Chương 120: Đều trợn tròn mắt rồi chứ

Tân Phong Lãnh Địa

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Từ khu vực vòng ngoài Hồng Nguyên Thành, mấy vị lãnh chúa tới trước liền phát mộng, tầm mắt thấy dường như đều là một thảm xanh biếc nhìn không thấy cuối.
“Tại sao có thể như vậy, không phải hắn không có mua được thóc giống tốt sao… lúa mạch nơi này mọc cũng quá tốt đi!” Mấy vị lãnh chúa trợn mắt há mồm, bọn họ quả thực không sao hiểu được! Rõ ràng là Định Bắc Hầu không có thóc giống tốt, thế nào lúa mạch non mọc lại xanh tốt như vậy, bọn họ trồng thóc giống loại ba cũng chỉ mới vừa nảy mầm mà thôi!
Vốn là muốn tới xem Định Bắc Hầu làm trò cười, ai ngờ lại thấy tình hình như vậy. Chênh lệch tâm lý to lớn làm bọn họ cảm thấy uất ức, đồng thời, trong đầu cũng một mực suy nghĩ về nghi vấn này, thậm chí ngay cả Định Bắc Hầu tiến lên đón chào đều không ai có phản ứng.
– Hầu gia! Định Bắc Hầu tới! Thẳng đến thuộc hạ không nhịn được nhắc nhở, mấy người này mới tinh thần lại.
– Mấy vị đường xa tới, một đường cực khổ, huynh đệ đã sắp xếp phòng xá xong xuôi, Lễ hội Mỹ Thực lần này, nhất định sẽ không để các vị thất vọng…
Định Bắc Hầu đầy mặt tươi cười, làm ra một bộ dáng lẽ nghi mười phần.
Bất quá, mấy vị lãnh chúa thấy thế nào, tên này đều là cố ý đắc ý ở trước mặt mình, lông mày hơi nhích động kia ánh mắt nheo lại kia… càng xem càng khiến người ta phát bực.
“Con bà nó! Tên Định Bắc Hầu khốn kiếp này không phải làm Lễ hội Mỹ Thực cái gì, vốn là để đánh vào mặt chúng ta mà! Tên khốn này cũng quá thâm độc đi…” Cuối cùng mấy người cũng chợt hiểu, buồn bực đến phát điện, nhưng lại không cách nào phát tiết. Tuy rằng tận lực áp chế, nhưng trên mặt cũng có vẻ không được tự nhiên.
“Con bà nó! Không phải các ngươi muốn chê cười lão tử sao, không phải cố ý xem thường ta sao, không phải không bán cho ta thóc giống sao…? Hiện tại đều trợn tròn mắt rồi chứ! Ha ha ha ha… Thật quá hả giận đi!” Nhìn đối phương oán hận đến ngứa ngáy hàm răng, mà lại không thể không làm ra dáng vẻ tươi cười… trong lòng Định Bắc Hầu hả hế cười như hoa nở… chỉ cảm thấy toàn thân sảng khoái,
dường như ngày mùa hạ nóng nhất với một thân nước đá, từ đầu sảng khoái đến chân.
Sắp xếp xong xuôi phòng xá cho mấy người đầy lòng phiền muộn kia, Định Bắc Hầu tâm trí nhẹ nhàng khoan khoái tiếp tục đứng ngoài cửa thành, cung kính chờ đợi những người khác.
Theo thời gian tới gần, các đại lĩnh chủ lục tục đi tới.
Gần như cùng một dạng với mấy vị lãnh chúa tới trước, vừa đến khu phụ cận Hồng Nguyễn Thành, bọn họ liền cực kỳ kinh ngạc: “Tình huống này là gì vậy, Định Bắc Hầu đánh cướp cá nhân viên cày ruộng của Huyền Nguyên Thiên Tông tới đây hay sao?”
Vốn bọn họ đi tới, cũng là để tiếp tục xem Định Bắc Hầu làm trò cười, nhưng đâu ngờ lại là tình trạng như vậy.
“Người này khẳng định là cố ý!” Các lĩnh chủ lập tức nhìn thấu ý đồ của Định Bắc Hầu.
Nhưng biết rõ thì sao chứ? Bọn họ vốn k chị thấy người này ở Biểu diễn ca vũ tân xuân rất là náo động. Sau này chuyện gì tốt Đại Đế đều nghĩ tới người, chúng ta đây còn làm sao mà sống. Nhưng hiện tại, bọn họ đều không thể
miêu tả tâm tình của mình, bị người ta làm mất mặt như thế, quả thực rất khó thở.
