Chương 108: Bận rộn

Tân Phong Lãnh Địa

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Trên đường phố, xe ngựa Hàng buôn Thiên Hạ chậm rãi chạy, bên trong buồng xe, Quân Bất Diệt hỏi Tần Mạn Vũ:
– Tiểu Vũ, loại rượu kia thật sự có tốt như người nói không?
– Quân lão không xem Biểu diễn ca vũ tân xuân nên không biết, lúc đó ta ở cách sân khấu chừng mười mấy thước, mà vẫn có thể ngửi được mùi rượu đậm đặc, có thể tưởng tượng loại rượu này nặng độ như thế nào!
Tần Mạn Vũ nói.
– Nghe ngươi nói như vậy, cơn thèm rượu của ta lại nỗi lên rồi đây!
Quận Bất Diệt chép chép miệng, vẻ mặt không còn chút nghiêm túc.
– Ha ha! Tần Mạn Vũ nở nụ cười, nói:
– Thú Nhân Liên Minh nhanh chóng đưa súc vật cho bọn họ như vậy, ngay cả thịt bò mổ bán tại chỗ, cũng vì loại
rượu mạnh này mà thỏa hiệp… những bộ tộc ở Nam Hoang, rồi những thành trì ở sa mạc phía Tây, có ai có thể chống cự được loại dụ hoặc này chứ… Có thứ tốt gì, chẳng phải còn không chịu móc ra sao?!
Quận Bất Diệt gật đầu, nói:
– Ngươi khai thông được hai đầu mối giao dịch lớn này, nhất định hoàng thượng sẽ giao toàn bộ Hàng buôn Thiên Hạ cho ngươi!
– Ừm! Tần Mạn Vũ có chút tiếc nuối nói:
– Đáng tiếc không lấy được phương pháp ủ loại rượu này, không biết Giang Tinh Thần làm sao mà sản xuất được, thật là không đơn giản…
Quận Bất Diệt nói:
– Giang Tinh Thần này quả thật không đơn giản, chẳng trách lại được phong thưởng mở rộng lãnh địa, thật khó tưởng tượng nỗi hắn chỉ mới 16 tuổi!
Tần Mạn Vũ nói:
– Cẩn thận nghiên cứu cống hiến của hắn đối với Càn Khốn Đế Quốc, dường như không có gì hắn không làm được… ngay cả cải tiến phương pháp thống kê tài vật hắn cũng có thể làm ra, quả thật khó tin!
– Đúng vậy! Chẳng trách Càn Khôn Đế Quốc lại phân công lao bất tử Đường Thiên kia đi theo hắn…
Quần Bất Diệt tỏ ra rất đồng cảm.
– Thật ra với ta mà nói, mua được rượu cũng không phải trọng yếu nhất, mà tạo mối quan hệ với Giang Tinh Thần
mới là căn bản… Ta có dự cảm, trong tương lai nhất định hắn có thể mang đến cho ta niềm vui lớn hơn!
Quận Bất Diệt trầm ngâm một chút, nói:
– Nhưng tiểu tử này thông minh lanh lợi như vậy, e là đã nhìn thấu được mục đích của người a!
– Chuyện này không thành vấn đề, cũng không phải ta lừa hắn hoặc là có mục đích bất lợi gì đối với hắn, chỉ là hợp tác mà thôi, hắn cũng sẽ không cự tuyệt… Hiện tại, Quân lão lập tức thông báo cho người của chúng ta, Huyết Lộc đã có thể săn bắn!
Cùng lúc đó, tại một căn nhà lớn tại Lâm Thủy Thành thuộc Tề Nhạc Lĩnh, Mục Thiếu Đông đang hung hăng đạp thuộc hạ.
– Đệch bà nó! Lão tử đã nói với người bao nhiêu lần, khi nói đặc biệt đừng có nhát ngừng kiểu đó, người điếc hay sao mà xem lời nói của ta như rắm đánh vậy… Tử Kinh đoạt được giải thưởng lớn nhất và Giang Tinh Thần được phong thưởng mở rộng lãnh địa, ngươi không thể nói liền một mạch cho xong sao?!
– Lại còn nói có một tin tức tốt, một tin tức xấu, ta muốn nghe cái nào trước… Con mẹ ngươi, ngươi được Giang Tinh Thân phải đến chơi ta hay sao vậy, chơi ta có đúng không?!
