Chương 115: Mục Đích Phù Hợp - Dung Nhập Toàn Thân

Tân Phong Lãnh Địa

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Vốn dĩ Giang Tinh Thần muốn chừa lại món này, tự mình ăn với Mị Nhi, nhưng hắn đã đánh giá thấp sự chấp nhất đối với món ngon của kẻ ham ăn.
Theo La Vũ ra tay, đã no đến không thể nhúch nhích Lão gia tử, Triệu Đan Thanh, tiểu miêu nữ tất cả đều ngồi bật dậy, giành lấy đĩa cánh gà mật ong.
– Trời, các ngươi có phải là người không?
Nhìn đám người mặt đầy hưởng thụ đang gặm cánh gà, Giang Tinh Thần trợn mắt há hốc mồm, hắn thật không hiểu nỗi, đều đã no như vậy rồi, đám người này làm sao có thể nuốt trôi nổi.
– Ai da!
Triệu Đan Thanh gặm xong cánh gà, lại ngã xuốn ý nhìn Giang Tinh Thần, hừ hừ nói:
– No chết ta rồi, lần đầu tiên ăn no đến mức này, no đến cổ họng rồi !
La Vũ cũng tiếp lời:
– Ta cũng vậy, nhưng ta thích cảm giác này…Để niềm hạnh phúc này mãnh liệt hơn một chút nữa đi !
– Ai!
Giang Tinh Thần rùng mình một cái, cơ trên khuôn mặt giật mạnh, hai tên khốn này nhất định là cố ý…
Bữa tối này, mọi người đều vô cùng hài lòng, nhưng kết quả là no đến không nhúc nhích nổi, ở trong phòng Giang Tinh Thần rất lâu mới từ từ để lại, lần lượt rời khỏi.
Nhưng mà, khi mọi người rời đi, Giang Tinh Thần gọi La Vũ cùng tiểu miêu nữ lại. – Thiếu tộc trưởng, có việc này muốn thương lượng với ngài…
Nói tới đây, Giang Tinh Thần có chút do dự, trầm ngâm một chút nói: – Ta muốn để Tiểu Hương ở lại…
Đây mới là mục đích của hắn, lúc ở Đế đô ra, hắn còn tính là đợi lúc La Vũ tới, đem tiểu miêu nữ trả về Thú Nhân
Liên Minh. Nhưng bây giờ tiểu nha đầu đã biết được cách thu hoạch mật ong, vậy thì phải nghĩ cách giữ nàng ta lại.
Thứ nhất, mật ong là mấu chốt do hắn cùng Hãng buôn Thiên Hạ đánh vào việc tiến quân sa mạc của Huyền
Nguyên Thiên Tông, hơn nữa hắn cũng muốn làm rõ, tại sao tiểu nha đầu này lại không mảy may sợ con ong chúa kia. Loài đó sau khi chích người tuy là khỏe lại rất nhanh, nhưng đau nhức kịch liệt trong thời gian ngắn, tuyệt đối là gấp mấy lần ong vò vẽ trên địa cầu.
Còn nữa, đó là hắn cũng có chút tư lợi, không chừng từ trên người tiểu miêu nữ, liền có thể tìm ra bí mật thuần hóa dã thú của Thú Nhân Liên Minh.
Nhưng mà yêu cầu này quả thật có hơi quá đáng. Tiểu miêu nữ thì hắn không lo, nàng vẫn luôn không muốn đi. Nhưng hắn cũng lo lắng không biết La Vũ có trở mặt hay không, cho nên hôm nay mới cố tình làm một bữa thịnh soạn như vậy chiêu đãi hắn.
Nhưng sau đó, chuyện vượt ngoài khả năng dự đoán của hắn đã xảy ra, lời hắn nói còn chưa dứt, La Vũ lại nở nụ cười, gật đầu lia lịa:
– Không thành vấn đề. Tiểu Hương ở nơi này vui vẻ như vậy, cứ để nàng ở đây chơi một thời gian đi…
– Cái
Giang Tinh Thần ngớ người:
– Chuyện quái gì đây, La Vũ ngay cả nguyên do ta giữ tiểu miêu nữ ở lại cũng không thèm hỏi sao?
