Chương 100: Cải biến của Thái Phượng

Tân Phong Lãnh Địa

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Khúc nhạc dạo kích động Hình thức biểu diễn giống như dự liệu của mọi người, bởi vì trống to mở rộng, gần như mỗi một ca vũ đoàn đều gia nhập nam nhân, đi theo lộ số nhiệt huyết, mà trường cảnh đều nhịp trên sân khấu, cũng đều bị bắt chước.
Tuy nhiên, với mọi người trong khoảng thời gian này đã xem quen hai bài nhạc khúc Hành Khúc và Nam Nhi Đương Tự Cường, thì diễn xuất như vậy cũng không có sức thì diễn xi lanh Khúc đập dân gì
Tại khu nghỉ ngơi hậu trường, Mạt Hồng Tiểm đều cảm thấy kỳ quái, hình thức biểu diễn kéo dài mấy trăm năm trước kia, hàng năm mỗi lần Biểu diễn ca vũ tân xuân, nàng đều xem lúc nào cũng thấy mới mẻ, vì sao hình thức mới năm nay, nàng lại không có cảm giác như trước kia.
– A ha! Giang Tinh Thần tươi cười, hỏi:
– Nếu để tỷ mỗi ngày ăn ba bữa bánh bao một tháng, tỷ sẽ có cảm giác gì!
– Hả!
Mạt Hồng Tiểm ngẩn người một hồi, sau đó như có điều suy nghĩ gật gật đầu.
– Ca vũ nhạc trước kia tuy rằng chỉ có một hình thức, nhưng tỷ luôn không nhìn ra, một lần xem Biểu diễn tận xuân đương nhiên cảm thấy mới mẻ.. Cũng là vì mấy trăm
năm chỉ có một hình thức duy nhất người xem đều thích tạo thành thói quen lâu dài, vì thế Ca vũ đoàn Thái Phượng mới quên đi mệt nhọc, biểu diễn liên tục, bằng không bọn họ sớm đã thu tay rồi… Đoạn thời gian vừa rồi mỗi ngày biểu diễn sáu lần, chính ta ca hát đều sắp ói ra!
Nghe Giang Tinh Thần giải thích, mọi người mới chợt hiểu. Lão gia tử lại oán thầm: “Ta nói tiểu tử ngươi một ngày diễn sáu lần như vậy, còn nói muốn luồng gió này thổi mạnh hơn, thì ra là có chủ ý này, quá xảo trá, quá âm hiểm đi…”.
Mỗi một ca vũ đoàn từ sân khấu đi xuống, đều sắc mặt rất khó coi. Tuy rằng các nàng biết rõ không tranh hơn được với Thái Phượng và Tử Kinh, nhưng phản ứng của người xem thế nào cũng phải nhiệt liệt một chút mới đúng… Thế nhưng mỗi một ca vũ đoàn biểu diễn xong, người xem chỉ là vỗ tay, cũng không khác gì Biểu diễn ca vũ tân xuân năm ngoái.
Bất quá, phản ứng của người xem tuy rằng không nhiệt liệt lắm, nhưng trong phòng bao ở lầu hai, Càn Khôn Đại
Đế và các quan viên Đế quốc nghe xem biểu diễn lại liên tục gật đầu tán thưởng. Dù sao bọn họ ngày thường không có thời gian đi xem ca vũ nhạc, loại hình thức này đối với bọn họ mà nói vô cùng mới mẻ độc đáo!
– Giang Tinh Thần phát minh cái trống này quả thật không tệ, có thể làm phấn chấn lòng người!
Càn Khôn Đại Đế lên tiếng phê bình.
– Đúng vậy! Đặc biệt dùng làm quân trống, kích phát rất lớn khí thế của binh sĩ!
Nguyên soái tiếp lời nói.
– Nghe qua nhạc khúc năm nay, trước kia đúng là nghe không ra gì… Ha ha…
Đại thần tài chính cười nói.
Viên Hi Huyền nhìn phản ứng của Đại Đế và những quan viên khác, cười thầm trong bụng: “Chờ một lát Ca vũ đoàn Thái Phượng đi ra, các ngươi mới biết cái gì gọi là rúng động!”.
Trong lúc trong phòng bao đàm luận, từng ca vũ đoàn biểu diễn hoàn tất… Cuối cùng tới lượt Thái Phượng ra sân khấu.