Tên thuộc hạ té xuống đất, cuộn tròn người, miệng rộng lên như bị cắt tiết, khóc không ra nước mắt, thầm mắng to:
– “Má nó, người đánh ta phát nghiện rồi hay sao? Lần trước chính là như vậy, còn chửi ta nói nhanh quá, ngươi không cả ngắt lời được…”
Thật lâu sau, Mục Thiếu Đông mới thở phì phò dừng tay, quay người ngồi xuống.
Lấy được đàn bát âm từ Huyền Nguyên Thiên Tông, vốn tưởng sẽ đàn áp được Giang Tinh Thần, nhưng ngờ đâu người ta lập tức lại làm ra hai món nhạc cụ mới, cái này… còn có chỗ nào để nói lý nữa hay không chứ. Đều là người, mà sao lại khác nhau lớn như vậy chứ, ông trời rốt cuộc sinh ra một bộ óc khốn kiếp gì vậy a.
Cùng với nỗi khó chịu trong lòng, thì đồng thời Mục Thiếu Đông càng lo lắng hơn chính là mình lại thất bại lần nữa. Chú ý này chính là hắn nghĩ ra, đàn áp Giang Tinh Thần, khiến cho Uyển Nhu diễn xuất thất bại, Định Bắc Hầu cũng sẽ không còn nâng đỡ hắn. Một thời gian dài sau, Giang Tinh Thần sẽ không làm gì được, hộ vệ bên cạnh hắn cũng sẽ bỏ đi, đó chính là lúc cơ hội của Huyền Nguyên Thiên Tông tới.
Nhưng ai ngờ kết quả cuối cùng lại như vậy, thất bại thì thôi, không ngờ Giang Tinh Thần còn nghiên cứu ra được hai loại nhạc cụ mới. Tuy rằng một món nhạc cụ mình đưa ra không coi vào đầu, nhưng một khi có người chủ tâm nhắm vào mình, thì vấn đề này sẽ bị phóng đại lên rất nhiều.
Hiện tại hắn sợ nhất chính là, Đồng Vạn Sơn sẽ triệu hồi hắn về, vậy thì đời này hắn cũng đừng nghĩ sẽ được ra mặt nữa.
– Thiếu gia!
Lúc này, tên thuộc hạ bị đánh từ dưới đất bò dậy, quệt máu mũi một cái, rồi cười híp mắt nói:
– Thiếu gia, còn có một tin tức tốt ngài vẫn chưa nghe đó!
– Má nó…
Gân xanh trên trán Mục Thiếu Đông nổi lên cuồn cuộn, tên khốn kiếp người vẫn còn chưa no đòn phải không?
Mục Thiếu Đông lao ra ngoài, nhấc chân định đạp một cái.
– Thiếu gia, Đồng Vạn Sơn trưởng lão gởi thư, nói rằng ngài làm rất tốt, đã thành công khiến cho mâu thuẫn giữa Càn Khôn Đại Đế cùng phái bảo thủ ngày càng sâu sắc hơn, còn nói muốn giúp ngài cũng có thân phận hiện tại đó! . Lần này tên thuộc hạ cũng không dám nói ngắt quãng nữa, tốc độ nói nhanh đến mức chính hắn cũng cảm thấy kinh ngạc.
– Ach! Mục Thiếu Đông sửng sốt, chớp chớp mắt một cái, tỏ ra khó có thể tin nổi hỏi:
– Ngươi vừa mới nói cái gì?
Tên thuộc hạ thấy vẻ mặt Mục Thiếu Đông như vậy, lập tức thở phào nhẹ nhõm, rồi như tranh công lặp lại một lần nữa.
– Đồ khốn, ta xXx… , vừa rồi người nói luôn tin tức trưởng lão truyền tới cho ta sẽ chết hay sao, lại còn để cho ta nghe tin tức xấu trước, thấy lão tử tức giận người rất sảng khoái đúng không?!
Nói rồi, Mục Thiếu Đông tiến lên, vừa mắng vừa hung hăng đạp tên thuộc hạ.