Trong kinh ngạc, Giang Tinh Thần quay đầu nhìn tiểu miêu nữ, chỉ thấy nàng ta cũng tươi như hoa giống vậy, đang nhìn mình gật đầu. Nói:
– Muội cũng muốn chơi với Mị Nhi tỷ tỷ thêm một thời gian, ta chỉ vừa mới học cách chơi cờ tướng…
Nghe tiểu miêu nữ nói vậy, La Vũ ở bên cạnh như trút bỏ gánh nặng thở một hơi dài.
Nhưng mà, hắn còn chưa kịp vui mừng, đã nghe tiểu miếu nữ nói tiếp:
– Nhưng mà, La Vũ ca ca trước khi đi, chỉ đem theo 91 cân rượu mạnh là được rồi!
– Ai nha! La Vũ giật mình một cái. Cắm đầu về phía trước:
– Tiểu nha đầu, muội thật tình phải lấy 9 cận à, cũng độc ác quá!
– Trời
Giang Tinh Thần cũng bực mình, hắn rốt cuộc đã hiểu tại sao La Vũ mong cho tiểu miêu nữ ở lại, thì ra tên tiểu tử này giấu hàng lậu.
“Không giữ được bình tĩnh a, phải kiềm chế trong lòng a…”
Giang Tinh Thần gào thét trong lòng biết trước như vậy, hắn đã đề nghị yêu cầu khác rồi. Ít nhất phải lấy thêm mấy trăm con bò chứ.
Lúc trước đàm phán với Hãng buôn Thiên Hạ, chính là vì Tần Mạn Vũ không giữ được bình tĩnh, để cho hắn giành trước một bước. Nhưng bây giờ, lại là vì hắn không giữ được bình tĩnh, lỡ mất một cơ hội tốt. Đây cũng bởi La Vũ quá gấp gáp, bằng không nhất định có thể từ trong tay hắn lấy lại được mấy chục cân rượu mạnh…
Sau khi La Vũ cùng tiểu miêu nữ rời khỏi, Giang Tinh Thần lúc này mới nén lại bực dọc. Bắt đầu cách hít thở.
Bởi vì phải tiếp đãi La Vũ, sau khi Giang Tinh Thần ăn qua thịt Huyết Lộc, cũng không kịp phát triển trận pháp, từ nãy cho đến bây giờ.
Theo triển khai của cách hít thở. Nguyên Tuyền trong đầu bắt đầu rung lên, luồng nhiệt khổng lồ từ khắp cơ thể dâng trào lên tận óc.
Sau đó, năng lượng kỳ dị theo rung động của Nguyễn Tuyền mà nhả ra, thúc đẩy trận pháp lan xuống phía dưới.
Bắp chân, mắt cá…Cuối cùng Minh Tri Trận đã lan ra toàn thân, bắt đầu từng chút một dung nhập vào thân thể.
Lúc này, Giang Tinh Thần sinh ra một cảm giác kỳ lạ, không giống bất cứ một lần trận pháp phát triển nào.
Những trận pháp phát triển lúc trước, cơ thể cũng không có cảm giác gì đặc biệt, chỉ là dùng đúng chỗ, mới thể hiện ra được. Bất kể là độ linh hoạt của cơ thể, hay là cảm nhận đối với rung động, hay là khống chế đối với lực sản sinh ra rung động, đều là như vậy.
Mà lần này, hắn lại rõ ràng cảm nhận được, xung quanh cơ thể, những chấn động cực kỳ nhỏ. Hắn đều có thể phán đoán ra, đây tuyệt đối không phải dòng khí bị mang theo, mà là một loại tồn tại vô cùng đặc biệt.
– Những rung động này làm sao sản sinh ra, thật kỳ lạ….
Trong lòng suy nghĩ, Giang Tinh Thần tiếp tục thi triển cách hít thở, Minh Tri Trận dần dần biến mất, hoàn toàn dung nhập vào thân thể của hắn.
