Chương 153: Gây khó dễ -Mua ngựa

Tân Phong Lãnh Địa

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Bản ghi chép mua bán Mị Nhi không tìm được, thái độ mập mạp cũng thay đổi 180 độ so với hôm qua, có vẻ thờ ơ, bộ dạng lạnh lùng.
Giang Tinh Thần nhẫn nhịn, yêu cầu bọn họ tìm một chút nhưng mập mạp không nhịn được nói:
– Không có chính là không có, chúng ta đã tìm cả đêm, gần như đã lật tung cả địa phương này!
– Bản ghi chép mua bán kia cũng không có khả năng tự nhiên biến mất chứ, trừ phi nhân viên tử vong nếu không các ngươi vẫn một mực ở nơi này bảo lưu bản ghi chép!
Chỉ với hai câu này, Giang Tinh Thần lập tức nhận ra căn bản không phải không tìm được, mà là không muốn tìm.
– Hừ! Mập mạp cười lạnh, thản nhiên nói:
– Ngươi biết hàng năm có bao nhiêu bản ghi chép không, mấy ngàn thậm chí hơn mười ngàn, tám năm ai dám bảo đảm không có hư hại hay là bị mất… Mặt khác, tám năm trước ta còn chưa tới, đời trước có sơ hở hay không cũng khó nói mà!
– Ý của các ngươi là nơi này các ngươi không có bản ghi chép mua bán!
Giang Tinh Thần từ từ híp mắt lại, cầm trong tay khế ước, chậm rãi nói:
– Trên khế ước ghi rõ ràng là ở nơi này của các ngươi, nhưng người lại nói không có! Ta nghĩ chúng ta nên tìm một chỗ nói chuyện!
Mập mạp ngây ra một lúc, lập tức chuyển lời thoại:
– Nhưng ta không có nói không có, chỉ là thời gian quá dài không tìm được mà thôi! Chúng ta có thể tiếp tục tìm
giúp người nhưng thời gian chúng ta không dám bảo đảm, ngươi nếu như muốn chờ thì cứ tiếp tục chờ!
– Được!
Giang Tinh Thần gật đầu, đứng dậy, mặt u ám: – Ta nghĩ ngươi khẳng định tìm được! – Đương nhiên! Mập mạp cười ha ha, sau đó nói:
– Còn có chuyện khác không, nếu không có người cứ tự nhiên, ta còn phải tiếp đãi người phía sau.
Giang Tinh Thần chỉ cảm thấy hàng loạt tức giận hướng lên đầu hàng, hừ lạnh nói:
– Ta chờ người đưa tới cửa bản ghi chép mua bán! Nói xong vung tay áo, xoay người đi ra ngoài.
Lão gia tử híp mắt nhìn của ngầm phía sau mập mạp, cũng xoay người rời đi cùng Giang Tinh Thần.
– Ha ha! Mập mạp nhìn bóng lưng hai người, nhỏ giọng nói: – Ta đưa tới cửa cho ngươi, nằm mơ đi! Các ngươi muốn chờ sao, hai năm, ba năm, ta xem các ngươi có thể chờ được bao lâu?
Lúc này một thanh niên áo lam đi ra từ sau tấm bình phong, khẽ cười nói:
– Mập mạp làm không tệ! Mập mạp vội vàng khom người, đổi sang điệu cười a dua nịnh nọt:
– Đại công tử, ngài quá khen! Nô tài chỉ làm theo phân phó của ngài thôi!
– Làm rất tốt tương lai không thiếu lợi ích cho ngươi!
Đại công tử vỗ nhẹ bả vai của mập mạp. Mập mạp lập tức cảm giác xương cốt trên người đều nhẹ đi hai lạng, vội vàng biểu lộ trung thành:
– Chỉ cần đại công tử phân phó, tiểu nhân nhất định toàn lực ứng phó!
– Tốt! Đại công tử hài lòng gật đầu, nhìn ra ngoài cửa cười nói:
– Giang Tinh Thần này cũng không tà hồ như lời đồn đãi, khí thịnh tuổi trẻ, vẫn chờ người đưa tới cửa, ha ha…
Phía bên ngoài viện, Lão gia tử nhỏ giọng nói: – Tiểu tử sợ chuyện này không đơn giản! – Ta đã nhìn ra bọn họ đây là cố ý gây khó dễ!
Giang Tinh Thần cười lạnh, nói:
– Đã sớm biết không ít người nhìn chằm chằm ta, không nghĩ tới nhanh như vậy liền gặp phải… đoán chừng có người nhận ra ta rồi!
– Tám phần là như vậy! Đường lão gia tử gật đầu.
– Hừ ! Bọn họ cũng quá vô lại, thủ đoạn như vậy cũng dùng!
Giang Tinh Thần nhíu mày, nghi ngờ nói: – Nhưng mà ta giống như không có mâu thuẫn gì với Nam Giang Lĩnh mà!
