Chương 34. Không đủ ăn a.

Tân Phong Lãnh Địa

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Nhào bột, làm nhân, xoắn miếng nhỏ, cán làm vỏ…
Giang Tinh Thần ở trong bếp bận rộn túi bụi, tiểu nha đầu ở bên cạnh thích thú chăm chú nhìn.
– Ca ca, băm thịt ra để làm gì. Vậy còn có thể hầm được sao… Bột làm mỏng như vậy, sao có thể ăn được chứ. Ơ, sao lại đem thịt dồn vào trong bột…
Tiểu cô nương nói huyên thuyên không ngừng, Giang Tinh Thần lại không cảm thấy phiền chút nào, tỉ mỉ giải thích cho tiểu cô nương.
Nghe Mị Nhi từng tiếng tán thưởng, trong lòng hắn có cảm giác ấm áp không nói thành lời. Địa vị của sủi cảo trong lòng người dân trong nước không cần nói cũng biết, nó đại biểu gần như đã không phải là một loại thức ăn, mà là cảm giác của gia đình. Cứ đến mùa xuân, bất luận là học sinh đang đi học bên ngoài, hay người nông dân đi làm tại ngoại… cũng đều trở về nhà, một bữa sủi cảo do mẹ bao, ăn vào quả thực đúng là sự mong nhớ, lưu luyến của cha mẹ.
Hôm nay nhà cửa bài trí đã xong, nên Giang Tinh Thần mới nghĩ đến gói sủi cảo. Mà tình hình trong bếp lúc này, mang đến cho hắn cảm giác an toàn và ấm áp mà đích thực chỉ nhà mới có, mặc dù cái nhà này chỉ có hai người hắn và Mị Nhi.
Không có rau hẹ, không có trứng gà, Giang Tinh Thần chỉ có thể gói nhân thịt heo và hành tây, đây cũng là một chút tiếc nuối duy nhất.
Cho sủi cảo vào nồi. Giang Tinh Thần ngồi trước bếp, nắm lấy chổ tay cầm thụt bể ở bên cạnh, lấy sức đẩy kéo lên.
– Phù phù, phù phù…
Âm thanh rất có tiết tấu vang lên, ngọn lửa trong bếp bùng lớn, nước trong nồi sôi lên ùng ục, làm sủi cảo không ngừng cuồn cuộn.
Tiểu nha đầu kinh ngạc nhìn theo động tác của ca ca, lẩm bẩm nói:
– Thì ra, cái vật kỳ quái này là để gia tăng độ lửa…
Lúc mới dọn nhà, nàng thấy ca ca cải biến bếp và giường nằm, lòng rất hiếu kỳ, đã từng hỏi thăm qua, nhưng ca ca chỉ nói đến lúc đó sẽ biết, bây giờ nhìn thấy, nàng mới hiểu tác dụng của ống bể gió. . Nàng không khỏi mong đợi đối với cái giường lớn đã sửa đó , hai ngày nay ngủ trên giường, ngoài cảm giác chắc chắn, thì không thấy gì đặc biệt…
Sủi cảo phồng lên như cái bụng tròn của heo con, từng cái một nổi lên, trong suốt trắng nõn, vừa nhìn đã thấy thèm, Mị Nhi tâm tư đã bị cuốn hút vào, không kiềm được mím mím môi, nuốt nước bọt.
– Sắp nấu xong rồi, muội đi lấy dấm chua qua đây, ngoài ra lột mấy tép tỏi!
Giang Tinh Thần nói.
– Dạ!
Tiểu cô nương giòn giã đáp một tiếng, xoay người chuẩn bị.

Nhưng ngay khi nàng mới vừa chuẩn bị xong dấm cùng tỏi, tiếng ầm ầm kêu cửa truyền vào trong tai.

Giang Tinh Thần chợt ngừng tay, mặt lộ một nụ cười miền cưỡng, người mà hắn thân thuộc bây giờ cũng chỉ có mấy người như vậy, lúc này đến nhà, bữa sủi cảo này…

Tiểu nha đầu cũng giống vậy chu miệng, hệt như món đồ chơi yêu thích nhất của mình sẽ bị đoạt đi vậy, nàng dĩ nhiên biết rõ, các bạn của ca ca có khẩu vị như thế nào, lần trước Tôn Tam Cường một người còm nhom như vậy, mà đã ăn 4 cái bánh nướng to.