Giây phút mà Minh Tri Trận biến mất, hắn đột nhiên phát hiện ra, những rung động cực nhỏ bên ngoài cơ thể, lại có thể kiểm soát được, ngọn nguồn chính là Nguyên Tuyền của chính mình.
– Ta hiểu rồi, những thứ này là…Nguyên khí!
Giang Tinh Thần phút chốc tỉnh ngộ, hắn nghĩ đến những võ giả, sau khi tu luyện đến cảnh giới Nội khí, liền có thể dẫn nguyên khí vào trong người, chữa trị nội thương của thân thể.
“ Ta cũng có thể dẫn động nguyên khí, chỉ là không biết làm thế nào để dẫn vào trong cơ thể, nếu như vậy, có phải là đã có thể luyện võ công hay không?”
Giang Tinh Thần không nhịn được lại xuất hiện ra suy nghĩ này trong đầu.
Nhưng mà, suy nghĩ này vừa hiện lên, Nguyên Tuyề trong đầu liền bắt đầu rung mạnh hơn, khắp người liền giống như bị xé ra vậy.
– Trời!
Không luyện được thì không luyện được, mà nó nghĩ thôi cũng không được!
Giang Tinh Thần bực bội mắng một tiếng, gạt bỏ cái suy nghĩ luyện võ.
– Phù
Thở ra một hơi, Giang Tinh Thần ngưng lại cách hít thở, phát hiện vừa rồi, toàn thân đều toát mồ hôi lạnh.
“ Sau này cũng là ngoan ngoãn phát triển lãnh địa thì hơn, luyện võ thật không hợp với ta!”
Giang Tinh Thần thở dài một tiếng, lúc này mới từ từ thay đổi cách hít thở.
Ý thức xâm nhập vào trí óc, hắn phát hiện đám sương mù như thủy ngân kia lại lần nữa xuất hiện, mấy chữ to ẩn ẩn hiện hiện. – Dẫn Nguyên Khống Trận! Đây chính là trận pháp kế tiếp sao…Dân nguyên, không thể luyện võ, dẫn nguyên có tác dụng gì đâu?
Mơ hồ suy nghĩ một hồi, Giang Tinh Thần lắc lắc đầu:
“ Quên đi, tác dụng của Minh Tri Trận dụng nhập toàn thân còn chưa biết, lo xa như vậy làm gì!”
Mệt mỏi cả ngày trời, phát triển trận pháp lại toát đầy mồ hôi, Giang Tinh Thần đứng dậy đi đến nhà bếp, toan nấu nước tăm, nhưng sau khi bước vào phòng, phát hiện Mị Nhi đã nấu sẵn nước cho hắn.
– Muội cũng theo ta bận rộn cả ngày rồi, mau đi nghỉ ngơi, không cần phải chăm sóc cho ca ca như vậy!
Giang Tinh Thần có chút cảm động, tiểu nha đầu luôn chăm sóc cho hắn trong những sinh hoạt nhỏ nhặt, sáng sớm đánh răng rửa mặt, lúc khát nước không cần nói liền rót nước đưa đến tận miệng, nấu cơm thì theo phụ giúp, tôi đến lại nấu nước tắm.
– Không có gì đâu, ca ca bận rộn như vậy, sao có thể chuyện gì cũng tự mình làm được!
Mị Nhi cười cười, giúp hắn múc nước đổ vào trong bồn gô. – Tiểu nha đầu!
Giang Tinh Thần trầm ngâm một chút, dường như nhớ ra điều gì, nhẹ nhàng ấn lên vai của Mị Nhi, thấp giọng nói:
– Ca ca đã nói, thích bộ dạng trước kia của muội,không cần lúc nào cũng nghĩ cho thể diện của ta gì hết, con gái phải vui vẻ một chút mới dễ thương…Ai da!
Giang Tinh Thần chưa dứt lời, tiểu cô nương đã té nước trên tay vào mặt hắn, sau đó cười khanh khách chạy ra
ngoài.
– Nha đầu này, vừa tính nói đã một thời gian không thấy nàng điên điên lên, còn sợ trong lòng nàng có áp lực gì, không ngờ…
Cười khổ lắc đầu, Giang Tinh Thần đi tới bồn gỗ.
