Chương 87: Phổ nhạc

Tân Phong Lãnh Địa

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Phòng băng – Chuyện này cũng có thể giải quyết? Nghe Giang Tinh Thần nói, mọi người lần nữa sửng sốt ngây người. Mảng đất hoang kia, ít nhất cũng rộng tới phải mấy triệu thước vuông đi, có khi còn hơn chục triệu thước vuông cũng nên. Thanh Sơn Thôn chỉ có bao nhiêu người a, không ngờ có thể trồng trọt trên diện tích như vậy.
– Hắn lại có chủ ý cổ quái gì nữa sao? Tất cả mọi người thầm nghĩ trong lòng.
Tuy rằng trước đây Giang Tinh Thần biểu hiện ra đủ loại thần kỳ, nhưng chỉ dựa vào một nhóm người mà đòi canh tác trên một vùng đất đai rộng lớn như vậy, mọi người vẫn nửa tin nửa ngờ. Dù sao chuyện này so với bắt cá vẫn khó khăn hơn nhiều.
Giang Tinh Thần mỉm cười khẽ gật đầu, nhưng tim cũng đang đập thình thịch, muốn trồng trọt trên một vùng đất đai rộng lớn như vậy, nhất thiết phải chuyển đổi từ nhân lực thành sức trâu để canh tác, cùng với đó còn phải thay đổi nông cụ nữa.
Kiến thức trồng trọt đời trước hắn cũng không không quen thuộc, nhưng cũng đã được học qua trên sách vở, dùng sức trâu thay người canh tác sẽ giải phóng được sức sản xuất. Về phần quan hệ sản xuất cũng không cần lo lắng sẽ thay đổi, dù sao chế độ chia đất phong hầu ở Càn Khôn Đế Quốc cũng khác địa cầu rất lớn, việc quản lý đất đai cũng rất nghiêm khắc, một mình khai hoang là không thể được.
Ở đây có hai điểm trọng yếu nhất, một là đế quốc không có trâu cày, trâu rừng thì khẳng định không được! Hai là… vấn đề cải thiện công cụ.
Việc cải thiện công cụ, hắn có thể thông qua thí nghiệm hoàn thiện dần, nhưng trâu cày thì có chút phiền phức. Đây cũng chính là nguyên nhân trong lòng hắn còn bồn chồn lo lắng. Nhưng vì để khích lệ thôn dân hăng hái, hắn vẫn biểu hiện rất có tự tin. Dù sao đầu tiên cũng phải khai thông mương máng trước, việc trồng trọt phải đợi khi nào được phong thưởng khuếch trương lãnh địa mới cần tính đến, không nóng vội được!
Tuy rằng Thạch Oa Tử cùng Phúc gia gia cảm thấy khó có thể tin nổi, nhưng thấy Giang Tinh Thần tự tin như vậy, trong lòng cũng dấy lên nhiệt huyết, nếu như lời Tước gia nói là sự thật, vậy thì… bọn họ không thể nào tưởng tượng được đến lúc đó sẽ như thế nào.
– Tiểu tử, ngươi nói thật là dễ dàng, nhưng núi này đào bằng cách nào, hơn 100 thước đó, nếu như định dựa vào ta, thì ta cũng không có bản lĩnh này đâu!
Lúc này, Lão gia tử liền nói.
– Ta cũng không có nói chỉ dựa vào lão a! Gọi thêm ít người đến không được sao!
Giang Tinh Thần liếc nhìn Lão gia tử một cái, cười ha hả nói.
– Gọi thêm ít người, người gọi người từ đâu?
– Ta trợ giúp quân đoàn thứ bảy nhiều như vậy, tìm quân đoàn trưởng Ngô Thiên Phong mượn ít người đến, sẽ không có vấn đề đi! Bọn họ có rất nhiều binh lính đang nghỉ ngơi tại Hồng Nguyễn Thành đó… Lại nói, ta tìm Hầu gia Định Bắc Hầu, mượn một ít Thành vệ quân cũng được mà!
– Điều này cũng đúng! Có mấy trăm người mà nói, trong vòng một năm rưỡi đã thông triền núi này ngược lại cũng không khó! Nhưng nhiều người như vậy thì chuyện ăn uống ngủ nghi, ngươi sẽ rất hao tốn tiền bạc!
Lão gia tử gật gật đầu.
– Một năm rưỡi nữa, vậy thì đã trễ đến tám kiếp rồi còn gi!