“Các ngươi không phải có thóc giống tốt sao, không phải các ngươi muốn chế giễu ta sao, xem đi. Lão tử cho các người xem cho đã mắt!” Cũng không cần Định Bắc Hầu nói, bọn họ có thể từ trên mặt tên khốn này đọc hiểu ý của hắn, đều hận không thể đá mấy cước lên khuôn mặt râu quai nón tươi cười đáng ghét kia.
Đồng thời, bọn họ cũng đang lấy làm lạ, Định Bắc Hầu rốt cuộc là làm sao làm được, lúa mạch non mọc tốt thế này, cho dù cày bừa vụ xuân không có chậm trễ, cho dù cũng
dùng thóc giống loại ba của Huyền Nguyên Thiên Tông, cũng không có khả năng đạt tới hiệu quả như vậy.
Cuối cùng, Vương Song Dương Đại Công Tề Nhạc Lĩnh láu cá nhất, cố đè xuống buồn bực trong lòng, cười híp mắt nói:
– Định Bắc Hầu, ngươi đúng là có điểm không tốt a, nhìn xem lúa mạch này mọc tốt như thế, nhất định là người có bí
quyết gì rồi! Tề Nhạc Lĩnh ta là kho lúa của Đế quốc, xuất lực không ít cho Đế quốc… Có bí quyết gì tốt, người lại cứ úp mở vòng vo, quả thực rất không có suy nghĩ!
Tề Nhạc Công nói, lập tức làm cho các lãnh chúa đều tỉnh táo lại, ánh mắt nhìn Định Bắc Hầu đều phát sáng, người nào không muốn biết dùng cách nào mới có thể trồng ra lương thực như vậy chứ!
“Lão hồ ly này!” Định Bắc Hầu thầm mắng trong lòng, ngoài mặt mỉm cười đáp:
– Công tước a, đây chính là ngài vu oan cho ta rồi! Ta cũng là đến đầu tháng năm mới bắt đầu gieo, còn may mà Giang Tinh Thần làm ra nông cụ mới… Làm sao có thời giờ gửi tin tức cho ngài chứ…
“Xạo đi, nông cụ gì mà lợi hại như vậy, đầu tháng năm gieo, hiện tại lúa mạch đã mọc cao như vậy…” Mọi người mang nghi vấn như vậy vào thành, sau đó lập tức phân phó thuộc hạ:
– Mau đi dò hỏi tình hình gieo trồng cho ta, và rốt cuộc là dùng nông cụ gì?
Cũng không lâu lắm, thuộc hạ liền mang tin tức trở về cho các đại lĩnh chủ: người ta cày ruộng dùng chính là máy gieo hạt, dùng ngựa kéo, chẳng những có thể xới đất, đồng thời còn có thể gieo, lấp đất! Một ngày có thể cày tới mấy vạn thước vuông ruộng.
– Ta!
Nghe thuộc hạ bẩm báo, mấy chỗ Hồng Nguyễn Thành đều truyền ra kêu tiếng sợ hãi lẫn tiếng chửi thề, người đi ngang qua bên ngoài nghe được bĩu môi:
– Tố chất gì thế!
Kế tiếp, Người Đế đô cũng đến.
Bất quá, một đám người lại mang theo hai loại tâm tính và sắc thái bất đồng.
Nguyên soái, Đại thần tài chính, Phùng Tuyển Chương đều là nét mặt buông lỏng, rốt cuộc biết mục đích của Định | Bắc Hầu.
– Lúa mạch này mọc cũng quá tốt đi! Thật không biết Định Bắc Hầu làm thế nào trồng được, dường như vốn cũng không có chậm trễ cày bừa vụ xuân a… Người này, thật không đơn giản nha! Đây hoàn toàn không phải tổ chức Lễ hội Mỹ Thực cái gì, mà vốn là để tát vào khóe miệng đám người kia!
Nguyên soái cười ha ha nói.
– Hơn nữa, đám người kia còn không thể phát tiết cục tức ra ngoài!
Đại thần tài chính cười gật đầu:
– Cái này so với trực tiếp đánh tới cửa, tát vào mặt mấy chủ sự một trận… còn hả giận hơn… Không trách Định Bắc Hầu lại nghĩ ra một phương pháp như vậy!
