Chương 22: Mỹ vị - Bệnh nặng

Tân Phong Lãnh Địa

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Khi Giang Tinh Thần nhìn thấy Tuyết Trĩ, cuối cùng cũng yên tâm, nhưng mà hắn thật khó tưởng tượng, cái con như chim trĩ này lại là yêu thú, còn hiếm thây hơn cả quái vật lớn Kiêm Tích Trư.

“Muốn phòng ngừa Nguyên Khí phát tán, làm gà ăn mày là thích hợp nhất!”

Mặc dù Giang Tinh Thần cũng không nắm chắc được độ lửa, nhưng dùng đất sét cùng lá sen bọc Tuyết Trĩ lại, cũng sẽ có tác dụng phòng ngừa Nguyên Khí xói mòn. Đương nhiên, chỗ này không có lá sen, hắn cũng chưa từng làm gà ăn mày, nhưng những điều này không thành vấn đề, lá sen có thể dùng thứ khác thay thế, còn cách làm gà ăn mày, đời trước nghe đến chai lỗ tai rồi.

Tiếp theo, người Tử Kinh Dong Binh Đoàn ngớ ra, Nhị ca ngây ngốc nhìn Giang Tinh Thần hỏi:

– Nấu ăn còn cần đất sét sao, cái đó không phải dùng để làm đồ gốm hả? Còn nữa, cậu bảo chúng ta tìm các loại lá cây cỡ lớn làm gì…

Giang Tinh Thần cười nhạt, làm ra dáng cao thâm:
– Không cần hỏi nhiều, bảo các người tìm thì tự nhiên có đạo lý!

Nhị ca nhe răng, nhưng nhìn thấy Mạt Hồng Tiêm trừng mắt, vội rụt cổ, dẫn mười mấy người chạy đi…

– Trong khi Giang Tinh Thần làm, một đám người nhìn ngó, thần sắc khó hiểu vẫn chưa từng chuyển khác.

– Đất sét sao lại dùng rượu để nhào… Dựng cái lò trong sân làm gì… Làm Tuyết Trĩ sao còn phải cắt thịt heo.

Dù rằng không có các loại nấm hương, đinh hương, đành phải chịu vậy, nếu là yêu thú, chất thịt nhất định tốt hơn sống lưng Kiếm Tích Trư, thiếu chút gia vị cũng không sao.

Giang Tinh Thần lầm bầm, vừa bắt tay làm, chỉ riêng chuẩn bị phụ liệu đã gần 1 giờ.

Tuyết Trĩ làm sơ qua rồi dùng rượu, nước tương, muối và gia vị ướp xong, mọi người mới hiểu được Giang Tinh Thân muốn làm gì.

Chọn ra một lá tên là Lục Ngô, cũng không khác mấy lá sen, mùi vị tươi mát. Dùng nó bao bọc Tuyết Trĩ đã ngấm gia vị, lấy dây buộc lại, sau đó Giang Tinh Thần bắt đầu trét đất sét.

Độ dày của đất sét cũng cần chú ý, Giang Tinh Thần vốn không nắm chắc, nhưng hiện tại trình độ linh hoạt của đôi tay hắn được tăng mạnh. điểm này cũng không làm khó được hắn.

Bọc đất sét xong. Tuyết Trĩ như 4 cục đất tròn, đám người Mạt Hồng Tiêm nhìn nhau, trong lòng toát ra cùng một câu:
“Cái thứ này, thật là ăn được sao?”

Mạt Hồng Tiêm còn muốn hỏi, nhưng Uyển Nhu nhẹ nhàng kéo nàng một cái, liên chặn trở vào.

Trong ánh mắt hoài nghi của mọi người, Giang Tinh Thần đốt lửa, trước tiên dùng lửa lớn đốt, mỗi lần bùn khô nứt, hắn lại trám kín lại.

Đợi cho thời gian vừa phải, lại dùng lửa nhỏ đốt, cuối cùng dùng lửa nhỏ nướng chừng nửa giờ, mới coi như hoàn thành.

– Phù!

Giang Tinh Thần bảo mọi người đã làm xong, mọi người mới thở ra một hơi dài. Làm món Tuyết Trĩ này, lại tốn cả buổi trưa, Mạt Hồng Tiêm đã sớm không chịu nổi mệt mỏi, theo Uyển Nhu làm bạn quay về phòng nghỉ ngơi uống thuốc.

Trong phòng, mọi người vây quanh bàn, khoảng khắc bỏ lớp đất ra, mùi hương ngào ngạt lập tức lan tỏa.

Mùi này không giống mùi thịt, mang theo một tia linh động, làm người ta hít vào cũng phấn chấn tinh thần.

Cao hứng nhất không ngoài Giang Tinh Thần, uống một chén Vân Vụ ở Phú Vinh Trai hôm qua, cũng có khí tức linh động như thê, không cần hỏi chính xác là Nguyên Khí.

“Nguyên Khí! Quả nhiên không tan mất!”

