Chương 32: Lại điên điên

Tân Phong Lãnh Địa

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Giang Tinh Thần bị một phen hoảng hồn, quay đầu mới thấy, thì ra là Tiền Phong, đang trong một bộ dạng đáng thương, vừa thấy cứu tinh đang nhìn mình chằm chằm, cặp mắt hắn chợt lóe sáng.
– Ngươi làm sao?
Giang Tinh Thần kỳ quái hỏi, một gã đàn ông cao một thước tám, lúc này lại lộ ra vẻ mặt như vậy. Vừa nhìn thấy, rất may hắn đã không cười ra tiếng.
– Mị Nhi tiểu thư, cả ngày bắt chúng ta chơi cái gì cờ năm quân!
Tiền Phong nuốt nước miếng, giọng run run, cứ như đã trải qua một chuyện vô cùng kinh khủng vậy.
– A Giang Tinh Thần sửng sốt, bật cười khanh khách.
– Chỉ là chơi cờ năm quân, đâu đến nổi khiến ngươi sợ đến vậy chứ?
– Nếu chỉ là chơi cờ năm quân thì tốt rồi, vấn đề là chúng ta thua, không những phải nấu nước làm việc nhà, mà còn phải làm ra vẻ… gọi là gì nhi… đúng rồi, còn phải làm động tác siêu nhân sống động gì đó, để cô ta vẽ lại… Từ lúc người bỏ đi, cả ngày trời, hai người chúng ta một ván cũng không thắng được.
– Nha đầu này…
Giang Tinh Thần khóe miệng giật giật mấy cái, trong chợt rét lạnh, giọt mồ hôi to chừng hạt đậu trong nháy mắt từ trên trán chảy xuống.
– Chu Hùng bây giờ còn đang ở bên trong làm động tác đó!
Tiền Phong bổ sung một câu.
Giang Tinh Thần nhanh chóng sải bước vào trong, đến trước cửa, thì nghe thấy tiếng tiểu nha đầu đang cười hì hì:
– Chu thúc thúc, thúc nghiêm túc một chút, tay phải giơ cao chỉ lên trời, đầu nhìn lên, miệng phải cười… không đúng, tay trái chống nạnh…
Sau đó, là tiếng nức nở của Chu Hùng:
– Mị Nhi tiểu thư, ta xin người, chúng ta đừng chơi trò này nữa được không, cơ thể ta tê cứng hết rồi!
– Chu thúc thúc, chúng ta đã nói trước rồi, các thúc đã thua…
Giang Tinh Thần không nghe nổi nữa, vội đẩy cửa bước vào, chỉ nhìn thấy Mị Nhi tay cầm con búp bê vải, tay cầm bức họa lụa trắng, vừa nhìn vừa chỉ huy Chu Hùng làm động tác.
Nghe tiếng mở cửa, tiểu nha đầu quay đầu nhìn lại đôi mắt lập tức cong thành hình trăng lưỡi liềm, chạy ùa tới:
– Ca ca, đã trở về, mọi việc thuận lợi chứ?
– Ừm! Rất thuận lợi!
Giang Tinh Thần trìu mến xoa đầu Mị Nhi.
– Giang thiếu gia, ngài đã trở về, tốt quá rồi!
