Chương 117: Nguyên khí cộng hưởng

Tân Phong Lãnh Địa

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Giải quyết Nguyên khí trong thóc giống vô cùng yếu ớt, ngay cả cao thủ như Lão gia tử đều không cảm giác được, nhưng Giang Tinh Thần bằng vào trận pháp có thể phát hiện, trận pháp Minh Tri Trận viên mãn đã hiển lộ ra.
Thóc giống tốt lại biến thành thóc giống hồng, khẳng định mấu chốt ở ngay trên nguyên khí, một khi nguyên khí tản phát hoàn tất, thì cuối cùng thóc giống sẽ biến thành cám bã.
Mà thóc giống của Hồng Nguyên Thành tự mình để dành tuy rằng không tốt, nhưng cũng không có biến thành cám bã! Hai thứ đối lập sẽ không khó có được kết luận, số thóc giống tại Huyền Nguyên Thiên Tông này cũng không phải thóc giống tốt, nhưng người không biết nội tình khó có thể nhận ra, cho nên Hãng buôn Thiên Hạ mới bị lừa.
“Thì ra bí mật trồng trọt của Huyền Nguyên Thiên Tông ngay trên nguyên khí bên trong hạt giống! Thóc giống của họ gần như đều có hàm chứa nguyên khí, tốt xấu hẳn là tốc độ tản đi nguyên khí! Nói cách khác, nếu như có thể làm cho nguyên khí giảm tiêu tán, thì số thóc giống sẽ không còn là thứ phẩm!”
Sau khi Giang Tinh Thần hạ quyết định kết luận, liền bắt đầu suy nghĩ, Minh Tri Trận có thể dẫn tới tác dụng gì chứ, không có khả năng chỉ là cảm giác nguyên khí đơn giản như vậy mới đúng!
Vừa nghĩ, Giang Tinh Thần vừa tăng tốc cách hít thở, Nguyên Tuyền trong đầu cũng bắt đầu tăng lên tần suất
chấn động.
Mà theo Nguyên Tuyên tăng thêm chấn động, cuối cùng Giang Tinh Thần có phát hiện mới, hạt thóc giống trong tay một tia nguyên khí bên trong lại bị ảnh hưởng, tần suất dần dần trở nên cùng nhịp với tần suất của Nguyễn Tuyền.
“Cộng hưởng!” Trong nháy mắt Giang Tinh Thần nắm bắt được mấu chốt, đồng thời lập tức giảm chậm tiết tấu hít
thở, Nguyên Tuyền tần suất chấn động bắt đầu hạ xuống.
Cẩn thận cảm giác hạt thóc giống, dao động nguyên khí bên trong quả nhiên cũng theo đó giảm xuống… Thẳng đến Giang Tinh Thần dừng lại cách hít thở, dao động nguyên khí bên trong hạt thóc giống, cũng dừng lại, không còn có xu thể tiêu tán như trước.
– Thì ra là như vậy!
Giang Tinh Thần vô cùng mừng rỡ, bật nói thành lời. Số thóc giống này vẫn có thể trồng trọt.
Tiếp theo, hắn thoăn thoắt đi tới bên cạnh đống thóc giống, đưa tay đặt lên trên, lần nữa làm lại trình tự vừa rồi. Quả nhiên một đống nhỏ thóc giống xung quanh đều bị ảnh hưởng cộng hưởng, nguyên khí tức thì ngừng tiêu tán.
– Tiểu tử! Rốt cuộc ngươi làm gì vậy? Lão gia tử không nhịn được, lên tiếng hỏi.
Giang Tinh Thần quay đầu, cười nói:
– Số thóc giống này dường như cũng không phải giả, vẫn có thể trồng trọt!
– Cái gì? Định Bắc Hầu kinh hô một tiếng, lập tức đi tới hỏi:
– Ngươi làm sao nhìn ra được? Đây cũng không phải là chuyện đùa!
– Lão gia tử! Lão xem thử hai hạt thóc giống này có chỗ nào khác nhau?
Giang Tinh Thần không trả lời Định Bắc Hầu, mà đưa tới tay Lão gia tử, một hạt thóc giống trải qua cộng hưởng,
và một hạt thóc giống chưa trải qua cộng hưởng.