Nhưng, cảm giác không vừa lòng nho nhỏ này rất nhanh đã tan biển, đối với các bạn của ca ca, nàng cũng rất cảm kích. Bởi vậy, Mị Nhi lập tức điều chỉnh lại tâm tính, chạy ra mở cửa.

– Hồng Tiêm tỷ tỷ, là tỷ a!

Mở cửa thấy khách tới, Mị Nhi lập tức nở một nụ cười tươi rói.

– Ơ! Tiểu nha đầu, sắc mặt của muội tốt hơn rồi, có chút dáng dấp tiểu mỹ nhân rồi!

Ngoài cửa Mạt Hồng Tiêm thấy được khuôn mặt của Mị Nhi đã trở nên trắng nõn, cười ha hả, vươn tay lên mặt nàng nhéo một cái.

– A! Hồng Tiêm tỷ!

Tiểu nha đầu thấp giọng kinh hô, sau đó hờn dỗi một tiếng. vội lui về sau hai bước.

– A a, ca ca muội đâu?

Mạt Hồng Tiêm không tiếp tục chọc ghẹo tiểu nha đầu nữa, lập tức hỏi.

– Tại nhà bếp đây! Hồng Tiêm tỷ tỷ mau mời vào!

Tiểu nha đầu nói, dắt Mạt Hồng Tiêm đi vào trong.

– Các ngươi mua cái nhà này không tệ, mười ngàn hoàng tinh tệ cũng rất đáng giá… Ơ!

Mạt Hồng Tiêm đi theo vào nhà, vừa đi vừa nói, nhưng lời vừa đến một nửa, đột nhiên dừng lại, cái mũi tinh vi nhích động vài cái.

Mị Nhi nhìn thấy Vẻ mặt của Mạt Hồng Tiêm, khẽ cắn môi trong lòng thầm nghĩ:

“Hồng Tiêm tỷ tỷ một cô gái, chắc là ăn không nhiều lắm đâu…”

Đi vào nhà bếp, ánh mắt của Mạt Hồng Tiêm liền chằm chằm vào đĩa sủi cảo.

– Ngươi lại làm ra món ăn mới, trông có vẻ không tệ…

Mạt Hồng Tiêm lúc nói chuyện, tuyệt nhiên không nhìn Giang Tinh Thần, hoàn toàn bị từng cái sủi cảo trong suốt trắng nôn hấp dẫn.

– Hồng Tiêm tỷ, lần này đến…

Giang Tinh Thần thấy là Mạt Hồng Tiêm, cũng thở phào nhẹ nhõm, hắn gói hơn một trăm cái sủi cảo, ba người ăn cũng đủ rồi.

– Cái này của ngươi!

Giang Tinh Thần chưa dứt lời, Mạt Hồng Tiêm đã quăng cho hắn một tấm tín phiếu của đế quốc ngân hàng tư nhân, sau đó lớn tiếng nói:
– Ta cũng chưa ăn cơm, hôm nay đến vừa kịp lúc, mau nói cho ta biết, cái này phải ăn như thế nào!
Giang Tinh Thần bắt lấy tín phiếu, nhìn thấy con số 68 vạn phía trên, tay run một cái. Lúc đầu hắn đoán chừng, Hồng Nguyên Thành có thể có 80 hiệu ăn mua, đã không tệ rồi, dù sao mười ngàn hoàng tinh tệ cũng không phải là con số nhỏ. Nhưng nhìn con số này, hẳn là tất cả hiệu ăn có chút tiếng tăm trong thành, đều đã mua.
Mị Nhi ở bên cạnh cũng nhìn thấy số tiền, lập tức che miệng lại, tiếng thét kinh hãi bị chặn lại. Nàng mặc dù biết ca ca đang cùng Tử Kinh hợp tác, rao bán bí phương, nhưng cũng không nghĩ tới sẽ có nhiều tiền như vậy.

