Chương 28: Khiếp sợ

Tân Phong Lãnh Địa

Đăng vào: 11 tháng trước

.

– Ca ca, huynh lại thua rồi! Nhanh lên một chút, ta muốn huynh làm ngựa cưỡi…
Trong phòng truyền ra tiếng cười vui sướng của Mị Nhi.

– Cái này… Có thể đổi cái khác hay không?!
Giang Tinh Thần tỏ ra bất đắc dĩ nói.

Hôm trước hắn làm ra một bộ cờ năm quân, dạy cho Mị Nhi cách chơi, rất nhanh tiểu cô nương đã cảm thấy thích thú. Lúc mới bắt đầu, hắn dùng cờ đen đi trước, gần như mỗi lần đều thắng, nhưng không lâu sau, tiểu cô nương đã phát hiện ra mánh khóe, liền cướp cờ đen vào trong tay.

Loại cờ năm quân này, đi trên nước sẽ chiếm ưu thế rất lớn, chỉ cần nắm đúng đường, nhất định sẽ thắng. Tiểu cô nương nhập môn cực nhanh, kế tiếp liền khiến cho Giang Tinh Thần tối mắt tối mũi.

Thấy không có một chút hy vọng, Giang Tinh Thần liền nói ra quy tắc hạn chế của quân đen, 3-3 không thắng, liên tục không thắng, 4-4 không thắng, chỉ có 4-3 mới có thể thắng.

Lúc đầu, dĩ nhiên tiểu cô nương không đồng ý, nhưng vừa thấy Giang Tinh Thần yêu cầu đổi cờ đen, tròng mắt tiểu cô nương liền đảo đảo, rồi cũng chấp nhận quy tắc hạn chế của quân đen, nhưng lại tăng thêm điều kiện “nếu ca ca thua, sẽ phải làm ngựa cho ta cưỡi một vòng”.

Một lần nữa lại bắt đầu, lúc đầu hai bên còn có thắng có thua, nhưng theo Mị Nhi ngày càng thuần thục đối với nước cờ, Giang Tinh Thần liền gặp phải bi kịch. Cho dù có quy tắc hạn chế, nhưng quân đen vẫn có ưu thế rất lớn, vốn là giữ 3 quân sẽ được đổi, 5 quân đánh 2 giữ 3, nhưng Giang Tinh Thần cũng chỉ hiểu biết kiểu gà mờ, căn bản không hiểu.

Hai ngày sau, Mị Nhi liên tục ăn hết 5 quân của Giang Tinh Thần, sau đó dĩ nhiên là Giang Tinh Thần phải liên tục làm ngựa.

Suốt hai ngày lập lại cùng một động tác, hắn cũng trở nên chết lặng, liền bất đắc dĩ nằm lỳ trên giường, mặc cho Mị Nhi ngồi trên lưng, thầm rên rỉ:

– “Chết tiệt… tự nhiên sao ta lại bày cho màng cái trò chơi này chứ, đây không phải là tự hành tội hay sao!”

Mị Nhi cười ha hả không ngừng. Đang lúc chơi đùa vui vẻ, chợt ngoài cửa có tiếng gọi:
– Giang thiếu gia. Triệu Đan Thanh thiếu gia tới!

– Vậy sao!
Giang Tinh Thần vội vàng thừa cơ đứng dậy, vặn vặn lưng. Cuối cùng cũng thoát khỏi khổ hải!

– Ca ca lại sắp đi ra ngoài sao?

Mị Nhi ngưng cười, mím môi hỏi, trong lòng hết sức tiếc nuối. Đã nhiều năm như vậy, nàng vẫn luôn chơi đùa một mình, đây chính là lần đầu tiên ca ca chơi cùng nàng, cho nên nàng mới vô cùng quyến luyến loại cảm giác này, hai ngày qua luôn quấn lấy Giang Tinh Thần không buông.

– Là chuyện của Triệu Gia Dược Nghiệp, chắc phải bận cả ngày hôm nay, buổi tối ca ca sẽ trở về!

Giang Tinh Thần cười nhu hòa, xoa xoa đầu tiểu nha đầu.

– Ừm! Ca ca đi đi, không phải lo lắng cho muội!

Mị Nhi vô cùng hiểu chuyện, nàng sớm phải quản lý việc nhà, nên dĩ nhiên biết chuyện nào nặng, chuyện nào nhẹ, cho dù trong lòng quyến luyến, nhưng sẽ không làm ảnh hưởng đén việc chính của ca ca.

– Ca đã chuẩn bị cơm xong, khi nào đói bụng thì gọi cho Tiền Phong cùng Chu Hùng là được!