Lão gia tử nhận lấy, cẩn thận nghiên cứu hồi lâu, nghi hoặc nói:
– Không có gì bất đồng cả! – Ôi!
Giang Tinh Thần thở dài một tiếng, lắc đầu, lại đưa tới hai hạt thóc giống.
– Tiểu tử, ngươi tỏ thái độ gì vậy? Khinh thường, hay là xem thường!
Lão gia tử lập tức nổi lên gân xanh trên trán.
– Ta nghĩ rằng lão là cao thủ có thể cảm nhận được chứ! Chẳng lẽ lão không có phát hiện, không có cảm nhận phần lượng trong hai hạt thóc giống này, đều không giống nhau sao?
Giang Tinh Thần bĩu môi, nói.
– Ái chà!
Lão gia tử lập tức ngẩn ra, cho dù lão vận lực tỉ mỉ, cũng không cảm giác được hai hạt thóc giống có gì khác biệt… nhưng sức nặng, dường như đúng là có chút…
– Ngươi có thể cảm giác được ư?
Câu hỏi của Định Bắc Hầu cắt ngang Lão gia tử đang lúng túng.
Giang Tinh Thần cười từ trên người móc ra một cây đao nhỏ, xoay chuyển tại đầu ngón tay làm lóe lên một chuỗi hào quang làm người ta hoa cả mắt, sau đó nhẹ giọng nói:
– Hầu gia! Ngài nói xem!
Định Bắc Hầu cùng Lão gia tử lúc này mới nhớ tới, hai tay của tiểu tử này linh hoạt đến trình độ có thể khắc chữ trên cọng tóc.
– Ngươi… Thật xác định!
Lúc này, Định Bắc Hầu đã có chút tin tưởng Giang Tinh Thần, nhưng vẫn không yên lòng hỏi lại một câu.
“Phù…” Giang Tinh Thần thầm thở ra nhẹ nhõm. Cho dù hắn có thể giải quyết, cũng không thể để lộ bí mật trận pháp, còn may mà có hai tay linh hoạt có thể che giấu, xem ra Định Bắc Hầu đã tin rồi.
Bất quá, Giang Tinh Thần vẫn lắc đầu một cái, nói:
– Cái này ta cũng không nắm chắc, phải kiểm tra một lần cho tốt mới được!
– Tốt! Vậy ngươi hãy cấp tốc kiểm tra đi! Ta đi thông báo cho các lãnh địa quản hạt, phát ra thóc giống chậm lại
hai ngày… Hai ngày đủ chứ?
– Kiểm tra một lần, sau đó sàng chọn… hai ngày có lẽ đủ! Giang Tinh Thần gật đầu.
Lão gia tử cũng nói: – Ngươi ở nơi này hẳn là an toàn, ta đi tìm Quân Bất Diệt một chuyến, thế nào cũng phải nói chuyện này cho bọn họ biết, cho dù không phải bọn họ làm, thì bọn họ cũng phải gánh lấy trách nhiệm này!
– Chờ chút! Giang Tinh Thần gọi lại Lão gia tử, nói:
– Ngài xong chuyện, hãy mau chóng trở về Thanh Sơn Thôn một chuyến, đem lạp xưởng chừng mang tới đây cho ta, hai ngày này liên tục công tác sợ là tiêu hao rất lớn!
Lão gia tử nghe vậy không chần chờ, gật đầu, bước nhanh rời đi.
Hai người ra kho hàng, lúc này Giang Tinh Thần mới hoàn toàn yên lòng, kêu nhân viên coi kho tới, mở ra toàn bộ đồng thóc giống, rồi hắn tăng nhanh tần suất cách hít thở.
Bất quá, thời khắc này Nguyên Tuyền chấn động không chế phạm vi quả thực không lớn, muôn hoàn thành toàn bộ công tác, hai ngày đều có chút cấp bách. Mà trong hai ngày này, khẳng định cũng còn một số thóc giống sẽ trở thành cám bã…
Một ngày sau, Lão gia tử mang về lạp xưởng, nhìn Giang Tinh Thần ăn một lần mười mấy cây, lão đều cảm thấy muốn đau dạ dày… Nhưng Giang Tinh Thần lại không
quản nhiều như vậy, liên tục sử dụng cách hít thở, hắn tiêu hao thể lực quả thực quá lớn.
