Chương 38. Điều kiện thăng cấp – ca vũ nhạc

Tân Phong Lãnh Địa

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Ái chà!

Định Bắc Hầu nghe vậy, lập tức sửng sốt. Chuyện như vậy nếu đặt ở trên người nào khác, cho dù trong lòng cao hứng thế nào cũng không dám thất lễ ở trước mặt mình. Không ngờ tiểu tử này lại to gan như thế, còn dám đưa ra yêu cầu.

Lại càng kỳ quái là, trong lòng mình chẳng những không có mảy may không vui, ngược lại còn có phần thích thú. Giọng nói và thái độ của Giang Tinh Thần, mình không nhìn ra bất kính chút nào, ngược lại có loại thân thiết như vần bối đối với trưởng bối.

“Khó trách Uyển Nhu đánh giá tiểu tử này là ôn nhuận như ngọc, dường như trời sanh đã có một loại khí chất khiến người ta thân cận! Giờ này xem ra, quả nhiên là như vậy!”

Thầm cảm thán trong lòng, Định Bắc Hầu nói:
– Ngươi có yêu cầu gì, nói nghe xem!

– Hà hà!

Giang Tinh Thần cười nhẹ hai tiếng, có chút ngượng ngùng nói:

– Hầu gia có thể hay không hiện tại đổi cho ta thẻ bài thân phận?

– Cái gì!

Định Bắc Hầu trừng cặp mắt trâu to như cái chuông đồng, ngạc nhiên nói:

– Đây đã là chuyện ván đã đóng thuyền mà, mười ngày ngươi đều không chờ được sao… Không được, nhất định phải sau ngày tuyên bố mới có thể đổi thẻ bài thân phận mới cho ngươi. Hiện tại nếu bảo bộ quản lý quý tộc đổi thân phận cho ngươi, không phù hợp quy củ!

– Ta biết không hợp quy củ, nhưng cho ta lấy cái tạm thời được không? Ta cũng không mang ra ngoài giả danh lừa bịp!

– Tiểu tử ngươi mơ tưởng tước vị đến điên rồi sao! Mười ngày này, mỗi ngày ngươi cầm nhìn cho mình tự sướng sao?

Định Bắc Hầu có vẻ tức giận chỉ vào Giang Tinh Thần nói. Quả thực không sao hiểu được, tiểu tử này thế nào bất thình lình toát ra ý nghĩ như vậy.

– Hầu gia, ta thật là có chỗ dùng, ngài hãy giúp một lần đi!
Giang Tinh Thần tiếp tục nói dai dẳng.

Hít một hơi thật sâu, Định Bắc Hầu hỏi:
– Tiểu tử, ngươi biết tại sao ta giúp cho ngươi như vậy không?

“Không phải Hồng Tiêm tỷ, thì là Uyển Nhu tỷ!” Giang Tinh Thần nghĩ thầm trong lòng, từ Định Bắc Hầu nói ra bán bí phương dẫn tới Hồng Nguyên Thành phồn vinh, hắn đã đoán được khả năng này.

Tuy nhiên, hắn cũng không có nói ra, mà làm ra vẻ mặt ngơ ngác, nói:

– Đương nhiên là Hầu gia coi trọng nhân tài, nhìn xa về phát triển đối với đế quốc, đối với Càn Khôn Đại Đế.

– Ngừng!
Toàn thân Định Bắc Hầu nổi lên một lớp da gà, cảm giác hàm răng mình đều tê rần, vội vàng hô ngừng! Thấy qua nịnh hót nhưng chưa từng thấy kiểu như vậy, quả thực buồn nôn không chịu được. Ông hoài nghi nếu như mình không đồng ý, để tiểu tử này nói tiếp, có lẽ da gà trên thân mình sẽ rơi đầy đất.

– Thân phận tạm thời, ta đồng ý! Tuy nhiên ngươi không được lấy ra dùng, nếu không, không dễ ăn nói với ngành quản lý quý tộc!

– Đa tạ Hầu gia!

Giang Tinh Thần đầy mặt tươi cười, vội vàng cung kính khom người, nói tiếp:

– Còn có một chuyện…

Định Bắc Hầu trên trán nổi lên gân xanh, nhảy bật lên, đưa tay chỉ Giang Tinh Thân quát:
– Ngươi còn chưa xong sao?

