Chương 112: Hợp tác vui vẻ

Tân Phong Lãnh Địa

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Trong lúc Giang Tinh Thần nhận được thư Định Bắc Hầu gửi tới, suy nghĩ về chuyện thóc giống. Đang chạy tới Thanh Sơn Thôn, Tần Mạn Vũ cũng mặt mày ảm đạm, nhìn tấm lụa trắng trong tay. . – Trong một thành trì ngoài sa mạc, phát hiện người của Hãng buôn Vạn Tường Huyền Nguyên Thiên Tông… Xem ra bọn họ cũng phát hiện ra nguồn tài nguyên khổng lồ trong sa mạc rồi!
Buông tấm lụa trắng xuống, Tần Mạn Vũ vẻ nghiêm trọng nói.
Quận Bất Diệt trầm ngâm một chút, khuyên nhủ:
– Ngài không cần lo lắng, người trong sa mạc cũng không thiếu lương thực rau cải, trong ốc đảo của bọn họ sản lượng trồng trọt rất cao, Huyền Nguyên Thiên Tông không có chút lợi thế nào!
Tần Mạn Vũ lắc đầu, thấp giọng nói:
– Bọn họ lấy được một loại kêu là kẹo mạch nha gì đó, rất được yêu thích! – Vậy… Quận Bất Diệt nghe vậy cũng nhíu mày, trầm giọng nói:
– Xem ra phải thúc giục Giang Tinh Thần một chút, nếu mà rượu mạnh trên hơn nửa năm, e rằng điều tuyến này sẽ bị Huyền Nguyên Thiên Tông cướp mất !
– Vấn đề là làm sao thúc giục được hắn, bên Thú Nhân Liên Minh còn có 100 cân rượu mạnh chứ, chắc chắn là xếp trước chúng ta?
Tần Mạn Vũ nói.
– Mấy ngày hôm trước ta có cẩn thận nhớ lại cái ngày đàm phán ở Đế đô, nhớ ra hắn từng hứa sẽ cùng chúng ta | hợp tác, là sau khi mà người nói đến Nam Hoang cùng sa mạc hại nơi này, có vật gì quý hiếm để cho hắn xem xét… Tân Mạn Vũ ánh mắt sáng lên, vui mừng nói:
– Đúng vậy! Điều này nói rõ, hắn cũng có hứng thú đối với sa mạc và Nam Hoang… Chẳng lẽ hắn cũng biết được nguồn khoáng sản phong phú ở bên đó?
Quận Bất Diệt lắc đầu:
– Chắc không phải đầu, cái mà hắn coi trọng , hắn là chủng loại quý hiếm… Ngươi đừng quên , hắn là một tên đầu bếp!
Tần Mạn Vũ nói:
– Nếu là về thức ăn thì có chút rắc rối, quá xa không thể mang về a, còn nếu là hạt giống, thì cũng hoàn toàn không trồng được!
Những cái này chúng ta khoan để ý trước đã , chỉ nói rõ tầm quan trọng của sa mạc và Nam Hoang là được, hắn hẳn là cũng không muốn nhìn thấy thị trường này bị Huyền Nguyên Thiên Tông chiếm cứ đâu.
– Đúng! Đối mặt với đối thủ chung, hắn đương nhiên sẽ lựa chọn chung tay hợp tác !
Tần Mạn Vũ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, căn dặn thuộc hạ tăng tốc, tiến tới Thanh Sơn Thôn…
Bọn họ đến rất nhanh, Giang Tinh Thần nhận được thư của Định Bắc Hầu ngày hôm sau. Tần Mạn Vũ cùng Quân Bất Diệt liên đem người đến Thanh Sơn Thông Nhìn thấy cảnh tượng ba ngàn người đang thi công, cùng với triền núi đã được đào thông, người của Hãng buôn Thiên Hạ đều sốc đến nỗi trợn mắt cứng lười, công trình lớn bọn họ đã thấy qua, nhưng chưa từng thấy một cái thôn nhỏ lại làm ra một cảnh tượng hoành tráng như vậy.
Tần Mạn Vũ nhìn thấy cảnh tượng này, rốt cuộc đã hiểu, tại sao Giang Tinh Thần lúc trước lại tự tin như vậy. Người ta không thiếu tiền a, nàng làm ăn lâu năm, vừa nhìn thấy ba ngàn người thi công, liền có thể nhắm chừng tính toán ra hao tốn bao nhiêu.