Ngay lúc Giang Tinh Thần bận rộn cứu chữa thóc giống, trong Lâm Thủy Thành ở Tề Nhạc Lĩnh xa xa, Mục Thiếu Đông của Hãng buồn Hằng Thông đang ngồi đối diện Viên Hạo kể khổ.
– Viện đại ca! Lần này ta là thiệt thòi lớn rồi! Vì một câu nói của huynh đã đắc tội với Định Bắc Hầu, sau này chuyện làm ăn của Hãng buôn Hằng Thông ta ở Hồng
Nguyễn Thành, sợ là không có cách nào làm tiếp!
– Ha ha ha ha… Viên Hạo cười ha hả, chỉ vào Mục Thiếu Đông nói:
– Được rồi, tiểu Mục! Đừng có giả bộ đáng thương, có cha ta che chở người, các lãnh địa lớn còn không phải mặc cho ngươi đi… Người nào không bán mặt mũi cho Bộ quản
lý quý tộc vài ba phần chứ… Hơn nữa, người cho là Định Bắc Hầu mấy ngày này tốt lắm sao, cày bừa vụ xuân chậm trễ, vừa không có thóc giống tốt, lúc thu hoạch vụ mùa chỉ đủ làm một bầu rượu cho hắn uống!
– A ha… Viên đại ca nói không sai! Khi đó, sẽ nói ra chuyện Giang Tinh Thần khai sơn trước nói sau. Đó chính là trên tuyết lại thêm mù sương, Định Bắc Hầu cũng không thể bảo lãnh cho hắn!
Mục Thiếu Đông cười gật đầu.
– Hắc hắc! Lãnh địa còn không có mở rộng liền vội vã khai sơn, đến lúc đó vừa lúc tố cáo, chỉ cần xác lập tội danh tự tiện khai hoang, tuyệt đối có thể dìm hắn chìm xuống đáy cốc…
Viên Hạo cười âm độc một tiếng, tiếp theo nói:
– Bất quá ngươi cũng đừng vội đi tố cáo hắn, người ta có khi là có cách chối tội, một kích này phải để dành tới thời điểm mấu chốt mới dùng!
– Viên đại ca yên tâm, ta hiểu! Mục Thiếu Đông cười gật đầu.
Không lâu sau, Viên Hạo cáo từ rời đi, Mục Thiếu Đông nhìn theo bóng lưng của hắn dần khuất, nụ cười trên mặt từ từ trầm xuống.
– Thiếu gia, chiều này của trưởng lão thật lợi hại a! Tìm ra thóc giống loại ba, chẳng những củng cố thân phận của ngài, còn đè ép Định Bắc Hầu và Giang Tinh Thần, phá tan sách lược phát triển của Càn Khôn Đại Đế… quả thật là nhất tiền xạ song điều!
Một tên thuộc hạ không biết từ đầu đi ra, gương mặt nịnh bợ cười nói.
– Hừ! Nhất tiễn song điêu, người chỉ có kiến thức này thôi sao?
Mục Thiếu Đông liếc nhìn tên thuộc hạ khinh thường, nhàn nhạt nói:
– Đàn áp Định Bắc Hầu và Giang Tinh Thần, phá tan sách lược của Càn Khôn Đại Đế… đều không phải mục đích căn bản. Chúng ta muốn chính là làm tăng thêm mâu thuẫn
giữa Càn Khôn Đại Đế cùng thế lực bảo thủ… Cái chủ ý này tuyệt đối không phải trưởng lão nghĩ ra được, phỏng chừng là từ tông chủ!
– A? Tên thuộc hạ ngẩn người.
– Hừ! Lương thực của lãnh địa Định Bắc Hầu sau thu hoạch vì sao là thiếu thu, kho trống rỗng mới đúng! Chuyện Hàng buôn Thiên Hạ tìm Giang Tinh Thần nghĩ rằng người khác cũng không biết sao… Ta đã tính chính xác Định Bắc Hầu không lấy được thóc giống, sẽ tìm Hãng buồn Thiên Hạ hợp tác! Một chiều này chẳng những hoàn thành an bài của chúng ta, còn liên quan tới Hàng buôn Thiên Hạ cũng bị kéo xuống nước! Không phải bọn họ luôn muốn tranh chấp với Hãng buôn Vạn Tường sao, không phải luôn muốn tiến quân ra sa mạc sao… để xem lần này bọn họ làm thế nào giải quyết!
