Chương 49: Chấn động

Tân Phong Lãnh Địa

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Buổi biểu diễn ca múa của đám người Giang Tinh Thần rốt cục cũng khép lại, thời gian còn lại có ba ca vũ đoàn khác biểu diễn, người về người ở lộn xộn, nên những màn ca múa sau đó những người ở sau không thấy được gì.

Những ca vũ đoàn kia lúc này chua xót không nói nên lời, vừa rồi ca vũ đoàn Tử Kinh biểu diễn xuất chúng như vậy, thậm chí giám khảo còn đánh giá là chưa từng có, đến lượt các nàng còn biết diễn thế nào nữa chứ?!

Tuy nhiên, vì vẫn còn lại hai đoàn, nên các nàng cũng chỉ đành kiên trì ra sân. Lại thấy được tất cả khán giả dưới đài đều nhấp nhổm muốn ra về, các nàng thực không lấy đầu ra hứng thú để biểu diễn.

Đám người Giang Tinh Thần sau khi về tới hậu trường cũng không dừng lại, Uyển Nhu cùng sáu tên binh sĩ vốn muốn ở lại để đắc ý thêm chút nữa, hưởng thụ ánh mắt hâm mộ từ những ca vũ đoàn khác thêm chút nữa.

Nhưng Giang Tinh Thần lại không dám nhìn ánh mắt như sói nhìn mồi của những nữ nhân kia, hắn liền rùng mình, chỉ sợ người ta sẽ ăn sạch cả da lẫn xương, đầu còn dám tiếp tục dừng lại chứ.

Ra khỏi hậu trường, đám người Mạt Hồng Tiêm sớm đã chờ ở nơi đó, sau khi xem xong màn “Nam Nhi Đương Tự Cường”, bọn họ cũng không còn lòng dạ nào đi xem những đoàn khác ca múa nữa.

Hai nhóm người liền hội hợp lại trở về, dọc đường Nhị ca khen không dứt miệng đối với Giang Tinh Thần, Mạt Hồng Tiêm thì nâng cằm hắn, lên tiếng:

– Tiểu đệ đệ, hát lại cho tỷ tỷ nghe coi!

Giang Tinh Thần bị vần đến là người, thầm kêu rên: – “Không phải chỉ là ôm Uyển Nhu tỷ một chút thôi sao, mà đó còn là nàng ôm ta trước, mà người đã có oán khí với ta lớn như vậy a…”

Thái độ Mị Nhi thì rất khác thường, yên lặng ngồi một bên, hai mắt mơ màng, thỉnh thoảng lại cười lên ngây ngốc, trên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn chưa hết đỏ bừng, hiển nhiên là nàng vẫn còn đang hồi tưởng lại tràng diễn xuất vừa rồi.

Về đến nhà, đám người Mạt Hồng Tiêm đều cáo từ rời đi, tiểu nha đầu lúc này mới bộc lộ bản chất, ôm lấy Giang Tinh Thần, cao hứng hét lớn:

– Ca ca, hôm nay biểu diễn thật quá đẹp mắt, hát thật là dễ nghe đi!

– Ha ha! Ca đã sớm nói với muội rồi, ca ca sẽ diễn tốt hơn những ca vũ đoàn kia mà!

Ngoài mặt Giang Tinh Thần tỏ ra đắc ý, nhưng trong lòng cũng có chút ngượng ngùng, giọng hát của thân thể này tuy rằng tốt hơn rất nhiều so với đời trước, nhưng cũng không thể diễn dịch ra một số nốt cao của bài hát này được, lại càng không thể phát ra âm thanh tràn đầy lực xuyên thấu như Định Bắc Hầu. Hết thảy công lao, phải quy cho Minh Trị Trận khiến hắn có thể khống chế được dao động đối với khí tức.

– Ừm! Ca ca là giỏi nhất!

Tiểu nha đầu gật gật đầu, rồi đảo đảo hai tròng mắt, nói:

– Ca ca, huynh đã nói với muội, sau này sẽ chuyên môn diễn cho muội xem đúng không?!

– Ách!

Giang Tinh Thần nhất thời ngẩn ra, lúc trước chỉ vì hắn có chút nắm được hạn chế của hình thức ca múa duy nhất ở thế giới này, nên mới nói như vậy, trong đó cũng có chút cao hứng trong lúc dỗ tiểu cô nương, nhưng lúc này Mị Nhi lại nói vậy…

– Tách!

