Chương 110: Mỹ vị tuyệt hảo

Tân Phong Lãnh Địa

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Tuy rằng ong mật ở thế giới này có cái đầu cực lớn, nhưng Giang Tinh Thần đoán chừng, chúng vẫn sẽ cất mật
ong, nhìn con ong mật lao từ đóa hoa kia ra liền có thể phán đoán được đại khái.
Vừa nghĩ tới mật ong, ngay cả hắn cũng không kìm lòng được nuốt nước miếng một cái. Huyền Nguyên Thiên Tông có đường ăn hay không thì hắn không biết, nhưng ở Càn Khốn Đế Quốc, hắn vẫn chưa từng thấy qua. Mà thứ thực phẩm như mật ong này, dù dùng làm thức ăn hay hòa vào nước để uống đều được.
– Thế nhưng ong mật ở thế giới này có chút khủng bố a, ngay cả cao thủ siêu cấp như Lão gia tử cũng không muốn trêu chọc… Muốn lấy tổ của chúng, quả thật không phải là chuyện đơn giản…
Giang Tinh Thần vuốt cằm, suy tư xem làm sao để đoạt mật ong tới tay. Nếu chỉ là hái tổ ong, thì cũng sẽ không mất bao lâu, không ảnh hưởng đến hành trình.
– Dùng lửa… không ổn, loại ong mật này cái đầu quá lớn, hơn nữa dùng đuốc cũng không bảo vệ được toàn thân, lỡ bị nó chính một phát thì không chịu được a!
– Mặc áo bảo hộ… vẫn là quên đi, châm của loại ong mật này không biết dài tới bao nhiêu, dù có bao mình thành bánh chưng cũng không chống nổi!
– Tiểu tử, nghĩ gì mà nhập thần như vậy? Giang Tinh Thần đang suy nghĩ, Lão gia tử chợt lay lay
hắn.
– A! Giang Tinh Thần hồi thần, thấy Lão gia tử đã mở ra màn xe, chuẩn bị đi tiếp!
– Nhanh như vậy ong mật đã bỏ qua truy đuổi rồi sao? Giang Tinh Thần trợn tròn mắt, hỏi.
– Đúng vậy! Mị Nhi cướp lời Lão gia tử nói:
– Loại ong mật này sẽ không đuổi theo lâu, khi đi dã ngoại không cẩn thận đụng đến chúng, thì nhanh chóng chạy đi là được…
Lão gia tử nói:
– Thứ này thật ra cũng không nguy hiểm, chỉ thích hoa, chỉ cần ngươi không chọc nó, thì sẽ không có chuyện gì…
Nhưng một khi bị chúng quấn lấy, chích một cái thì quả thật đau đến không chịu được!
Nghe hai người nói vậy, Giang Tinh Thần thầm than một tiếng. Vì Lão gia tử nói thế này đều kết thành đàn xuất hiện, nên hắn vốn còn muốn dùng kế điệu hổ ly sơn xem có được hay không, nhưng hiện tại xem ra…
– Đi thôi, không có chuyện gì rồi! Lão gia tử vừa chuẩn bị xe ngựa vừa thì thầm:
– Tên Triệu tiểu tử này nhìn như bề ngoài thì thô kệch dữ dẫn, nhưng không ngờ lại nhát gan như đàn bà, ong mật đã sớm bay đi mà vẫn còn bịt kín cửa xe!
– Chờ chút! Nghe đến lão gia tử nói, trong đầu Giang Tinh Thần đột nhiên chợt lóe lên một ý tưởng, vội vàng gọi lão dừng lại.
– Hư? Lão gia tử quay đầu, nghi ngờ hỏi: – Chuyện gì?
– Lão gia tử, thương lượng chuyện này cái… Giang Tinh Thần lộ ra nụ cười hắn tự nhận rằng vô cùng chân thành, dùng ngữ điệu cực kỳ nhu hòa nói.
– Ách!
Lão gia tử ngây ra một hồi, sau đó rùng mình một cái, toàn thân nổi da gà thầm hố to:
– “Có âm mưu, tuyệt đối là có âm mưu, với sự am hiểm, xảo trá, xấu bụng, thâm độc… của tiểu tử này, đột nhiên lại nói với cái giọng đó nhất định là có vấn đề!
| Bởi vậy, hắn lập tức không cho Giang Tinh Thần có bất kỳ cơ hội nào, lắc đầu nói:
– Có chuyện gì lại nói sau đi, hiện tại cơn nghiện cờ của ta lại nổi lên rồi đấy…
– Aiiii!