Mục Thiếu Đông sinh ra cảm giác thống khoái ngẩng cao đầu, trong ánh mắt cũng có vẻ thần thái bay lên, đắc ý không nói ra lời… liên tục mấy lần buồn bực vì thất bại, thoáng cái trở thành hư không, dường như thấy mình về tới Huyền Nguyên Thiên Tông trong vinh quang rực sáng, hắn không khỏi lần nữa cười ha hả một tràng…
Mục Thiếu Đông cao hứng cười to, cùng lúc đó, trong Hồng Nguyễn Thành, Định Bắc Hầu và Lão gia tử cũng đang vui vẻ cười to, trải qua Giang Tinh Thần nỗ lực liên tục hai ngày, hạt giống cuối cùng chia ra, hữu dụng lại chiếm được bảy thành… chuyện này làm cho bọn họ đều cảm giác khó tin.
Đương nhiên, điều này cũng làm cho suy đoán của bọn họ trước đó đều bị lật đổ; tình hình trước mắt, rõ ràng chính là thương nhận lương thực lòng dạ hiểm độc xen lẫn hạt thóc hỏng trong thóc giống tốt, gom góp cho đủ phân lượng!
Giang Tinh Thần lại biết, chuyện cũng không phải như thế, phán đoán của Định Bắc Hầu trước đây nếu như không đúng, thì âm mưu chính là Huyên Nguyên Thiên Tông đặc
biệt nhằm vào Hãng buôn Thiên Hạ.
Bất quá, dù trong lòng hắn biết cũng không thể nói ra, nếu không bí mật của mình sợ là sẽ không giữ được.
Mà ngồi bên kia, Tần Mạn Vũ và Quân Bất Diệt cũng thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, đây chính là liên quan đến danh dự của Hãng buôn Thiên Hạ, vạn nhất tất cả đều là thóc giống giả, thì đả kích đối với bọn họ sẽ quá lớn.
Cũng may mà Giang Tinh Thần có bản lĩnh, có thể phân biệt ra được thóc giống, chỉ là số lượng không đủ còn dễ tính, cùng làm thì trả tiền lại là được.
Đám mây đen trên đầu tan đi, Định Bắc Hầu nhìn Giang Tinh Thần có vẻ rất mệt mỏi, trịnh trọng nói:
– Tiểu tử, lần này nhờ có ngươi!
Còn thừa lại bảy thành thóc giống tuy rằng không đủ phân phối cho các tất cả lãnh địa, nhưng cũng có thể phân cho hầu hết các địa phương.
– Hầu gia, ngài cũng quá già đi, ta mất sức lực lớn như vậy, sao ngài không cho vài trăm ngàn hoàng tinh tế… Ôi… Đừng động tay a!
Vừa thấy Định Bắc Hầu giơ tay lên, Giang Tinh Thần vội vàng né qua một bên.
Tần Mạn Vũ cùng Quận Bất Diệt xem thấy mà trợn mắt cứng lười: Đâu có chút gì là thượng cấp với thuộc hạ đâu! Quả thật giống y như cha con.
Sau đó, mọi người từ kho hàng về lại phủ Định Bắc Hầu, Tần Mạn Vũ trịnh trọng bày tỏ lòng áy náy! Chuyện này là Hãng buôn Thiên Hạ bọn họ không có làm tròn trách nhiệm.
Giải quyết vấn đề, Định Bắc Hầu cũng không phải người bất cận nhân tình, nói một tiếng chỉ hiểu lầm như vậy cứ bỏ qua thôi.
Lúc này, mọi người đột nhiên phát hiện, Giang Tinh Thần cúi đầu trầm tư không nói một lời, dáng vẻ dường như có tâm sự nặng nề.
Lão gia tử lập tức vỗ vai hắn một cái: – Tiểu tử, nghĩ gì thế?
Giang Tinh Thần ngẩng đầu, khóe miệng từ từ mở ra, thấp giọng nói:
– Hầu gia, dường như lúc đi Tề Nhạc Lĩnh mua thóc giống, có rất nhiều người đều đang chờ cười chê ngài đấy…