Những ngày sau đó, Giang Tinh Thần lại bắt đầu bận rộn lên, phải cất rượu, nhưng lại không có thiết bị thuận tiện, vài ba cân thì còn được, làm nhiều thì cũng tương đối tốn công.
Mà nhiệm vụ của hắn không chỉ có như vậy, còn phải thiết kế máy gieo hạt! Nhưng mà máy này, hắn thật không
có ấn tượng gì mấy, đời trước cũng chỉ thấy qua một tấm hình, biết là cần hai người, một người dắt bò, một người
điều khiển máy gieo, có thể tập hợp cày đất, gieo hạt, lấp đất thành một, hiệu suất cực cao.
Đương nhiên , tay hắn có khéo đến đâu, cũng không thể chỉ nhờ một tấm ảnh mơ hồ liên làm ra thứ này, đối với người trước giờ không có kinh nghiệm trồng trọt mà nói, cách tốt nhất, chính là tìm một chuyên gia trồng trọt lại để cùng nghiên cứu.
Từ lúc cùng với Uyển Nhu và mấy gã giám khảo của Học Viện Đế Quốc cùng nhau chế tạo đàn tranh, Giang Tinh Thần liên hoàn toàn tỉnh ngộ, điều mình có nhiều chính là tin tức, thật sự muốn làm ra đồ tốt, mượn trận pháp của bản thân là một phần, quan trọng nhất vẫn là phải dựa vào những người có chuyên môn.
Sau đó, Giang Tinh Thần dựa vào ký ức về ra máy gieo hạt ba chân, giao cho Thạch Oa Tử. Rồi sâu sắc nói:
– Năng suất lương thực của lãnh địa, đều trông cậy vào ngươi!
Làm cho Thạch Oa Tử áp lực đè nặng như núi.
Mà sau khi Thạch Oa Tử nhìn thấy tấm hình của Giang Tinh Thần vẽ, lúc này mới hiểu ra công dụng của bò, liền vô cùng vui mừng, tuyệt đối không chậm trễ vụ xuân năm nay.
Trong ánh mắt sùng bái của Thạch Oa Tử, Giang Tinh Thần làm cái chưởng quầy phất tay, lập tức thấy thoải mái không ít, chuyên tâm đi làm rượu cất cho La Vũ…
Bảy ngày sau đó,Giang Tinh Thần rốt cuộc đã làm ra 30 cân rượu, giao cho La Vũ.
Thứ nhất là vì công cụ đơn sơ, thực hiện thực sự khó khăn. Mặt khác, ở xung quanh những thị trấn nhỏ bán rượu cũng không có bao nhiêu, dù sao lương thực không đủ, không có dự để ủ rượu. Dưới sự thu mua của hắn, giá rượu đã bắt đầu tăng cao. Quan trọng nhất là, là Giang Tinh Thần cũng không muốn để La Vũ cho là mình có thể làm ra đủ số rượu.
Nhưng cho dù vậy, La Vũ cũng sẽ biết trước đây tự mình bị gài bẫy, cái gì mà sản lượng 100 cân, chỉ là vớ vẩn, không thấy tiểu tử này bảy tám ngày liền làm ra 30 cân sao.
Nhưng mà, mặc cho cái tên này mặt nặng mặt nhẹ như thể nào,Giang Tinh Thần cũng không làm.
Sau cùng, La Vũ cũng đành phải miễn cưỡng chấp nhận ba tháng sau quay lại lấy rượu, đem người trở về Thú Nhân Liên Minh. Đương nhiên tiểu miêu nữ được như ước nguyện mà ở lại.
Nhưng mà, La Vũ lúc đi, vẫn từ chỗ Giang Tinh Thần lấy đi ba thước mấy lạp xưởng, nói dễ nghe là muốn an ủi trưởng bối của tiểu miêu nữ, làm cho Giang Tinh Thần không còn lời nào để chống đỡ.
Mà lúc này, Tần Mạn Vũ của Hãng buôn Thiên Hạ rốt cuộc đã gửi thư lại, thóc giống loại ba của Huyền Nguyên Thiên Tông, đã tới tay rồi!