– Nam Giang Hầu không đi Lễ hội Mỹ Thực, ngươi không nhận thức! Cái người láu cá này chính là có đầu tường, không dễ dàng đắc tội người khác, đoán chừng không phải hắn làm…
Lão gia tử lắc đầu, mắt cũng lộ ra nghi hoặc:
– Rốt cuộc là ai, thủ đoạn thấp kém như vậy hoàn toàn không có khả năng tạo ra bất kỳ đả kích gì với người, cũng chỉ làm khó người một chút thôi!
Giang Tinh Thần hừ lạnh nói:
– Cần quản hắn là ai sao, người không vừa mắt ta rất nhiều, ta cũng lười suy nghĩ, nhanh chóng thu lại bản ghi chép mua bán Mị Nhi, đừng chậm trễ trị liệu là việc khẩn yếu nhất!
Lão gia tử có chút kinh ngạc hỏi:
– Tiểu tử, ngươi nghĩ ra phương pháp để Mị Nhi đi vào Vương quốc Nguyệt Ảnh rồi hả? Giang Tinh Thần mỉm cười gật đầu:
– Chỉ có chút ý tưởng mà thôi, có thể thành công hay không còn không nhất định… Lão gia tử hay là trước suy ngâm chuyện này giải quyết thế nào!
– Giải quyết như thế nào, lão tổ tông ta tự mình ra mặt, Nam Giang Hậu dám không nể mặt mũi ta sao…
Lão gia tử đắc ý nở nụ cười, sau đó nói tiếp:
– Tiểu tử vừa rồi lại khí thịnh tuổi trẻ như vậy, lời nói kiêu ngạo không giống người nha!
– Hứ! Không khí thịnh còn là người trẻ tuổi sao!
Biểu tình Giang Tinh Thần lạnh nhạt nhìn qua còn đắc ý hơn Lão gia tử.
“Á!” Lão gia tử nghe vậy sửng sốt, ánh mắt trở nên sầu xa nhìn Giang Tinh Thần: “Đúng vậy, hắn mới mười bảy tuổi, dù có lớn hơn nữa, tâm tính có khá hơn cũng là một người trẻ tuổi…” .
Nhưng vừa nghĩ đến đây, Lão gia tử lại cảm thấy không đúng: “Có vấn đề, nhất định có vấn đề, âm hiểm xảo trá như tiểu tử này, khẳng định còn giấu giếm điều gì! Nếu ai thật xem hắn là thiếu niên khí thịnh trẻ tuổi, cuối cùng nhất định chết thảm…”
– Lão gia tử nghĩ gì thế ! Đi nhanh tìm Nam Giang Hầu, xong chuyện chúng ta vui vẻ đi dạo một vòng thành Lam Vù..
Giang Tinh Thần cười lôi kéo lão, hai người chạy thẳng tới tước phủ.
Gặp gỡ Nam Giang Hầu vô cùng thuận lợi, vừa nghe nói Lão gia tử đến, Nam Giang Hầu lập tức ra đón tiếp ngoài | cửa lớn, trong nháy mắt gặp được Nam Giang Hầu, Giang Tinh Thần không khỏi cảm thán hình dung của Lão gia tử thật sự chuẩn xác. Thân hình người này hơi mập, trên mặt giống như bôi một lớp dầu, đều có chút phản quang, gương
mặt hiền hòa cười, thần tình láu cá, một bộ dạng có đầu tường ai cũng không đắc tội.
Nghe được mục đích Lão gia tử đến đây, Nam Giang Hầu chửi ầm lên nhân viên công tác vô dụng, sau đó vỗ ngực bảo đảm chuyện này cứ giao cho hắn, nhất định tìm được bản ghi chép mua bán.
Uyển chuyển từ chối yến thỉnh của Nam Giang Hầu, Lão gia tử mang Giang Tinh Thần ra khỏi phủ, đắc ý nói:
– Thế nào tiểu tử, mặt mũi lão tổ tông ta cũng đủ lớn phải không?
– Đương nhiên, Lão gia tử ra tay, không chuyện gì không làm được!
Giang Tinh Thần lần này không đả kích Lão gia tử mà là cười nịnh bợ.
Lão gia tử lập tức hơi lâng lâng, từ khi biết tiểu tử này tới nay, hắn đều chưa từng nói lời như vậy.
– Lão gia tử chúng ta đi dạo một vòng thành Lam Vũ, sau đó ta mời lão đi quán ăn tốt nhất ăn cơm!
Giang Tinh Thần có vẻ rất cao hứng, đi về phía trước.
– Cái gì gọi là quán ăn tốt nhất, ngươi tự mình động thủ làm một bữa cho ta mới tốt!
Trong miệng Lão gia tử lẩm bẩm, đi về trước theo Giang Tinh Thần.
Hai người trước đi trường đua ngựa xem một trận đấu! Giang Tinh Thần không quen thuộc cái này, hoàn toàn là bộ dạng xem náo nhiệt, đời trước cũng chỉ thấy qua trong ti vi.
Nhưng mà Giang Tinh Thần phát hiện đua ngựa nơi này vô cùng đơn giản, chính là một đám người dắt ngựa chính
mình đến thi đấu, một trận có hai mươi con ngựa! Trên bàn chỉ có tỷ lệ cược của mỗi con ngựa, xếp hạng tỷ lệ cược cũng không có.