Trời rất lạnh, nhưng mồ hôi trán của Giang Tinh Thần lại nhỏ xuống, nha đầu kia cũng không phải đang nói chơi, nếu mỗi ngày đều bắt mình biểu diễn…

– “Thôi đi!”

Giang Tinh Thần hận không thể vả vào miệng mình một cái:

– “Cho chừa cái tật nói cho sướng miệng đi, cho người biết thế nào là mạnh miệng, mua dây buộc mình a…”

Tiểu cô nương chớp chớp mắt, trên mặt lộ ra vẻ mong đợi nhìn hắn, chờ đợi câu trả lời chắc chắn của hắn.

– Việc này… cũng phải xem thời gian của ca ca nữa, dù sao ca ca còn phải kiếm tiền… Được rồi!

Giang Tinh Thần muốn thử cự tuyệt, nhưng thấy tiểu cô nương chu miệng ra, cuối cùng vẫn phải đáp ứng.

– Biết ngay ca ca đối với ta là tốt nhất mà!

Tiểu cô nương nhảy chồm về phía trước, ôm lấy cổ Giang Tinh Thần, hôn cái “chụt” lên mặt hắn, sau đó nói:

– Ca ca! Đưa lệnh bài thân phận mới của huynh cho muội xem xem!

Giang Tinh Thần đưa thẻ bài thân phận cho Mị Nhi, nhìn tiểu nha đầu mặt mày hớn hở, hai mắt sáng lên, cẩn thận vuốt ve thẻ bài thân phận, sắc mặt hắn dần dần trở nên nhu hòa.

– Ca ca, khi nào chúng ta mới có thể về nhà a? Mị Nhi nhìn một hồi, rồi ngẩng đầu lên hỏi.

– Còn phải chờ một khoảng thời gian nữa, thế nào cũng phải chờ đến khi biết chắc Học Viện Đế Quốc thỉnh cầu ghi nhận công lao cho ta thành công đã… Hơn nữa, công lao như vậy tuy có thể để cho Hầu gia phân lãnh địa cho ta nhưng cũng không có cách nào phân lại lãnh địa cũ của chúng ta được, dù sao vẫn còn Ngành quản lý quý tộc ngăn cản đó. Nếu Hầu gia lại còn phân lãnh địa đã bị thu hồi cho chúng ta, sẽ xảy ra mâu thuẫn náo loạn với bọn họ…

– A!

Mị Nhi lập tức lộ ra vẻ thất vọng:

– Vẫn chưa lấy lại được sao?

– Ha ha! Ai nói không lấy lại được! Giang Tinh Thần vỗ vỗ đầu Mị Nhi, giải thích:

– Nếu như chỉ là một cái công lao đối với Học Viện Đế Quốc, có lẽ Ngành quản lý quý tộc sẽ ngăn trở! Nhưng đừng quên, vẫn còn quân bộ đế quốc nữa!

– Chuyện này liên quan gì đến quân bộ chứ? Mị Nhi không hiểu hỏi.

– Hai chiếc trống to này cũng không chỉ đơn thuần là một loại nhạc cụ, mà đối với quân đội cũng có ảnh hưởng rất lớn… Lúc ở trên đài, Hầu gia nói sẽ phân lãnh địa cho ta trước mặt hơn 10 ngàn người mà không nói phân ở đâu, chẳng phải là để cho ta được lựa chọn sao! Nếu như không có phần công lao đối với quân bộ đế quốc này, sao Hầu gia có thể công khai như vậy chứ!

– Nhưng lúc đó quân bộ đế quốc cũng không có…

– Gọi trống to là nhạc cụ, đương nhiên là có thể nói thoải mái! Nhưng sao có thể rêu rao là sẽ dùng trong quân đội được chứ, phải giữ bí mật…

– Ra vậy!

Tiểu nha đầu lên tiếng, rồi liền híp mắt cười:

– Có thể trở về là tốt rồi!

– Yên tâm đi! Giang Tinh Thần xoa xoa đầu của nàng, nói:

– Muội nghỉ ngơi một lát đi, ca ca đi làm cơm!

Nhìn theo ca ca rời khỏi phòng, Mị Nhi lần nữa phát ra tiếng hoan hô, ôm lấy búp bê vải, quăng thẳng người lên giường.

