Chương 46: Khí thế rung động

Tân Phong Lãnh Địa

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Thùng… Thùng… Thùng… Thùng…

Sau tiếng trống thứ nhất vang liên, từng tiếng trống tiếp theo vang vọng truyền ra, ngay cả những người bên ngoài hội trường đều nghe được vô cùng rõ ràng. Thanh âm như sấm rền khiến trái tim tất cả mọi người nhảy lên kịch liệt, một cảm giác khó tả theo nhịp trống cũng từ từ dâng lên.

Trong sân hoàn toàn yên lặng trở lại, tất cả đều nhìn chằm chằm vào Giang Tinh Thần đang đánh trống to trên đài, toàn bộ tâm thần đều bị hấp dẫn lên đó. Những người bên ngoài hội trường thì đang kinh ngạc, không biết âm thanh tựa như tiếng sấm rền đang phát ra là thứ gì.

Mấy vị giám khảo chợt biến sắc, bắt đầu tỏ ra kinh ngạc, ánh mắt dần dần sáng lên, hoàn toàn bị thanh âm loại nhạc cụ mới độc đáo này hấp dẫn.

Vẻ mặt mấy vị quân đoàn trưởng thì đều đại biến, từ kinh nghiệm sa trường của bọn họ đem lại cảm nhận hoàn toàn bất đồng, bọn họ nhận ra, âm thanh này không ngờ lại có thể khiến cho khí thế của người ra dần dần tăng lên.

Cảm thụ sâu sắc nhất, hẳn là những binh sĩ tới trước quan sát kia. Từng tiếng chấn động như sấm rền, khiến bạn hắn có một loại kích động không tự chủ được muốn tiến lên, người bên cạnh đều có thể mơ hồ cảm nhận được khí tức nguy hiểm từ trên người bọn họ đang tản ra, không khỏi tận lực kéo giãn khoảng cách.

Mạt Hồng Tiêm, Triệu Đan Thanh, nhị ca, lão tứ, Tôn Tam Cường, tất cả đều tỏ ra cực kỳ kinh ngạc, bọn họ cũng là lần đầu nghe được tiếng trống này.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mị Nhi rốt cục cũng lộ ra nụ cười đắc ý, liếc mắt nhìn đám người Mạt Hồng Tiêm bên cạnh.

– Xếp hàng!

Một tên binh lính ở trước nhất chợt rống lên hai chữ tựa như gào thét.

– Hey!

Sáu tên binh sĩ đồng loạt rộng lớn, nhanh như chớp hòa lẫn vào tiếng trống như sấm rền, khiến người nghe giật nảy mình.

Sau đó, sáu người liền bày ra trận hình trùng kích tam giác điển hình trong quân đội, đồng loạt dậm chân lên mặt đài, Ngư Lân Giáp trên người vang lên rầm rầm, tay phải nắm chuối đạo bên hông, theo nhịp trống từng bước tiến về phía trước.

Mấy hàng người đang xem ở gần sân khấu nhất lập tức cảm nhận được một cổ sát khí ập vào mặt, tựa như bản thân đang ở trên chiến trường, chuẩn bị xuất kích vậy.

– Thùng! Thùng! Thùng! Thùng. ..

Tiết tấu nhịp trống bắt đầu tăng nhanh, Uyển Nhu cũng gia nhập vào, hai mặt trống to đồng thời vang lên, khiến âm thanh lập tức tăng lên gấp đôi.

Mà loại nhịp trống càng lúc càng nhanh, cũng làm cho trái tim tất cả mọi người đập nhanh hơn, hô hấp không tự 8 chủ được cũng dồn dập theo.

Bước chân binh lính theo nhịp trống tăng nhanh, khí thế trên người cũng không ngừng kéo lên, trong mắt của bọn họ thậm chí đã xuất hiện vẻ điên cuồng.

Mấy đại quân đoàn trưởng ở hàng đầu càng nhìn càng trừng lớn mắt, không ngờ cũng không khắc chế được bản thân, rục rịch kích động, hai tay dần dần nắm lại.

Cơ thể Đường Sơ Tuyết đã hơi nghiêng về phía trước, đôi mắt xinh đẹp lóe lên vẻ hưng phấn, tựa như sắp sửa nhảy ra ngoài vậy.

