Chương 111: Cảm động

Tân Phong Lãnh Địa

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Thóc giống -Ực!
Tiếng nuốt nước miếng cùng lúc từ cổ họng của ba người phát ra, ánh mắt của tất cả bọn họ đều tập trung lên cái tổ ong nhỏ kia , cánh mũi không ngừng đóng mở.
Sau đó, bọn họ liền thấy Giang Tinh Thần đem miếng ong đưa đến bên miệng hút nhẹ, có vẻ hưởng thụ.
– Ừm … Không tệ, đúng là mật hoa bách hợp, thơm ngọt hết nói, mang theo sự nồng nàn của…
Giang Tinh Thần mới vừa hưởng thụ được một nửa, Lão gia tử, Triệu Đan Thanh, tiểu miêu nữ đã hai mắt đỏ ngầu nhào tới !
– Ai! Mấy người cẩn thận một chút a, bả vai của ca ca còn đau đây!
Mị Nhi cuống quýt chắn trước người Giang Tinh Thần… Một lát sau… – Ô… Ngọt, thật ngọt!
Lão gia tử cầm trong tay một miếng tổ ong nhỏ , cười đến nỗi nếp nhăn trên mặt đều dồn lại.
– Ừm… Thật là ngon, ta chưa bao giờ ăn qua thế nào giống vậy, thì ra trong tổ của ong mật lại giấu thứ ngon như vậy !
Tiểu miêu nữ một bên hút mật ong, một bên liên tục gật đầu thì thào.
Còn Triệu Đan Thanh thì lại càng không nói gì, bưng lấy tổ ong, cả miệng đều nghe tiếng chậc chậc.
Giang Tinh Thần ở bên cạnh nhìn, ngẫm lại cảnh tượng lúc nãy Triệu Đan Thanh cầm nhánh cây thọc tổ ong, hận
không thể một chân đá vào lưng cái tên này. Lúc làm việc thì lui về phía sau, lúc ăn thì muốn phần lớn nhất …
– Lão gia tử, ta nói đây là món ăn tuyệt hảo, không có lừa gạt ông đâu!
Giang Tinh Thần thấy Lão gia tử buông tay xuống, lúc này mới hỏi. .
– Ừm, ngọt hơn trái cây nhiều, đúng là ngon tuyệt !
Lão gia tử vô cùng hài lòng, đối với ăn, lão không bao giờ làm trái ý Giang Tinh Thần.
– Lời ta đã từng hứa với Lão gia tử xem như đã hoàn thành rồi chứ!
– Cái này… Đương nhiên… Đúng rồi, mật ong ngoại trừ ăn trực tiếp, hắn là còn cách ăn khác phải không!
Lão gia tử đáp lại đôi câu, sau đó đột nhiên thay đổi đề tài. – Lão gia tử này, cái này là chuẩn bị quỵt nợ a!
Giang Tinh Thần có chút không nói nên lời. Ánh mắt xem thường liếc nhìn Lão gia tử, quay đầu không thèm để ý | tới lão nữa.
Lão gia tử thì cười hắc hắc, tiếp tục cầm tổ ong lên, dùng | sức nặn mật ong bên trong ra.
Giang Tinh Thần xoa xoa bả vai còn đang đau đớn, lại đem tổ ong cắt ra mấy miếng, mới đem tổ ong khác cất vào,
hiện tại nhiệt độ không khí thấp, còn có thể bảo quản, sau khi trở về liền dùng vải gai bọc lại đem đi phơi nắng, sau lọc lấy mật ong. Còn có thể chế biến tách lấy sáp ong!
Đem phần đã cắt chừa lại hai miếng, còn lại chia cho Lão gia tử, Giang Tinh Thần mới lại lấy ra sữa ong chúa.
– Mị Nhi! Cái này cho muội!
Giang Tinh Thần đem buồng ông nhìn như cái chén nhỏ đưa cho tiểu nha đầu. Bình thường sản lượng của sữa ong
chúa rất thấp, là lương thực cung cấp cho ong chúa cùng ấu trùng thời kỳ đầu, giá trị dinh dưỡng cực cao.
– Cái này… Mị Nhi sau khi nhận lấy. Cả người đều yên lặng xuống.
– Mau ăn đi! Cái này rất tốt cho cơ thể , một tổ ong cũng không có được bao nhiêu!
Giang Tinh Thần thúc giục một tiếng.