Trước kia, bất kể ca ca kích hoạt Nguyên Tuyền, còn cầm về hơn mười ngàn hoàng tinh tệ tín phiếu, cũng đều trong phạm vi dự tính của nàng. Nhưng bây giờ nhìn thấy con số này, đầu óc Mị Nhi cũng bị đả kích đến trống rỗng, tiếp đó từ trong lòng dâng trào một cảm xúc vui mừng, nhanh chóng bao phủ toàn thân.
– Giang Lăng, nhanh lên một chút, cái này ăn như thế nào?
Mạt Hồng Tiêm không vừa lòng, quay đầu trừng mắt nhìn Giang Tinh Thần.
– A!
Giang Tinh Thần sửng sốt một chút, lúc này mới cười ha hả cất tín phiếu vào ngực áo, tiến lên dạy cho Mạt Hồng Tiêm cách ăn sủi cảo.
– Chấm dấm chua, liền tỏi! Tỏi cay như vậy… Ô, thơm, thật thơm làm sao!
Mạt Hồng Tiêm ăn một miệng sủi cảo, nước sốt trong thịt pha trộn cùng với dấm chua, kích thích vị giác một cách mạnh mẽ, khiến nàng nhịn không được tuôn ra một câu thô tục.
Sau đó, gần như không cần người dạy, Mạt Hồng Tiêm cắn một tép tỏi, nhai ngấu nghiến. Tiếp đó lại gắp lên một cái Sủi cảo.
Mắt thấy đĩa sủi cảo vơi dần, Giang Tinh Thần cùng Mị Nhi ngơ ngác nhìn nhau, nét mặt ngẩn ra:
– Cô ta thật là một cô gái sao, tưởng chừng như so với các ông còn các ông hơn…
– Giang Lăng, lột thêm vài củ tỏi lại đây!
Mạt Hồng Tiêm đột nhiên nói thanh âm hàm hồ.
– Hả!
Giang Tinh Thần lảo đảo một cái:
– Ăn tỏi có ăn mấy củ mấy củ vậy sao, sao ngươi không để ta gói cho ngươi một chùm tỏi!
Miễn cưỡng lột tỏi, Giang Tinh Thần cũng cảm thấy may mắn trong lòng:
– Cũng may hôm nay gói sủi cảo nhiều, nếu không đúng là không đủ. Nhưng mà, ý định này của hắn còn chưa bỏ xuống, lại vang lên tiếng đập cửa, Giang Tinh Thần phút chốc đầy đầu gân đen, Mị Nhi lần nữa chu miệng. Sủi cảo mà ca ca gói cho, nàng một cái còn chưa ăn, vậy mà lại có người đến.

Mị Nhi xoay người đi mở cửa, Giang Tinh Thần vội vàng cho vào nồi sủi cảo thứ hai, Mạt Hồng Tiêm ăn cả một khay lớn đã thấy đáy rồi.

Lần này người đến là Triệu Đan Thanh, hơn nữa còn mang đến 30 bộ thuốc hàm chứa nguyên khí.

Giống vậy, khoảnh khắc vừa bước vào nhà bếp, Triệu Đan Thanh liền bị hấp dẫn bởi món ăn gì đó khiến cho Mạc Hồng Tiêm ăn đến nổi không để ý tới hình tượng.

Nhìn thấy Triệu Đan Thanh mang đến nhiều thuốc như vậy, Giang Tinh Thần dĩ nhiên lòng tràn đầy vui mừng, liền tính trả tiền.

Triêụ Đan Thanh xua tay:

– Cha ta nói, 30 bộ thuốc này là lời cảm tạ của Triệu Gia Dược Nghiệp, một đồng cũng không lấy! Những cái sau này, chúng ta sẽ tính sau!

Lúc nói chuyện, Triệu Đan Thanh giống vậy không nhìn Giang Tinh Thần. Tiếp theo thả thuốc xuống đất, tiến đến bên cạnh Mạt Hồng Tiêm, cười hắc hắc nói:

– Hồng Tiêm tỷ.

– Làm gì!

Mạt Hồng Tiêm quay đầu lại, quát.

– Ô…

Triệu Đan Thanh chỉ cảm thấy một mùi vị gay gắt mãnh liệt xộc vào mũi, đầu óc cũng có chút choáng váng, lảo đảo lui về sau.

– Phốc!

Giang Tinh Thần đang nấu sủi cảo nhìn thấy, may là không cười ra tiếng, ăn tỏi như vậy, trong miệng có mùi thơm mới lạ.

