Chương 141: Lại là hắn

Tân Phong Lãnh Địa

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Lãnh địa lại mở rộng
Đại Lý Vương cung, trong đại điện tiếp khách, La Vũ mặt cười đắc ý nhìn hai quan viên Đại Ly đổi diện đang ngây ngốc, khóe mắt khó che giấu đắc ý, cả người sảng
khoái như trải qua 2 giờ đấm bóp toàn thân, toàn bộ uất ức trong lòng đều tiêu tán.
Ở cạnh hắn, sứ giả Càn Khôn Đế Quốc cũng đang cười, vẻ mặt ngoài thả lỏng trút bỏ gánh nặng, còn có cười trên tai họa.
Vừa rồi La Vũ chẳng những từ chối toàn bộ yêu cầu của đối phương, lại còn nói rõ, sau sẽ không bán thịt gia súc, cùng với chiến mã cho bọn họ nữa.
“Má nó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Hai quan viên Đại Ly hoàn toàn ngớ ra, dựa theo suy nghĩ của họ, lần này Liên Minh Thú Nhân gặp nguy cơ, chính là cơ hội tốt cháy nhà hội của, dù cho đối phương không đồng ý toàn bộ điều kiện, cũng phải bất đắc dĩ giao ra một hai loại kỹ thuật chăn nuôi súc vật, lại thêm chỉ ruột dể cùng máy gieo hạt từ Càn Khôn Đế Quốc, coi như vì vậy mà đắc tội Huyền Nguyên Thiên Tông cũng đáng.
Ngay từ đầu đàm phán là bọn họ đã chiếm hết ưu thế. làm cho La Vũ khó xử, làm cho bọn họ thấy được hy vọng đạt được mục tiêu.
Nhưng nào ngờ chỉ mới có một đêm, thái độ đối phương lại biến hóa lớn đến thế, chẳng những không cần rau cải, ngược lại còn cắt đứt cung cấp thịt và chiến mã cho họ.
Bớt ăn miếng thịt còn không sao, nhưng không có chiến mã, vậy sẽ ảnh hưởng đến sức chiến đấu của quân đội.
“Đáng! Cho các ngươi lòng tham không đủ, cháy nhà hội của! Khốn kiếp, lần này còn chơi không chết được các ngươi!”
Sứ giả Càn Khôn Đế Quốc thầm hố sảng khoái, lên tiếng:
– Hôm nay chúng ta tới, cũng là thông báo các người, đá quặng sắt Càn Khôn Đế Quốc, sau này sẽ không bán cho Vương quốc Đại Ly nữa!
– Cái gì!
Hai quan viên Đại Ly vừa bị đả kích nghiêm trọng, lại như bị búa tạ nên trúng, cả người lung lay.
“Một đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Tuy rằng bọn họ không hiểu nổi, nhưng cũng biết, nhất định là người ta tìm được con đường khác.
– Được rồi! Hôm nay đến đây, chính là báo cho các người quyết định này, các từ!
Triệu Đan Thanh cùng sứ giả Càn Khôn Đế Quốc liếc nhau, cười ăn ý, xoay người rời đại điện.
Mãi hồi lâu sau, hai quan viên Đại Ly mới bừng tỉnh, tuy rằng Vương quốc Đại Ly gần như không có chiến sự gì,
nhưng sức chiến đấu quân đội rơi lại đằng sau các vương quốc khác, vậy là chuyện quá lớn!
– Chờ đã, chờ đã, các ngươi không thể như thế! Quan viên Đại Ly lảo đảo đuổi theo ra ngoài, nhưng ở cửa nào còn bóng người.
– Thôi đi, đuổi theo họ cũng vô ích, chúng ta mau đi bẩm báo Hoàng thượng!
Hai người mới vội vàng trở về hoàng cung, đi tìm Đại Ly Vương.
Nghe được tin này, Đại Lý Vương dáng người hơi béo tức giận ném vỡ tám cái ly nước, rống lớn:
– Phế vật, hai tên các ngươi đúng là phế vật. Người ta tìm được đường khác, các ngươi lại không có một chút tin tức nào! Tra, mau đi tra cho ta, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gi?
– Hoàng thượng, có thể nào là bên Vương quốc Đại Trần!
Một người khom mình, run run hỏi.