Giang Tinh Thần thở dài ngắt lời Lão gia tử:
– Mỹ vị tuyệt hảo nhất thiên hạ a, Lão gia tử đã không muốn… thôi quên đi!
– Tuyệt hảo nhất thiên hạ!
Lão gia tử vừa bước ra lập tức khựng lại, vẻ mặt liên tục biến hóa, hiển nhiên đang đấu tranh tư tưởng kịch liệt. Hắn đương nhiên biết, Giang Tinh Thần gọi mình khẳng định không có chuyện gì tốt, nhưng cố tình lại không chống cự được mấy chữ “mỹ vị tuyệt hảo nhất thiên hạ” này.
Giang Tinh Thần cũng không nóng vội, cười hắc hắc tiếp tục nói:
– Những món ăn trước đây, đều lấy vị mặn làm chủ, nhưng vị ngọt lại rất hiếm… Lão gia tử, không biết lão đã từng nếm qua vị ngọt hay chưa?!
– Vị ngọt sao? Mùa hạ, mùa thu đều có rất nhiều trái cây ngọt… ăn vào cũng có vị ngọt đó thôi, nhưng hiện tại không có trái cây để hái a!
Bất giác, suy nghĩ của Lão gia tử đã bị Giang Tinh Thần dẫn dắt.
– Vị ngọt của hoa quả mặc dù tốt, nhưng trước mắt còn có thứ tốt hơn! Chẳng lẽ Lão gia tử không muốn nếm thử sao?
Giang Tinh Thần tiếp tục dụ hoặc. Mị Nhi ở bên cạnh nhìn nụ cười của ca ca, chung quy vẫn cảm thấy phía sau | hắn như có cái đuôi hồ ly đang lắc lư.
-Ực!
Lão gia tử không nhịn được nuốt miệng nước miếng, gật đầu nói:
– Muốn, đương nhiên muốn!
– Hắc hắc, chúng ta chỉ cần xử lý đám ong mật này, thì sẽ lấy được loại mỹ vị kia dễ như trở bàn tay!
Rốt cục Giang Tinh Thần cũng nói ra mục đích cuối cùng.
– “Má nó… Ta biết ngay tiểu tử này lòng dạ bất lương, muốn để cho ta đi chọc đám kia ong mật mà!”
Lão gia tử lập tức phản ứng lại, định lắc đầu cự tuyệt.
Nhưng vừa nghĩ tới mấy chữ “tuyệt hảo nhất thiên hạ” Giang Tinh Thần nói, hắn lại lần nữa do dự.
– “Đồng ý đi, dù có bị chích hai cái cũng không chết được … Nhưng quả thực rất đau a, dùng thủ pháp châm cứu của ta cũng không thể giảm đau được… Nếu thực không được, ta sẽ dùng cương khí hộ thể, hy sinh chút nguyên lực, mỹ vị tuyệt hảo nhất thiên hạ a…”
Trong đầu Lão gia tử đấu tranh mất nửa ngày, cuối cùng vẫn là năng bản ham ăn chiếm cứ thượng phong, liền đưa ra quyết định, hỏi:
– Tiểu tử, ngươi nói loại mỹ vị kia, rốt cuộc là thứ gì?
– Ha ha! Giang Tinh Thần nở nụ cười, cố ý úp úp mở mở nói:
– Không dễ hình dung, chờ sau khi đoạt tới tay lão sẽ biết!
Nhìn nụ cười xấu xa của Giang Tinh Thần, Lão gia tử thật muốn cho một quyển vào mặt cái tên đáng ghét này.
– Vậy ngươi muốn ta làm gì? Lão gia tử lại hỏi.
– Đầu tiên chúng ta phải tìm được tổ ong, sau đó dùng kế điệu hổ ly sơn, lấy tổ đi… Ta sẽ lập tức làm một cái rương gỗ lớn, núp ở bên trong…
Giang Tinh Thần nói ra kế hoạch của mình. Đây là do vừa rồi Lão gia tử nói ra câu nói kia, hắn mới nghĩ tới, có thể trốn trong cái thùng kín, sau đó tiến đến gần tổ ong.
– Không được!
Giang Tinh Thần vừa nói xong, Lão gia tử liền lắc đầu nói:
– Ong mật trở về rất nhanh, hơn nữa cũng sẽ không bay ra toàn bộ!
