Chương 59: Bánh bao nước - Tư binh

Tân Phong Lãnh Địa

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Đường Lão gia tử buồn bực đến phát điên, nếu như Đường Sơ Tuyết sớm nói với lão là em gái của Giang Tinh Thần bị bệnh nặng, lão đã tới đây với thân phận y sư, thì hai bữa ăn không phải dễ dàng sao? Chỉ cần cảm thấy tay nghề nấu ăn của tiểu tử này quá tệ, liền cáo từ rời đi, thì đâu cần phải đi ăn vụng, kết cục bị tên tiểu tử đáng ghét đó nắm thóp mình!

“Nha đầu này có tính chơi chiêu ta, chắc chắn là mưu kế hợp tác với tên tiểu tử đáng ghét kia, tại sao lại có thể trùng hợp vậy được, vừa mù tạc, vừa dầu hạt hoa tiêu!”

Nhưng mà, tuy trong lòng khó chịu mắng thâm, Đường Lão gia tử cũng không còn cách nào khác, tên tiểu tử quá thâm độc đi, nếu như hắn kể chuyện mình ăn vụng biến tấu thành truyện dài tập kể đi kể lại cho những người trong hiệu ăn nghe, thì…

Sau khi hét lớn như trút giận trong đêm tuyết to, trút hết sự uất hận trong lòng, Lão gia tử mới đi về, nói với Giang Tinh Thần, Mị Nhi hồi phục khá nhanh, phương pháp của Triệu Tử Tường rất chính xác, đoán chừng còn phải uống thuốc thêm chừng nửa năm nữa.

Tuy thời gian nửa năm không ngắn, nhưng cũng coi như có hạn kỳ, áp lực trên người Giang Tinh Thần biến mất tăm hơi, đi vào nhà bếp xử lí con yêu thú cấp bốn với tâm trạng rất vui vẻ.

Đầu của con Độc Điêu không lớn lắm, khoảng 5 6 cân, Giang Tinh Thần rất cẩn thận lóc xương sọ ra, tránh bị răng nanh găm trúng, và rút bỏ tuyển độc trong đầu, cuối cùng cũng chỉ làm ra được hơn hai cân thịt.

Đường Lão gia tử ngồi một bên quan sát toàn tập, bộ đao pháp hoa lệ, làm cho lão đều cảm thấy kinh ngạc. Tuy rằng lão nhìn ra được, bộ đao pháp đó không đem lại hiệu quả mấy trong việc tấn công, nhưng với sự linh hoạt của nó, ngay cả đại cao thủ Nguyên Khí Cảnh tầng sáu như lão đều tự cảm thấy khó có thể đạt được.

Sau khi xử lí xong Độc Điêu, Giang Tinh Thần bắt đầu xử lí thịt heo, việc này làm cho Lão gia tử có chút khó hiểu

“Tên tiểu tử này không xử lí thịt yêu thú sao?”

Tuy nhiên, rất nhanh lão đã phát hiện, Giang Tinh Thần chỉ cần phần da heo. Hắn cầm lấy cái nhíp nhỏ nhổ lông, tốc độ ấy, khiến lão ta nhìn đến kinh ngạc, và lão cũng hiểu được tác dụng của cái ống bễ gió dưới bếp lò… không khỏi thầm cảm thán thật thần kỳ.

Lửa lớn nấu sôi, thêm vào rượu và gừng, da heo lấy ra hong khô, sau đó cắt nhỏ, bỏ lại vô nồi lần nữa, cho thêm nguyên liệu hầm, nấu bằng lửa lớn xong chuyển qua lửa nhỏ, ròng rã cả tiếng đồng hồ, mới vớt ra để săn.

Da heo hầm xong, trong nước hầm toàn là giao nguyên đản bạch (collagen), để ngoài không lâu sau đã kết đông lại. Tuy không sáng bóng trong veo như của tiệm ăn ở đời trước, nhưng nhìn vào cũng lóng lánh đẹp mắt.

“Tên tiểu tử này rốt cuộc muốn làm gì đây?” Lão gia tử lúc này càng tăng thêm tò mò.

Tiếp theo, Giang Tinh Thần bắt đầu nhào bột mì, hắn còn dùng là bột chưa nở hoàn toàn, sau đó mới băm nhỏ thịt con yêu thú.