Mạt Hồng Tiêm hết sức vui mừng, ai cũng biết Nguyên Khí trong thịt yêu thú sẽ vì nhiệt độ cao trong thời gian dài mà bốc hơi mất, lúc trước thấy Giang Tinh Thần nấu lâu như thế, đương nhiên tràn đầy hoài nghi. Nhưng bởi vì đối phương vừa cứu mình, lại là mình mời đến, bởi vậy mới không nói ra.

Nhưng bây giờ, khoảng khắc bỏ lớp vỏ ra, toàn bộ hoài nghi trong lòng nàng liền biến mất, cổ Nguyên Khí linh động này, nàng có thể cảm nhận được rõ ràng.

“May mắn Uyển Nhu ngăn cản ta, không thì…”
Lúc này, bởi vì hoài nghi Giang Tinh Thần, nàng lại cảm thấy một chút áy náy khó chịu.

Nhị ca cùng một đám đàn ông không ngừng hít hà, nhìn chằm chằm mấy cái trứng đất sét, mặt đỏ rực, hận không thể thò tay xé ra hai miếng.

– Tổng cộng chỉ có 5 con, ta cùng Uyển Nhu, còn có Giang Lăng mỗi người một con. các người chia 2 con! Cứ vậy đi!
Mạt Hông Tiêm Vung tay, đuổi một đám người Nhị ca ra khỏi phòng.

– Cho tôi một con!

Giang Tinh Thần được yêu mà sợ, cho là mình nghe nhầm! Nhưng khi hắn nhìn lại Mạt Hồng Tiêm, thấy đối phương gật đầu với mình, sau đó cùng Uyển Nhu vào phòng.

“Một con Tuyết Trĩ này, không biết có thể làm Cảm Mẫn Trận phát triển đến trình độ nào!” .

Trong lòng Giang Tinh Thần mừng rỡ, xé ra một miếng thịt trắng toát đưa vào miệng.

– Ưmm.

Giang Tinh Thần không nhịn được phát ra một tiếng hưởng thụ trong mũi, mùi hương thanh mát như nổ tung trên vị giác trong miệng, lập tức truyền khắp cả người, làm hắn hận không thể nuốt luôn cả lưỡi.

Một ngụm tiếp một ngụm, thoáng cái đã nửa con Tuyết Trĩ vào bụng.

Két! Cửa phòng nhẹ nhàng hé ra một khe, Nhị ca thò đầu vào, nhỏ giọng gọi:
– Giang Lăng huynh đệ~~~

Grừ! Giang Tinh Thần chợt rùng mình, Nhị ca gọi một tiếng kéo dài, làm hắn nổi hết da gà.

– Muốn tôi chia Tuyết Trì cho huynh phải không? Giang Tinh Thân chà xát cánh tay, quay lại cười hỏi.

– Ừ ừ ừ!
Nhị ca gật đầu liên tục:
– Chúng ta nhiều người như vậy mà chỉ có 2 con, không đủ ăn mà, cậu xem… Ui da!

Nhị ca đang nói, phòng trong bay ra một cái ly, nện vào đầu hắn vỡ tung. Nhị ca liền hét thảm, vụt một cái rút khỏi cửa phòng.

– Ha ha! Nhị ca không phải là tôi không cho huynh ăn, là huynh không có cơ hội này!
Giang Tinh Thân cười, quay đầu tiếp tục ăn.

Sắc trời tối dần, Giang Tinh Thần đứng dậy cáo từ dưới ánh mắt ai oán của đám người Nhị ca, cười rời Tử Kinh Dong Binh Đoàn. Ở ngoài cửa, Tôn Tam Cường an bài xe ngựa đã chờ săn.

“Lụôn nhận lợi từ người khác, trong lòng ta cũng có chút áy náy… Đợi sau giao cho hắn một cách nấu ăn đi!” Giang Tinh Thần thầm nghĩ. Sau đó chào hai tên côn đồ, trực tiếp lên xe ngựa.

Bầu trời cuối cùng cũng âm u cực hạn, bông tuyết linh tinh bắt đầu rơi xuống, không bao lâu, đã thành tuyết bay ngập trời.

Xe ngựa lộc cộc đi tới, Giang Tinh Thần ở trong thùng xe lung lay, tay phải che bụng, ở đó là 2 cái đùi Tuyết Trĩ mà hắn để dành cho Mị Nhi, bây giờ vân còn ấm.
Tuyết càng rơi càng lớn, tầm nhìn cũng trở nên mơ hồ, hai tên du côn phải giảm tốc độ xe ngựa xuống.

Lúc này, Giang Tinh Thần đã bắt đầu cách hít thở đặc biệt, cả người không ngừng có hơi nóng trào vào trong đầu.

Ông ông ong… Bên tai vang lên tiếng. Cảm Mẫn Trận đã tỏa ra đến cổ lại tiếp tục phát triển xuống dưới.