– Cái này không vấn đề, dụ ong mật rời đi cũng không chỉ một mình Lão gia tử!
Giang Tinh Thần thấp giọng cười nói.
– Hừ…
Lão gia tử lập tức sáng tỏ, nhìn thoáng qua phía sau xe ngựa, phát ra một tràng cười hắc hắc âm hiểm…
Nửa tiếng sau, xe ngựa dừng lại bên cạnh một rừng tùng, Giang Tinh Thần, Lão gia tử, Triệu Đan Thanh, tiểu miêu nữ cùng trùm lên một cái rương lớn, đi tới mép rừng tùng.
Trải qua tìm kiếm, rốt cuộc bọn họ cũng tìm được vị trí tổ ong, nó ở ngay dưới mặt đất một cái sườn núi.
Nhìn một mảng lớn nhỏ ong mật đang truyền ra tiếng và vù như máy bay ném bom, da đầu Giang Tinh Thần cũng trở nên tê dại.
Sắc mặt Triệu Đan Thanh trắng bệch, hồi nhỏ hắn đã bị chích qua một lần, từ đó về sau, hắn liền sinh ra sợ hãi đối với thứ này! Lúc đầu, vừa nghe Lão gia tử nói muốn chọc đến ong mật, suýt tý nữa hắn đã khóc lên bù lu bù loa. Nếu không phải hắn khó có thể kháng cự đối với mỹ vị, thì có đánh chết hắn cũng sẽ không tới chọc.
Tiểu miêu nữ thì hoàn toàn bất đồng với Triệu Đan Thanh, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì kích động, ánh mắt cũng sáng lên.
Mặc dù Lão gia tử và Mị Nhi đã nói, bình thường ống mật sẽ không chích người, nhưng một đám ong mật lớn như
vậy, chỉ nhìn thôi cũng đã có chút dọa người. Sau khi cần thận trốn trong thùng gỗ, thành công tiếp cận tổ ong, Giang Tinh Thần mới thoáng an tâm lại.

Tổ ong sống hoang dã hắn cũng chưa từng thấy qua, đời trước khi hắn đi du lịch, cũng đã từng ghé qua nông trại ong mua mật, thấy được đều chỉ là tổ ong nuôi mà thôi.
Kế tiếp, Lão gia tử chính là người ra tay trước nhất, lão lập tức lột xuống một khối lớn đất sườn núi, rồi xoay người chạy.
– Vù…
Một mảng lớn ong mật vù vù xông ra như máy bay ném bom, đuổi theo Lão gia tử về phía xa.
Sau đó tiểu miêu nữ từ trong rương gỗ nhảy ra ngoài, bóc ra một khối lớn đất sườn núi rồi cười khanh khách bỏ
chạy. Số ong mật đuổi theo nàng so với Lão gia tử đã ít hơn rất nhiều.
Sau hai lần bóc ra lớp đất bên ngoài, tổ ong lúc này đã lộ ra, hình dáng từng tầng một tựa như tán nấm chồng lên | nhau vậy.
Cuối cùng là Triệu Đan Thanh, dưới ánh mắt vô cùng xem thường của Giang Tinh Thần, con hàng này cầm một | nhánh cây, cách thật xa chọc chọc. Hơn nữa lúc ong mật | bay ra, hắn lập tức kêu thảm chạy trốn, thanh âm cao vút còn hơn cả heo bị chọc tiết.
Sau ba lần liên tục đi qua, số ong mật trong tổ đã lác đác không còn bao nhiêu, lúc này Giang Tinh Thần mới từ | trong rương xông ra ngoài thật nhanh. Hắn lập tức vận dụng cách hô hấp, tận lực thu liêm dao động của bản thân, tay phải cầm một con dao nhỏ lóe lên một cái.
Có trận pháp gia trì, Giang Tinh Thần ra tay vừa nhanh | lại vừa tinh chuẩn, bàn tay vừa đặt lên tổ ong đã căn cứ vào | dao động phát hiện ra vị trí buồng ấu trùng. Sau đó hắn liên tục cắt xuống mấy tầng mật, rồi lập tức thu tay lại, xoay người chạy trở về.
Hắn cũng không lấy đi hết mật ong, ong mật lớn như vậy, hoàn toàn bất đồng với Trái Đất, cho dù Lão gia tử đã nói bọn chúng sẽ không chủ động công kích, nhưng hắn cũng phải cẩn thận. Nếu lấy đi quá nhiều, ai biết được những tên to xác này có thể liều mạng hay không chứ!