Giang Tinh Thần bĩu môi, nhìn lão gia tử đắc ý nói:
– Ít nhất cũng cần phải có ba ngàn người trở lên, trong vòng hai tháng ta sẽ đào thông nó!
– Ta ngất…
Tất cả mọi người đều lảo đảo một cái, ba ngàn người, không nói ăn uống, chỉ riêng chỗ ở thôi người bảo đảm
được sao! Hai tháng, ít nhất phải tốn hết 500 ngàn hoàng tinh tệ.
– Tiểu tử, ngươi thật sự phát sốt rồi! Trở về đi, lão tổ tông sẽ ta chữa trị cho ngươi!
Lão gia tử nắm tay Giang Tinh Thần, định kéo đi về hướng dưới chân.
– Lào mới có bệnh đó! Giang Tinh Thần dùng sức vung tay ra, lớn tiếng nói:
– Lão nghĩ rằng ta đang nói đùa sao, vừa rồi ta đã gửi thư cho Định Bắc Hầu cùng quân đoàn trưởng Ngô Thiên
Phong, nhờ bọn họ hỗ trợ cả người lân vật tư, 500 ngàn hoàng tinh tế ta còn đào ra nữa kìa!
Giang Tinh Thần tỏ vẻ không quan tâm lên tiếng, nhưng cơ thịt trên mặt thì giật giật, thoáng cái dốc sạch túi khiến hắn vô cùng đau lòng, trong lòng không ngừng than thở:
– “Thật là tới nhanh, đi cũng nhanh a!”.
– 500 ngàn hoàng tinh tệ!
Đám người Thạch Oa Tử, Phúc gia gia mặc dù biết Giang Tước gia có tiền, nhưng nghe được con số này, vẫn có thấy giác thiếu dưỡng khí, đầu óc một phen choáng váng, không tưởng tượng nổi con số kia nhiều đến mức nào.
Thấy mọi người còn đang sững sờ, Giang Tinh Thần cười ha hả, nói:
– Về phần chỗ ở, đến lúc đó ta tự có sắp xếp!
Câu nói này, lập tức càng làm cho mọi người rung động, ba ngàn người ở, hắn làm cách nào đây? Tất cả mọi người đều vô cùng hiếu kỳ, không ngừng hỏi Giang Tinh Thần!
Mà lúc này, Giang Tinh Thần lại làm ra vẻ cao thâm, nói rằng đến lúc đó tự biết, sau đó chắp tay sau lưng đi xuống núi, dáng vẻ đắc ý kia, khiến mọi người hận đến ngứa răng…
Tại Hồng Nguyên Thành, Định Bắc Hầu đang cầm thư Giang Tinh Thần gửi tới dở khóc dở cười, hắn mới chỉ nói
cho tiểu tử này rằng, Đại Đế đang tích lũy công lao của hắn, chưa biết tương lai có được phong thưởng khuếch trương lãnh địa hay không, vậy mà hắn đã muốn động thủ khai hoang. Từ đầu mà hắn có tự tin lớn như vậy, dám nói chắc chắn chuyện đó nhất định sẽ thành?
– Ba ngàn người đưa đi đào thông một cái triền núi, tiểu tử này thật là mạnh tay a, lại còn ném ra một lúc 500 ngàn hoàng tinh tế…Ha ha, đây ngược lại cũng là góp phần làm cho Hồng Nguyên Thanh càng thêm phồn vinh a!
Định Bắc Hầu cười lớn rồi sải bước đi ra ngoài, chạy thắng tới phân bộ Quân đoàn thứ bảy, hiện tại Ngô Thiên Phong cũng đang nghỉ ngơi ở đây.
Nghe Định Bắc Hầu nói mục đích đến, Ngô Thiên Phong trợn tròn mắt:
– Phá núi, hắn phá núi làm cái gì?
– Ha ha, hắn phá núi làm cái gì ta nào biết… mà người có giúp hay không đây?! Định Bắc Hầu cũng không đề cập chuyện khuếch trương lãnh địa, còn chưa xác định rõ, sao có thể tùy tiện nói được chứ.
– Giúp! Chuyện của Giang Tinh Thần, nhất định phải giúp, phía trên hỏi tới ta chịu trách nhiệm!
Ngô Thiên Phong lập tức biểu thị thái độ, tuy rằng Quân bộ không được tự tiện điều binh, nhưng quân đoàn thứ bảy hiện tại đang nghỉ ngơi dưỡng sức, dùng danh nghĩa thương binh chuyển dời 2, 3 ngàn người cũng không dễ dàng, nhưng hắn vẫn còn thiếu nợ nhân tình đối với Giang Tinh Thần đây.