– Không thể nào, chúng ta đã sớm nói trước, bọn họ không thể nào đổi ý, khẳng định có nguyên nhân khác! Mau cút đi do thám cho ta!
Nhìn quan viên lăn lộn bò càng ra ngoài, Đại Lý Vương tức giận đến ném vỡ một ly nước, lần này lễ lớn! Càn Khôn Đế Quốc, Liên Minh Thú Nhân, thậm chí cả Huyền Nguyên Thiên Tông cũng đều đắc tội…
Hồi lâu sau, cuối cùng tra ra tin tức, Đại Lý Vương nghe xong quả thật trợn mắt há mồm:
– Cái gì, Càn Khôn Đế Quốc giải quyết vấn đề muối đắng của Vương quốc Đại Tần… Thiệt hay giả, má nó quá…
Hắn không tìm được từ nào để hình dung, nhưng nếu Giang Tinh Thần ở đây, khẳng định sẽ bổ sung cho hắn hai chữ “viễn tưởng”.
Cùng lúc đó, ở Vương quốc Đại Trần xa xa, Đại Trần Vương cũng khó tin lắc đầu liên tục, sau đó mặt mày chua xót:
– Sớm biết vậy cần gì đi làm kẻ ác. Học theo Vương quốc Nguyệt Ánh, không xen vào là được rồi! Lòng người không biết đủ mà…
Ở hoàng cung Vương quốc Đại Tần, lúc này lại một cảnh tượng khác, Hoàng thượng Đại Tần mặt đầy tươi cười, những lời nói lại không chút hàm hồ:
– Thật là cám ơn Huyền Nguyên Thiên Tông trợ giúp Đại Tần ta, chẳng qua chúng ta thật không gánh nổi!
Sứ giả Huyền Nguyên Thiên Tông đối diện, tươi cười cứng lại, ngây dại nhìn hoàng thượng Đại Tần, có chút không tin vào tai mình.
Mỏ muối Tần Sơn là mỏ muối cực lớn, một nửa muối ăn Đại Tần đều dựa vào nó… Hiện tại Hoàng thượng Đại Tần lại từ chối hỗ trợ từ Huyền Nguyên Thiên Tông.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, 2 ngày trước hắn không có thái độ này mà!”
Sứ giả đầu óc lộn xộn.
Hoàng thượng Đại Tần cũng không che giấu, cười ha ha nói:
– Chúng ta đã giải quyết được vấn đề mỏ muối Tần Sơn, sẽ không làm phiền Huyền Nguyên Thiên Tông, cũng không cần dùng rau cải đối muối ăn với các người… Ngoài ra, tuyến đường Sa Hải, ha ha, thật là ngại quá!
Hoàng thượng Đại Tần nói khách khí, nhưng tươi cười trên mặt lại nhìn kiểu gì cũng mang theo một chút trào phúng, sứ giả Huyền Nguyên Thiên Tông nhìn thấy rõ, hận đến ngứa rằng, nhưng lại không thể không làm ra tươi cười chúc mừng.
– Nếu đã thế! Vậy không quấy rầy Hoàng thượng nữa, tại hạ cáo từ!
Sứ giả Huyền Nguyên Thiên Tông không muốn ở thêm một giây nào nữa, khẽ gật đầu, liền đứng dậy bước nhanh đi
ra.
Nháy mắt ra ngoài hoàng cung, sắc mặt sứ giả lập tức sầm xuống, nhỏ tiếng căn dặn thuộc hạ:
– Lập tức đi tra, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vấn đề mỏ muối Tần Sơn làm sao giải quyết… Sau đó lập tức gửi thư cho trưởng lão Đồng Vạn Sơn!
Một ngày sau, ở Bình Quận Thành, Đồng Vạn Sơn nhìn lụa trắng trong tay, mặt trầm như nước, khóe mắt không
ngừng giật giật.
Bùm! Vỗ mạnh lụa trắng lên bàn, Đồng Vạn Sơn cắn răng nghiến lợi:
– Giang Tinh Thần, lại là hắn!
Đầu tiên là cung cấp cho Quân đoàn thứ bảy, kế tiếp là chỉ ruột dê, tiếp đó phá hoại kế hoạch thừa dịp tuyết lớn làm loạn Hồng Nguyên thành, tiếp sau là hạt giống, lần này cơ
hội trời ban cũng bị hắn hóa giải, chẳng lẽ là trời cao phái tiểu tử này xuống chuyên đối nghịch với Huyền Nguyên
Thiên Tông?