– Hầu gia chớ hiểu lầm, ta chỉ là muốn sửa lại tên của ta, đổi thành Giang Tinh Thần!

Thấy bộ dáng kinh khủng của Định Bắc Hầu, Giang Tinh Thần vội vàng giải thích.

– Như vậy a.

Định Bắc Hầu thở mạnh một hơi, lúc đổi thẻ bài thân phận mới, đổi lại cái tên cũng không phải đổi họ, cũng không phải chuyện to lớn gì, rất nhiều quý tộc ngại vì tên không dễ nghe, đều sẽ đổi lại, thậm chí ngay cả nguyên nhân ông đều lười hỏi.

– Được! Ta biết rồi, ngươi còn có chuyện gì không?
Định Bắc Hầu phất phất tay nói.

– A! Nếu Hầu gia hỏi, thì ta nói, còn có chuyện.

Định Bắc Hầu như bùng nổ, một chân đạp tới hướng Giang Tinh Thần, hét lớn:
– Mau cút cho ta!

Giang Tinh Thần còn linh hoạt hơn thỏ. Vèo một cái lao ra ngoài, một đá của Định Bắc Hầu lại bị hắn tránh được.

“Linh hoạt như vậy, quả nhiên đúng như Uyển Nhu nói!” Định Bắc Hầu trợn thẳng mắt, ông chính là đại cao thủ cảnh giới Nguyên Khí đấy.

Nhìn chằm chằm theo Giang Tinh Thần biến mất ngoài cửa, thật lâu sau, Định Bắc Hầu chợt bật cười: “Tiểu tử này đúng là thú vị, dám nói giỡn lôi kéo làm quen với ta như vậy, sợ là sớm đã đoán được ta là cha của Uyển Nhu rồi chăng…”

Định Bắc Hầu phán đoán rất đúng, Giang Tinh Thần chính là đoán được ông là trưởng bối của Uyển Nhu hoặc là Hồng Tiêm, mới dám kéo gần lại quan hệ với ông như vậy. Cho nên từ lúc mới bắt đầu, Giang Tinh Thần đã đặt mình ở vị trí một vần bối, mà không phải thuộc hạ.

Từ trong phòng chạy ra ngoài, trong lòng Giang Tinh Thần vô cùng hưng phấn, hắn muốn lấy thẻ bài thân phận tạm thời, là để về nhà dỗ tiểu nha đầu vui vẻ mà thôi. Nghĩ tới tiểu cô nương nhìn thấy thẻ bài thân phận Nam tước sẽ vui mừng thế nào, hắn liền sung sướng không sao nói ra được.

Mà ý nghĩ đổi tên này, hắn đã sớm suy nghĩ, luôn bị người ta gọi là Giang Lăng, hắn cảm thấy không được tự nhiên lắm.

Một đường đi ra ngoài, rất nhanh Giang Tinh Thần lại không cười được. Hầu phủ quá rộng lớn, khi hắn đi vào lại không có nhìn đường, kết quả hắn lại đi vòng vòng không biết đường ra ngoài.

– Không sai, cảm giác chính là hướng này, thế nào vẫn chưa tới cổng ngoài vậy… Hầu phủ rộng lớn như vậy, mà saọ có ít người như thế, ngay cả người làm cũng không thấy.

Giang Tinh Thần vừa lầm bầm, vừa dựa vào cảm giác đi ra ngoài. Bất thình lình, hắn nghe văng vẳng tiếng ca, từ trong cửa phía trước truyền lại.

“Phía trước có người!” Giang Tinh Thần thầm vui mừng, sải bước đi tới, đẩy cửa đi vào.

– Ồ?

Ngay khi bước vào, Giang Tinh Thần rốt cục biết tại sao cả Hầu phủ đều không thấy một bóng người. Lúc này trước mắt hắn đứng trên dưới một trăm người, đông nghịt, nữ có nam có, có già có trẻ, hiển nhiên toàn bộ người trong phủ đều tụ tập tới đây.

“Đây là làm gì vậy, không cần làm việc sao…” Giang Tinh Thân nghi hoặc nhìn phía trước rốt cuộc hiểu rõ.

Trên một chỗ đất trống phía trước nhất, Uyển Nhu mặc một thân y phục rực rỡ, đang uyển chuyển múa may, miệng còn hát tiếng ca êm nhẹ.

Bên cạnh nàng, còn có ba thiếu nữ, đồng dạng đang múa, nhưng không có hát.