Lão gia tử. Triệu Đan Thanh. Tiểu miêu nữ tất cả đều xoay đầu lại. Bọn họ lúc này rốt cuộc đã hiểu, tại sao vừa rồi Giang Tinh Thần lại chạy trở về . Lão gia tử cùng Triệu Đan Thanh hai gã đàn ông thì may ra, tiểu miêu nữ thì không nhịn được lộ ra nét mặt khác thường. Cái cảm giác | lúc nào cũng được người ta quan tâm che chở này, thật khiến nàng ngưỡng mộ.
– Ca ca!
Mị Nhi ngẩng đầu, mím chặt môi, nước mắt rốt cuộc không kìm được. Không ngừng rơi xuống. Vừa rồi ca ca bị chích, nhất định chính là vì lấy cái này cho mình.
– Mau ăn đi, khóc cái gì a! Giang Tinh Thần xoa xoa đầu Mị Nhi, cười nói. – Ừm!
Mị Nhi gật đầu. Đem sữa ong chúa trong buồng ong hết thảy đều bỏ vào trong miệng.
– Ăn ngon không? Giang Tinh Thần dịu dàng hỏi. – Ngon! Mị Nhi dùng sức gật đầu..
– A a… Nhóc con lừa gạt, cái này đều có ngọt, chăng những chua chát, còn có chút đắng nữa, sao mà lại ngon!
Giang Tinh Thần trêu ghẹo nói. – Xi!
Tiểu miêu nữ lập tức cười ra tiếng, Lão gia tử cùng Triệu Đan Thanh cũng cố nén cười, mím chặt môi.
– Đáng ghét!
Mị Nhi la lớn, mặt đỏ lên, nũng nịu đánh nhẹ vào cánh tay của Giang Tinh Thần, lại cúi đầu xuống.
Thấy Mị Nhi không khóc nữa , Giang Tinh Thần cũng không trêu nàng nữa, lại lấy một miếng tổ ong đưa đến tay nàng…
Mọi người lần nữa lại lên đường, Mị Nhi đặc biệt yên lặng, cứ cúi đầu nhìn dưới chân, một chốc lại mím môi cười trộm, một chốc lại ngày người ta mơ màng, làm cho Giang
Tinh Thần cũng có chút lo lắng, không biết có phải cái sữa ong chúa kia có vấn đề.
Ngày đi đêm nghỉ, ba ngày sau, Giang Tinh Thần bọn họ cuối cùng cũng về tới Thanh Sơn Thông Đỗ Như Sơn, Hàn Tiểu Ngũ, Thạch Oa Tử bọn họ ra đón từ thật xa, lúc này bọn họ đối với Giang Tinh Thần, đã có chút sùng bái . Khuếch trương lãnh địa phong thưởng như vậy cũng có thể nhận được, quả thật khiến cho bọn họ hết sức kinh ngạc, lúc đó sau khi tin tức truyền đến, chẳng những bọn họ, các thôn dân đều ngây người ra , hơn 10 ngàn mẫu đất a, nói lấy về liền lấy về.
Khi đó, bọn họ mới biết, hành động phá núi của Tước gia, tuyệt đối không phải là bồng bột nhất thời, mà là đã sớm nắm chắc.
Sau đó, cả thôn đều sôi trào , đi theo một lãnh chúa như vậy, sau này những ngày còn lại đều sẽ tốt lành . Về phần mười ngàn mẫu đất hoang này làm sao trồng, bọn họ hoàn toàn không để ý tới, nghe theo lời căn dặn của Tước gia mà làm, nhất định không sai.
Mà điều càng làm cho người trong thôn cảm thấy tự hào chính là, bọn họ chỉ cần đi ra ngoài, những người ngoại thôn không thèm nhìn đến họ trước đây, đều chủ động chạy tới chào hỏi, thậm chí còn cười nịnh bợ. Làm cho bọn họ lập tức sinh ra một cảm giác như cá chết sống lại vậy ,cái cảm giác tuyệt vời đó quả thật làm bọn họ sảng khoái đến mức có chút mê muội.
Không chỉ vậy, khiến bọn họ kinh ngạc hơn chính là, ngay cả các cửa hàng ở trấn nhỏ, nghe nói bọn họ từ Thanh Sơn Thôn tới , đều chào hỏi vô cùng nhiệt tình…
Ăn ở không lo, ngày đông giá rét bình an vượt qua, bây giờ lại có đất cày tốt, địa vị cũng khác một trời một vực so với trước kia, sự cảm kích của các thôn dân đối với Giang Tinh Thần gần như đến tận xương tủy.