– Tốt! Ta chuẩn bị vật tư, người chuẩn bị người, lập tức phái đi Thanh Sơn Thôn!
Định Bắc Hầu nói một câu, rồi quay đầu rời đi.
Mấy ngày sau, thỉnh thoảng lại có xe ngựa ra khỏi cửa thành, hướng thẳng phía bắc…
Thanh Sơn Thôn.
Giang Tinh Thần nghỉ ngơi hai ngày thật tốt, đợi cho người của quân đoàn thứ bảy đưa lưới đánh cá trở về, lúc này mới dân đám người Mạt Hồng Tiểm đi đánh cá.
Kết quả, sau khi thấy một số lớn cá bị kéo ra khỏi mặt nước, Mạt Hồng Tiêm và Uyển Nhu hưng phấn tựa như tiểu nha đầu Mị Nhi vậy, hô to gọi nhỏ không ngừng.
Mà trong hai ngày này, Triệu Đan Thanh cũng cùng Lão gia tử trở thành bạn đánh cờ ăn ý nhất, bình thường thì như bạn chí cốt, nhưng vừa đến bữa cơm hoặc lúc đánh cờ, lập tức trở thành tử địch!
Mà Giang Tinh Thần ngoại trừ chơi với Mị Nhi ra, chính là cùng Uyển Nhu tham khảo và nhạc!
Đối với vũ nhạc của thế giới này, Giang Tinh Thần căn bản không hiểu gì, chỉ hiểu gì đều nói hết cho Uyển Nhu, trong đó có giản phổ và khuông nhạc.
Còn thang âm (gam nhạc), bán âm, nhịp phách cái gì đó, hắn căn bản cũng không hiểu, chỉ biết được đại khái!
Khuông nhạc hắn cũng chỉ biết được mấy cái “lằn ngang”, còn có ký hiệu như con nòng nọc đuôi hướng lên trên, về phần các gam Pha (F), Sol (G)…gì gì đó, hắn cũng mới nghe nói qua mà thôi. Đối với ngũ âm Cung- Thương- Giác Chuy- Vũ trong nhạc cổ điển càng thêm cổ xưa, hắn chỉ nghe qua đúng mỗi cái tên, còn hoàn toàn không biết gì cả.
Hắn không hiểu cũng không sao, Uyên Nhu quả thực chính là một chuyên gia gian phố cùng khuông nhạc, bộ
dáng đại khái mới xuất hiện, lập tức nàng đã bị hấp dẫn, dễ dàng biểu hiện ra âm phù, âm tiết, tiết phách, So với phổ nhạc hiện tại tuyệt đối càng thêm thực dụng.
Sau đó, Uyên Nhu cũng không để ý tới Giang Tinh Thần nữa, mà lấy ra nhạc phổ tùy thân sửa lại, trạng thái vô cùng chuyên chú.
Giang Tinh Thần căn bản không xen tay vào được, chỉ có thể rời đi.
Nhưng ngay khi hắn mới vừa muốn rời đi, bất chợt trong lòng hắn chợt lóe lên một ý nghĩ, liền quay người lại dặn
dò Uyển Nhu, ngàn vạn lần đừng tiết lộ giản phô ra ngoài, hắn còn có đại dụng.
Uyển Nhu không biết Giang Tinh Thần có mục đích gì, nhưng nếu hắn đã nói, thì nhất định là có vấn đề, nàng không chút do dự liền đáp ứng.
Những ngày tiếp theo rất yên ả, Mạt Hồng Tiêm, Uyển Nhu, còn có Triệu Đan Thanh đều không rời đi, bọn họ đều
muốn nhìn xem thử, Giang Tinh Thần sẽ giải quyết vấn đề chỗ ở cho ba ngàn người như thế nào…
Tháng mười hai đi qua, tháng giêng lại tới, lúc này binh sĩ cùng vật tư ở Hồng Nguyễn Thành đã lục tục đến. Rút cục mọi người cũng thấy được Giang Tinh Thần an bài chỗ cho 3000 binh lính như thế nào.
Dưới sự chỉ huy của hắn, từng khối từng khối băng lớn bằng cục gạch được chuyển từ sông lên, sau khi đắp được một lớp tường, hắn liền cho người rót nước lạnh lên trên, sau đó lại xây lớp thứ hai, rồi lại tưới nước, từng tầng một dần dần cao lên… Không lâu sau, một phòng băng có thể dung nạp vài ba người liền tạo thành .