Phùng Tuyển Chương cũng cười ha hả nói:
– Khi nhận thiệp mời, khẳng định đám người kia đều đầy lòng vui vẻ tới dự, tính chờ xem Định Bắc Hầu làm trò
cười… Ha ha… Thật muốn nhìn xem vẻ mặt của bọn chúng hiện giờ như thế nào!
– Muốn nhìn xem vẻ mặt chúng cũng đơn giản thôi, sau này trở về là biết rồi!
Hoàng Thạch tiếp lời nói.
“Há há!” Mọi người đều không nhịn được, cười ra tiếng.
Đúng lúc này, phía sau bọn họ không xa, cha con Viên Hi Huyền, Viên Hạo cũng đều đang trợn tròn mắt, sắc mặt như dại ra, bọn họ cùng một dạng với các lãnh chúa chạy tới trước, hoàn toàn bị tình cảnh trước mắt làm phát mộng. Nghe đám người Nguyên soái phía trước cười to, nhớ lại bình luận phán đoán của mình trước khi tới, Viện Hi
Huyền cảm giác hổ thẹn một trận, cơ mặt cũng không nhịn được co rúm, rất mất mặt.
– Ngành quản lý quý tộc của Hồng Nguyễn Thành đều là ăn không ngồi rồi hay sao, động tác của Định Bắc Hầu lớn như vậy, lại không có tin báo cáo!
Viên Hạo thấp giọng nói.
Đoạn thời gian trước hắn rất bận rộn, nào là liên hệ Mục Thiếu Đông, nào là thăm viếng một số đại lĩnh chủ thiên hướng thế lực bảo thủ… nhưng giờ này trước mắt nhìn thấy màu xanh biếc bên ngoài Hồng Nguyễn Thành, hắn cảm giác dường như mình là tên đần độn, buồn bực đến muốn trào máu.
Mà Viên Hi Huyền phiền muộn là, lần này bọn họ chuẩn bị phản kích tỉ mỉ, cứ như vậy phá sản, bị một quyền bất ngờ của Định Bắc Hâu đánh cho tan xương nát thịt, trước đó lại không có mảy may dấu hiệu báo trước.
– Ta nói Định Bắc Hầu như thế nào tổ chức Lễ hội Mỹ Thực này làm gì? Quả là thủ đoạn mà!
Viên Hi Huyền hít sâu một hơi, trầm giọng nói:
– Vừa đánh vào mặt chúng ta, còn tăng lên danh tiếng của Hồng Nguyễn Thành, nâng cao thành quả sách lược của Đại Đế…
Thoáng dùng một chút, lão nói tiếp:
– Ngành quản lý quý tộc không phải không nghĩ tới, ta đoán chứng chỉ sợ bọn họ cũng không biết tình hình ngoài thành, Định Bắc Hầu nhất định dùng phương pháp gì đó qua mặt người của chúng ta!
Viên Hạo cắn răng, hỏi: – Vậy chúng ta còn đi tiếp hay không?
– Đều đến nước này, nếu trở về, còn đánh mất mặt mũi lớn hơn!
Viên Hi Huyền nói.
– Đúng! Không phải nhìn Định Bắc Hầu đắc ý một chút thôi sao, có gì ghê gớm chứ!
Viên Hạo nói với dáng vẻ bất chấp hết thảy.
Nhưng mà, khi bọn họ nhìn thấy ý cười dạt dào của Định Bắc Hầu, một bộ dáng xin đưa mặt qua đây ta tát, lúc này mới phát hiện quả thực tự mình đánh giá quá cao năng lực chịu đựng trong lòng mình.
Thẳng đến vào thành, được sắp xếp phòng xá xong xuôi, trước mắt của bọn họ đâu đâu cũng là nụ cười đáng ghét kia của Định Bắc Hầu.
Mà trong số người chạy tới Hồng Nguyễn Thành, thống khổ nhất phải tính là Mục Thiếu Đông.
“Này con bà nó, tại sao lại như vậy?” Mục Thiếu Đông khóc không ra nước mắt, nhìn ruộng lúa mạch rộng lớn không thấy đầu cuối, hắn hận không thể chạy vào nhổ lên tất cả lúa mạch non kia.
“Rõ ràng bán cho Hàng buôn Thiên Hạ chính là hạt giống giả mà! Bọn họ hắn không có thu hoạch mới đúng chứ…” Trong đầu Mục Thiếu Đông lại hiện lên hai câu này.