Nhưng mà, sau khi bạn đi vào thôn, lại một lần nữa kinh ngạc. Cái thôn này cũng tồi tàn quá, má nó… không lý nào, sự đảo lộn to lớn này khiến cho bọn họ đều bối rối. Giang Tinh Thần nhà ngươi có nhiều tiền như vậy, sao không tu sửa thôn một chút.
Cho đến khi đi vào phủ lãnh chúa, bọn họ mới nhớ ra, Giang Tinh Thần lúc nhập đồng mới lên làm lãnh chúa, căn bản là không có thời gian để tu sửa thôn xóm.
Mà Giang Tinh Thần lại hoàn toàn không để ý đến sự khác lạ của bọn họ.Sự chú ý của hắn đều bị con Huyết Lộc kia hấp dẫn.
Con Huyết Lộc này có kích thước không khác mấy so với những con Mai Hoa Lộc thường thấy, cũng không có miệng lưỡi nanh nọc, sừng hươu sắc bén như dao, nhưng trên bốn cái chân nhỏ của nó, lại mọc ra mấy chục cái gai xương sắc bén, mỗi cái dài ít nhất 10cm, nhìn còn kinh khủng hơn cả những cái móng nhọn.
Những kinh khủng nhất , lại là cái đuôi của nó. Nai trên địa cầu đều có đuôi nhỏ, nhưng con Huyết Lộc này lại có
đuôi mọc dài như đuôi ngựa, ty ty lũ lũ thật giống y như dây thép thõng xuống, nhìn qua giống như cái phất trần, hơn nữa còn có màu như máu.
Nghe Lão gia tử giải thích xong, Giang Tinh Thần mới biết, cái đuôi này mới chính là vũ khí lợi hại nhất của Huyết Lộc. Đánh một cái liền có thể đem cây nhỏ chia năm xẻ bảy, cái tên Huyết Lộc, cũng từ màu sắc cái đuôi mà ra.
Giang Tinh Thần gật đầu, tâm trí nhanh quay ngược trở lại. Đây chính là thứ để làm dây đàn a, dây cung chắc chắn cũng không thành vấn đề…
Đi vào trong phòng, hai bên ngồi xuống, Giang Tinh Thần khách khí đôi câu, còn đang suy nghĩ làm thế nào để
mở miệng với Tần Mạn Vũ. Lỡ như đối phương đề xuất muốn lấy phương pháp chế tạo rượu cất thì sao, cho dù lui một bước, người ta sắp tới lấy rượu, cũng đủ làm mình luống cuống, dù sao Thú Nhân Liên Minh còn có hiệp ước.
Nhưng mà, điều làm hắn không nghĩ tới chính là không đợi hắn lên tiếng, Tần Mạn Vũ đã trước một bước đi vào vấn đề chính.
– Giang Tước gia, hiệp ước của chúng ta không biết có thể sửa lại một chút hay không?
Tần Mạn Vũ hơi nhỏ giọng, đây không phải là giao dịch, mà là có việc năn nỉ người ta, giọng điệu đương nhiên phải khiêm tốn một chút.
Sau đó, không đợi Giang Tinh Thần kịp phản ứng, Tần Mạn Vũ lập tức giải thích:
– Việc làm ăn bên sa mạc xảy ra chút vấn đề, Hãng buôn Vạn Tường của Huyền Nguyên Thiên Tông đã làm ra một
loại thực phẩm kêu là kẹo mạch nha, sợ là sẽ chiếm trước thị trường, như vậy…
“Phùy”
Những lời kế tiếp của Tần Man Vũ Giang Tinh Thần hoàn toàn không thèm nghe, vừa rồi đổi phương đề xuất sửa lại hiệp ước, thực sự làm hắn giật mình, còn tưởng là đối phương có siêu năng lực giống như mấy kiểu thuật đọc tâm chẳng hạn, biết được mình cần thóc giống.
… Thì ra là sa mạc bên kia có vấn đề , may mà không phải là thuật đọc tâm, nếu bí mật của mình bị nàng ta phát hiện thì phiền to !” .
Trong lòng thầm cảm thấy may mắn, Giang Tinh Thần lập tức bình tĩnh lại, tâm lý thay đổi nhanh chóng.
Ban đầu hắn tính là xin đối phương lấy thóc giống, bây giờ đối phương mở miệng trước, vậy thì đã khác.