“Đầu vai, hai cánh tay, ngực…” .
Một con Tuyết Trĩ chứa đựng nguyên khí nhiều hơn một mảnh lá Vân Vụ, thúc đẩy trận pháp không ngừng tiến tới, không lâu sau đã qua ngực, đến bụng.

Lúc này, còn chưa dừng lại, Giang Tinh Thần cảm giác hơi nóng đã ít đi nhiều, vẫn tiểp tục cách hít thở. Nhưng đên lúc này, trận pháp mở rộng đã chậm lại, đồng thời có xu thế ngày càng chậm.

Cuối cùng, khi trận pháp lan tới đùi, hắn cảm giác hơi nóng đã xuống tới đáy, thở ra một hơi liên ngừng lại. Còn tiếp tục, không nói hiệu quả không lớn, khẳng định là hắn sẽ lại đói bụng.

– Giang thiếu gia, đến nhà rồi!
Hắn vừa dừng lại, tiếng của hai tên du côn liền truyền vào.

“Đến nhà rồi! Đã qua lâu như vậy sao?”
Cảm giác xe ngựa dừng lại, Giang Tinh Thần thở ra một hơi, chuyển về hít thở bình thường, nói một tiếng vất vả với hai người, liền đứng dậy xuống xe.

Mở cửa ra, Giang Tinh Thần nhìn qua phòng, phát hiện một mảnh đen thui, đèn dầu không cháy.

“Nha đầu này, mình bảo nàng ở yên trên giường, nàng sẽ không ngủ luôn cả ngày đó chứ!”

Giang Tinh Thần cười ha ha, sờ đùi Tuyết Trĩ ở bụng:

“Chưa ăn tối cũng tốt, vừa vặn nếm thử mỹ vị yêu thú!”

Bước tới cửa, Giang Tinh Thần rùng mình phủi bông tuyết, đẩy cửa phòng ra.

“Hả?”

Nháy mắt vào phòng, Giang Tinh Thần chợt nhíu mày, cả phòng tối om lạnh lẽo, không khác gì bên ngoài. Nhìn lại chậu than, bên trong không còn đốm lửa nào.

“Nha đầu này, không biết bỏ thêm than sao?”

Giang Tinh Thần nhíu mày, mau đốt đèn lên. Lúc này hắn phát hiện, than chuẩn bị sẵn cho tiểu nha đầu lại vẫn chưa dùng, ngay cả bánh nướng cùng thịt cũng không đụng tới, chỉ có nước là vơi một chút.

“Xảy ra chuyện gì?”
Giang Tinh Thần trong lòng co rút, vội quay người chạy về phía giường, chỉ thấy hai lớp chăn chồng lên, gồ lên một cục.

– Mị Nhi! Giang Tinh Thần đến bên giường, vén góc chăn lên, chỉ thấy tiểu nha đầu cuộn tròn lại, khẽ run run.

“Buổi sáng còn chưa sao mà?”

Giang Tinh Thần vươn tay nhẹ nhàng đặt lên trán Mị Nhi, nhưng cảm giác nóng rát. Thậm chí hắn cảm nhận được, hơi thở của tiểu nha đầu cũng nóng bỏng khác thường.

Dùng chăn bọc chặt tiểu nha đầu, Giang Tinh Thần bế cả chăn lẫn người lên, dưới đèn dầu, hắn nhìn thấy hai má Mị Nhi đỏ rực như lửa, miệng nhỏ ngậm chặt, ánh mắt hé ra một khe, nhưng không hề phản ứng với bên ngoài.

Lần này, Giang Tinh Thần thật sợ hãi, tiểu nha đầu đã bị sốt đến thần trí không rõ ràng.

Không chút do dự, Giang Tinh Thần ôm tiểu cô nương chạy ra ngoài cửa, nhất định phải mau đưa nàng đi khám bệnh.

Trên đường đất hẹp, hai tên du côn đánh xe ngựa còn chưa đi xa, chợt nghe có tiếng gọi lớn từ phía sau.

– Là Giang thiếu gia! Mau dừng lại!
Một người thính tai, lập tức nghe ra được là tiếng của Giang Tinh Thần.

Siết dây cương, hai người cũng trở nên căng thẳng, đã tối thế này mà còn đội tuyết đi ra, nhất định đã có chuyện. Hai người nhìn nhau, một người nhảy xuống xe ngựa, chạy tới đón Giang Tinh Thần.

Giang Tinh Thần nhanh chóng đuổi tới xe ngựa, không kịp nói chuyện với họ, đã nóng vội hô lớn:
– Mau! Đưa tôi đi hiệu thuốc gần nhất!

– Rõ!
Người này vừa thấy Giang Tinh Thần ôm Mị Nhi, lập tức liền hiểu, vội chạy tới mở cửa xe, giúp Giang Tinh Thần lên xe, sau đó nhảy lên càng xe lớn tiếng nói:
– Mau, đi hiệu thuốc trong chợ, muội muội của Giang công tử bị bệnh!

Vừa dứt lời, hai người cùng đánh dây cương, bặc một cái xe ngựa chạy đi như bay.