Mặt khác, tuyển thủ dự thi cũng có thể cược, cái kia không xem thứ hạng, ngựa của người nào chạy nhanh, người đó lập tức thăng tiến.
Xem xong trận đấu, Giang Tinh Thần lôi kéo Lão gia tử đi đến khu chợ mua bán ngựa bên cạnh trường thi đấu.
– Tiểu tử, ngươi muốn làm gì, muốn mua ngựa tham gia thi đấu sao?
Lão gia tử hỏi. – Đúng vậy!
Giang Tinh Thần gật đầu, nói: – Đua ngựa này nhìn có chút ý nghĩa!
– Ngươi còn tâm tư này, chờ tin tức tìm được bản ghi chép mua bán nhà đầu Mị Nhi kia, chúng ta lập tức trở về!
Lão gia tử nhíu mày nói.
– Nam Giang Hầu cũng chưa cho chúng ta tin chính xác, ghi chép tám năm trước, sợ là tìm mất mấy ngày luôn!
Giang Tinh Thần nói, đi vào khu chợ.
– Tiểu tử, ta khuyên người đừng giỡn, trong khu chợ này rất ít khả năng chọn được ngựa tốt, đều là người ta chọn quá một Thủy phi còn dư lại… người mua dự thi căn bản là vứt trắng tiền!
Lão gia tử kéo lại Giang Tinh Thần đang đi vào trong. – A, còn có thuyết pháp này! Giang Tinh Thần cười cười lại nói: – Không sao, ta chính là ngứa tay, chơi thử mà thôi!
– Ngươi nếu muốn chơi, quay đầu tìm một con thật tốt chỗ La Vũ, hắn tuyệt đối cho ngươi ngựa tốt!
“Ta nếu biết được tình huống nơi này đã xin La Vũ từ lâu!” Giang Tinh Thần thầm nói, sau đó nói tiếp:
– Không sao, mua cũng như vậy!
– Tiểu tử ngươi thật rảnh rang lo chuyện bao đồng, không có chuyện gì lại chơi ném tiền!
Lão gia tử khuyên một câu nhưng cuối cùng cũng cùng Giang Tinh Thần đi vào khu chợ.
– Con này không được, rất gầy yếu, vừa thấy đã biết có bệnh… Còn này cũng không được, thân hình quá lớn, khẳng định không nhanh nhẹn… Màu sắc lông mao con này quá
mờ…
Hai người tiếp tục đi vào trong, Lão gia tử không ngừng phê bình, không có một con ngựa nào có thể đi vào pháp nhân của lão.
Ước chừng đã qua nửa tiếng, bước chân Lão gia tử bông nhiên ngừng lại, ánh mắt dừng ở một con ngựa cao to thuần đen.
– Con ngựa này cũng không tệ lại không có người khác chọn đi!
Lão gia tử kỳ quái nói một câu, đi về trước. – Lão gia tử, ngài mua ngựa sao!
Một gã thanh niên chừng hai mươi tuổi tiến ra tiếp đón, nhưng trên mặt không có nụ cười của thương gia đình thường, trầm thấp nói:
– Trước tiên phải nói con ngựa này của ta…
– Lão gia tử, chân phải phía trước của con ngựa này có vết thương!
Tên bán ngựa bên cạnh đột nhiên lại gần nói:
– Lão gia tử hay là qua cho ta xem một chút, ngựa này của ta đều ở Liên Minh Thú Nhân chọn được!
– Lục Tiểu Tam người có ý gì! Thanh niên nhíu mày, không kiềm được tức giận rống to. – Ý gì, ta chính là không muốn Lão gia tử bị lừa!
Tên bán ngựa kêu Lục Tiểu Tam cười ha ha, nói với Lão gia tử:
– Lão gia tử, ngài cũng không muốn mua một con ngựa bị thương phải không?
– Cái gì mà bị lừa, ta vốn không có ý định che giấu! Thanh niên hét lớn:
– Ngựa của ta bị thương nên giá cả sẽ thấp! Hơn nữa đây. cũng là vết thương nhỏ, không phải sẽ lành sao!
Lục Tiểu Tam nói:
– Giá tiền thấp có ích lợi gì, người ta mua ngựa để thi đấu, con ngựa này của người thi đấu thua bảy tám lần liền, từ lâu đã không còn ý chí chiến đấu, coi như thương lành cũng không thắng được một trận!
– Ngươi!
Thanh niên không lời chống đỡ, phẫn nộ nhìn chằm chằm Lục Tiểu Tam, gần như không nhịn được muốn động thủ.
– Thế nào, ngươi còn muốn động thủ đánh ta? Được, ngươi thử ra tay xem…
Lục Tiểu Tam ngẩng cao nhận thanh niên, vẻ mặt khinh thường.
Nhưng hắn chỉ mới nói một nửa, Giang Tinh Thần từ phía sau đi lên, thản nhiên nói:
– Chúng ta muốn con ngựa này!