Vẻ mặt của Chu Hùng y như Tiền Phong ban này, vẻ mặt kích động sắp thoát ly khổ hải bộc lộ qua lời nói.
– Ca ca! Muội đã nấu xong nước rồi, ca mau đi tắm gội một chút đi!
Trong mắt của Mị Nhi lúc này đã không có Tiền Phong cùng Chu Hùng nữa. Vừa cười vừa nói.
– Nước nóng là do chúng ta nấu mà!
Tiền Phong đứng sau lưng Giang Tinh Thần, trong lòng như hét lên.
– Đợi lát nữa sẽ tắm đi!
Giang Tinh Thần cười cười, hỏi:
– Lúc ta đi, không phải có để lại cho muội một tấm tranh ghép sao, tại sao còn ép Tiền Phong bọn họ chơi cờ với muội!
– Tấm tranh ghép đó chưa đến một tiếng đã ghép xong rồi!
Mị Nhi bĩu bĩu môi, lại tiếp.
– Nhanh vậy à!
Giang Tinh Thần tròn mắt, 300 mảnh tranh ghép không ít, tiểu nha đầu chưa từng chơi qua, vậy mà lại ghép xong nhanh như vây.
Trong lúc hắn còn đang ngạc nhiên, Mị Nhi lại nói:
– Ghép xong tranh, muội cùng búp bê chơi cờ, lúc sau Tiền Phong thúc thúc đến, thấy muội chơi cờ, thì chủ động yêu cầu cùng chơi với muội!
Tiền Phong sắc mặt đỏ lên, gương mặt lúng túng, trong lòng khóc không ra nước mắt:
– Ta thấy trò chơi có vẻ thú vị, không ngờ cuối cùng lại… tò mò hại chết người ta, từ nay sẽ không tiện tay như vậy nữa!
Giang Tinh Thần nghe được lời của Mị Nhi, trong lòng lại không cảm thấy say mê, hỏi:
– Sao muội lại chơi cờ với búp bê?
– Không phải ca đã nói, lúc ca không ở đây, búp bê có thể chơi với muội… lúc trước muội tự chơi một mình, chưa từng có ai chơi với muội cả!
Mị Nhi hạ giọng.
Lúc trước có nghe Mị Nhi nói, lúc cô tìm hắn để chơi cùng, thường hay bị mắng! Nhưng đây là lần đầu Giang Tinh Thần biết được thì ra Mị Nhi bao nhiều năm nay, đều phải chơi một mình.
– Trước đây ngoài ca ca ra Mị Nhi không có tiếp xúc với những đứa trẻ khác sao?
Giang Tinh Thần chau mày, trong đầu hiện ra hình ảnh một cô gái nhỏ, cô đơn một mình, lẩm bẩm tự chơi đùa một mình, trong lòng tự nhiên thắt lại. – Ta nói tiểu nha đầu này nội tâm sao mà nhạy cảm quá… thì ra muội ấy từ nhỏ đã cô đơn như vậy!
Một dòng điện chạy qua não, Giang Tinh Thần không chỉ thấy đáng thương, mà còn nảy sinh một cảm giác đồng bệnh tương liên. Hắn đi đến một thế giới hoàn toàn xa lạ, lòng cũng cô đơn như vậy, tuy rằng đã cố gắng khắc chế, nhưng vẫn không kìm được mà nghĩ đến thân nhân, bạn bè trên địa cầu.

