Chương 44: Thành phố mỹ thực - Nhạc khúc

Tân Phong Lãnh Địa

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Bữa trưa vừa qua, từng nhóm người đi ra từ hai hiệu ăn lớn, trên mặt vẫn còn hồi tưởng, nói chuyện đều là mùi vị của hai món ăn mới.
– Thật không ngờ tới, cục đá cũng có thể dùng nướng thịt, mùi vị còn ngon như thế, ngon hơn cả sườn hầm nữa!
– Chủ yếu là tương, hòa với mùi vị thịt nướng, quả thật tuyệt vời!
– Tốt nhất vẫn là Dã Trĩ ăn mày, chất thịt mềm mại không nói, các loại mùi vị trộn lẫn, tạo thành mỹ vị hoàn toàn mới !
– Chỉ là hơi đắt, một món Dã Trĩ ăn mày đã 30 hoàng tinh tệ! Dù không bằng nguyên liệu đỉnh cấp, nhưng tuyệt đối có giá của nguyên liệu thượng đẳng!
– Món ngon như thế, đắt chút cũng đáng! Ngươi không nghe tiểu nhị giải thích sao, chỉ riêng món này phải làm hơn 3 giờ…
Gần như mọi người ăn thử, đều đưa ra đánh giá cực cao, thậm chí có người đang ai oán, một khi rời Hồng Nguyên Thành, còn đi chỗ nào ăn được món ngon như thế!
Ở nơi khác, đang bàn về bánh bao, món ăn hoàn toàn mới, bột mềm mịn, nhân thịt dẻo thơm ăn vào miệng đúng là hưởng thụ rất lớn. Cái gì cơm gạo, bánh bột mì… toàn là cặn bã! Trọng yếu hơn, là giá rẻ.
Cả buổi trưa, 8 cửa hàng bánh bao chuẩn bị sẵn nguyên liệu, gần như bán hết.
Vốn là Tôn Tam Cường còn đang lo, dù sao hai hiệu ăn lớn cùng ra tay, có thể nào bị ảnh hưởng gì không. Dù sao hắn gom hết tích lũy đổ hết vào 8 cửa hàng này.
Nhưng sự thật chứng minh. Giang Tinh Thần định vị cho hắn chiếm lĩnh thị trường cấp thấp, là vô cùng chính xác! Chỉ là một buổi trưa, 8 cửa hàng của hắn truyền ra danh tiếng, ở trong lòng những người bên ngoài tới, thậm chí còn vượt qua những hiệu ăn lớn…
Nửa ngày sau, khi trời xuống hoàng hôn, hại hiệu ăn lớn cùng cửa hàng bánh bao lại nghênh đón cao điêm thứ hai.
Theo dự tuyển ca múa tân niên sắp tới, những người đến Hông Nguyên Thành, liên gia nhập hàng ngũ thưởng thức món ăn.
Dần dần, tin tức truyền bá ngày càng rộng rãi, hiệu ăn toàn thành đều có sườn hầm, hai hiệu ăn lớn đẩy ra món ăn mới hạng sang, bánh bao làm người ta khen không ngớt… Không biết từ khi nào, đã có người bắt đầu gọi Hồng Nguyên Thành là thành phố mỹ thực, đồng thời được ngày càng nhiều người chấp nhận, nhanh chóng truyền bá khắp nơi.
Vốn là Hồng Nguyên Thành nổi danh vì tài nguyên phong phú, hàng hóa đầy đủ, nhưng trong thời gian dự tuyển ca múa tân niên, danh hào thành phố mỹ thực lại làm người ta quên đi đặc điểm ban đầu của Hồng Nguyên Thành.
Đến chiều, Định Bắc Hầu ở trong phủ một mình uống rượu, bộ mặt cục mịch cười đến nở hoa! Danh hiệu thành phố mỹ thực làm hắn thật khó bình tĩnh, hắn là lãnh địa Hầu tước, chủ thành phát triển phồn vinh sắp vượt qua Công tước, có thể tưởng tượng Càn Khôn Đại Đế sẽ coi trọng mình thế nào, thậm chí hắn có lòng tin tăng lên cấp bậc quý tộc của con gái.