Triệu Đan Thanh, Mạt Hồng Tiêm, nhị ca, lão tứ cũng cảm thấy tinh thần theo nhịp trống càng ngày càng kéo lên, không nhịn được muốn rống to một tiếng.

– Thùng thùng thùng thùng…

Trên đài, tốc độ tay của Giang Tinh Thần và Uyển Nhu tăng nhanh, nhịp trống biến thành một tràng tiếng sấm cuồn cuộn, tinh thần của mọi người đã dâng cao đến cực điểm. Thậm chí người xem dưới đài có một số đã nín thở, chờ phát tiết ra ở phút cuối cùng.

– Thùng! Thùng!

Hai tiếng trống trầm hùng vang lên, dùi trống trong tay Giang Tinh Thần và Uyển Nhu bất thình lình dừng trên mặt trống, tiếng trống liên miên như sấm rền đột nhiên im bặt.

– Hey!

Binh sĩ chạy ra rìa sân khấu quát lớn một tiếng, tay phải rút đao ra khỏi vỏ, chém một đao vào không trung, khí thế như có địch thì không có ta, phát tiết ra tất cả khí thế đã lũy tất trước đó.

Trong nháy mắt khi binh lính chém ra, đám người Đường Sơ Tuyết, Ngô Thiên Phong, Trần Huyền Cảm đều nắm chặt hai tay, hét lớn một tiếng:

– Tốt!

Mà theo tiếng trống đột nhiên im bặt, binh lính phát ra một đao toàn lực, binh sĩ đang quan sát cũng đồng loạt quát lớn một tiếng, trong sân tựa như truyền ra một tiếng sấm dậy, khiến mọi người xung quanh nhất thời giật nảy mình.

Ngay sau đó, trong sân truyền ra hàng loạt tiếng thở dài thoải mái, hoàn toàn phóng thích ra tâm tình bị kìm nén vừa rồi, mỗi người đều cảm nhận được một loại sảng khoái không nói nên lời.

– Đây rốt cuộc là nhạc cụ gì vậy, tiếng như sấm rền, hơn nữa lại có thể kích động tâm tình của người ta.

Những binh lính kia lại hiện ra vẻ khó tin, vừa rồi bọn họ cơ hồ bị nhịp trống kích động mà theo bản năng hô lên.

Bảy đại quân đoàn trưởng liếc nhìn nhau, trên mặt khó nén khỏi vẻ sợ hãi xen lẫn vui mừng, trong lòng đều thầm hiểu được suy nghĩ của đối phương.

Hai mắt Định Bắc Hầu sáng lên, nhìn lướt qua vị trí quân đoàn thứ bảy, trong lòng mừng như điên:

– “Bất kể diễn xuất lần này như thế nào, chỉ bằng vào việc trong tay đám người Uyển Nhu có hai món nhạc cụ mới, chắc chắn sẽ thắng lợi trở về!”

Phía sau hắn, Mạt Hồng Tiêm lẩm bẩm lên tiếng:

– Tiểu tử này cũng thật lợi hại! Sao có thể làm ra được hai món nhạc cụ như vậy chứ…

Nhị ca, lão tứ, Triệu Đan Thanh, Tôn Tam Cường, tất cả cũng đều thay đổi thái độ đùa giỡn lúc trước, vẻ mặt hết sức nghiêm túc.

Mà cảm thấy rung động nhất, chính là mấy vị giám khảo Học Viện Đế Quốc kia. Trong giây phút thưởng thức ngắn ngủi vừa rồi, bọn họ đã cảm nhận được loại nhạc cụ này có năng lượng rất lớn, quả thực có thể nói là cải cách trọng đại của giới vũ nhạc…

Chỉ là một hồi trống ngắn ngủi, mà thái độ của tất cả những người dự tuyển bên trong sân đều thay đổi, từ cười nhạo biến thành mong đợi:

– Nam nhân diễn ca múa mà hay như vậy, thật sự là mới nhìn thấy lần đầu đó!

Lúc này cao hứng nhất, không phải Mị Nhi thì là ai chứ? Nàng đắc ý nhìn chung quanh một chút, cái đầu nhỏ vênh lên thật cao:

– Hừ! Hiện tại sao không cười nhạo nữa đi… Đây chính là ca ca ta đó!