– Ôi…

Thở một hơi dài, Giang Tinh Thần kiềm chế lại tâm tư của mình, quay về phía Tiền Phong và Chu Hùng tỏ lời cảm ơn, tiễn hai người họ ra cửa, lúc này mới nhìn Mị Nhi cười nói:

– Căn nhà một ngàn thước vuông của chúng ta đã mua rồi, ngày mai là có thể dọn nhà!

– A! Thật ư…

Mị Nhi tròn mắt ngạc nhiên, vốn nàng còn nghĩ, hôm nay sẽ nhắc ca ca, đến hạn trả tiền phòng đây.

– Tất nhiên là thật rồi!

Giang Tinh Thần gật đầu. Hôm nay Tôn Tam Cường nói với hắn, thủ tục nhà cửa, đều đã xong xuôi.

– Muội sẽ bài trí nhà cửa!

Mị Nhi lớn tiếng yêu cầu.

– Không thành vấn đề, Mị Nhi muốn mua gì thì mua! Nhà muốn bài trí ra sao thì bài trí!

Giang Tinh Thần cười đồng ý.

– Thật tốt quá!

Mị Nhi reo to một tiếng, ôm búp bê nhào lên giường, cười khanh khách lăn lộn.

– Ai!

Giang Tinh Thần vươn tay, không nói lời nào vỗ vỗ vào trán:

– Nha đầu này, sao mà tâm tư vừa lên lại điên điên như vậy…

– Khụ! Mị Nhi!

Giang Tinh Thần ho khan một tiếng, nói:

– Còn có một tin vui nữa, muội có nghe không?

– A! Còn có tin vui nữa à?

Tiểu nha đầu ngồi bật dậy, gật đầu liên tiếp.

– Thân phận quý tộc của ca ca…

– Hừm!

Mị Nhi đột nhiên bĩu môi, cắt ngang lời Giang Tinh Thần:

– Ca ca không cần gạt muội, muội biết là, đêm hôm trước ca ca nói với muội trở thành quý tộc cấp quân, là vì an ủi muội!

– A a!

Giang Tinh Thần cười, bước đến bên mép giường ngồi xuống, đưa hai tay nắm chặt đôi vai gầy gò của Mị Nhi, trịnh trọng nói:

– Đêm hôm trước đúng là ca ca đã an ủi muội… nhưng lần này thì không phải!

Ngừng một chốc, đợi ánh mắt Mị Nhi lộ vẻ chờ mong, hắn mới tiếp:

– Ca ca có công làm cho Hồng Nguyên Thành thêm phồn vinh, chắc chắn sẽ được tăng lên cấp quân, mấy ngày nay sẽ có kết quả!

– A

Mị Nhi kinh ngạc che miệng, khó có thể tin nổi.

– Ca ca ca nói thật sao?

– Thật!

Giang Tinh Thần gật đầu, lại nhẹ nhàng nói:

– Ta đã hứa với muội, sẽ lấy lại nhà chúng ta, bây giờ chúng ta lại tiến thêm một bước!

Mị Nhi trầm ngâm giây lát, dường như hoài nghi, lại có vẻ lo lắng hỏi:

– Ca ca, thật sự có hy vọng để lấy lại nhà chúng ta sao?

Tuy nàng một mực khích lệ ca ca lấy lại lãnh địa, nhưng trong lòng biết rõ, để đạt được tước vị quả thực quá khó khăn!

– Nhất định có thể!

Giang Tinh Thần quả quyết nói:

– Chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi đã tăng lên một cấp, muội vẫn chưa tin thực lực của ca ca hay sao? Không lâu nữa, ca ca có thể đạt được tước vị… Hơn nữa, Mạt đoàn trưởng có nói, lãnh địa của chúng ta ở vị trí hẻo lánh, đất đai cằn cỗi, trong thời gian ngắn không phân cho ai đâu…

– Ca ca, thật giỏi!

Giang Tinh Thần chưa dứt lời, Mị Nhi đã cười tươi như hoa nở, vui mừng như núi lửa dâng trào, đưa tay nắm lấy hai cánh tay của Giang Tinh Thần, nhào lên trước.

– Ôi!

Giang Tinh Thần nói cho Mị Nhi tin này, liền đề phòng nàng ta lại điên điên lên, cho nên vừa thấy nụ cười của nàng, hắn vội vàng né ra.

Song, hắn quên là hai tay vẫn còn nắm lấy đôi vai của Mị Nhi, một chốc là bị bắt ngay trực diện, muốn né cũng không né được.

Giang Tinh Thần bị Mị Nhi va đến ngã xuống giường, tiểu nha đầu ôm lấy mặt hắn, như gà mổ thóc, hôn liền mấy cái, phát ra thành tiếng.

– Tiểu nha đầu, mau đứng lên cho ta!

Giang Tinh Thần vội đẩy Mị Nhi ra, sắc mặt hơi đỏ lên.

– A…

Mị Nhi lúc này cũng phát hiện mình quá kích động, luống cuống tay chân đứng dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn cứ như bị lửa đốt.

– Muội nổi điên gì vậy, sớm biết đã không nói cho muội!