“Hắn ta muốn chưng bánh bao, tên tiểu tử này có quan hệ gì với tiệm bánh bao sao… nhưng lấy da heo để làm gì chứ?”

Khi thấy băm thịt làm nhân, lão đã đoán được Giang Tinh Thần muốn làm bánh bao.

Sau 2 tiếng đồng hồ, sự nghi hoặc của Đường Lão gia tử cuối cùng cũng được giải đáp, lúc này lão mới biết, Giang Tinh Thần làm bánh bao nước.

Khi cắn vào lớp vỏ mỏng, một dòng nước sốt đậm đà chảy vào trong miệng, tuy là nóng nhưng miệng đầy hương thơm, không chỉ có nguyên khí của thịt yêu thú mà còn có cảm giác đàn hồi của giao nguyên đản bạch, làm cho lão không cầm lòng đến nỗi muốn nuốt cả lưỡi của mình.

“Đáng giá! Đúng là đáng giá, chẳng qua chỉ là làm hộ vệ cho một tên Nam Tước tam đẳng thôi, chẳng qua chỉ là khám bệnh cho tiểu nha đầu thôi… Món ăn ngon tuyệt đến như vậy, tên tiểu tử này làm sao nghĩ ra được!”.

Đường Lão gia tử ăn đến mặt mày rạng ngời, tất cả những buồn bực cũng vứt đâu hết rồi!

Tiểu nha đầu cũng ăn đến miệng dính đầy mỡ, một bên vừa thở, một bên cứ nhét đồ ăn vào miệng.

Còn Giang Tinh Thần, lúc này đã bắt đầu vận chuyển cách hô hấp, trận pháp trong đầu bắt đầu từ từ lan toả xuống dưới…

Mắt thấy tốc độ ăn bánh bao nước của Giang Tinh Thần bắt đầu tăng tốc độ, Lão gia tử cũng bắt đầu tăng tốc, hoàn toàn không phát hiện dị dạng của Giang Tinh Thần.

Mười mấy phút trôi qua, đĩa bánh bao nước đã thấy đáy, mấy người cuối cùng mới dừng tay lại.

Lão gia tử mất đi hình tượng vỗ vỗ cái bụng, vẻ mặt như vẫn còn chưa hết thèm thuồng.

Mị Nhi thì ợ một cái, dựa lưng vào ghế, đến việc nhích người cũng không muốn.

Giang Tinh Thần lúc này tinh thần lại, Minh Tri Trận cuối cùng từ phần đầu đã vượt qua phần cổ đến phần ngực.

“Minh Tri Trận là trận pháp thứ ba, càng về sau thì tiến triển càng chậm. Yêu thụ cấp bốn, chắc mạnh hơn nhiều so với Lão Thỏ, nhưng so với phát triển của Cảm Mẫn Trận, thì thật sự là chậm như sên!”

Trong lòng cảm thán một hồi, Giang Tinh Thần đứng chạy ra ngoài, trong nồi vẫn còn đang nấu cháo, bây giờ không phải lúc để sờ soạng nghiên cứu tác dụng của trận pháp.

Nhưng mà, khi hắn đến bên bếp lò múc cháo, phát hiện ra một thứ rất là kinh ngạc, hắn có thể nhận ra sự dao động của dòng khí nóng bốc lên từ trong nồi, và hắn có thể nhận biết rõ ràng, dựa theo sự dao động của sức nóng, hơi nước đang sôi lên, hạt gạo đang nở ra.

“Ủa?”

Giang Tinh Thần ngừng lại, cảm nhận chi tiết khoảnh khắc này, đột nhiên nở nụ cười:

“Minh Tri Trận mới bắt đầu, là có thể cảm nhận rõ rệt tiết tấu dao động, cũng như khống chế khí tức thanh âm của mình! Bây giờ ngay cả dao động của hơi nóng, thức ăn biến đổi dưới sức nóng cũng có thể cảm nhận được… Vậy cũng có nghĩa, sau này mình sẽ nắm bắt rất chuẩn xác độ lửa! Việc này đúng là chuyên dành cho đầu bếp… Đường Lão gia tử lần này người muốn chạy cũng chạy không thoát, haha!”

Trong lòng vui mừng, Giang Tinh Thần nhanh tay nhanh chân múc một tô cháo, bưng vào phòng, sau đó đặt lên trên bàn một đĩa mù tạc trộn củ cải.