Nhưng sau đó, Giang Tinh Thần liền không cười được, Sức ăn của Triệu Đan Thanh, quả thực có thể dùng kinh khủng để hình dung, nhị ca so với hắn, ngay cả ăn tạp cũng không tính.

Mạt Hồng Tiêm ăn ba mươi mấy cái sủi cảo, đã no rồi! Còn dư lại bảy mươi mấy cái, gần như đã vào bụng của Triệu Đan Thanh, cứ như hắn chưa ăn cơm vậy, sủi cảo từng cái từng cái một đưa vào miệng. Hơn nữa, lại không có chút khách sáo, hoàn toàn không biết chừa lại chút nào cho Giang Tinh Thần cùng Mị Nhi. Không chỉ như thế, hắn ăn tỏi cũng là hàng đầu.

Có người ngoài ở đây, Mị Nhi từ này đến giờ đều biểu hiện rất an tĩnh, nhưng bây giờ, nàng lại bất mãn nói lầm bầm.

Giang Tinh Thần khóe miệng giật giật, khóc không ra nước mắt:

– Dạ dày này lớn quá vậy, xem ra còn phải gói thêm nữa!

– Không đủ ăn a! Giang Lăng huynh đệ, có còn không!

Giang Tinh Thần đang suy nghĩ, Triệu Đan Thanh đột nhiên lau miệng, quay đầu lại nói một câu.

– Khụ khụ khụ…

Giang Tinh Thần bị câu nói làm cho thất kinh một mực ho khan, ngay cả Mạt Hồng Tiêm ở bên cạnh đang che miệng ợ cũng phải bật ngửa, hiển nhiên cũng bị dọa cho sợ hãi.

– Lần này thật không có! Hơn 70 cái sủi cảo, huynh còn ăn chưa no sao?

Giang Tinh Thần nói giọng bực dọc.

– Oái !

Lúc này Triệu Đan Thanh mới phản ứng được mình chỉ lo ăn, không ngờ quên mất chủ nhân vẫn còn đói bụng. Nhưng điều này cũng không thể trách hắn, vốn tham ăn như hắn, mà chưa ăn qua món nào ngon như vậy.

– Vậy sao…

Triệu Đan Thanh lúng túng gãi gãi đầu, cười hắc hắc một tiếng, nói:

– Giang Lăng huynh đệ, ngày mai ngươi chuẩn bị một chút, bảy đại quân đoàn trưởng đều đến rồi, cần ngươi biểu diễn thêm lần nữa cho bọn họ chứng kiến.

Nói xong, Triệu Đan Thanh lại đưa cặp mắt vào bếp dò xét một vòng bốn phía, xác nhận không còn sủi cảo, liền cười ha ha một tiếng, vội vã cáo từ, để lại một phòng toàn mùi tỏi.

Tiếp đó, Mạt Hồng Tiêm cũng che miệng rời đi, hôm nay tham ăn thái quá, làm cho miệng đầy mùi tỏi. Cho dù nàng ta đàn ông tính, cũng khó che được lúng túng.

Sau khi hai người đều đi khỏi, lúc này Giang Tinh Thần mới thở phào nhẹ nhõm, tiến lên dọn dęp đống chén đũa bừa bộn.

Mị Nhi thì tiến lên kéo ống tay áo của Giang Tinh Thần, ủy khuất kêu một tiếng:

– Ca ca!

– Không sao! Trong nhà còn có thịt đây, ca ca lại gói cho muội!

Giang Tinh Thần khẽ mỉm cười, cưng chiều xoa xoa đỉnh đầu của Mị Nhi.

– Ừm!

Tiểu nha đầu gật gật đầu, lộ ra nụ cười, nàng bây giờ hưởng thụ nhất chính là kiểu nuông chiều này của ca ca.

– Lần nữa lại khuấy bột, băm nhân, cán vỏ, gói.

– Nhưng ngay khi hết thảy đều làm xong, sủi cảo vừa cho vào nồi, lại vang lên một tràng tiếng đập cửa.

– A…

Giang Tinh Thần đầy đầu gân đen, buồn bực muốn gào to lên:

– Bất kể là ai, muốn cướp sủi cảo của chúng ta lần nữa, ta sẽ liều mạng với ngươi!