Tên thuộc hạ ức muốn tự vẫn ngay lập tức, hắn nào biết rằng cách thức Thiếu Đông phát tiết vui sướng, so với phần nộ còn ra tay nặng hơn a. Trong lòng hắn không khỏi lần nữa gào khóc:
– “Má nó a, sau này ta sẽ không lanh chanh như vậy nữa, suy đoán lung tung ý nghĩ của người khác…”
Trong khi Mục Thiếu Đông thở phào nhẹ nhõm, đánh đập thuộc hạ ăn mừng, thì đoàn người Giang Tinh Thần
cũng đã rời khỏi Đế độ.
Theo Ca vũ đoàn Tư Kinh rồi đi, cơn sóng gió do Biểu diễn ca vũ tân xuân năm nay tạo nên cũng dần dần lăng xuống. Tuy nhiên, hai ca khúc “Biển xanh một tiếng cười” cùng “Xuân về hoa nở” vẫn rất thịnh hành, đi trên đường thịnh thoảng vẫn có thể nghe được có người khẽ ngâm nga.
Bất kể Học Viện Đế Quốc học viên hay là nhóm con em quý tộc, lúc tụ hội, uống rượu cao hứng lên, nhất định sẽ phải hát lên một đoạn.
Mà đa số các cô gái, lại càng thích “Xuân về hoa nở” hơn, Giang Mị Nhi gần như đã trở thành thần tượng trong
lòng các nàng…
Ngày 20 tháng 3, đoàn người Giang Tinh Thần đã về tới Hồng Nguyễn Thành.
Sau khi vội viết cho Thanh Sơn Thôn một phong thư, Giang Tinh Thần liền gọi Tôn Tam Cường tới, rồi cùng đám người Mạt Hồng Tiêm, Uyển Nhu, Nhị ca, Triệu Đan Thanh bàn bạc chuyện xây dựng phân xưởng chế tạo nhạc cụ.
Sau một ngày thương lượng, gần như đều là Giang Tinh Thần nói, bọn họ lắng nghe.
Cuối cùng, khi Giang Tinh Thần nói xong, liền thấy mấy người nhìn mình lăm lăm, trên mặt lộ ra vẻ khó tin.
– Sao ngươi có thể nghĩ ra được vậy, chia nhạc cụ ra thành từng bộ phận, giao cho mỗi người làm một phần, sau đó lắp ráp lại?
Uyễn Nhu hồi.
– Ach!
Giang Tinh Thần cũng sửng sốt, điều này hắn biết trả lời như thế nào đây, sản xuất dây chuyền kiểu mẫu, thế giới này làm gì đã có.
Nhưng Giang Tinh Thần chưa kịp nghĩ ra lời giải thích, thì câu nói của Triệu Đan Thanh lại lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
– Huynh đệ a, ngươi nói, phương pháp này có thể nào cũng áp dụng được trên chỉ ruột dễ hay không?
– Đúng… Có thể chứ!
Giang Tinh Thần chần chờ một chút liền nói, hai mắt hắn nhìn Triệu Đan Thanh cũng sáng lên như sói đói nhìn mỗi vậy, quả thực có chút dọa người.
– Thôi đi, huynh đệ, sao người lại không nói sớm chứ, mau đi theo ta…
Không đợi Giang Tinh Thần và những người khác phản ứng lại, Triệu Đan Thanh đã kéo Giang Tinh Thần xông nhanh ra ngoài.
Nửa đường, Giang Tinh Thần mới hiểu rõ, vì ký kết hiệp ước cùng Huyền Nguyên Thiên Tông, mà nhu cầu chỉ ruột
dễ thoáng chốc cũng tăng lên, phân xưởng cũng khó mà duy trì cung cấp ổn định. Mà sau đó các cửa hàng dược lớn còn thông qua Quân bộ dồn dập đặt hàng, hơn nữa lại còn hiệp ước cùng Thú Nhân Liên Minh, phân xưởng đã sắp không kham nổi.
– Thì ra là chuyện này!
Giang Tinh Thần khẽ thở phào, hắn thật sự sợ rằng đi theo Triệu Đan Thanh, nghe hắn khoác lác lại bị mệt lây, kết quả lại phải chùi đít cho hắn thì khổ. Hậu quả Triệu Đan
Thanh gây ra lần trước, khiến hắn phải chịu đựng tự vị sợ máu không dễ chịu chút nào.