– Trưởng lão, không thôi phái cao thủ đi bắt hắn… Nam nhân mặt đen âm trầm ra dấu chém xuống.
– Má nó người ngu hả, lão bất tử Đường Thiên ở bên cạnh hắn, phái ai đi đây! Đại trưởng lão hay là đích thân Tông chủ tới, đi Càn Khôn Để Quốc chịu chết hả?
Đồng Vạn Sơn quay đầu trừng nam nhân mặt đen kia.
– Ặc! Nam nhân mặt đen rùng mình, lập tức cúi đầu.
Đông Vạn Sơn im lặng trầm ngâm, trong ánh mắt toát ra không cam lòng mãnh liệt, cơ hội lần này quả thật quá tốt, nhưng kết quả cuối cùng… Nghĩ tới ngay cả tuyến đường sa mạc cũng không bảo vệ được, trong miệng hắn không khỏi đắng chất….
Qua 2 ngày sau, Liên Minh Thú Nhân, trong đại điện Hoàng Kim Sư Tử nhất tộc, tiếng cười sảng khoái truyền ra,
tộc trưởng Miêu tộc, tộc trưởng Lang tộc, cùng tộc trưởng Hoàng Kim Sư Tử cao hứng liên tục cạn ba chén rượu cất.
– Thật là không ngờ tới, vấn đề mỏ muối Vương quốc Đại Tần lại được giải quyết!
Tộc trưởng Lang tộc phát ra một tiếng cảm thán.
– Đúng thế, ta cũng đã cân nhắc có nên chuyển nhượng lại kỹ thuật chăn nuôi cho Đại Ly cùng Đại Trần.
Tộc trưởng Hoàng Kim Sư Tử gật đầu nói.
– Hắc hắc, ta xem lão Hùng còn có gì mà nói! Muốn đầu phục Huyền Nguyên Thiên Tông, bọn họ không nghĩ lại, năm đó đệ nhất cao thủ của chúng ta vì sao mà chết, thù hận này làm sao buông xuống được!
Tộc trưởng Miêu tộc cười lạnh nói.
– Giải quyết được vấn đề rau cải, đám người lão Hùng sẽ không làm loạn nữa… Nhưng mà, bên chúng ta thiếu thốn rau cải là tử huyệt, nhất định phải nghĩ cách giải quyết! Lần này Vương quốc Đại Tân có chuyện bất ngờ thật đúng là đủ nguy hiểm!
Tộc trưởng Hoàng Kim Sư Tử than một tiếng.
– Vấn đề này làm khó chúng ta đã nhiều đời, nhưng ai giải quyết được! Địa vực của chúng ta, chỉ thích hợp chăn thả, thứ gì cũng không mọc lại cỏ dại!
Tộc trưởng Lang tộc lắc đầu.
Tộc trưởng Hoàng Kim Sư Tử ánh mắt lóe lên, nhỏ giọng nói:
– Cuối cùng cũng sẽ nghĩ được cách… Chúng ta không nói chuyện này, mau đi gọi đám người lão Hùng qua đây….
Không lâu sau, 3 vị tộc trưởng khác tới, sau một phen nói chuyện, cuối cùng Hùng tộc từ bỏ ý tưởng đầu phục Huyền Nguyên Thiên Tông.
Một trận sóng gió khuấy động thiên hạ tới nhanh, đi cũng nhanh, trước sau cũng không quá 10 ngày. Rất nhiều quý tộc cùng bình dân bách tính căn bản không biết, một trận nguy cơ kinh hồn khiếp vía đã thoáng ngang qua bọn họ. Một khi chiến tranh đánh lên, sẽ không biết bao nhiêu người bị liên lụy.
Còn cao tầng Đế quốc, toàn bộ đều thở phào một hơi, lúc này bọn họ đều biết, thì ra lại là Giang Tinh Thần phát huy tác dụng giải quyết vấn đề mỏ muối Vương quốc Đại Tần.
Chuyện tiếp theo như nước chảy thành sống, Càn Khôn Đại Để trực tiếp đề nghị, phong Giang Tinh Thần làm Nam tước nhất đăng, lãnh địa lại mở rộng 5 dặm hướng đông, gần như không có người phản đối, ngay cả Viên Hi Huyền cũng mặt khổ gật đầu.