Tiếng dao cầm vang lên, mọi người tại hiện trường đều bị hấp dẫn, không người nào có thể dùng tiếng mô phỏng
xác thực để hình dung, chỉ biết là giống như chậu rơi xuống khay ngọc, thấm vào ruột gan.
Tiếp theo, tiếng khay dây đàn càng ngày càng nhanh, cảnh tượng một luồng gió thổi trước mưa giông tự nhiên sinh ra trong đầu người xem, không nhịn được nín nhịn một hơi trong ngực.
– Đổi khác rồi!
Tất cả mọi người đều toát ra ý niệm này, lập tức tinh thần chấn động, cả nhạc khúc đã hoàn toàn bất đồng với
diễn xuất trước. Trước đây đều với trống to là chính, dao cầm phối hợp, nhưng hiện giờ mở màn chính là dao cầm, hiển nhiên cả nhạc khúc đã dùng dao cầm là chính.
Ở khu nghỉ ngơi hậu trường, Giang Tinh Thần nghe được cũng sững sờ: “Đàn tì bà! Đây khẳng định là đàn tì bà… Nghe thảy đàn này, thật là có chút ý của Thập Diện Mai Phục!”
Đám người Uyển Nhu, Mạt Hồng Tiêm, Nhị ca, Mị Nhi tất cả đều lộ vẻ mặt ngưng trọng. Các nàng ai cũng không nghĩ tới, Ca vũ đoàn Thái Phượng lại cải biến nhạc khúc lớn như vậy.
Giang Tinh Thần liếc nhìn mọi người, mỉm cười nói:
– Các người làm gì khẩn trương như vậy, không có lòng tin vào ta sao?
Một câu nói, lập tức mọi người đều trầm tĩnh lại, Uyển Nhu cùng Mạt Hồng Tiêm còn khinh thường phất tay:
– Quên đi…
– Yên tâm, nhạc khí mới của chúng ta, khẳng định không kém bọn họ! Uyển Nhu tỷ luyện tập thời gian dài như vậy, chẳng lẽ còn không rõ lắm sao?
– Ừm!
Uyển Nhu dùng sức gật gật đầu, tiếp tục nghe Thái Phượng biểu diễn.
Trên sân khấu, cuối cùng vang lên tiếng trống, Viên Hạo mặt đầy sát khí, cất cao giọng ca: – Tướng sĩ bách chiến, da ngựa bọc thây… Sống làm…
Theo tiếng ca của hắn, trăm tên đại hán trang phục quân đội trong miệng thét lớn, tay vung đao, từng bước đi tới trước, mỗi một bước rơi xuống đều phát ra tiếng động lớn, đều nhịp với tiếng trống.
Mà lúc này thanh âm dao cầm càng cấp bách hơn, dường như thúc giục binh sĩ tăng tốc tiến quân, khí sát phạt nồng đậm… làm cho người xem toàn trường đều sôi sục.
Trong phòng bao lầu hai, bất kể là Đại Đế hay là Nguyên soái, đều không nhịn được liên tiếp gật gật đầu. Tuy rằng trong lòng bọn họ nghiêng về Giang Tinh Thần, nhưng diễn dịch bài nhạc khúc của Thái Phượng này, quả thật quá mức xuất sắc, cao hơn mấy đăng cấp so với các ca vũ đoàn trước đó!
Phùng Tuyển Chương viện trưởng Học Viện Đế Quốc nhìn chằm chằm sân khấu thấp giọng nói nhỏ:
– Thật không nghĩ tới, bọn họ lại dùng dao cầm là chính, hơn nữa diễn dịch hoàn mỹ như vậy… chỉ sợ Giang Tinh Thần bọn họ…
Nói tới đây, ông không nhịn được quay đầu nhìn thoáng qua Càn Khôn Đại Đế.
Tiếng trống ngừng nghỉ, dao cầm tiếp tục diễn tấu, súc thế trước đó đã hoàn thành, chiến trường bắt đầu chém giết, nghe hỗn loạn nhưng thanh âm có vấn luật cực mạnh đường như dân người xem vào chiến trường.
Tiếp theo, tiếng trống và tiếng ca vang lên tiếp, khí thế tướng sĩ như cầu vồng, người xem nghe vào tai cũng nhiệt huyết sôi trào.
