Chương 104: Mở rộng lãnh địa

Tân Phong Lãnh Địa

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Tuy rằng Phùng Tuyển Chương nói đến hoa bay đầy trời, cái gì trưng bày nhạc khí ở Học Viện Đế Quốc, tên của ngươi sẽ vĩnh viên ghi vào sử sách, nhưng Giang Tinh Thần lại hết sức không muốn đưa nhạc khí cho lão.
Không nói đầu, tối thiểu sau này tiểu nha đầu muốn nghe hát, mình có thể lấy để dô nàng. Lão cầm đi, ta có làm cái mới cũng phải tốn thời gian.
Nhưng mà, nghĩ tới lúc lấy lại lãnh địa, cũng là nhờ công lao của Học Viện Đế Quốc, hắn do dự mấy lần, vẫn miễn cưỡng gật đầu đồng ý, đợi kết thúc mấy ngày diễn xuất, sẽ đưa đàn tranh cùng sao cho Học Viện Đế Quốc.
Phùng Tuyển Chương thấy Giang Tinh Thần đồng ý, cũng thở ra, lão có nghe tính bướng bỉnh của tiểu tử này từ Nguyên soái. Hơn nữa, lão còn không thể nói là Đại Đế muốn lấy, bằng không sẽ để lại ấn tượng vô năng với Đại Đé.
Căn dặn đoàn người Giang Tinh Thần ở đây chờ tin, Phùng Tuyển Chương mặt đầy tươi cười, muốn quay người đi.
Nhưng lão còn chưa động đậy, Uyển Nhu đột nhiên gọi lại, lấy ra một tấm lụa trắng, đưa sang.
– Viện trưởng đại nhân, đây là khúc phổ Tiếu Ngạo Giang Hồ, ngài xem thử đi! Lúc Phùng Tuyển Chương nhận lấy lụa trắng, Uyển Nhu giải thích thêm.
-À! Phùng Tuyển Chương không nghi ngờ gì, cầm lấy.
Mở lụa trắng ra, Phùng Tuyển Chương nhìn thoáng qua, lập tức trừng mắt, phát ra một tiếng kinh hô ngạc nhiên:
– Hả?
Tiếp theo, lão liền xem xét kỹ càng, là viện trưởng Học Viện Đế Quốc, Phùng viện trưởng nổi danh toàn tài, các ngành các nghề đều có lướt qua, trình độ vũ nhạc cũng cực sâu.
– Đây là hình thức phổ nhạc hoàn toàn mới, tên là khuông nhạc, là Giang Tinh Thần đề nghị, ta cùng các giám
khảo Học Viện Đế Quốc ở Hồng Nguyễn Thành cùng nhau hoàn thiện! Uyển Nhu giải thích.
– Hay! Hay! Đơn giản, trực quan, rõ ràng sáng tỏ, chỉ cần liếc qua là hiểu được âm cao thấp, biến hóa âm tiết…
Phùng Tuyển Chương liên tục gật đầu, trong lòng cao hứng không thôi, cũng cảm thán:
“Lại là hắn, sao người ta cả đời cũng không phát minh được cái gì, đến lượt hắn lại ném ra như không cần tiền vậy chứ.”
Lần này lão không dừng lại, vội vàng xoay người đi về bao sương lầu hai….
Trong đại sảnh hội trường, Lão gia tử nhàn rỗi gác chéo chân, vừa đặc ý hỏi Định Bắc Hầu.
– Sao rồi, tới Đế đô lâu như thế, đã làm xong hết chưa?
Lão gia tử không hề phát hiện, hiện tại lão dùng từ đã ngày càng giống Giang Tinh Thần.
Định Bắc Hầu nghe vậy, cũng không khó chịu, gật đầu cười nói:
– Bên phía lão Hầu gia đã gật đầu… Không biết khi nào Đại Để chuẩn bị cho Giang Tinh Thần tăng lên?
– Lẽ ra, hôm nay Giang Tinh Thần nhận được giải nhất, lại làm ra hai loại nhạc khí mới, chính là cơ hội tốt nhất!
Định Bắc Hầu có chút mong chờ, nếu tuyên bố phong thưởng mở rộng lãnh địa trước mặt mọi người, tuyệt đối có thể chấn toàn trường trợn mắt cứng lười.
– Người làm sao thuyết phục được lào mê tiền kia? Lão gia tử tò mò hỏi.
– Hắc hắc… Cái này, thật không dễ giải thích rõ!
Định Bắc Hầu cười ngượng, cũng không trả lời, ánh mắt dừng lại trên vạt áo của Lão gia tử.
– Khốn kiếp, muốn dòm ngó rượu của ta, không có cửa đầu… Lão tổ tông ta thèm biết hay sao!