– Thiếu gia! Nếu như Định Bắc Hầu trước khi xuống giống, phát hiện ra hạt giống giả thì sao… Sau đó, khẳng định bọn họ sẽ trồng thóc giống lưu trữ của mình, cho nên… Có tên thuộc hạ ở bên cạnh thấp giọng khuyên giải an ủi.
– Cho nên con bà nó!
Mục Thiếu Đông đột nhiên phát nổi giận, giơ lên một bàn tay vô mạnh trên ót tên thuộc hạ!
Một câu nói phần đầu, còn có chút đáng tin cậy, Định Bắc Hầu thật có khả năng trước phát hiện thóc giống là giả! Nhưng phần sau câu nói liền dần lên Mục Thiếu Đông phân nộ:
– Người mù à, mọc tốt như vậy, cho dù không có chậm trễ cày bừa vụ xuân, cho dù là thóc giống loại ba cũng
không đạt được, bọn họ là dùng hạt giống lưu trữ của mình sao?
Lại thất bại rồi, lại thất bại với hắn rồi! Định Bắc Hầu, Giang Tinh Thần, Hồng Nguyên Thanh chẳng lẽ là khắc tinh của ta sao… Sau lần này, đừng nghĩ có kế khẳng định Đồng Vạn Sơn sẽ triệu hồi mình về, sau này cũng đừng nghĩ có ngày vinh quang…”
Lòng tràn đầy tuyệt vọng Mục Thiếu Đông liên tiếp tát tên thuộc hạ, phát tiết buồn bực cùng áp lực trong lòng.
Người đi ngang qua bên cạnh nhìn thấy, đều không khỏi lắc đầu thở dài, bày tỏ đồng tình với cảnh ngộ của tên thuộc hạ.
“Con bà người a! Ta thế nào cứ đi cùng tên khốn kiếp này chứ? Thất bại ngươi tự đi cùng đầu vào tường mà phát tiết, sao đánh ta làm gì chứ a…” Thuộc hạ lớn tiếng kêu rên vài tiếng, trong đầu mắng thầm đột nhiên linh quang chợt lóe, vội nói:
– Thiếu gia! Còn có một khả năng, có thể cấp hạt giống lộn cho Hãng buôn Thiên Hạ rồi chăng!
– Hả? Mục Thiếu Đông lập tức dừng lại:
– Đúng vậy! Không chừng sai không ở ta, nếu không thì giải thích thế nào tiểu mạch chủ Định Bắc Hầu nơi này mọc tốt như thế!
Trong nháy mắt hắn tĩnh táo lại, vội vàng nhìn hai bên cảnh giác, vừa rồi thuộc hạ cấp bách lên tiếng, nhưng không có người nào sau lưng, nếu để cho người đi đường nghe được thì hỏng bét.
Phát hiện xung quanh không có người, Mục Thiếu Đông thở ra nhẹ nhõm, vỗ vỗ vai tên thuộc hạ nói:
– Làm tốt lắm, sau này thiếu gia sẽ không đánh ngươi!
– Ô
Trong nháy mắt trong mắt tên thuộc hạ lóng lánh nước mắt, kích động đến đều nói không ra lời.
Sau đó, Mục Thiếu Đông lập tức tìm một địa phương vắng vẻ, viết phong thư bảo tên thuộc hạ gửi đi…
Nhưng hắn không biết là, thương nhận lương thực bán thóc giống giả cho Hãng buôn Thiên Hạ, lúc này cũng đang buồn bực đây.
Hãng buôn Thiên Hạ đã tung ra tin tức, báo cho mọi người cảnh giác, thương nhận lương thực của Huyền Nguyên Thiên Tông kia, bán thóc giống có ba thành là giả…
Nhà thương nhận lương thực kia sau khi nghe được đều phát mộng, không phải bởi vì Hàng buôn Thiên Hạ hiệu triệu như thế và đi che đậy bớt hành vi, mà bởi vì, bọn họ bán ra rõ ràng tất cả đều là hạt giống giả a, thế nào liền biến thành chỉ có ba thành.
Đến thời điểm ngày 18 tháng năm, Hồng Nguyễn Thành đột nhiên tuyên bố: trước khi cử hành Lễ hội Mỹ Thực sẽ mở ra Phố Mỹ Thực, bảo đảm mọi người đều có thể tận lực ăn uống…