Tiền Phong, Chu Hùng chính là hai gã côn đồ Tôn Tam Cường an bài tới, hai ngày qua bọn họ vẫn luôn thủ hộ ở nơi này.

– Ca ca, ta sẽ tự chăm sóc cho mình!
Mị Nhi trả lời. Trải qua ba ngày uống thuốc trạng thái lúc này của nàng đã tốt hơn rất nhiều.

– Ừm!
Giang Tinh Thần gật gật đầu, rồi đi tới tủ quần áo, lấy ra một bao đồ từ bên trong, đưa cho Mị Nhi.

– Đây là cái gì?
Mị Nhi nhìn gói đồ da thú trong tay, nghi ngờ hỏi.

– Cái này gọi là ghép tranh! Chia một bức tranh hoàn chỉnh thành 300 khối nhỏ, để xem thử hôm nay muội có thể ghép nó trở về nguyên trạng hay không!

Giang Tinh Thần nói xong, lại đưa cho Mị Nhi một tấm lụa trắng:

– Đây là bức tranh gốc!

– Trò chơi mới sao?
Hai mắt Mị Nhi dần dần sáng lên, đưa tay nhận lấy tấm lụa trăng, mở ra quan sát.

– Ách!

Vừa nhìn tấm lụa trắng. Mị Nhi chợt sửng sốt:

– Đây là cái gì?

Trên tấm lụa trắng về một người kỳ quái, trên đầu mang khăn che mặt, đỉnh đầu có hai cái sừng trâu, hai con mắt hình chữ bát lộn ngược, trên người mặc áo lót, phía dưới mặc một cái khố nhỏ hình tam giác.

– Ha ha, cái này gọi là siêu nhân sống động!

Giang Tinh Thần nở nụ cười, hắn cũng không ngờ rằng, đôi tay linh hoạt của mình lại có chút tác dụng đối với việc vẽ tranh. Lúc hắn chế tạo ra tấm tranh ghép, quả thực là hạ bút thành văn, vô cùng ung dung.

– Được rồi! Đừng ham chơi quá mà vùi đầu vào trong đó, nhớ ăn cơm uống nước đúng giờ đó!

Giang Tinh Thần cười cười, vỗ vỗ đầu Mị Nhi, rồi nắm trong tay ba cây kim khâu chuyên dụng, xoay người bước ra khỏi phòng…

Trung tâm Hồng Nguyên Thành, bên ngoài Phủ thị chính, mấy trăm binh sĩ mặc áo giáp nhẹ canh giữ trước cửa, phát ra một cổ khí tức dữ tợn, khiến tất cả mọi người đi qua đều tránh xa.

Tại đại sảnh bên trong Phủ, có hơn mười người chia làm bốn khu vực ngồi hai bên, hiển nhiên đó chính là những đoàn thể khác nhau. Trong đám người Triệu Gia Dược Nghiệp, Giang Tinh Thần ngồi ở phía sau Triệu Tử Tường, âm thầm quan sát ba nhóm người còn lại.

– Hai nhà đối diện, chính là Hoàng Hạc Đường và Dược Hiền Cư! Nhà còn lại bên phía chúng ta, chính là Hãng dược Hằng Thông, họ cũng không phải là thương hộ bản địa ở Hồng Nguyên Thành, lần này bọn họ trực tiếp hợp tác cùng Linh Thảo Thính, là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của chúng ta…

Triệu Đan Thanh ở bên cạnh, nhỏ giọng giải thích cho Giang Tinh Thân tình huống hiện tại.

Lúc này, bên phía Hãng dược Hằng Thông có hai người chợt đứng lên, một người là một thanh niên mặc tơ lụa màu trắng, một người là lão già năm mươi để râu ba chỏm. Hai người trực tiếp đi đến trước mặt Triệu Tử Tường.

– Triệu gia chủ!

Tên thanh niên kia mỉm cười, không cúi đầu chào hỏi, mà chỉ hướng mắt xuống dưới, bộ dáng như từ trên cao nhìn xuống, nói:

– Nghe nói Triệu Gia Dược Nghiệp các ngươi gặp khó khăn về tiền bạc, không biết chúng ta có cơ hội hợp tác hay không?

– Mục Thiếu Đông! …

Triệu Tử Tường đứng dậy, tỏ ra trầm tĩnh, thản nhiên nói:

– Không biết ngươi muốn hợp tác như thế nào?

– 600 ngàn hoàng tinh tệ. Triệu Gia Dược Nghiệp nhập vào Hãng dược Hằng Thông ta… ngươi đừng vội cự tuyệt!