Phòng bằng của người Es-ki-mô, đời trước hắn cũng rất tò mò, rồi lên mạng tra được. Tuy chưa từng có động thủ qua, nhưng ngay cả bắt cá mùa đông đều thành công, nên hắn rất có lòng tin đối với trận pháp.
– Ta ngất… không ngờ lại dùng bằng xây dựng phòng ở, đây con mẹ nó cũng có thể ở lại sao, buổi tối không phải sẽ chết rét hết a!
Triệu Đan Thanh vừa lầm bầm, vừa xoay người đi vào.
Vừa đi vào phòng băng, Triệu Đan Thanh liền ngân người ra, sự thật hoàn toàn bất đồng với tưởng tượng của hắn, căn phòng băng này vô cùng kín đáo, không ngờ lại không có chút gió xuyên vào. Tuy rằng kém phòng ốc khô ráo ấm áp, nhưng so với nhiệt độ lạnh giá âm mấy chục độ bên ngoài thì tốt hơn nhiều, trên giường lại có cỏ dại, thảm, da thú, dùng để ngủ không có một chút vấn đề.

Lúc này, đám người Mạt Hồng Tiêm, Uyển Nhu, Lão gia tử, Đỗ Như Sơn, Mị Nhi vừa tiến vào phòng bằng, mỗi người đều không tự chủ được phát tiếng cảm thán, ngay cả Lão gia tử cũng không ngoại lệ.
Dùng băng xây dựng phòng ốc, bọn họ căn bản không hề nghĩ tới, mà càng không nghĩ tới chính là, cái nhà này không ngờ thật sự lại có thể ở được, vô cùng kín đáo, một chút gió cũng không lọt.
Những binh lính kia đã sớm nghe nói qua sự thần kỳ của Giang Tinh Thần, bọn họ cũng là những người tham gia đánh cá mùa đông, nên vô cùng cảm kích hắn. Lần này nghe được Giang Tước gia cần giúp, bọn họ không nói hai lời liền chạy đến. Mà hiện tại, thấy được Giang Tinh Thần lại lần nữa thể hiện ra sự thần kỳ, trong lòng bọn họ cảm thấy hắn như người trời vậy. Trong đó có mấy binh sĩ theo hắn bắt cá mùa đông, đều cảm thấy rất ngứa ngáy.
Nếu Giang Tinh Thần biết những binh lính này đã trở nên sùng bái hắn như vậy, thì sợ là đánh chết hắn cũng sẽ không tìm Ngô Thiên Phong nhờ hỗ trợ.
Dưới cái lạnh âm mấy chục độ, mặt nước đều đóng băng dày hơn một thước trở lên, số lượng bằng rất nhiều, rất nhanh, đám binh sĩ này liền xếp hàng gia nhập xây dựng phòng bằng, khí thế ngất trời.
Trên núi, các thôn dân nhìn từng căn phòng bằng một lần lượt được dựng lên khắp bờ sông, tất cả đều trợn mắt há hốc mồm, thầm nghĩ trong lòng:
– “Ngay cả phương pháp như vậy Giang Tước gia cũng có thể nghĩ ra được, quả thực… Không phải là người a!”
Vị trí đào mương là do Giang Tinh Thần xác định, ít nhất phải bảo đảm con sông cao hơn triền núi bên kia mới được.
Tuy nhiên, vừa khởi công mọi người mới phát hiện, triền núi này rất cứng rắn, trừ khi Lão gia tử xuất thủ, nếu không căn bản không thể lay động được, nhưng Lão gia tử dù sao cũng chỉ là một người, có tiêu hao hết khí lực cũng không đào được bao nhiêu.
Cuối cùng, vẫn là Giang Tinh Thần nghĩ ra biện pháp, trước tiên dùng hỏa thiêu, sau đó giội nước lã, tiếp theo mới đào.
Quả nhiên, phương pháp này vừa áp dụng, nham thạch liền trở nên giòn hơn rất nhiều, tiến độ đào cũng tăng cao.
Thời gian trôi qua rất nhanh, thấm thoát đã nửa tháng, trong khi tốc độ đào mương vẫn được đẩy tới bình thường, thì Lão gia tử liền nhận được thư của Đường Sơ Tuyết, muốn mời Giang Tinh Thần đi tới quân đoàn thứ nhất một chuyển.