Chương 52: Đế quốc chấn động

Tân Phong Lãnh Địa

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Nhạc khí mới, hình thức biểu diễn mới, tại đế quốc gây ra hiệu quả giống như gió lốc vậy. Mọi người kinh ngạc từ lúc bắt đầu thấy nam nhân biểu diễn, đến khiếp sợ đối với kiện nhạc khí trống to, rồi đến yêu thích đối với hình thức biểu diễn mới, toàn bộ thay đổi vô cùng nhanh chóng.

– Tiết tấu mạnh mẽ, rung động lòng người, thúc giục người đi tới!

Đây là những gì mọi người biết về trống to.

Mà theo trống to dần dần được mọi người thích và chấp nhận, dĩ nhiên liền có kẻ truy hỏi về người phát minh của nó.

Thế là, cái tên Giang Tinh Thần được người ta đào móc ra.

16 tuổi, không thể tu luyện, ngắn ngủi hai mươi ngày liền từ bình dân nhảy vọt lên đến Nam tước tam đẳng…Ánh mắt của tất cả mọi người đều đang lóe sáng, đây đâu phải người, tưởng chừng chính là một truyền kỳ.

– Tiểu tử này nhất định là có chỗ dựa, nếu không không thể nào thăng cấp nhanh như vậy, tưởng rằng đây là đế quốc lúc mới vừa thành lập sao!

– Ngươi nhớ kỹ, tương lai nhất định phải như Giang Tinh Thần vậy, nhà chúng ta mặc dù tài nguyên không đủ, nhưng cũng giống vậy có thể bảo lưu lại Tước vị!

– Hai mươi ngày, hắn rốt cuộc làm ra bao nhiêu cống hiến đối với đế quốc cùng đại lĩnh chủ. Hơn nữa mới chỉ có 16 tuổi, thiên tài, tuyệt đối thiên tài!

– 16 tuổi! Trước kia còn là bình dân, nhất định là vẫn còn chưa đính hôn đầu, nhanh nghĩ cách liên lạc một chút với Định Bắc Hầu…

Các kiểu các dạng đồn đãi, nghị luận. Hâm mộ có ghen tị có, không tin có, chằm chằm để cưới hỏi có, dạng người gì cũng đều có.

Tuy nhiên, người, vẫn là chằm chằm vào Biểu diễn ca vũ tân xuân , muốn tận mắt nhìn thấy Giang Tinh Thần rốt cuộc là người như thế nào.

Mà lúc này, rất nhiều người cũng ý thức được rằng, con đường của đời người cũng không chỉ có một đường tu luyện…

Ngay lúc kiện nhạc khí mới trống to này lôi cuốn người Đế đô, lại truyền đến một tin tức nữa, chấn động cả Đế quốc.

– Quân đoàn thứ bảy cùng Đông Huyền Vương Triều bộc phát đại chiến, quân sĩ khí thế như hồng, một đường thế như chẻ tre, Đông Huyền Vương Triều tan tác, liền lùi lại 200 dặm.

Giống như một quả bom nổ tung, lập tức ép xuống tất cả tin tức về ca vũ cùng Giang Tinh Thần.

Đế quốc thành lập hơn hai trăm năm, cùng Huyền Nguyên Thiên Tông tám đại vương quốc giao chiến, từ trước đến nay đều thua nhiều thắng ít, một mực ở vào tình thế bị động phòng ngự, một trận thắng lớn như vậy, trong lịch sử của cả Đế quốc, đều chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Mọi người chạy vạy đi bẩm báo, vui mừng khôn xiết, bất kể là quý tộc hay bình dân, không ai không hy vọng quốc gia của mình giàu mạnh.

Quân bộ Đế quốc, Nguyên soái đại nhân râu tóc bạc trắng cười đến mức há hốc miệng, cầm trong tay tốc ưng cấp tín của Ngô Thiên Phong, xem đi xem lại nhiều lần.

Quân trống vừa vang lên, tướng sĩ khí thể như cầu vồng, nhiệt huyết sôi trào. Đúng như trước lúc Giang Tinh Thần chế tạo trống to đã nói, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thế như hổ…Mà binh lính phe ta, bởi vì có phương pháp liệu thương mới, bình thường chỉ cần bảy ngày liên hoàn hảo như lúc ban đầu, binh lính cần hậu phương tiếp tế rất ít…

Ba ngày ba lượt xung phong, quân địch bại lui 200 dặm…

“Bốp!” Nguyên soái vỗ thật mạnh bức thư trong tay lên bàn, lớn tiếng:

– Hảo tiểu tử! Hai hạng cống hiến này quả nhiên không làm người ta thất vọng, cũng không uổng công ta vì ngươi thăng cấp bôn ba một cuộc…

Ngô Thiên Phong cũng không chịu thua kém, trận đánh này đánh đẹp, lại hướng lên trước trăm dặm, lấy được Bình Quận Thành của Đông Huyền Vương Quốc, coi như là một cây đinh đóng vào cơ thể của địch.

Một đám sĩ quan Quân bộ thủ hạ nhìn lá thư này, trong ánh mắt cũng có chút bốc lửa:

– Đây chính là công trạng lớn như trời a, thắng lớn như vậy trong cả lịch sử Đế quốc cũng không có mấy lần!

– Ngô Thiên Phong người này vận may thật tốt quá! Không ngờ gặp được sự trợ giúp như vậy, nếu như ta có thể kích phát nhiệt huyết của binh lính và phương pháp liệu thương hoàn toàn mới, nhất định sẽ còn làm tốt hơn hắn.