Tên thanh niên phất tay áo, tiếp tục nói:

– Nghĩ kỳ xem, nếu như lần này cạnh tranh thất bại, chỉ sợ ngươi sẽ không kham nổi những khoản nợ kia đi!

Hắn vừa dứt lời, toàn bộ đại sảnh đều trở nên yên tĩnh, đám người Hoàng Hạc Đường cùng Dược Hiên Cư ở đối diện, đều lộ ra vẻ mặt như đang xem kịch vui.

– Ha ha, lần này Triệu Gia Dược Nghiệp coi như xong rồi! Hoàn toàn bị Hãng dược Hằng Thông thâu tóm tích lũy mấy chục năm sẽ tan thành mây khói!

– Bọn họ chiếm đoạt vị trí cung ứng cho quân đoàn thứ bảy đã 20 năm, cũng nên nhường vị trí này lại rồi!

– Triệu Tử Tường được xưng là Thánh Thủ đệ nhất y sư, không biết sau lần này, Hầu gia còn có thể coi trọng hắn giống như trước hay không…

Tiếng nghị luận rất nhỏ, nhưng đại sảnh đang vô cùng yên tĩnh, nên vẫn nghe được rõ ràng những lời nói chói tai này.

Sắc mặt Triệu Đan Thanh sa sầm xuống, thở hổn hển.

Giang Tinh Thần yên lặng nhìn hết thảy, mấy ngón tay của tay phải khẽ gõ nhịp, linh hoạt tựa như sóng nước.

Vẻ mặt Triệu Tử Tường vẫn lạnh lùng như cũ, cất tiếng nói:

– Không cần phải… suy nghĩ gì cả. Mục Thiếu Đông, mời trở về đi!

Lúc này, lão già năm mươi bên cạnh tên thanh niên bất ngờ nói chen vào:

– Triệu Tử Tường, ngươi vẫn cho là mình có thể lấy được vị trí cung ứng của quân đoàn thứ bảy sao, hiệu quả thuốc cầm máu, giá thành, ngươi có thứ nào hơn chứ?

Triệu Tử Tường liếc lão già năm mươi này một cái, nói:

– Thôi y sư, ta cho ngươi biết, điều đó chỉ cần dựa vào danh dự suốt 20 năm Triệu Gia Dược Nghiệp hợp tác tốt đẹp cùng quân đoàn thứ bảy là đủ!

– Danh dự?!
Thôi y sư còn định nói nữa, nhưng Mục Thiêu Đông đã giơ tay lên ngăn cản hắn, cười nói:
– Nếu Triệu gia chủ đã không muốn, chúng ta cũng không thể cưỡng cầu, về thôi!

Hai người trở lại vị trí cũ, Giang Tinh Thần nhìn về phía lão già năm mươi kia, thầm nghĩ trong lòng:
– Thì ra đây chính là Thôi y sư của Linh Thảo Thính…

– Bịch bịch bịch…

Một loạt tiếng bước chân chợt truyền vào trong tai, mọi người quay đầu lại, liền thấy có mấy bóng người đang tiến vào đại sảnh.

Người đi đầu chừng bốn mươi tuổi, mặc quần áo da thú bó sát người, thân cao thể lớn, trông còn uy mãnh hơn Triệu Đan Thanh vài phần. Hắn vừa tiến vào đã mang theo một cổ khí thế cường đại, khiến hít thở của mọi người trong phòng cũng trở nên khó khăn.

Phía sau hắn là ba người thanh niên, một người nho nhã, một người tướng mạo hung dữ, người cuối cùng thì lại luôn cười híp mắt.

Theo sau 4 người này, còn có 7, 8 người nữa, một người trong đó chính là quan quân nhu hôm trước đã tới Triệu Gia Dược Nghiệp.

Khi đám người đi ngang qua, quan quân nhu liền liếc nhìn Mục Thiêu Đông một cái khẽ gật đâu.

Người đi đầu lúc trước tiến tới ghế chủ vị ở chính giữa ngồi xuống, lên tiếng hỏi:

– Quan quân nhu, kết quả như thế nào?

Giọng nói của hắn như chuông đồng, vô cùng vang vọng.

Quan quân nhu vội vàng tiến lên, lớn tiếng nói:

– Bẩm quân đoàn trưởng, thuốc cầm máu của bốn nhà thuộc hạ đều đã nhìn qua, hiệu quả của Hoàng Hạc Đường và Dược Hiền Cư bình thường, Triệu Gia Dược Nghiệp tốt hơn một chút, hiệu quả tốt nhất chính là Hãng dược Hằng Thông!

– Vậy sao?!

Quân đoàn trưởng nhíu nhíu mày, hỏi:

– Hiệu quả của Triệu Gia Dược Nghiệp không phải là tốt nhất sao?