“Mấy món ăn ngon, một trận tính toán, lại thêm nắm chắc thời cơ, nhóc con này đã làm ra cục diện phồn hoa như thế, thật là nhân tài hiếm có!”
Một hơi cạn ly, Hầu gia cảm thán một tiếng, lúc này hắn lại càng cảm thấy may mắn vì con gái cùng Hồng Tiêm có thể làm quen được Giang Tinh Thần.
Lúc này mọi người Hồng Nguyên Thành đều cười vui vẻ, cảm thấy uất ức khó chịu, chính là những quý tộc bên ngoài, trước đó phải trăm phương ngàn kế mua về bí phương.
Thật vất vả trộm mua được bí phương từ mấy hiệu ăn, còn chưa cao hứng, hai hiệu ăn lớn người ta lại đây ra món ăn mới, hơn nữa còn ngon hơn cả sườn hầm.
Bây giờ bọn họ lại đi tìm Định Bắc Hầu cũng không mở miệng được, bí phương đầu tiên bọn họ còn chưa mua mà, cũng không thể tố cáo người ta được. Là bọn họ dùng thủ đoạn phi pháp mua bí phương từ hiệu ăn khác, vậy ngươi cũng bán cho ta 2 loại bí phương này đi. Nếu nói thế, coi chừng Định Bắc Hầu có thể trực tiếp ra tay, những hiệu ăn lén bán cho bọn họ cũng đừng mong tốt lành!
Cảm giác này như bị ủy khuất lại không có chỗ nói, bị người ta đánh còn không có chỗ đi đòi công bằng. Mấy người này khó chịu như nuốt phải ruồi, một hơi nghẹn trong lòng, làm sao cũng không nhả ra được…
Đối với những gì xảy ra ở Hồng Nguyên Thành. Giang Tinh Thân tự biết, lúc hắn đặt ra kế hoạch, đã dự liệu được tràng cảnh này.
Nhưng mà lúc này hắn không có lòng dạ quan tâm những chuyện đó, hắn phải mau giúp Uyển Nhu tỷ làm ra nhạc khúc biểu diễn. Về phần kiếm được bao nhiêu tiền, hắn tin tưởng Tôn Tam Cường cùng Mạt Hồng Tiêm tuyệt đối sẽ không tham ô một đồng nào.
Trống đã có, lại do đàn ông biểu diễn. Giang Tinh Thần nghĩ tới đầu tiên là Tướng Quân Lệnh, một khúc trống kích động nhiệt huyết.
Nhưng mà trước kia hắn chỉ ngẫu nhiên nghe qua, đã sớm không nhớ rõ, trong đầu quen thuộc nhất, chính là một khúc Nam Nhi Đương Tự Cường. Hắn mơ hồ nhớ, trong bài này có hình bóng của Tướng Quân Lệnh.
Căn cứ tiết tấu bài hát này, tự nghiền ngẫm ra khúc trống. Dựa theo nắm chắc tiết tấu hiện tại, vậy không thành vấn đề. Nhưng còn một vấn đề, chính là thế giới này không có đàn nhạc, phối hợp những nhạc khí mà hắn không quen thuộc, hắn cũng không biết có làm được không.
Cuối cùng còn một chuyện trọng yếu nhất, chính là trong biểu diễn, làm sao cũng phải có Uyển Nhu tỷ xuất hiện, nàng phải xuất hiện bằng phương thức gì…
Từ buổi trưa trở về, Giang Tinh Thần lại tập trung nghiên cứu, mãi đêm đêm khuya, thậm chí không ăn tối.