Bởi vậy, Giang Tinh Thần trở về, các thôn dân đều vui mừng từ sâu trong thâm tâm.
Nhưng, người vui mừng nhất trong tất cả lại là Ny Nhi, nàng nhớ Giang Tinh Thần cùng Mị Nhi tỷ tỷ, đều sắp muốn điên rồi, ăn quen đồ ăn ngon, những thứ khác làm sao có thể nuốt. Khoảnh khắc nhìn thấy Giang Tinh Thần, nàng liền điên cuồng chạy tới, nhảy thẳng vào lòng hắn.
– Giang Tước gia, có đem gì ngon cho Ny Nhi ăn không? Tiểu nha đầu ngây thơ hỏi.
– A a, làm sao có thể thiếu phần của muội được, ở chỗ Mị Nhi tỷ tỷ, một hội nữa tìm nàng ta đòi đi!
Giang Tinh Thần trìu mến nhéo khuôn mặt nhỏ của tiểu nha đầu một cái, lúc này mới thả nàng xuống.
Tiểu cô nương nếm thử mật ong Mị Nhi đưa cho, cười vui vẻ, hai má phúng phính.
Không quay về phủ lãnh chúa, Giang Tinh Thần trực tiếp đi theo mọi người đến ngọn đồi nhỏ. Phía dưới vạn | mẫu đất hoang, ba ngàn binh lính đang làm việc khí thế ngất trời.
Lão Tứ ở ký túc xá cũng không có khoác lác, phương pháp đã nói quả nhiên hữu hiệu, rải phân tro đúng là có thể làm băng tuyết khai hóa nhanh hơn.
Thạch Oa Tử liền bởi vì chuyện này, nịnh nọt Giang Tinh Thần, những lời thổi phồng của hắn, Giang Tinh Thần nghe được cũng có chút đỏ mặt, trong lòng thầm nói:
– Xin lỗi, lão Tứ !
Đất lạnh tuy rắn chắc, nhưng những binh lính này đều có võ công trong người. Hơn nữa mỗi ngày đều bao ăn thịt cá như vậy, sức lực sẽ rất dồi dào, đào đất cũng không chậm. Dựa vào suy nghĩ của Giang Tinh Thần, một ngàn mẫu đất trồng trọt đã quy hoạch được rồi, mương tưới chủ yếu vẫy quanh những đất canh này.
Nhìn qua tiến độ của mương máng. Giang Tinh Thần lại nhìn một chút triền núi đã đào thông, lúc này mới trở lại phủ lãnh chúa.
Vốn dĩ hắn nghĩ. Mau mau suy nghĩ ra máy gieo hạt. Các loại lưỡi cày sắt gì đó, đợi bò của Thú Nhân Liên Minh vừa tới, chuyện trồng trọt hắn sẽ không lo nữa.
Nhưng không ngờ, mới chỉ một ngày trôi qua, Thạch Ca Tử liền chạy tới tìm hắn kể khổ:
– Tước gia, chúng ta mua không được hạt giống a!
– Không có hạt giống. Các ngươi năm ngoái không có giữ lại hạt giống sao? Hỏi xong, Giang Tinh Thần không nhịn được vô trán một cái, tình cảnh của năm ngoái, ăn được đều đã lấy ăn hết. Làm sao có thể giữ lại hạt giống.
Mà Thạch Oa Tử cũng giải thích:
– Năm ngoái rét đậm, các nơi đều thiếu lương thực, thôn trang xung quanh đất trồng của mình còn không đủ, làm sao còn dư để bán a…Thương nhân ở các trấn nhỏ cũng có, những hạt không tròn đầy, vừa nhìn là biết không phải giống tốt.
– Như vậy à ! Giang Tinh Thần nhíu mày, hắn cũng quên đi điều này. Trầm ngâm một chút, Giang Tinh Thần nói:
– Người đi làm việc trước đi, hạt giống cứ để ta nghĩ cách !
Thạch Oa Tử đi rồi, Giang Tinh Thần lập tức viết thư cho Định Bắc Hầu, Hồng Nguyễn Thành thế nào cũng phải có thóc giống chứ. Cho dù trong mùa đông có thiểu lượng thực như thế nào đi nữa, Đế quốc cùng đại lãnh chúa cũng sẽ xem xét đến chuyện trồng trọt sang năm.