Giang Tinh Thần ở ngoài cửa nghe được tiếng cười không hợp với tuổi của tiểu nha đầu, tỏ ra bất đắc dĩ lắc lắc đầu, rồi đi vào bếp…

Mà lúc này, tin tức bên trong hội trường dự tuyển rốt cục cũng được truyền ra.

– Tiết mục dự tuyển thứ hai, giám khảo đã đưa ra đánh giá xuất sắc chưa từng có, nói “thật tốt” cũng không xứng với sự xuất sắc của nó!

Trong thời gian ngắn ngủi, tin tức này liền đầu đường cuối ngõ Hồng Nguyên Thành.

– Thật hay giả vậy, ngươi đừng có lại gạt người a, “chưa từng có”, đánh giá như vậy không khỏi cũng quá khoa trương đi! Cho dù là giám khảo tinh anh của Học Viện Đế Quốc, thì có thể nói như vậy được sao? Bọn họ có cái quyền này sao?

Không ít người đều tỏ ra hoài nghi.

– Ta ngược lại cảm thấy thật kỳ quái, rốt cuộc là diễn xuất như thế nào, mà lại khiến cho những vị giám khảo kia nói ra những lời vượt quá thân phận của mình như vậy chứ! “Chưa từng có ai”, thật là mạnh miệng!

Một số ca vũ đoàn dựng đài ở ngoài biểu diễn khinh thường nói. Theo các nàng thấy, đây nhất định là Học Viện Đế Quốc có ý tâng bốc ca vũ đoàn bọn họ coi trọng nào đó mà thôi.

– Đúng vậy! Chúng ta chỉ vì không có cửa hậu mà thôi, nếu chúng ta có thể khoác lên quan hệ với Học Viện Đế Quốc, thì chẳng những có thể tham gia dự tuyển, mà nói không chừng còn có thể chiến thắng trong biểu diễn ca múa tân xuân ấy chứ!

Loại chanh chua này đúng là khắp nơi đều có.

– Là thật đó! Có không ít người xem bên trong đều truyền ra tin tức đồng dạng! Hơn nữa, những người ở bên ngoài cũng đều nghe được tiếng hoan hô không dứt bên trong, như thể muốn lật cả tường vây lên vậy. Tiếng vỗ tay không khác gì sóng lớn, bọn họ đều không rõ kéo dài trong bao lâu?

Khắp nơi đều là tiếng nghị luận, có hoài nghi, có khẳng định, có khinh thường, tò mò, cái gì cần có đều có.

Không lâu sau, theo tin tức không ngừng truyền ra, chi tiết tiết mục biểu diễn thứ hai cũng càng ngày càng tỉ mỉ, xác thực.

– Cái gì! Nam nhân biểu diễn? Đùa gì thế, vậy mà cũng xem được sao?!

Rất nhiều người bên ngoài đều trợn mắt há hốc mồm.

– Hèn chi giám khảo lại đưa ra đánh giá “chưa từng có” như vậy… Hắc hắc, thật đúng là chưa từng có mà! Tưởng tượng đến bộ dáng nam nhân biểu diễn ca múa ta liền… ha ha ha ha…

– Các ngươi ở bên ngoài có nghe được tiếng hoan hô không? Bớt cười nhạo đi…

Nhưng rất nhanh, theo tin tức càng thêm xác thực, liền ép tất cả nghi ngờ xuống.

– Không sai, chính là hoan hô! Nhạc khúc này dùng một loại nhạc khí hoàn toàn mới, ngay cả bên ngoài sân dự tuyên cũng có thể nghe được!

– Cười nhạo sao? Là ngươi không được xem thôi, chúng ta cũng không nhịn được hát theo đó, ngươi không biết tràng diện vạn người cùng hô lên có bao nhiêu rung động đâu!

Một người từ trong dự tuyển tràng đi ra, đang tỏ ra ngưỡng mộ giải thích cho mọi người.

Không biết từ khi nào, trên đường bắt đầu có người khẽ ngâm:

– Khí phách đối mặt sóng vạn trường, nhiệt huyết tựa như ánh mặt trời…

Ca từ lúc liền lúc đứt, làn điệu cũng không đúng, lại không có trống to phối hợp, nhưng những người nghe được liền bị loại tiết tấu sáng sủa dễ thuộc này hấp dẫn. Dần dần, thanh âm nghi ngờ cùng khinh thường biến mất, tiếng nghị luận đổi thành nghiêng về một phía – khen ngợi.