– Tần cô nương, rượu mạnh ta thật không có cách nào giúp được cô, bọn ta đã có hiệp ước với Thú Nhân Liên Minh …
Giang Tinh Thần lắc đầu. Không chờ cho hắn nói xong, Tần Mạn Vũ liền vội nói:
– Thiếu một chút cũng được, chúng ta có thể thương lượng với Thú Nhân Liên Minh, nhường cho bọn ta một chút trước cũng được… Giang Tước gia, ngài cũng không muốn nhìn thấy Hãng buồn của Huyền Nguyên Thiên Tông chiếm lĩnh thị trường bên kia sa mạc chứ, chúng ta hợp tác đôi bên đều có lợi !
Tần Mạn Vũ làm ăn cũng được vài năm , bình thường đàm phán cũng luôn vững vàng, nhưng lần này thời gian quá cấp bách , Huyền Nguyên Thiên Tông đã xuất hiện ở sa mạc, bọn họ mà quá chậm trễ, cho dù rượu mạnh có ngon hơn nữa, sợ là cũng sẽ tổn thất to lớn.
– Aa!
Giang Tinh Thần cười , đối phương lại còn gấp hơn cả hắn, như vậy càng tốt.
– Tần cô nương,cô nghe ta nói hết trước đã ! Giang Tinh Thần phất tay áo, nói:
– Rượu mạnh tuy rằng không ủ được, nhưng mà ta có thể làm cho cô thứ còn ngon hơn so với kẹo mạch nha !
Huyền Nguyên Thiên Tông có thể làm ra kẹo mạch nha, hắn mặc dù bất ngờ, nhưng rất nhanh liền bình thường trở lại . Ngũ cốc lên men chính là đường hóa, sau đó là quá trình ủ luyện, thế giới này một khi đã có rượu, vậy làm ra
kẹo mạch nha cũng không có gì mới mẻ, chỉ có điều là cần rất lâu để thử mà thôi.
– Ngài… Có một thứ còn ngon hơn kẹo mạch nha?
Tần Mạn Vũ cùng Quân Bất Diệt đều sửng sốt nhìn Giang Tinh Thần với vẻ mặt khó tin.
Giang Tinh Thần cũng không đáp lời, quay đầu gọi Mị Nhi một tiếng, hôm qua hắn đã dùng vải gai đem bọc lại một phần mật ong.
Không bao lâu sau, Mị Nhi cầm một cái lọ sứ nhỏ bước vào. Để lên bàn.
Tần Mạn Vũ cùng Quân Bất Diệt ánh mắt nhìn chằm chằm vào lọ sứ nhỏ, đều đang suy đoán rốt cuộc có cái gì thần kỳ trong đó.
Mà Giang Tinh Thần lại cảm thấy buồn cười, giống như mình chính là ảo thuật gia trong buổi dạ tiệc mùa xuân vậy, chỉ thiếu nói thêm một câu nữa,tiếp theo là thời khắc chứng kiến kỳ tích của mọi người bên dưới.
Vừa vén nắp đậy lên, mùi thơm tươi mát ngọt ngào lan tỏa ra, hương hoa thoang thoảng mang theo hương vị của thiên nhiên. Làm cho Tần Mạn Vũ cùng Quận Bất Diệt cũng không nhịn được khịt khịt mũi.
Giang Tinh Thần lấy ra hai cái chén nhỏ, đem mật ong trong hũ đổ ra, một chất lỏng sền sệt trong suốt, Tần Mạn Vũ cùng Quận Bất Diệt đều chưa từng thấy qua, càng không khỏi lạ lẫm. – Hai vị,xin mời nếm thử!
Giang Tinh Thần đẩy hai cái chén đến trước mặt hai người. Tay ra dấu mời.
Quần Bất Diệt đầu tiên đưa tay, cầm lấy cái chén, đưa lên miệng khẽ nhấp môi.
– Um…
Trong phút chốc, vẻ mặt nghiêm túc của Quân Bất Diệt liền giãn ra, các bộ phận trên khuôn mặt đều đang nhúc
nhích, mắt híp lại, khóe miệng nhếch lên. Hai bên má và đuôi mắt lộ ra đầy các nếp gấp.
– Thật ngọt!