Sau khi ngồi dậy, Giang Tinh Thần giơ tay gõ nhẹ vào đầu Mị Nhi.

– Hừ!

Mị Nhi cắn môi, ngẩng mặt lên. vẻ bất cần nói:

– Ca là ca ca của muội, sợ cái gì?

– Vậy cũng không thể hôn…!

– Đêm tuyết rơi hôm đó, ca ca chẳng phải cũng ôm muội hôn thật lâu đấy sao… miệng đối miệng nữa đấy!

– A, tiểu nha đầu, giống nhau sao, là ca ca…

Giang Tinh Thần khóe mắt nheo lại, trán nhảy bâng bâng.

Nhưng mà, hắn chưa dứt lời, tiểu nha đầu lại nói tiếp:

– Hơn nữa, ngày đó ca còn tắm rửa cho muội!

– Khụ khụ khụ…

Giang Tinh Thần ho một tràng, vội đứng dậy, nói câu ta đi nấu đồ cho ăn, vội vã thoát khỏi phòng, hắn hoài nghi tiểu nha đầu còn nói thêm hai câu nữa, tự mình có bị nứt mạch máu não không.

– Hi hi…

Tiểu nha đầu nhìn theo bóng dáng ca ca thoát đi, mắt híp lại như hai con sâu róm! Nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn lại càng ngày càng đỏ…

Qua hôm sau, Tôn Tam Cường liền cho người đến, đem khế ước nhà cửa cùng nhân thủ giao cho Giang Tinh Thần, rồi cáo từ rời đi.

Khi đi đến trước cửa nhà mới, người một mực hưng phấn là Mị Nhi lại trở nên chần chừ:

– Ca ca! Nếu như sau này có thể lấy lại lãnh địa, thì có cần phải mua ngôi nhà này nữa không?

– Tất nhiên rồi! Ít ra trong thời gian này, chúng ta cũng có chỗ để ở… Hơn nữa ca ca đã hứa với Mị Nhi, nhất định phải để muội ở căn nhà lớn một ngàn thước vuông!

Giang Tinh Thần xoa xoa đầu Mị Nhi.

– Ca ca!

Tiểu nha đầu cắn môi, nắm chặt tay Giang Tinh Thần.

Sau đó, một bọn đại hán dưới chỉ huy của Giang Tinh Thần bắt đầu bận rộn, giường chiếu trong phòng được sửa sang, trực tiếp dùng gạch xanh xây dựng, bên trong được phủ lên loại hỗn hợp đất sét và bố, để đặt lổ thông gió riêng biệt.

Bếp lò trong bếp được sửa lại, bên cạnh trước sau mở cửa, trên tấm ván gỗ được gắn thêm tay kéo.

Theo yêu cầu của Giang Tinh Thần, những cải tạo cơ bản hoàn thành, đã là buổi trưa, Giang Tinh Thần không có thời gian nấu cơm, liền mời mọi người đến tiệm ăn ăn một bữa.

Đợi đến khi mọi người về hết, lúc này Giang Tinh Thần mới dắt Mị Nhi đã sớm không thể chờ đợi, đi mua sắm vật phẩm.

Cũng trong lúc Giang Tinh Thần và Mị Nhi đi mua đồ bài trí nhà cửa, khoảng cách gần nhất, quân đoàn trưởng thứ ba đã dẫn người đến Hồng Nguyên Thành, trước mắt vô số người phóng ngựa vào thành, khiến cho một phen bàn tán ầm ĩ, một số quý tộc trùng hợp thấy được cảnh này, ai cũng đổi sắc, trang phục của mỗi quân đoàn đều có đánh dấu rõ ràng, rất dễ phân biệt! Ngay sau đó, tin quân đoàn thứ ba vào thành, nhanh chóng lan truyền ra.

Không lâu sau đó, lại có một tin tức kinh bạo hơn, cũng tại trong những hiệu ăn khắp thành truyền ra tạo ra một phen điên cuồng!