Mị Nhi tới mấy lần, muốn gọi hắn nghỉ một lát, nhưng nhìn hắn nghiêm túc tập trung, cũng nhịn xuống không gọi…
Qua hôm sau, mặt trời chưa sáng là Giang Tinh Thần đã rời giường, lại làm ra một cái trống lớn. Mặt trời lên cao, hắn trực tiếp đi Hầu phủ, gọi Uyển Nhu đến nhà.
Toàn bộ nhạc khúc, đều lấy nam nhân làm chủ, kích động nhiệt huyết, kích thích tiến lên. Ca từ cũng dùng Nam Nhi Đương Tự Cường, hắn nghĩ tới nghĩ lui, Uyển Nhu không thể biểu diễn, chỉ có thể xuất hiện với thân phận tay trống.
Nhưng mà, một đoạn khúc trống mạnh mẽ trầm thấp, biểu hiện càng phóng khoáng, hiệu quả càng tốt, yêu cầu thể lực cũng rất cao, hắn có chút bận tâm thân thể Uyển Nhu không theo nổi.
Giang Tinh Thần tìm tới, Uyển Nhu vẫn luôn lo lắng liền mừng rỡ, cho là hắn làm xong nhạc khúc. Nhưng theo Giang Tinh Thần vào nhà vừa nhìn…
– Cậu thật muốn để nam nhân lên biểu diển, có được không. Thứ này là gì, trống. Cậu bảo tôi gõ thứ này, không tham dự biểu diễn. Nhạc khúc này là gì, Nam Nhi Đương Tự Cường. Không được, cậu theo tôi ra sàn, một mình tôi nhất định không gõ được…
Nhìn vật kỳ quái mà Giang Tinh Thần làm ra, Uyển Nhu không khỏi càng thêm lo lắng, như đang hối hận lúc đó mình giao bố trí nhạc khúc cho hắn. Bản thân tự làm còn không được, nói thế nào cũng giống ca múa, nhưng cái này là gì chứ!
Nhưng mà bây giờ nói gì cũng chậm rồi, nàng ngoài dựa theo Giang Tinh Thần bố trí mà tập luyện, đã không còn cách nào khác.
Hai ngày tiếp theo, Uyển Nhu sáng sớm đến đây, xế chiêu cả người mỏi mệt trở về. Định Bắc Hầu nhìn mà đau lòng, chỉ sợ làm con gái mình mệt mỏi xảy ra chuyện.
Giang Tinh Thần ngoài việc điều chỉnh khúc trống, còn phải chuẩn bị trang phục, căn dặn Uyển Nhu tìm nhân viên phối hợp, mấy cô gái ban đầu nhất định không được!
Không chỉ vậy, hắn còn phải đi phân bộ quân đoàn thứ bảy, kiểm tra tiến bộ học tập của các y sư. Ngoài ra còn phải dạy Triệu gia dùng ruột bò rừng chế tạo chi ruột dê, đúng là bận tối mày tối mặt.
Trong 2 ngày này, 2 hiệu ăn lớn, 8 cửa hàng bánh bao càng thêm nổi danh, mỗi ngày chuẩn bị nguyên liệu đều xài hết, mấy đầu bếp mỏi mệt đến gầy mất một vòng.
Ngày càng nhiều người đến Hồng Nguyên Thành, các hiệu ăn khác cũng kiếm được một số, sườn hầm được mọi người nhất trí hoan nghênh, hầu hết mọi người đều chứng nhận danh hiệu thành phố mỹ thực của Hồng Nguyên Thành.
Chạng vạng một ngày trước dự tuyển ca múa tân niên, Giang Tinh Thần đi ra từ phân bộ quân đoàn thứ bảy, chưa đi được hai bước, có 6 binh sĩ vội chạy tới, kêu gọi:
– Giang thiếu gia!
– Hả!
Giang Tinh Thần dừng bước, quay lại nhìn 6 binh sĩ này, hỏi:
– Có chuyện gì sao?
– A! Không có gì!
Người đứng đầu vội xua tay, nói:
– Chúng tôi chỉ cố ý tới đây cám ơn ngài, nếu không có Giang thiếu gia, sau này chỉ sợ chúng tôi sẽ phải tàn tật!