Trên đài, Giang Tinh Thần cũng không chú ý đến biến hóa của người xem, tâm trạng của hắn cũng đang bị kích động, hồi trống vừa rồi mới chỉ là làm nóng người mà thôi.

Hơi ngừng một chút, hai cánh tay của hắn lần nữa đánh xuống, tiếng trống trầm hùng lại nổi lên, nhưng lần này không phải từ chậm đến nhanh dần, mà là bốn tiếng trống ngắn cực mạnh.

– Thùng thùng thùng thùng… Thùng thùng thùng thùng… Thùng thùng thùng thùng…

Liên tiếp đánh ra tám hồi trống ngắn, mỗi một hồi đều tựa như một bó đuốc, lần nữa thắp lên nhiệt huyết mới lắng xuống trong lòng mọi người.

– Kiêu ngạo! Khí phách! Đương đầu! Sóng vạn trượng!

Giang Tinh Thần cất lên tiếng ca vô cùng khí phách, từng chữ từng chữ nhấn mạnh.

Trong lòng tất cả mọi người nhảy dựng, như thể bị sóng lớn đánh sâu vào. Âm tiết quá ngắn, phối hợp với nhịp trống mạnh mẽ có lực, mặc dù không có bất kỳ loại nhạc cụ nào phối hợp, nhưng lại khiến trong lòng người nghe nổi sóng cuồn cuộn.

Tất cả mọi người, bao gồm bảy đại quân đoàn trưởng ở hàng ghế đầu, bao gồm cả Định Bắc Hầu và đám người Mạt Hồng Tiêm, tất cả đều trào dâng lên một cỗ khí thế hào hùng từ tận đáy lòng, tựa như sẵn sàng đối mặt với sóng lớn vạn trượng vậy.

Giám khảo Học Viện Đế Quốc, thân mang trọng trách, cưỡng ép áp chế cảm thụ của bản thân, tập trung bình phán tiếng ca của Giang Tinh Thần. Lúc này bọn họ mới biết, không chỉ có nữ tử cất lên tiếng hát mới hay, mà nam nhân cũng có thể để nghe như vậy, cho dù chỉ có nhịp trống nổi lên, cũng có thể khiến cho người ta cảm thấy sảng khoái.

Câu đầu tiên vừa dứt, mấy tên binh sĩ liền rống lớn:

– Hô!

Lúc này, bọn họ đã sớm tra đao vào vỏ, đồng loạt vụng quyền đánh ra, động tác đều nhịp, mạnh mẽ có lực.

– Nhiệt! Huyết! Tựa như ánh mặt trời đỏ rực!

Câu thứ hai tựa như đổ dầu vào lửa, khiến người nghe lần nữa nhiệt huyết dâng cao,

Quyền pháp sáu tên binh sĩ đánh ra, chính là loại quyền quân đội thường dùng để đánh nhau, nhưng dưới nhịp trống cùng ca từ làm nền, từng chiều từng thức lại rất có tiết tấu, tay đấm chân đá đều tràn đầy lực bộc phát, đánh mạnh vào thị giác của mọi người.

Vừa nghe vừa xem, hai tầng cảm thụ khiến cho tất cả mọi người, bất kể là quý tộc hay binh lính, bình dân, toàn bộ đều chìm đắm trong tiếng ca hào hùng vạn trượng.

– Gan! Như! Sắt! Luyện! Cốt! Như! Kim! Cương! Trí cao vạn trượng (Hey) tuệ nhân thâm trường (Hổ) thúc ta phấn đấu, làm hảo hán!

– Hêy!

– Làm một trang hảo hán!

– Hô!

– Mỗi ngày đều phải tự cố gắng!

Mỗi lần ngắt nhịp giữa từng câu, sáu tên binh sĩ liền đồng thanh hô lên! Bài hát này trôi chảy dễ thuộc, tiết tấu vấn luật cực mạnh, người xem dưới đài lập tức thuộc lòng, mỗi lần ngắt nhịp giữa câu, gần như tất cả mọi người đều điên cuồng hét lên cùng binh lính, dường như chỉ có như vậy mới có thể bày ra khí phách hào hùng trong lòng bọn họ vậy.