Lúc mới thấy bát cháo nóng thơm phưng phức, Đường Lão gia tử mặt đầy hớn hở, nhưng khi món mù tạc trộn củ cải lên bàn, sắc mặt lão lập tức thay đổi, sự kích thích đến tận cùng của tối qua đã để lại ám ảnh trong lòng lão.

– Lão gia tử, mời thử, hương vị không đến nỗi tệ đâu!

Giang Tinh Thần lấy đũa gắp một miếng cho vào miệng, cắn nhai “Hoạt Hoạt”. Hôm qua hắn vì chơi xỏ Triệu Đan Thanh, cho vào hơi nhiều! Hôm nay thì đã nhắm chừng lại rồi.

“Ừm!”

Thấy Giang Tinh Thần ăn ngon miệng như vậy, Lão gia tử cũng có chút do dự, nhấc đôi đũa lên, lại bỏ xuống! Trong lòng lão, tên tiểu tử này quả thật rất mưu ma, không để ý thì lại bị trúng kế.

– Hi hi!

Mị Nhi nhìn bộ dạng của Lão gia tử, nhịn không được cười phá lên, cũng gắp một đũa cho vào miệng.

– Ồ…
Đôi mắt tiểu cô nương lập tức có chút mơ hồ, nhưng nhịn xuống, húp miếng nước cháo, lại nhanh chóng gắp thêm một đũa.

Lần này, Lão gia tử cuối cùng cũng hết do dự, cũng ăn một miếng! Cũng là luồng hơi cay nồng sọc thẳng vô mũi, nhưng lần này thì yếu hơn hôm qua, không những không có cảm giác khó chịu chảy nước mắt, ngược lại cảm thấy thoải mái sảng khoái.

– Được! Rất được!

Lão gia tử mắt sáng ngời, một miếng lại thêm một miếng, tiếng “Hoạt Hoạt” và “sún sụt sùn sụt” đan xen nhau.

Giang Tinh Thần cười lắc đầu, so ra việc yêu thích ăn uống, Lão gia tử này tuyệt đối trên cả Triệu Đan Thanh và Nhị ca!

Đáng tiếc! Cá mặn vẫn chưa ướp xong, nếu ăn chung với món cháo này, thì mới gọi là sảng khoái…”

Sau khi ăn trưa xong, Giáng Tinh Thần mở cửa ra, ở những bông tuyết buổi sáng đã trở thành lông ngỗng bay đầy trời, đất trời đều trông có vẻ mông lung.

“Vốn nghĩ kiếm được hộ vệ và y sư, thì có thể trở về lãnh địa, nhưng với trận tuyết lớn bây giờ…”

Giang Tinh Thần lắc đầu.

Mị Nhi chạy đến bên Giang Tinh Thần, giọng có chút lo lắng nói:

– Sau trận tuyết lớn này, thời tiết sẽ lạnh hơn, tuyết sẽ không tan, các dân làng không kiếm được rau dại, không thể ra ngoài lấy củi… mùa đông này rất khó qua được!

Giang Tinh Thần chau mày, thấp giọng hỏi:

– Dân làng không đủ lương thực hả?

– Ừm!

Mị Nhi gật gật đầu, nói:

– Lúa mạch nơi chúng ta sống sản lượng vốn không cao, sau khi đóng thuế xong, năm nào cũng mem mém đủ sống qua ngày, nếu như gặp phải mùa đông khắc nghiệt… Trước đây, thúc thúc cũng cố gắng thu thuế ít chút, đem cả phần dự của mình để bù đắp vào! Hai năm trước ca ca cũng không quản tới, nhưng năm nay…

Nói đến đây, Mị Nhi lập tức ngưng lại, liếc nhìn Giang Tinh Thần với vẻ cảnh giác.

Giang Tinh Thần cười khổ, không cần nói cũng biết, năm nay mình đã cưỡng ép tăng thuế rồi!

– Vậy thì mua thêm lương thực và than củi, chuyển về trước cho dân làng đi!

Giang Tinh Thần trầm giọng nói.

Mị Nhi mặt đầy vui mừng, nhưng lại cúi thấp đầu nói:

– Tuyết lớn như vậy, kêu ai chuyển về đây, đường thì khó đi, lại nguy hiểm nữa! Hơn nữa lãnh địa chúng ta xa xôi, phải đi qua nhiều trấn nhỏ và thôn làng, người ít quá không khéo sẽ bị cướp mất!