Lão gia tử run cơ mặt, hung hăng trừng Định Bắc Hầu, tay ấn vạt áo, bộ dáng như thục nữ gặp kẻ xấu, sau đó quay đầu làm bộ không muốn nghe không muốn biết.
– Ac!
Định Bắc Hầu vốn còn muốn kiếm chút rượu từ Lão gia tử, không ngờ tới lão già này lại không thèm theo.
Ngày hôm qua khi Giang Tinh Thần làm ra rượu này, hắn quả thật yêu thích không buông tay, nhưng mà hắn làm sao giành lại Lão gia tử, chỉ uống được một chút liền bị giật đi, dùng cho sân khấu không được đụng tới.
Trong khi Định Bắc Hầu tiếp tục cân nhắc làm sao lấy được chút rượu từ Lão gia tử mà uống, Phùng Tuyển Chương đã trở về bao sương lầu hai.
Hắn thân là viện trưởng Học Viện Đế Quốc, giám khảo Dự tuyển ca vũ tân xuân, phong thưởng cuối cùng đương nhiên phải do hắn đề xuất.
– Đại Đế! Ca vũ đoàn Tử Kinh chẳng những giành được giải thưởng lớn, hơn nữa còn phát minh hai loại nhạc khí hoàn toàn mới, hơn nữa vừa rồi còn đưa cho thần một loại
phương thức phổ nhạc hoàn toàn mới, đối với sinh hoạt giải trí của dân chúng Đế quốc, có thể coi là cống hiến lớn lao… Đặc biệt là Giang Tinh Thần, càng có tác dụng trọng yếu…
Lúc này, Hoàng Thạch tiên sinh đột nhiên lên tiếng:
– Nhắc tới Giang Tinh Thần, thật đúng là khó lường, một thời gian trước hắn cùng Đường lão gia tử liên thủ, triệt hạ bệnh đau bụng nan y, lão còn tưởng hắn chuyên tập trung y thuật chứ, ai ngờ đến ca múa cũng có thành tựu như
vậy!
– Ô? Càn Khôn Đại Đế mặt hiện kinh ngạc, quay lại hỏi: – Còn có chuyện này, sao không nói cho ta biết?
– Thời gian trước đang trong giai đoạn thí nghiệm, cho nên chưa báo với Đại Đế, hiện tại các ca bệnh đều chuyển biến tốt, hoàn toàn không có vấn đề!
Hoàng Thạch đáp.
Viên Hi Huyền nghe mà trong lòng khinh bỉ:
“Ta té, các ngươi có thể diễn giả hơn nữa không triệt hạ bệnh nan y, chuyện này truyền khắp giới y dược, Hoàng Thạch người sẽ không báo với Đại Đế… Không phải là muốn phong thưởng cho Giang Tinh Thần sao, có cần vậy không?”
Thầm hừ một tiếng, hắn cũng không lên tiếng phản đối, nếu như Giang Tinh Thần chỉ thu được giải nhất, hắn còn có cớ, năm ngoái ca vũ đoàn nhận thưởng, nếu là quý tộc cấp thấp, còn có thể tăng một cấp, nhưng không có tiền lệ tăng một bậc tước vị. CHo dù có, cũng là trở về lãnh địa của mình, được đại lĩnh chủ sắc phong.
Nhưng bây giờ, người ta vừa giải nhất, vừa nhạc khí mới, còn làm ra phương pháp phổ nhạc mới, lại có cống hiến trị bệnh nan y, coi như vừa tăng lên Nam tước tạm đẳng không lâu, hắn cũng không có lý do từ chối.
Nếu như con của hắn làm ra nhiều chuyện như vậy, hắn cũng sẽ nghĩ hết cách đây con mình lên hai cấp.
Nhưng mà, tiếp theo hắn liền phát hiện không đúng, chuyện này căn bản không như hắn nghĩ, chỉ đơn giản là tăng thêm một cấp cho Giang Tinh Thần.
Hoàng Thạch vừa dứt lời, Nguyên soái lại lên tiếng:
– Đại Đế, Giang Tinh Thần cống hiến không chỉ có vậy… Quân đoàn thứ bảy công phá Bình Quận Thành, cũng là nhờ có hắn!
Đại Để nghe vậy, mỉm cười:
– Chuyện này ta cũng rõ, nói lại, thật là có chút bạc đãi hắn! Ngay cả Đường Sơ Tuyết đề cử hắn cũng tăng lên Hầu tước nhị đẳng, toàn quân Quân đoàn thứ bảy phong thưởng, kết quả lại không có công thần lớn nhất là hắn, vậy là sao!