Mặc dù chỉ có mấy tầng mật ong, nhưng cũng phải tới mười mấy cân. Giang Tinh Thần ôm tổ chạy vào trong hộp gỗ, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Cùng lúc đó liền có hàng loạt tiếng vù vù mơ hồ từ xa truyền lại, hiển nhiên là nhóm ong mật đầu tiên đuổi theo
Lão gia tử đã trở về.
– May mà hết thay thuận lợi, hắc hắc..
Giang Tinh Thần hài lòng cười cười, đang định đóng cửa hộp gỗ lại, đột nhiên, ánh mắt của hắn chợt dừng lại trên tiết diện tổ ong bị cắt qua.
– Ta ngất, thứ kia chính là ấu trùng ong chúa đi, thế nào vừa rồi lại không phát hiện ra chứ!
Giang Tinh Thần sửng sốt, sau đó sắc mặt chợt lộ ra vẻ vui mừng:
– Sữa ong chúa a, cho Mị Nhi ăn là thích hợp nhất!
| Gần như không hề do dự, Giang Tinh Thần lại lần nữa chạy ra ngoài!
– Tiểu tử, mau trở lại, người điên rồi sao?
Trong tiếng gào lên của Lão gia tử, Giang Tinh Thần đã nhanh chóng cắt xuống phần tử có sữa ong chúa, sau đó quăng ấu trùng ong chúa đến vị trí khác trên tổ ong, lúc này hắn mới xoay người chạy trở về. Hắn cũng không dám
mang theo ấu trùng ong chúa hoặc là giết chết nó!
Phản ứng cùng tốc độ của Giang Tinh Thần đã tương đối nhanh , nhưng lúc vột vào hộp gỗ, bả vai hắn vẫn bị chích một phát.
– A… Cảm giác nóng hừng hực và đau nhức kịch liệt trong nháy mắt truyền xuống cổ, bả vai, trước sau ngực đều bị ảnh hưng, đau đến nỗi hắn không nhịn được phát ra một tiếng hét thảm.
Mị Nhi trong xe luôn chăm chú theo dõi, nghe được tiếng hét thảm của ca ca, nàng liền sợ tới mức khuôn mặt nhỏ tái nhợt, khóc lóc nhảy xuống xe định xông tới.
Lão gia tử một tay bắt được Mị Nhi, lớn tiếng nói:
– Không sao, chỉ đau thôi, sẽ không có nguy hiểm gì khác! Nghe Lão gia tử nói như vậy, Mị Nhi mới đình chỉ vùng vẫy lại. Trong chớp mắt khi nghe được ca ca kêu lên vừa rồi, nàng đã bị dọa sợ.
Sau đó, chờ đến khi Triệu Đan Thanh cùng tiểu miêu nữ trở về, ba người lại tiếp tục dụ bầy ong đi nơi khác. Lúc này hai phu xe mới có cơ hội quay lại nâng hộp gỗ lên, chạy chối chết…
Một tiếng sau, trong buồng xe, Lão gia tử, Triệu Đan Thanh, tiểu miêu nữ đều tò mò nhìn chằm chằm tổ ong. Ong mật bọn họ đã thấy nhiều, nhưng tổ ong lớn như vậy
vẫn là lần đầu nhìn thấy. Thật ra tổ ong treo trên cây bọn họ đã gặp qua không ít, nhưng cũng không biết bộ dáng bên trong như thế nào.
Sau một lúc lâu như vậy, Giang Tinh Thần đã hết đau đớn, lúc này sau khi cần thận quan sát tổ ong, hắn liền tách phần buồng ong đựng phấn hoa ra, bỏ sang chỗ khác, còn dư lại mới là buông mật ong.
Ánh mắt ba người Lão gia tử đã sớm đó lên như sói nhìn mồi, trên mặt lộ ra vẻ nôn nóng không thể chờ đợi được, không ngừng mím môi. Mọi người đều muốn được nếm loại mỹ vị mà Giang Tinh Thần nói là tuyệt hảo này.
Giang Tinh Thần cũng không xử lý nhiều, chỉ nhẹ nhàng lột xuống một khối tổ ong nhỏ, mật ong lập tức chảy xuống, mùi hoa thơm ngọt ngào lập tức tràn đầy thùng xe…