Quận Bất Diệt tán thưởng một tiếng, nhìn Tần Mạn Vũ gật gật đầu, sau đó ngửa cô một cái đem mật ong trong chén nhỏ rót vào trong miệng.
Tần Mạn Vũ lúc này mới cầm lấy cái chén đưa lên miệng, còn chưa uống vào, liền đã nghe thấy một mùi hương đập vào mũi, thật khiến người ta say mê.
Khẽ nhấp môi, vị ngọt nồng nàn liền lấp đầy khoang miệng, đúng là khiến nàng không tự chủ được sinh ra một cảm giác kết dính ở đầu lưỡi.
– Cái này gọi là mật ong. Tuyệt đối ngon hơn so với kẹo mạch nha, đặc biệt là về giá trị dinh dưỡng, nếu như ngại quá ngọt, có thể pha với nước uống, nếu thêm một lát chanh hoặc là cam, hiệu quả còn tốt hơn!
Giang Tinh Thần giải thích.
Sau đó, hắn liền thấy Tần Mạn Vũ cùng Quận Bất Diệt ngẩng đầu lên hỏi:
– Cái gì là chanh.Cam? – Oái!
Giang Tinh Thần đầu đầy gần đen! Lập tức chuyển đề tài.
– Mật ong không giống với rượu mạnh, một lon nhỏ nếu pha với nước uống có thể dùng được rất lâu, ta đưa trước cho cô mười cần, nếu không đủ thì tính sau… Mặt khác, các cô phải chú ý, cái này tốt nhất là bảo quản ở nhiệt độ thấp, đừng có phơi nắng…
Sau khi Giang Tinh Thần giảng giải cho bọn họ một hồi, mới lên tiếng: – Tần cô nương, ta cũng có một việc cần có giúp đỡ…
Không biết có thể giúp chúng ta lấy một chút thóc giống của Huyền Nguyên Thiên Tông hay không?
Vừa nghe Giang Tinh Thần nói xong, Tần Mạn Vũ khóe miệng giật giật, hai bàn tay như muốn cào lên mặt bàn:
– Đáng chết , sao ta lại gấp gáp như vậy, đem khó khăn nói ra trước , nếu mà kiên trì một chút, để hắn nói ra trước… Đáng chết !
Quận Bất Diệt cơ mặt ở hai bên má cũng không ngừng run lên, trong lòng kêu rên:
– Tên nhóc khốn kiếp này cũng quá bình tĩnh , chúng ta sao lại gấp gáp như vậy…
Giang Tinh Thần hỏi xong, cả hai người liền im lặng, rõ ràng là nội tâm mất thăng bằng chưa kịp điều chỉnh.
Giang Tinh Thần đương nhiên biết tâm trạng của hai người, cười nhạt một tiếng, cũng không có thúc giục.
Một hồi lâu sau, Tần Mạn Vũ mới hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh nói:
– Năm nay Huyền Nguyên Thiên Tông đột nhiên tăng cường kiểm soát thóc giống, yêu cầu của Giang Tước gia,thật không thể hoàn thành a!
– Ô?
Giang Tinh Thần nhíu nhíu mày, hắn không cho là Tần Mạn Vũ cố ý phóng đại khó khăn, dù sao ngay cả mật ong mình cũng đã lấy ra rồi… Nếu không phải phóng đại, vậy đích thực có chuyện như vậy, nhưng Hãng buôn Hằng Thông lại làm thế nào mà tới được tay, chẳng lẽ bọn họ thần thông quảng đại đến thế sao.
Ý nghĩ này chỉ thoáng qua, Giang Tinh Thần liền không suy nghĩ thêm nữa, hiện tại nhanh chóng lấy được thóc giống cho chính mình mới là chuyện quan trọng.
– Chính bởi vì khó khăn, cho nên ta mới mở miệng với Tần cô nương… Cô cũng nói , chúng ta hợp tác hai bên cùng có lợi mà!
Giang Tinh Thần cười nói. Tần Mạn Vũ gật đầu, nhoẻn miệng cười, nói:
– Quả thật như vậy, ta sẽ cố gắng giúp Giang Tước gia lấy được hạt giống… Nhưng nói trước, cũng chỉ là thóc giống loại ba, cao hơn nữa ta không thể lấy được!
Giang Tinh Thần cũng không nói gì thêm, mà đứng dậy chia tay về phía Tần Mạn Vũ, nói:
– Hợp tác vui vẻ!
———-
———-