Cuối cùng thanh âm dao cầm dần dần đi xa, tiếng trống cũng bay đi hướng chân trời, một trận đại chiến cuối cùng kết thúc, khán giả một hơi nín nhịn trong ngực lúc này mới thở phào.
“Bốp bốp…”
Một tràng tiếng vỗ tay như tiếng sấm, trong đó còn kèm theo tiếng hoan hô vang dậy.
– Giải thưởng lớn của Biểu diễn tân xuân ca vũ năm nay, Thái Phượng thắng chắc rồi!
– Đúng vậy! Vốn là ta còn tưởng rằng nhạc khúc của bọn họ giống như biểu diễn trước đó, không nghĩ tới cải biến lớn như vậy!
– Với dao cầm là chính, cải biến vậy là rất lớn, hiệu quả lại càng hay hơn!
– Đúng vậy! Vừa rồi ta đều có cảm giác hít thở không thông đấy…
Người xem bàn tán ầm ĩ, trong phòng bao ở lầu hai, Đại Đế, Nguyên soái, Đại thần tài chính, Phùng Tuyển
Chương… tất cả đều vô tay, trong miệng nói quá xuất sắc.
Viên Hi Huyền cười đến trên mặt nở hoa, ánh mắt đều nheo lại, con trai thông qua buổi diễn xuất này thu được thăng cấp tất nhiên đáng mừng… nhưng có thể áp chế Giang Tinh Thần, giữ lại quyền nói của thế lực truyền thống càng trọng yếu hơn. Hãy xem đi, Giang Tinh Thần chẳng qua cũng thế thôi, trước đây chính là nhờ vào vận may, nên mới thăng cấp nhanh như vậy!
– Còn một diễn xuất cuối cùng, nhìn xem Ca vũ đoàn Tử Kinh có biểu hiện gì… xuất sắc hay không!
Càn Khôn Đại Đế nói.
“Hừ! Bọn chúng có thể có biểu hiện gì tốt chứ? Ở trước mặt châu ngọc, bọn chúng cũng chỉ là lá xanh làm nổi bật cho hoa hồng mà thôi!” Viên Hi Huyền thầm nghĩ trong lòng.

Phùng Tuyển Chương trên mặt lộ vẻ cười khổ. Ông cũng không coi trọng Tử Kinh, tuy rằng thực lực của Giang Tinh Thần và Uyển Nhu không có gì để nói, nhưng dao cầm của Thái Phượng diên dịch quá tốt, bằng vào bài Nam Nhi Đương Tự Cường kia hoàn toàn không có khả năng vượt qua.
Tại khu nghỉ ngơi hậu trường, Giang Tinh Thần và Uyển Nhu đứng dậy.
– Uyển Nhu tỷ, đều trông vào tỷ! Giang Tinh Thần cười nói.
– Chủ yếu vẫn là xem diễn dịch của đệ! Uyển Nhu cũng cười đáp lại.
“Bốp!” Hai người giơ tay lên vỗ một cái.
Sau đó, ca vũ đoàn đã diễn xong đều sửng sốt, bọn họ lại thấy Tử Kinh mang lên sân khấu tổng cộng tám cái trống to.
– Nhiều trong như vậy, đây là bọn họ muốn diễn cái gì, chẳng lẽ cũng đổi nhạc khúc sao?
Viên Hạo vừa mới xuống sân khấu, cũng không khỏi cười thầm, nói thầm: “Các ngươi dù mang lên 100 cái trống cũng vô ích… Hả!”
Ý niệm của hắn còn chưa nghĩ xong, chỉ thấy phía sau Giang Tinh Thần, Nhị ca ôm một cái hộp gỗ lớn hình chữ
nhật đi ra, phía trên còn dầy đặc dây thẳng hàng trông giống như dây đàn.
– Nhạc khí mới! Tất cả mọi người đều sáng mắt lên, lộ ra hứng thú nồng dậm:
– Lần này có tiết mục đáng xem rồi!
Viên Hạo cùng Ngụy Thái Hà lại trong lòng căng thẳng, không khỏi liếc nhìn nhau.
Trong hội trường, người xem vừa nhìn thấy tám cái trồng, không ít người đều kinh ngạc kêu lên:
– Tử Kinh đây là muốn làm gì, chẳng lẽ Uyển Nhu sẽ khống chế tám cái trống… Điều này sao có khả năng!
– Kỳ quái! Bọn họ muốn bỏ qua tràng diện sân khấu trăm người rồi sao?