Nhưng mà, hắn còn chưa đặt bút, thư của Định Bắc Hầu đã gửi đến nơi hắn trước.
Vừa mở tấm lụa trắng ra xem, Giang Tinh Thần lập tức trợn mắt há mồm, sau đó lắc đầu cười khổ. Trong thư của
Định Bắc Hầu, không ngờ lại bảo hắn thương lượng với Hàng buôn Thiên Hạ, xem thử có thể lấy được thóc giống tốt hay không, tốt nhất là của Huyền Nguyên Thiên Tông.
Nguyên nhân cụ thể thì trong thư không có nhắc đến, nhưng Giang Tinh Thần có thể từ trong những dòng chữ nhìn ra được Định Bắc Hầu rất bực mình.
Trên thực tế, bây giờ Định Bắc Hầu không phải là bực dọc, mà chính là phần nộ.
Hắn cùng đoàn người của Giang Tinh Thần mới vừa về tới Hồng Nguyễn Thành chưa tới hai ngày, liền nhận được
tin, Hãng buôn Hằng Thông từ chỗ Huyền Nguyên Thiên Tống buôn lậu về đây một kiện thóc giống loại ba, ở Lâm Thủy Thành của Tề Nhạc Lĩnh bán ra bên ngoài.
Gần như không chút chậm trễ, Định Bắc Hầu liền dẫn theo người nhanh chóng hướng đến Lâm Thủy Thành. Thóc giống loại ba của Huyền Nguyên Thiên Tông, so với thóc giống tốt nhất của Đế quốc còn tốt hơn, điều này có thể nâng cao sản lượng, tất nhiên không thể bỏ qua.
Nhưng hắn tới trước một bước, lại không mua được thóc giống, Hàng buôn Hằng Thông nói là thóc giống có hạn, phải chừa cho Đế độ và Tề Nhạc Lĩnh trước.
Đế độ và Tề Nhạc Lĩnh là hai nơi quan trọng sản xuất lương thực, cái này cũng không nói gì.Nhưng tiếp theo đó, Định Bắc Hầu liền không giữ được bình tĩnh.
Đại Công tước đến xếp trước hắn để mua, ngoài sau mười mấy tên Hầu tước cũng lần lượt mua được thóc giống, sau cùng câu trả lời mà Hãng buôn Hằng Thông cho hắn là:
– Thóc giống bán hết rồi ! – Trời !
Định Bắc Hầu là một đại lãnh chúa, nhưng lại không nhịn được văng tục, lúc này hắn mà còn nhìn không ra người ta là cố tình không muốn bán cho thì hắn đúng là ngu ngốc.
Không cần phải hỏi, trong chuyện này cũng có cái bóng của Ngành quản lý quý tộc rồi, chính là thấy dạo trước ngươi ở Đế độ quá đắc ý, cố tình làm cho ngươi bề mặt. Bằng không Hãng buôn Hằng Thông ở không lo chuyện bao đồng hay sao, không việc gì lại đi đắc tội với một đại lãnh chúa, sau này việc làm ăn của bọn hắn ở Hồng Nguyên Thành có còn làm hay không.
Nhớ tới ánh mắt đắc ý của đám đại lãnh chúa lúc nhìn mình, Định Bắc Hầu giận đến nỗi về nhà đập liền mười mấy cái chén uống trà. Dạo trước vẫn còn các kiểu ngưỡng mộ đố kỵ đây, bây giờ lại trở thành:
“Đáng đời ! Xem ngươi có còn đắc ý.”
Đáng giận hơn nữa chính là, cái tên ngốc Vương thiếu gia kia lại tìm đến tận nhà.
Nhưng mà, Định Bắc Hầu đang tức giận không đợi hắn mở miệng, liền đuổi thăng hắn ra ngoài.
Thật lâu, sau khi kiềm nén tức giận, Định Bắc Hầu mới dần bình tĩnh lại, nhớ ra chuyện hợp tác của Giang Tinh Thần cùng Hàng buông Thiên Hạ, liền lập tức viết một lá thư cho Giang Tinh Thần.
Mà sau khi Giang Tinh Thần nhận được thư, cũng bắt đầu suy nghĩ, làm sao để bàn chuyện thóc giống với Hãng buôn Thiên Hạ.
———o0o———-