– Đúng vậy! Thuộc hạ đã khảo nghiệm kỹ, đúng là hiệu quả cầm máu của Hãng dược Hằng Thông tốt nhất!
Quan quân nhu đáp.

– Ừm!

Quân đoàn trưởng gật gật đầu. Tuy trước đây bọn họ và Triệu Gia Dược Nghiệp luôn hợp tác tốt đẹp, nhưng chuyện liên quan đến sinh mạng của binh lính, hắn không thể chấp nhận việc để tình cảm xen lẫn vào bên trong được.

– Giá thành thì sao, ai thích hợp nhất?
Quân đoàn trưởng lại hỏi.

Lúc này, lại có một người bước lên trước, nói:

– Giá thành thấp nhất chính là Hoàng Hạc Đường, tiếp theo là Dược Hiền Cư, Hãng dược Hằng Thông cùng Triệu Gia Dược Nghiệp ra giá giống nhau.

Quân đoàn trưởng nghe vậy, ánh mắt như điện liền lướt qua Hãng dược Hằng Thông cùng Triệu Gia Dược Nghiệp. Nguyên nhân trong đó dĩ nhiên hắn hiểu rõ. Hãng dược Hằng Thông khẳng định cạnh tranh ác ý, nhưng tình hình này hắn cũng không có cách nào giúp Triệu Gia Dược Nghiệp, có lợi lại không cần, hắn sẽ bị người ta lên án, gán cho cái tội cố ý làm suy yếu sức chiến đấu của đế quốc. Đến lúc đó hắn cũng khó ăn nói với Càn Khôn Đại Đế.

Sau đó, quân đoàn trưởng tìm người tới đích thân chứng thực, quả thật thuốc cầm máu của Hãng buôn Hăng Thông, so với Triệu Gia Dược Nghiệp tốt hơn.

Thấy đã xác nhận không lầm, quân đoàn trưởng định lên tiếng quyết định để Hãng dược Hằng Thông phụ trách cung cấp thuốc cầm máu cho quân đoàn thứ bảy.

Nhưng ngay khi hắn vừa định lên tiếng, đột nhiên Triệu Tử Tường đứng lên, lớn tiếng nói:

– Quân đoàn trưởng đại nhân, giá tiền thuốc cầm máu của chúng ta có giảm thêm ba thành!

– Cái gì?
Triệu Tử Tường vừa nói ra câu này, toàn bộ mọi người trong phòng đều kinh hãi.

– Triệu Tử Tường bị ép điên rồi hay sao, giảm thêm ba thành, đây cũng không phải là làm một cú rồi thôi, mà còn phải liên tục cung ứng sau đó, nếu không được, ngươi có bán cả Triệu gia đi cũng không đền nổi!

Sau khi hết khiếp sợ, Mục Thiếu Đông cùng Thôi y sư liếc nhau, đồng thời lộ ra nụ cười khinh thường.

Quân đoàn trưởng nhíu nhíu mày, trầm giọng hỏi:
– Triệu Tử Tường, ngươi có biết câu nói kia, ý nghĩa như thế nào không?

Triệu Tử Tường cười cười, nói:

– Dĩ nhiên là ta biết! Chẳng những chúng ta hạ giá dược liệu xuống ba thành, mà còn bảo đảm hiệu quả so với trước đây tốt hơn gấp ba lần trở lên!

– Gấp ba trở lên!

Hãng dược Hằng Thông, Hoàng Hạc Đường, Dược Hiền Cư đều bĩu môi xem thường:

– Triệu Tử Tường nói mê sảng rồi! Gấp ba trở lên, nằm mơ giữa ban ngày!

Sắc mặt quan quân nhu chợt biến.

– Triệu Tử Tường, ngươi nói ra lời ấy, là cho rằng quân đoàn thứ bảy đều là kẻ ngốc hết sao?

Quan quân nhu lớn tiếng quát mắng.

Toàn bộ Triệu Gia Dược Nghiệp, ngoại trừ Giang Tinh Thần, Triệu Đan Thanh ra, đều sợ tới mức mặt trắng bệch. Lừa gạt quân đoàn đế quốc, gây chuyện không tốt sẽ gặp tai họa ngập đầu.

Cơ mặt Quân đoàn trưởng giật giật, không ngờ lại giận quá hóa cười:

– Triệu Tử Tường, ngươi nhất thời bị kích động! Quên đi, ta không chấp nhất với ngươi!

Nói rồi, hắn liền phất phất tay.

Thế nhưng, Triệu Tử Tường cũng không lui, mà đứng ra, lật tay lấy ra một thanh đoản đao, rồi chém một đao vào cánh tay của mình.