Hơn 10 ngàn người cùng hô lên, cơ hồ muốn lật ngược cả sân trường lên vậy. Định Bắc Hầu, bảy đại quân đoàn trưởng ở hàng đầu sau khi quay đầu lại nhìn, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc cùng rung động không nói nên lời.

Đặc biệt là mấy vị giám khảo, đều kinh ngạc muốn rớt cằm! Đã nhiều năm hành nghề, nhưng bọn họ cũng chưa từng thấy qua tràng diện trước mắt. Có thể khuấy động toàn trường cùng hưởng ứng như vậy, mức độ được hoan ngênh của nhạc khúc này quả thực là quá nghịch thiên đi!

Phía sau sân khấu, tất cả ca vũ đoàn còn lại đều bị hấp dẫn tiến ra nhìn. Vốn đoàn vũ nhạc Tử Kinh này cũng không có danh tiếng gì, hơn nữa lại còn có cả nam nhân xen vào, những ca vũ đoàn khác đều cho rằng bọn họ đang cố ý đùa bỡn. Nhưng khi chứng kiến diện hiện tại…

Những ca vũ đoàn có hy vọng nhất: Huyện Phi, Lam – Mộng, Vân Hoa, còn có Thần Hi xếp hạng đệ nhất năm trước, lúc này đều ghen tỵ muốn phát điên.

Người xem đều ngốc hết cả rồi sao, nhạc khúc thô lỗ như vậy mà cũng hưởng ứng…

Một cô gái cau mày nói.

– Tỷ tỷ! Cơ thể của ngươi cũng đang nhịp theo đó!

– Ách! Có sao, sao ta lại không phát hiện chứ!

– Có mà, vừa rồi… hi hi!

Một cô gái khác lấp lửng nói, rồi sau đó liền hưởng ứng hộ to một tiếng.

Cô gái lúc trước lập tức vớt vát:

– Đây đã coi là gì chứ…

Trên đài, tâm tình Giang Tinh Thần cũng hoàn toàn chuyên chú, dùi trống đánh xuống đã không cần phải cố ý khống chế, chỉ bằng cảm giác đối với dao động, hắn liền có thể đánh xuống vô cùng đúng lúc, sử dụng lực đạo một cách hợp lý nhất.

Uyển Nhu là người hưng phấn nhất, hết thảy thấp thỏm lo lắng lúc trước, hiện tại đã sớm tan thành mây khói. Tràng diện vạn người dưới đài toàn bộ hô lên, khiến nàng vô cùng kích động, so với tràng cảnh trên đài ẻo lả ca múa, dưới đài lẳng lặng lắng nghe trước kia, đây mới đúng là loại hình ca múa mà người xem thích nhất, mỗi lần bọn họ điên cuồng hét lên, đều là một lần bọn họ công nhận đối với tài năng của nàng.

Cơ thể tựa như được truyền vào vô tận lực lượng, lực đạo Uyển Nhu nổi trống cũng bắt đầu gia tăng, như thể cùng tỷ thí với Giang Tinh Thần vậy, không ai nhường ai.

Người xem càng tỏ ra hứng thú hơn. Theo câu đầu “Nhiệt huyết nam nhi!” Giang Tinh Thần hát ra, bọn họ liền lớn tiếng hô: “Sánh tựa mặt trời!”

Câu ca này vừa dứt, nhạc khúc cũng đã đi được hơn nữa bài. Dùi trống trong hai tay Giang Tinh Thần liền bắt chéo lại với nhau, nghiêng người nhường qua một bên. Trong trí nhớ của hắn, đoạn tiếp theo phải là kèn Xô-na mới đúng, âm điệu cao vút của nó sẽ càng thêm kích động tâm tình của mọi người. Nhưng thời gian cấp bách, hắn căn bản không có thời gian nghiên cứu, chỉ có thể nghĩ ra biện pháp bố trí một màn múa, dùng làm nhạc dạo giữa hai đoạn.

Mà hiện tại, chính là lúc Uyển Nhu độc diễn.

Gần như ngay khi Giang Tinh Thần nhường ra vị trí, thì sáu tên binh sĩ đang đi quyền trước mặt cũng đồng thời nhanh chóng dạt sang hai bên. Thân hình Uyển Nhu chuyển động mạnh.