Đi theo Triệu Đan Thanh đến phân xưởng, Giang Tinh Thần liền giải thích cụ thể phương pháp, cách thức phân công sản xuất dây chuyền một lần, rửa sạch ruột bò, lột nội màng, cắt, phơi nắng…
Sau khi Triệu Tử Tường nghe được, liền như nhặt được chí bảo, đây rõ ràng chính là phương pháp tăng lên hiệu suất công tác a!
Bận rộn đến tận ban đêm, Giang Tinh Thần mới cùng Triệu Đan Thanh trở về tới nhà mình.
Ăn qua loa bữa cơm, Uyển Nhu liền dẫn đám người đi Học Viện Đế Quốc, chế tạo nhạc cụ cần phải có người nắm
được âm thanh chuẩn, điều này chỉ có thể trải qua huấn luyện chuyên nghiệp mới có thể làm được.
Mấy vị giám khảo của Học Viện Đế Quốc đương nhiên sẽ không cự tuyệt, lúc này trong lòng bọn họ đều mừng đến nở hoa, chế tạo nhạc cụ mới có công lao của bọn họ, phương thức phổ nhạc mới đồng dạng cũng có công lao của bọn họ.
Ngay sau Biểu diễn ca vũ tân xuân, tổng bộ Học Viện Đế Quốc đã phong thưởng tương ứng cho bọn họ, tuy rằng tước vị vẫn không tăng lên, nhưng địa vị và tiền lương lại tăng một đoạn lớn. Hơn nữa, chỉ cần tổng bộ Học Viện Đế Quốc xuất hiện trống chỗ về phương diện vũ nhạc, nhất định bọn họ sẽ được ưu tiên cân nhắc đầu tiên, đây chính là lời khẳng định chắc chắn mà Phùng Tuyển Chương đã nói trong thư.
Có mấy vị giám khảo gia nhập, chuyện còn lại liền đơn giản, mua nhà cửa, mua vật liệu gỗ, mua công cụ, nhận người… Chỉ trong vòng hai ngày ngắn ngủi, xưởng nhạc cụ Tử Kinh đã được thành lập!
Tuy nhiên, bởi vì cuối cùng không tìm được loại vật liệu hảo hạng là tơ Yêu Tằm, nên nhạc cụ mới cũng chỉ có thể
sử dụng gân bò rừng chế biến thành sợi tơ thay thế. Tuy rằng so với trực tiếp sử dụng gần thú sẽ tốt hơn nhiều, nhưng lại cần phải có móng tay để gảy đàn.
Mặt khác, vì để tránh giả mạo, Giang Tinh Thần cố ý thiết kế ra một cái nhãn hiệu, bên trên khắc hai chữ Tử Kinh, hoa văn trang trí vô cùng phức tạp, được khắc trên một vị trí rất nhỏ.
Mọi người thấy hắn thiết kế, toàn đều gật đầu khen hay, thủ pháp điêu khắc như vậy, đoán chừng ngoại trừ Giang Tinh Thần ra, không ai có thể làm được.
Khi hết thảy đã an bài xong, thì đã đến đầu ba tháng. Tuy rằng không khí bị ảnh hưởng bởi thời tiết bằng giá trăm năm khó gặp vẫn còn rất lạnh, nhưng nhiệt độ không khí cũng đã tăng lên rõ rệt, ban ngày không sai biệt lắm đã tăng trên 0 độ rồi.
Lúc Giang Tinh Thần ở tại Đế đô, đã từng gửi thư cho
Thanh Sơn Thôn, phân phó mọi người đốt cỏ cây lấy than vẫy lên khu vực đất hoang, cũng không biết hiệu quả như thế nào, nếu như thuận lợi, thì hiện tại đã bắt đầu đào mương máng được rồi.
Chuyện làm ruộng hắn không hiểu được nhiều, chỉ nói những gì mình biết cho Thạch Oa Tử là được! Còn cụ thể làm như thế nào, quả thật hắn không có quyền phát ngôn gì, ngay cả sản lượng trên một mẫu là bao nhiêu hắn đều là căn cứ vào ấn tượng đời trước của mình mà mơ hồ phán đoán.
Chuyện Hồng Nguyễn Thành vừa xong, Giang Tinh Thần không trì hoãn nữa, vội vã dân Mị Nhi quay về Thanh Sơn Thôn, trên đường đương nhiên còn có tiểu miêu nữ đi theo. Mà cái tên tham ăn Triệu Đan Thanh, cũng lần nữa vô liêm sỉ vác mặt đi theo…