Người khác tiếp lời:
– Vốn 2 ngày trước chúng tôi phải cám ơn ngài, nhưng thấy ngài quá bận, đi về vội vàng, mãi không gặp được!
– Giang thiếu gia, chúng tôi kém cỏi, cũng không bày tỏ được gì! Sau này nếu ngài có chuyện cần, cứ việc lên tiếng, huynh đệ chúng tôi xông pha khói lửa cũng không chối từ!
Nghe lời của mấy người này, Giang Tinh Thần mới nhận ra, bọn họ chính là mấy binh lính đầu tiên dùng chỉ ruột dê.
“Phương pháp này vốn là chuyển giao cho quân đội, cứu các người là trách nhiệm bổn phận phải làm, nào cần các người vỗ ngực hứa hẹn chứ!”
Giang Tinh Thần thầm nghĩ, cười ha ha, vừa muốn xua tay bảo không cần khách khí.
Đột nhiên, trong đầu chợt lóe lên, lập tức sửa miệng:
– Các người thật sự chuyện gì cũng giúp ta?
– Ặc..!
Mấy người này liền sửng sốt, bọn họ mang lòng cảm kích, đến đây nói cám ơn là thật, nhưng vỗ ngực thề thốt là vì biểu hiện thành ý. Theo họ nghĩ, Giang Tinh Thần có thân phận quý tộc, nào còn cần bọn họ giúp, nhưng cố tình Giang Tinh Thần lại nói cần bọn họ giúp.
– Đương nhiên, chỉ cần Giang thiếu gia hạ lệnh!
Binh lính vỗ ngực lúc nãy nói, lời đã nói ra, không thể nào thu lại được.
– Vậy được!
Giang Tinh Thần mỉm cười:
– Các người đi theo ta, hiện tại còn kịp thời gian.
Nửa giờ sau, tiếng rên xiết truyền ra từ sân sau ở nhà Giang Tinh Thần:
– Giang thiếu gia, ngài bỏ qua chúng tôi đi, đó là nữ nhân biểu diễn, nếu vệ trưởng của chúng tôi biết, sẽ giết chúng tôi mất.
Sau đó, là tiếng cười hắc hắc âm hiểm của Giang Tinh Thần:
– Bây giờ còn muốn rút lui, trễ rồi! Các người đã nói, xông pha khói lửa cũng không chối từ!
– Trời ạ….
Nửa đêm, Giang Tinh Thần nằm trên giường, nhớ lại 6 tên binh sĩ không tình nguyện, tiếp theo ngạc nhiên, cuối cùng lại nhiệt huyết sôi trào, khí thế phun trào, không khỏi mỉm cười thỏa mãn.
– Mị Nhi! Ngày mai sẽ bắt đầu dự tuyển ca múa tân niên, ca ca sẽ cùng cùng Uyển Nhu tỷ lên biểu diễn, muội có muốn đi xem không?
Giang Tinh Thần vỗ đầu tiểu nha đầu.
– Đương nhiên là đi! Không phải ca ca nói, sau này biểu diễn cho muội xem sao, ngày mai là cơ hội tốt nhất! Nói lại, ca ca làm ra trống thật là hay, có thể dẫn dắt người ta cùng hành động theo!
Tiểu nha đầu xoay người, nhìn vào Giang Tinh Thần, có chút hưng phấn nói.
– Ha ha! Chờ qua chuyện dự tuyển ca múa tân niên lần này, ca ca làm biểu diễn riêng cho muội!
– Được… Nhưng mà, Mị Nhi cũng muốn giống Uyển Nhu tỷ, cùng biểu diễn chung với ca ca!
– Vậy cũng phải chờ muội lớn lên, muội còn chưa khỏi bệnh mà!
– Ừm…
Tiếng nói chuyện của hai người ngày càng nhỏ, dần dần đi vào giấc ngủ!
– – – – – – – – – -oOo———-