Không cách nào không đồng ý, lần này công lao của Giang Tinh Thần quá lớn, bảo vệ Liên Minh Thú Nhân, tránh cho Đế quốc mất đi địa vực có siêu cấp mạch khoáng nguyên thạch, còn liên đới kéo Vương quốc Đại Tần về
phía bên mình.
Một lợi ích ẩn hình khác, là Giang Tinh Thần phát minh phương pháp này cực dễ mở rộng, trong Càn Khôn Đế Quốc có rất nhiều mỏ muối bởi vì quá nhiều tạp chất mà không thể sử dụng, hiện tại hoàn toàn có thể khai thác!
Dù biết công lao này đủ để phong thưởng như thế, nhưng một đám quan cao Đế quốc vẫn hâm mộ đổ cả mắt. Hai lần phong thưởng mở rộng lãnh địa, trong lịch sử Đế quốc cũng chưa xuất hiện! Không ít người thầm cảm thán: “Sinh con phải như Giang Tinh Thần, đám con cháu gia tộc ta, nếu có một người như vậy thì thật là tốt!”
Sau khi kết thúc nghị sự, vừa ra ngoài đại điện hoàng cung, một đám người ồ ạt vây quanh Nguyên soái cùng đại thần tài chính.
Hai lão vừa thấy cảnh này, lập tức biến sắc, bọn họ đương nhiên biết những người này muốn làm gì, bọn họ vẫn còn nhớ rõ lần trước xem thư cầu thân mà ói ra.
Kết quả, hai người căn bản không cho đám người này có cơ hội nói, trực tiếp bỏ một câu “Viện trưởng Học viện Đế Quốc có quan hệ thân mật với Giang Tinh Thần cùng Định Bắc Hầu!”
Tiếp theo, hai lão liền quay người, vội vàng chạy trở vào hoàng cung.
“Má nó…”
Phùng Tuyển Chương ở bên cạnh liền ngây dại, có người không nhân phẩm vậy sao, điên cuồng gào thét với bóng lưng hai lão, đường đường viện trưởng lại chạy trối chết…
Qua một trận hài kịch, phong thưởng của Giang Tinh Thần chính thức được phát ra. Nhưng mà, lại không công
bố ra ngoài. Tuy rằng Càn Khôn Đại Đế rất muốn làm vậy, nhưng cân nhắc liên tục mở rộng lãnh địa 2 lần, đã là đã kích quá lớn đối với đám bảo thủ, còn lấn tới một bước, ai biết thế lực bảo thủ có làm ra chuyện gì quá đáng hay
không.
Tin tức truyền đến Hồng Nguyên thành, Định Bắc Hầu mừng rỡ như điên. Phong thưởng lần này căn bản không nhắc tới hắn cùng Đường Sơ Tuyết, nói rõ Đại Đế còn ghi nhớ công lao cho bọn họ, chỉ là vì tước vị bọn họ quá cao, không thể trực tiếp tăng lên mà thôi. Nếu còn có cống hiến lớn, mình tuyệt đối nắm chắc tăng lên Hầu tước nhất đắng.
Ở Quân đoàn thứ nhất, Đường Sơ Tuyết nhận được tin tức, cũng không khỏi cười khẽ:
– Giang Tinh Thần, quả thật là ngôi sao may mắn của ta! Giờ mới nửa năm, ta đã từ Hầu tước tam đãng lập tức bước vào Hầu tước nhất đắng!
Lúc này Giang Tinh Thần còn chưa biết tin, hắn đang đau khổ đội nắng, toát mồ hôi, mặt không biểu tình dạy cho
một đám người làm sao biết cách tinh thế muối bằng hạ nhiệt độ tạo kết tinh.
“Ta biết mà, bản thân mình là số chịu khổ, không được nhàn rỗi! Vương quốc Đại Tần phải người tới còn thôi, Càn Khôn Đại Đế phái nhiều người lãnh địa khác tới đây làm gì, má nó còn không trả học phí, còn làm lỡ thời gian của ta, hạt hướng dương còn chưa mọc nữa, ta không rảnh đi xem! Hôm nay nóng bức, còn phải đốt lửa…”
Ôm một bụng bực tức cùng thầm oán, Giang Tinh Thần đang muốn về phòng uống miếng nước, thư của Định Bắc Hầu tới!