Bên cạnh chỗ đất trống, có bảy tám người đang cầm nhạc khí thổi, mà Giang Tinh Thần chưa từng thấy qua.

“Thì ra có quan hệ với Hầu phủ chính là Uyển Nhu tỷ, hẳn là con gái của Định Bắc Hầu. Đây là Uyển Nhu tỷ chuẩn bị ca múa sao?” Giang Tinh Thần đứng tại chỗ, cẩn thận quan sát lắng nghe. Đi tới thế giới này mười mấy ngày, luôn nghe nói biểu diễn ca múa, nhưng chưa hề nhìn thấy.

Nhìn chằm chằm cẩn thận quan sát phía trước, không bao lâu, Giang Tinh Thần liền nhíu mày.

Uyển Nhu y phục rực rỡ tung bay, đẹp thì đẹp rồi, nhưng cũng không có phối hợp với ba nàng kia, cảm giác bốn người đang múa có chút loạn xạ.

Mà từ tiếng ca mà nói, giọng ca của Uyển Nhu tương đối ngọt ngào, nhưng hát ca khúc lại không có mảy may truyền cảm.

Giang Tinh Thần cũng không hiểu biết ca múa lắm, đời trước cũng chỉ là nghe một vài ca khúc được yêu thích mà thôi. Nhưng hắn cũng từng nghe nói, âm nhạc hay, là có thể dẫn phát cộng minh… hiện tại Uyển Nhu ca múa, hiển nhiên đã xa rời khá xa điểm này.

Còn có những thứ nhạc khí kia, gần như đều là thổi, hơi giống như các loại sanh tiêu địch cổ đại ở địa cầu, nhưng thanh âm lại hơi nặng nề!

“Chẳng lẽ thế giới này còn chưa có đàn nhạc sao! Đàn tranh, đàn tì bà, đàn ghi-ta. Đàn ghi-ta quên đi!” Giang Tinh Thần vừa nhìn xem, trong đầu óc vừa xoay chuyển nghĩ về đời trước.

Thật lâu, âm nhạc chợt ngưng lại. Uyển Nhu thở hồng hộc ngừng lại, mọi người quan sát phía dưới chợt phát ra một tràng tiếng vỗ tay như tiếng sấm.

– Tiểu thư! Diễn thật hay quá!
– Tiếng ca của Tiểu thư thật là dễ nghe!

– Vũ điệu đẹp nhất, ta xem đều có chút trầm mê.

Từ trong đám người truyền ra những tiếng khen ngợi, Giang Tinh Thần nghe nói, may mà không có cười ra tiếng. So với những lời mình nói với Định Bắc Hầu, đây mới đúng là nịnh bợ.

Uyển Nhu thì nhíu sát hai hàng chân mày, không vui nhìn lướt qua phía dưới, trầm giọng nói:

– Ta bảo các ngươi tới, là chọn chỗ dở cho chúng ta, không phải để các ngươi nói tốt!

Một câu nói, lập tức hiện trường rơi vào tình lặng, đám hạ nhân kia đều cúi đầu không nói thêm nữa. Nịnh hót dĩ nhiên không thành vấn đề, nhưng người nào cũng không ngốc nói thật ra cái dở, vạn nhất dẫn tới tiểu thư không vui, thì mình xui xẻo rồi!

Uyển Nhu cau mày nhìn một vòng, thở dài lắc lắc đầu, còn có mười ngày Dự tuyển biểu diễn ca múa sẽ bắt đầu, đến lúc đó ca vũ đoàn của mấy lãnh địa lớn chung quanh đều sẽ đến đây… coi theo trạng huống hiện tại, muốn từ trong mấy chục ca vũ đoàn không yếu tranh đoạt thứ hạng tốp ba, thu được tư cách tham gia biểu diễn tân niên, quả thực không có chút hy vọng nào!

“Cái này ca múa cũng không hoàn mỹ, còn phải tiếp tục cải tiến… nhưng đến tột cùng kém ở chỗ nào.” Uyển Nhu nhức đầu xoa xoa mi tâm. Vừa muốn bảo bọn hạ nhân rời đi, chợt nàng nhìn thấy Giang Tinh Thần đứng ở phía sau đám người.

– Ồ!
Uyển Nhu nhãn trong mắt sáng lên, giơ tay vẫy gọi:
– Sao đệ lại tới nhà ta, nhanh lên đến đây!