– A A! Ca ca có thể chiêu mộ một trăm tên tư binh, sợ gì chứ! Hơn nữa, ca ca còn có bạn bè có thể giúp đỡ… Nếu thật sự không được thì có thể bảo Đường lão gia tử đi một chuyển, để lão về lãnh địa đợi chúng ta…

– Giang thiếu gia!

Hắn nói chưa dứt câu, Đỗ Như Sơn dưới dìu dắt của hai người, từ trong phòng kho bước ra.

– Sao huynh lại ra đây!

Giang Tinh Thần chau mày, không vui nói:

– Vết thương của huynh chưa khỏi, không thể xuống giường được!

– Giang thiếu gia! 20 người Kinh Thiên Dong Binh Đoàn ta, tu vi thấp nhất cũng là Cường Thể tầng chín, cảnh giới Nội Khí là 13 người, chúng tôi nguyện trở thành tư binh của ngài!

Đỗ Như Sơn nói với vẻ nghiêm túc.

Giang Tinh Thần nhíu mày, đối với cảnh giới tu vi, hắn chỉ biết trên Cường Thế chính là Nội Khí, cuối cùng mới là Nguyên Khí, nhưng khái niệm cụ thể như thế nào, hắn cũng không biết. Cũng có nghĩa là, thực lực mà Đỗ Như Sơn thể hiện, hắn hoàn toàn không có ấn tượng gì cả.

Và lúc Đỗ Như Sơn nói ra câu nói đó, hắn cũng hiểu, mục đích đối phương chịu làm tư binh cho mình, cũng là vì muội muội Tâm Nhi của hắn. Dù sao đi sâu vào dãy núi Phiêu Miêu săn giết yêu thú kiếm tiền, quả thật không thể biết trước ngày mai sẽ ra sao, lỡ như hắn chết, vậy thì muội muội của hắn thì khỏi nghĩ đến. Mà nếu đi theo mình, có Lão gia tử tùy tiện châm vài kim là có thể chặn được cơn đau.

Từ góc độ bản thân hắn mà nói, rất không thích sự tiếp cận mang theo lợi ích trắng trợn như vậy. Đây cũng chính là nguyên nhân lúc đầu hắn không bỏ rơi Tôn Tam Cường. Nhưng đôi huynh muội này, rất giống với tình cảnh của hắn và Mị Nhị nên trong lòng hắn không nỡ nhìn họ gặp nạn.

Trầm ngâm một lát, Giáng Tinh Thần nói:

– Kinh Thiên Dong Binh Đoàn thực lực cường đại, có lẽ đều là quý tộc, nếu như mọi người trở thành tự binh của ta, quả thật có chút…

– Giang thiếu gia, mặc dù chúng tôi có thân phận quý tộc, nhưng không phải là gia tộc sa sút, thì cũng là gia tộc bàng chi, tuyệt đối không có thói con cháu nhà giàu, nếu không đã không thể trở thành lính đánh thuê… Ngài yên tâm, chúng tôi sẽ tuân theo điều lệ của lính đánh thuê. Tuy rằng tôi là vì Tâm Nhi nên đi theo vị Lão gia tử ấy, nhưng chỉ cần trở thành tư binh của ngài, chúng tôi sẽ coi sự an toàn của ngài là chính, lời nói này quyết không phản bội!

Nói đến đây, Đỗ Như Sơn dưới dìu dắt của hai tên đại hán, quỳ một gối xuống, cúi đầu nói:

– Xin tước gia cho tôi được toại nguyện!

– Ca ca!

Cửa phòng kho mở ra, Tâm Nhi vừa khóc vừa chạy ra. Ca ca của nàng cả đời này chưa từng quỳ trước bất kỳ người nào, nhưng hôm nay…

– Ca ca!

Trong mắt Mị Nhi đã đỏ lên, ra sức lắc lắc tay của Giang Tinh Thần.

– Huynh cứ lo dưỡng thương trước đi, vết thương lành rồi cùng đi với ta. Về phần trả lương cho các người như thế nào, huynh về suy nghĩ kỹ rồi báo ta biết!

Giang Tinh Thần nói xong, dắt theo Mị Nhi quay đầu đi vào trong nhà.

Đỗ Như Sơn ngẩng đầu lên, mặt đầy vui mừng, trong mắt tràn đầy cảm kích…