– Đây chính là nhạc khúc biểu diễn kia sao, quả nhiên rất êm tại a!

– Rất êm tai sao? Nếu như người nghe được tiếng trống như tiếng sấm rền kia, bảo đảm nhiệt huyết của người sẽ sôi trào!

– Các ngươi còn không biết đó thôi, chẳng những giám khảo đưa ra đánh giá “chưa từng có”, hơn nữa còn muốn bẩm báo lên đế quốc thỉnh cầu ghi công! Định Bắc Hầu còn đích thân tuyên bố, Giang Tinh Thần – người thủ vai chính được tăng lên Nam tước tam đẳng, hơn nữa không ngờ còn hứa hẹn phong cho lãnh địa trước mặt mọi người nữa đó!

– Ta ngất, không phải chứ! Có khoa trương đến mức đó hay không, một nhạc khúc không ngờ lại được phong Nam tước!

– Một nhạc khúc sao, ngươi thì biết cái gì, nhạc cụ mới, phương thức diễn xuất mới, ảnh hưởng sâu xa bao nhiêu ngươi biết không?

– Vậy ư! Ảnh hưởng lớn như vậy, đúng là đủ để phong từ cấp sĩ tăng lên tới Nam tước tam đẳng!

– Từ cấp sĩ sao?! Nói cho ngươi biết, hai mươi ngày, chỉ vẻn vẹn hai mươi ngày, Giang Tinh Thần liền từ bình dân trở thành Nam tước tam đẳng đó!

– Ta ngất… mẹ nó… Giang Tinh Thần rốt cuộc là ai chứ, nhất định ta phải gặp hắn, làm thế nào mà hắn lại làm được như vậy chứ…

– Nghe nói đó là một thiếu niên, ngoại hình rất đẹp đó, khà khà… Ta cũng muốn đi xem thử, có cơ hội hay không…

Những người đến Hồng Nguyên Thành, cũng không nhất định là vì xem dự tuyển ca vũ, dù sao sân dự tuyển chỉ có thể chứa được vạn người, không phải ai cũng có thể chen lấn đi vào, phần lớn vẫn là vì đến đây cảm nhận bầu không khí mỗi năm một lần này mà thôi.

Nhưng đến xế chiều, gần như toàn bộ mọi người đều đổ xô tới hội trường dự tuyển, chính là để nhìn xem mặt mũi Giang Tinh Thần như thế nào, hai mươi ngày từ bình dân trở thành Nam tước, quả thực chính là truyền kỳ.

Khắp Hồng Nguyễn Thành đều chấn động, mọi người nơi nơi đều đang tìm kiếm bài nhạc khúc “Nam Nhi Đương Tự Cường” này! Mặt khác, chính là đang nghe ngóng tin tức về Giang Tinh Thần! Hội trường dự tuyển căn bản cũng không thấy được hắn, người ta sớm đã rời đi rồi.

Những người ở Bộ quản lý quý tộc bộ đều muốn điên lên rồi, không ngừng có người muốn biết tư liệu về Giang Tinh Thần, nhưng bọn họ có thể nói ra sao, tiết lộ tư liệu quý tộc sao, trừ khi là kẻ đần mới làm vậy!

Hầu phủ của Định Bắc Hầu, Học Viện Đế Quốc đều có rất đông người đi tới hai nơi này, yêu cầu Giang Tinh Thần diễn lại tiết mục kia, nhạc khúc kia được người ta tuyên truyền quá mức không bình thường, nếu như không nghe được, trong lòng quả thực không yên.

Mà người được nghe qua thì dương dương tự đắc, đắc ý kể cho người khác biết, bài hát kia nghe hay đến mức nào, tiết tấu trống to thanh thoát đến mức nào…

Đến cuối cùng, theo càng ngày càng nhiều người yêu cầu, ngay cả Học Viện Đế Quốc cũng không chịu nổi, đích thân đi tìm Giang Tinh Thần, chuẩn bị mời hắn biểu diễn lại một lần.

Nhưng mà, khi bọn hắn chạy tới lúc chạng vạng tối, Giang Tinh Thần lại không có ở nhà, mà đã đi tới phân bộ quân đoàn thứ bảy.