Ngay lúc Uyển Nhu đưa mắt nhìn mình, Giang Tinh Thần căng thẳng trong lòng, hắn thật sợ đối phương nói ra một câu “tiểu đệ đệ”, trước mắt nhiều người như vậy, hắn sẽ tổn thất lớn!

Cũng may Uyển Nhu rõ ràng tâm tình không tốt, cũng không có trêu chọc hắn.

Nhẹ thở ra, Giang Tinh Thần xuyên qua đám người, đi tới trước mặt Uyển Nhu.

– Vừa rồi nhìn thấy chúng ta ca múa rồi chứ, cảm giác thế nào, nói thật lòng đi, không cần khen ta! Uyển Nhu lập tức hỏi.

– Cái này…

Tuy rằng Giang Tinh Thần có thể nói ra một đống chổ dở, nhưng hắn cũng không chuyên nghiệp, trong lúc nhất thời không biết nên nói từ đâu, không khỏi có chút chần chờ.

– Ôi…

Thấy Giang Tinh Thần như vậy, trên mặt Uyển Nhu tối sầm lại: “Hắn là từ thôn trang xa xôi tới, nói vậy số lần xem ca múa có hạn, sợ là cũng không bằng cả người làm trong nhà ta, sao có thể nói ra được gì chứ.”

Nghĩ tới đây, tâm tình Uyển Nhu càng chìm xuống, phất tay áo. nói:
– Quên đi, ngươi cũng không hiểu!

Giang Tinh Thần ngẫm nghĩ, hơi tìm từ sắp xếp một chút. Vừa định há mồm chuẩn bị nói đôi câu, bất ngờ cửa sân lần nữa mở ra. Định Bắc Hầu từ bên ngoài đi vào.

– Tiểu tử, ngươi sao lại chạy đến đây?
Định Bắc Hầu nói tiếng rổn rảng như hồng chung, lập tức chặn lời nói của Giang Tinh Thần ngay cuống họng.

Không để ý tới phê bình cho Uyển Nhu nữa, Giang Tinh Thần quay đầu lại, cười khổ nói:

– Hầu gia! Nhà của ngài quả thực quá rộng lớn, ta không tìm đường ra ngoài được!

– Vừa vặn! Ta còn định sai người mang tới cho ngươi đây! Nếu ngươi còn đây thì mang về đi!

Nói dứt lời, Định Bắc Hầu vung tay ném tới một tấm thẻ màu vàng nhạt.

Giang Tinh Thần đón lấy, cúi đầu vừa thấy, khóe miệng không khỏi nhếch lên. Đây đúng là tấm thẻ bài thân phận tạm thời. Chất liệu hắn chưa từng thấy qua, mặt chính là chữ nổi: Giang Tinh Thần, mặt sau khắc 4 chữ: Nam Tước Tam Đẳng.

– Nhanh như vậy!

Giang Tinh Thần vô cùng mừng rỡ, khó tránh khỏi trong lòng kinh ngạc, lúc này mới thời gian bao lâu, Định Bắc Hầu đã làm xong thẻ bài thân phận tạm thời!

– Nhiều lời!
Định Bắc Hâu căn bản không có giải thích, chỉ là trầm giọng mắng.

– Ái!

Giang Tinh Thần kinh ngạc, lúc này mới nghĩ tới, người ta là người chưởng quản Hồng Nguyên Thành, lấy cho mình cái thẻ bài thân phận tạm thời, còn không phải dễ dàng sao.

– Xong chuyện thì đi nhanh lên! Đừng cản trở Uyển Nhu luyện tập!
Định Bắc Hầu phất phất tay, làm ra bộ dáng đuổi người.

– Vậy tốt, ta cũng không quấy rầy! Uyển Nhu tỷ, đừng nản chí, tỷ nhất định có thể làm được!

Giang Tinh Thần cười làm động tác nắm tay giơ cao với Uyển Nhu, thấy Uyển Nhu cười gật đầu với mình, lúc này hắn mới xoay người bước nhanh ra ngoài.

Lần này có người dẫn đường, cuối cùng hắn cũng không lạc đường nữa.

Rời Hầu phủ, Giang Tinh Thần nắm thật chặt thẻ bài thân phận tạm thời trong tay, sải bước đi về hướng nhà mình…

– – – – – oOo- – – – –