– Đại Đế! Cũng không tính là bạc đãi, dù sao vừa qua đại chiến, Giang Tinh Thần nội tình lại yếu, nếu như phong thưởng cho hắn, chỉ sợ sẽ khiến Huyên Nguyên Thiên Tông tụ tập cừu hận trên người hắn, đây cũng là biện pháp bảo hộ bất đắc dĩ… Nhưng mà hiện tại, chúng ta đã ký hiệp ước với Huyền Nguyên Thiên Tông, nên hắn là không có chuyện gì nữa, không bằng thừa dịp giải thưởng ca múa, đồng loạt phong thưởng!
“Cái đệch!”
Viên Hi Huyền suýt nữa mắng ra tiếng, trước đó hắn còn kỳ quái, làm sao Đường Sơ Tuyết một cái đề cử có công, liền mạnh mẽ tăng lên Hầu tước nhị đăng, điểm này không khoa học.
Nhưng khi đó nhiều người đồng ý, hắn cũng không muốn đắc tội mọi người, dù sao Đường gia thế lực rất lớn ở Đế quốc, cũng liền biết thời biết thế đồng ý.
Nào ngờ tới, Đại Đế chính là đang chờ, mặc kệ xưa nay trong ngoài, Trái Đất hay là Dị giới, quyền lực đều là dạng kim tự tháp, người càng lên cao càng ít, có thể hiểu một Hầu tước tăng lên khó khăn cỡ nào.
Hiện tại Đường Sơ Tuyết cũng tăng lên, vậy Giang Tinh Thần công lao lớn hơn thì sao.
Viên Hi Huyền toát ra mồ hôi, hiện tại hắn thật không hiểu được, rốt cuộc Đại Đế muốn phong thưởng gì cho
Giang Tinh Thần, cần phải tích lũy nhiều công lao như thế.
– Tích lũy nhiều công lao như vậy, trực tiếp từ Nam tước tam đăng tăng lên Tử tước cũng đủ!
Đại thần tài chính đột nhiên tiếp một câu.
“Ta ngất…”
Viên Hi Huyền người lao đảo, thiếu chút một ngụm máu phun lên nóc nhà. Tăng lên một cấp lớn, lão bất tử nhà
người thật dám nghĩ, Càn Khôn Đại Đế đời thứ nhất khi khai quốc cũng chưa từng có.
– Ừm! Nguyên soái ra vẻ trầm tư, gật đầu nói: – Ta cảm thấy lão Hầu gia nói có lý.
“Ui nha! Các ngươi cố ý có phải không?”
Viên Hi Huyền không thể nhịn được nữa, vội lớn tiếng nói:
– Tuyệt đối không được!
Vù!
Giống như chỉ chờ hắn nói chuyện, ánh mắt mọi người lập tức tập trung vào người hắn.
– Giang Tinh Thần quả thật làm ra không ít cống hiến, nhưng từ khi khai quốc, công lao bao lớn, cũng chưa bao giờ xuất hiện tăng lên một cấp lớn… Nếu thật phong thưởng hắn như thế, tuyệt đối sẽ khơi dậy tất cả quý tộc bất mãn!
Viên Hi Huyền lời lẽ chính nghĩa nói.
– Ha ha! Đại Đế cười cười, hỏi:
– Ngươi là chủ quan Bộ quản lý quý tộc, vậy người nói xem, phải phong thưởng thế nào cho Giang Tinh Thần, cho Ca vũ đoàn Tử Kinh!
– Cái này… Có thể tăng một cấp cho họ…
Dù miệng nói thế, nhưng bản thân Viên Hi Huyền cũng cảm thấy không đủ chắc chắn, người ta tích lũy nhiều cống hiện như thế, cuối cùng chỉ tăng lên một cấp, truyền ra ngoài chỉ sợ quý tộc cũng không chịu.
Đại Đế nhíu mày, rõ ràng rất không hài lòng với đáp án này, nhàn nhạt nói:
– Thế này đi, ta nghe nói Thanh Sơn Thôn của Giang Tinh Thần đất đai cằn cỗi, quá ít đất cày… Vậy mở rộng lãnh địa của hắn thêm 5 dặm phía đông!
– Cái gì?
Viên Hi Huyền trừng tròn mắt, lúc này hắn mới hiểu được ý đồ chân chính của Đại Đế, lúc trước nói tăng lên Tử tước, vốn là lừa mình mà, mở rộng lãnh địa cho Giang Tinh Thần mới là mục đích chính.
– Không được! Tuyệt đối không được!
Viên Hi Huyền dưới nóng vội, còn quên mất cung kính với Đại Đế.
– Hå!