Nhưng tiếp theo, ánh mắt của bọn họ đã bị Nhị ca phía sau Giang Tinh Thần hấp dẫn, lần nữa phát ra tiếng kinh hô:
– Đó là cái gì… sao giống như cái hộp dài vậy!?.
– Nhạc khí mới, nhất định là nhạc khí mới… Cái này thú vị nha! Không nghĩ tới Tử Kinh giấu kỹ như vậy, hôm nay mới lấy ra nhạc khí mới nha!
– Cái nhạc khí mới này hình dáng thật kỳ quái, có thể phát ra thanh âm dễ nghe hay sao?
– Lập tức sẽ bắt đầu, nghe là biết!
Trong phòng bao trên lầu hai, trên mặt Phòng Tuyển Chương cũng đầy vẻ vui mừng, ông cũng không nghĩ tới Giang Tinh Thần lại còn cất giấu nhạc khí mới.
Mà phản ngược lại, sắc mặt Viên Hi Huyền thì trầm xuống, trong lòng thầm mắng một trận: “Tên khốn kiếp này thật là âm độc, lại giấu kỹ như vậy!”
Đại Đế, Nguyên soái đối với chuyện này không hiểu nhiều, chỉ là nghe người xem phía dưới kêu lên lại có chút kinh ngạc…
Trống to bày một vòng trên sân khấu, Uyển Nhu một thân đỏ rực đứng chính giữa, Giang Tinh Thần thì đặt đàn tranh ổn định, rồi ngồi ở phía sau.
“Phù…”
Uyển Nhu thở một hơi dài, quay đầu liếc nhìn Giang Tinh Thần, rồi đột nhiên dùi trống rơi xuống.
“Đông… Cộc cộc cộc cộc… Thùng thùng thùng thùng… cộc cộc cộc cộc… Vang lên tiếng trống tiết tấu liên tiếp cực mạnh.
Dùi trống trong hai tay Uyển Nhu vãi ra, thân hình xoay tròn dường như một đoàn ngọn lửa… tám mặt trống đều
nằm trong khống chế.
“Đăng đãng đãng… Định dinh định… đang đang đang…”
Tiếng đàn tranh xen lẫn từng tiết vỗ gián đoạn, giống như một cao thủ dùng đao, từng đạo từng đao chém xuống, nghe vào tài lòng người đều chấn động.
Người xem toàn trường trong nháy mắt đã bị thanh âm gián đoạn có lực này chi phối, không kiềm được đầu nhập vào.
Khúc dạo đầu này, là Giang Tinh Thần dùng khúc nhạc dạo trong bài hát Hoắc Nguyên Giáp của Châu Kiệt Luân, chính là để cho người xem trong nháy mắt kích động!
Theo sau, dùi trống trong hai tay Uyển Nhu vỗ trên mặt trống, bất chợt tay phải xoay một cái, một cây sáo tinh xảo để ngang bên miệng, làn điệu du dương vang lên.
Trong nguyên khúc, vốn là đàn nhị, nhưng dưới tình huống không có đàn nhị liền đổi thành sáo, hiệu quả cũng rất tốt.
Tiếp theo sau, Giang Tinh Thần hai tay khảy liên tiếp, tốc độ càng lúc càng nhanh, đoạn này là đàn tì bà cũng có thể dùng đàn tranh thay thế.
Tiết tấu mạnh liên tục tạo cảm giác kích động, người xem vẫn chưa có hoàn toàn từ trong Hành Khúc của Thái Phượng khôi phục lại, lại một lần nữa tâm thần bị kích động dập dờn bồng bềnh, tâm tình không xong.
Thẳng đến tiếng đàn tranh của Giang Tinh Thần giảm nhỏ, trở thành nước chảy róc rách, tâm tình khán giả mới lại từ từ khôi phục.
Mà lúc này, bọn họ mới đột nhiên ý thức được, Tử Kinh diễn tấu cũng không phải là Nam Nhi Đương Tự Cường, trong nháy mắt, bất kể người xem, hay các ca vũ đoàn ở hậu trường, đều lộ ra vẻ khó tin.
Trong phòng bao lầu hai Phùng Tuyển Chương lại lập tức phân phó cầm tới danh đơn tiết mục trình diễn, chỉ thấy tiêu đề nhạc khúc của Tử Kinh viết bốn chữ: Tiếu Ngạo Giang Hồ!