gì!
– Nhìn lão kia, tôi muốn lão ra ngoài một chuyến, tìm chút nước đá về!
– Người bị sốt hả!
Lão gia tử đưa tay ra muốn sờ trán Giang Tinh Thần, trời nóng như thế, đi đầu tìm nước đá!
– Bỏ ra!
Giang Tinh Thần lập tức đánh bay tay của Lão gia tử, nói:
– Khi chúng ta đi vào dãy núi Phiêu Miểu tìm đồ, từ xa tôi đã thấy có ngọn núi đóng băng, ước chừng cao khoảng 5000 thước. Tuy rằng cao một chút, nhưng mà với tu vị của Lão gia tử, chút độ cao này không thành vấn đề!
– Nói nhảm! 6000 thước tính là cái thứ gì, đỉnh cao 10 ngàn thước ta cũng vượt qua được… Nhưng tìm được nước
đá thì sao, đem về cũng tan mất rồi! Lão gia tử xì mũi xem thường cách nói của Giang Tinh Thần.
– Vậy là tại lão không biết giữ, tôi cho lão biết cách, tuyệt đối không tan!
– Hả? Thật sao?
Ánh mắt Lão gia tử lại sáng lên, Mị Nhi cũng nổi hứng thú, tò mò nhìn Giang Tinh Thần, chờ đợi trả lời!
– Đi theo tôi! Giang Tinh Thần nói rồi, đi vào trong phòng….
Không lâu sau, Lão gia tử cùng Mị Nhi mặt đầy kinh ngạc nhìn Giang Tinh Thần, khó hiểu hỏi:
– Dùng chăn bông bao bọc vậy còn không phải càng nóng hơn sao, làm sao mà…
– Nghe lời tôi sẽ không sai! Bằng không trở về Lão gia tử cứ bắt ta mà hỏi!
Giang Tinh Thần gật đầu thật mạnh.
– Không đúng! Lão vẫn thấy không đáng tin!
Lão gia tử lắc đầu, vẫn không tin, chủ yếu là lão sợ Giang Tinh Thần gài lão.
– Ôi! Giang Tinh Thần lắc đầu bất đắc dĩ, khẽ thở dài: – Không văn hóa, thật đáng sợ!
– Ặc! Có ý gì!
Lão gia tử trợn tròn mắt, lão biết lời của Giang Tinh Thần khẳng định không phải gì hay, nhưng không rõ “văn hóa” có nghĩa là gì.
– Nghe lời tôi, dùng chăn bông nhét kín thùng gỗ, sau đó bỏ khối nước đá vào, lại dùng chăn bông bịt bên trên, đậy nắp gỗ lại, nhanh chóng chạy về, khối nước đá tuyệt đối không tan được… Đương nhiên, nếu như lão không tin cũng được, chỉ đáng tiếc mỹ vị mát lạnh ngon miệng…
– Lão đi! Nhưng nếu mà tiểu tử ngươi gài lào, trở về nhất định tìm người chơi cờ tướng một tháng!
Cuối cùng Lão gia tử không chống đỡ được món ngon hấp dẫn, gật đầu đồng ý, sau đó vì một cái không thấy bóng.
Giang Tinh Thần lảo đảo, lão già này thật ác, chơi cờ tướng một tháng với lão, còn không bằng giết ta đi…
Lão gia tử đi rồi, Mị Nhi hỏi:
– Ca ca, có thật là được không, dùng chăn bông đậy lại, thật là có thể…
– Tiểu nha đầu, xem kết quả là muội sẽ hiểu! Hiện giờ chúng ta đi tìm Thạch Oa Tử, bảo hắn xong việc rồi, đi vào núi tìm chút trái cây chín đem về… Hắc hắc, đến lúc đó tuyệt đối có thể làm muội ăn đến cả người sảng khoái!
– Được rồi! Tiểu nha đầu gật đầu, kéo tay Giang Tinh Thần đi ra ngoài….
Không thể không nói, trong núi rất nhiều cây trái dại, những cây trái nảy mầm đầu xuân giờ đã treo đây trái cây chín, dưới đất cũng không thiếu thực vật dây leo.
Dưa hồng tương tự dưa hấu, ngọt như trái đào, vừa lớn lại nhiều nước, còn có nho dại, ngọt như anh đào, rất nhiều chủng loại mà Giang Tinh Thần chưa từng thấy.
Đến chiều, người trong thôn hái được hơn 200 cân, trở về thôn, Giang Tinh Thần ngâm toàn bộ xuống giếng nước trong trấn.
Giữa trưa hôm sau, Lão gia tử đi cả một ngày cũng trở lại, đặt thùng lớn nện rầm xuống đất, thở hổn hển, nhìn chằm chằm Giang Tinh Thần, vẻ mặt bội phục nói:
– Tiểu tử, ngươi nói đúng, quả nhiên không tan, thật là tà môn!
– Tà môn cái rắm! Chỉ là vấn đề ngăn cách truyền nhiệt đơn giản, chẳng lẽ trong hoàng cung cùng nhà quý tộc không có xây dựng hầm bằng để dành mùa hè sao?
Giang Tinh Thần không khỏi lắc đầu.
– Tiểu tử, người dùng nước đá để làm gì, ăn có ngon không! Lần này Lão tổ tông ta mệt thảm, một ngày một đêm chạy gần 2800 dặm đường!
– Ối trời ạ….
Giang Tinh Thần lảo đảo, 28 tiếng 2800 dặm, vậy là 1400km, vận tốc 50km/h, hơn nữa chạy không ngừng nghỉ, còn leo núi cao 6000 thước, lấy ra nước đá!
Lúc trước Lão gia tử mang theo hắn đi tiền tuyến Bình | Quận Thành đã rất nhanh, nhưng giờ xem ra, lúc đó lão vốn là sợ mình không chịu nổi tốc độ quá cao, không dùng hết sức.
“Lão già này thật là siêu nhân hay sao?”
Trong lòng Giang Tinh Thần không khỏi toát ra ý nghĩ này.
– Tiểu tử, nói mau, rốt cuộc dùng nước đá làm gì? Lão gia tử lại nóng nảy thúc giục.
Giang Tinh Thần thế mới phản ứng lại, mim cười nói:
– Đá bào trái cây, đảm bảo lão ăn vào sướng từ đầu xuống chân!