Cho đến khi đến Đại Đế nhíu mày, hắn mới tỉnh ngộ lại, vội vàng khom người:
– Đại Đế! Mở rộng lãnh địa trước giờ đều là dành cho quý tộc có công hiển lớn lao, Giang Tinh Thần dù nhiều công lao, nhưng còn xa mới đạt đến yêu cầu!
– Triệt hạ bệnh nan y không tính là cống hiện lớn lao hay sao?
Hoàng Thạch lạnh mặt hỏi.
– Nếu có thể mở rộng thì đương nhiên tính, nhưng mà ta nghe nói chỉ riêng tiền chữa trị, đã tốn trăm mấy hai trăm ngàn hoàng tinh tế, ai mà trả nổi!
Viên Hi Huyền lớn tiếng phản bác, giống như đã sớm có chuẩn bị.
Hoàng Thạch nhíu mày, không nói nữa, Viên Hi Huyền nói thật, phương pháp phẫu thuật hiện tại, quả thật không thể mở rộng.
– Vậy công phá Bình Quận Thành thì sao, trước kia mở mang bờ cõi cũng chỉ thế thôi!
Nguyên soái hỏi.
– Công phá Bình Quận Thành, tuy rằng công lao Giang Tinh Thần rất lớn, nhưng chủ yếu vẫn là tướng sĩ Quân đoàn thứ bảy liều mạng, không phải công lao của mình hắn!
Viên Hi Huyền dần ổn định tâm tình, mở miệng liền có lý lẽ phản bác.
“Ôi!” Phùng Tuyển Chương thầm than một tiếng, thầm mắng:
“Nếu không phải sợ đám lão bất tử Bộ quản lý quý tộc đi hoàng cung tự sát, Đại Đế sẽ chiều theo người như vậy!
Triệt hạ bệnh nan y, cộng thêm công phá Bình Quận Thành, tuyệt đối đủ mở rộng đất phong!”
Ánh mắt Viên Hi Huyền quét qua mấy người, tiếp tục nói:
– Tuy rằng Giang Tinh Thần không ít công lao, nhưng nếu nói mở rộng lãnh địa, vẫn còn kém một chút, thật khó mà phục chúng!
Đại Đế híp mắt, cười nhạt, nhìn về phía đại thần tài chính.
Lão Hầu gia gật đầu, trong lòng rút ra lụa trắng, bộp một cái vô xuống trước mặt Viên Hi Huyền, nói:
– Đây là Giang Tinh Thần thiết kế ra, phương pháp quản lý tài vật hoàn toàn mới, hiệu suất cao gấp mấy lần trước kia!
Nháy mắt, Nguyên soái, Hoàng Thạch, Phùng Tuyển Chương, toàn bộ đều kinh ngạc nhìn đại thần tài chính, trước đó bọn họ căn bản không biết còn có thứ này.
– Lão Hầu gia, ngươi có thể xác định chứ? Đại Đế hỏi.
– Không chút vấn đề, chẳng những nhanh chóng, hơn nữa chính xác, hiệu suất tuyệt đối tăng lên gấp 3 lần!
Đại thần tài chính nghiêm nghị nói.
– Được!
Lần này Đại Đế căn bản không hỏi tới Viên Hi Huyền, trực tiếp hạ lệnh:
– Phùng Tuyển Chương, lập tức phong thưởng, Giang Tinh Thần tăng lên Nam tước nhị đăng, lãnh địa mở rộng 5 dặm hướng đông! Tạ Uyển Nhu do Định Bắc Hầu phong thưởng!
– Rõ!
Phùng Tuyển Chương khom người đáp, xoay người đi ra ngoài! Liên tục 3 công lớn, đặc biệt là cái cuối cùng, ảnh
hưởng thật sâu xa, không ai moi ra chỗ xấu nào.
Vừa đi, Phùng Tuyển Chương còn cười, thầm nghĩ:
“Để xem lần này đám bảo thủ các ngươi còn dám đi hoàng cung đụng cột nữa không!”
Còn lúc này, Viện Hi Huyền lại ngẩn người sững sờ nhìn lụa trắng, trên mảnh lụa trắng, ghi con số Ả Rập, còn có bảng biểu, bên trong ghi chú ngày, thu nhập, chi trả, còn du….
Hắn hiểu, cái này thật sự không thể ngăn cản, nó tuyệt đối không phải giả, quá trực quan! Ngay cả giải thích cùng so sánh đều có… Phương pháp quản lý tài vật hoàn toàn mới, ảnh hưởng quá lớn rồi!
“Tên khốn kiếp này, sao đầu óc có nhiều thứ như vậy chứ!”
Viên Hi Huyền muốn khóc không xong, im lặng gào thét!