Gần như tất cả mọi người đều lộ vẻ hâm mộ và đố kỵ. Công lao như vậy, ai cũng đều ghen tị.

– Nguyên soái! Trận này thắng lớn, có điều tập những quân đoàn khác hay không, lập tức chi viện, giống như trong thơ đã nói, một tiếng trống khiến tinh thần hăng hái, lấy được Bình Quận Thành!

Phía dưới một gã sĩ quan lớn tiếng nói. Nguyên soái thở ra một hơi thật dài, lắc đầu nói:

– Chuyện này chỉ có thể dựa vào Quân đoàn thứ bảy tự mình, một trận chiến Đông Huyền Vương Triều này, bảy đại vương quốc kia cũng sẽ động theo, những quân đoàn khác không đi ra được!

– Nguyên soái đại nhân, nếu quân trống và phương pháp liệu thương hữu hiệu như vậy, tại sao không cùng nhau đánh ra…Chúng ta lừa đối phương tấn công trước, sau đó…

– Không được!

Người đề nghị đang hào hứng, nguyên soái đã xua tay cắt ngang:

– Chúng ta không có đủ lương thực! Đại quân động một cái, tiếp tế theo không kịp!

– Ai! Tất cả mọi người đều phát ra một tiếng thở dài, lương thực, vũ khí, quần áo, thuốc, vận chuyển, vẫn luôn là điểm yếu của Đế quốc, cho nên nhiều năm qua một mực ở vào thể phòng thủ! Quân đoàn thứ bảy lần này tuy là thắng lớn, nhưng cũng chỉ có thể dựa vào chính bọn họ!

Lúc này, gã đàn ông đứng tuổi trước kia đề nghị để Giang Tinh Thần thỉnh cầu ghi công đứng lên, trầm ngâm nói:

– Nguyên soái, đại chiến bộc phát, bí mật trong quân ngũ của chúng ta nhất định cũng đã bị tiết lộ ra ngoài, Giang Tinh Thần nơi đó phải cẩn thận…

Nguyên soái nghe vậy cười, phất phất tay nói:

– Yên tâm! Sơ Tuyết đã nghĩ tới, lần này đặc biệt mời Lão gia tử đích thân đi bảo vệ hắn!

– Lão gia tử!

Mọi người đều sửng sốt, ngay sau đó khóe mắt khẽ giật, thầm nghĩ trong lòng:

“Không ngờ vị đại thần này cũng dời ra ngoài, Đường Sơ Tuyết muốn làm gì đây… nhưng mà, Lão gia tử thật là đi bảo vệ người sao, đừng có lại chạy vào Thành của mỹ thực…”

Nhìn thấy cả Quân bộ yên lặng như tờ, nguyên soái cũng chỉ có thể im lặng mỉm cười, Lão gia tử đó tính cách bốc đồng, nhìn thấy thức ăn ngon quả thực là…

Tin Quân đoàn thứ bảy đại thắng vẫn còn đang lan tràn, ảnh hưởng không chỉ là Đế đô, thậm chí cả Đế quốc cũng chấn động. Hiệu ăn ở các lãnh địa lớn đều không còn chỗ, vô số quý tộc và người giàu nâng ly vui mừng, ngay cả tầng lớp thấp nhất là bình dân, cũng phá lệ mua hai cái bánh mì trắng cho con cái.

Mấy vị quân đoàn trưởng đối với Ngô Thiên Phong hầm mộ đến phát điện, mặc dù sớm đã biết tại nơi của hắn sẽ bộc phát đại chiến trước tiên. Nhưng nhìn thấy hắn được dùng trước quân trong cùng phương pháp liệu thương hoàn toàn mới, mà còn đại hoạch toàn thắng, bọn họ khó tránh khỏi đố kỵ.

Trong Quân đoàn thứ nhất, ngón tay thon dài trắng nõn của Đường Sơ Tuyết điểm nhẹ mặt bàn, nét mặt có chút bất đắc dĩ. Quân đoàn thứ bảy đại chiến, tài nguyên của Đế quốc trước hết sẽ nghiêng về ông ấy, mình bên này lương thảo không đủ, hoàn toàn không có cách nào xuất kích!

“Thật là không có nghĩ tới, hiệu quả hai cống hiến này của Giang Tinh Thần lại lớn như vậy!”.

Trong lịch sử Đế quốc có vài trận thắng lớn, nàng nhìn cũng khó tránh khỏi ghen tỵ.

“Đáng tiếc, lại để Ngô Thiên Phong này lượm được tiện nghi…”

Than thở xong, Đường Sơ Tuyết mặt lại nở nụ cười:

“Nhưng không quan trọng, Giang Tinh Thần tiểu tử này nhất định vẫn còn hàng, quay đầu lại liên hệ thêm chút ít, tranh thủ lại moi được vài thứ!”

– Quân đoàn trưởng!

Thân binh từ ngoài trướng đi vào, bẩm báo:

– Đã mua được yêu thú, là một con Độc Điều cấp bốn!

– Cấp bốn? Cao như vậy!

Đường Sơ Tuyết nghe thấy mắt không khỏi sáng lên. Sau đó nàng phất phất tay nói:

– Lập tức phái người đưa đến Phân bộ Quân đoàn thứ bảy ở Hồng Nguyên Thành , chuyển giao cho Lão gia tử! Càng nhanh càng tốt!

– Dạ! Thân binh hơi khom người, liền chuẩn bị lui ra.

– Chờ một chút, gửi thư tín cho sáu quân đoàn trưởng còn lại, chuyện mua trống to của mọi người, không thể chỉ để mình ta tốn tiền!

Sau khi thần binh lên tiếng trả lời rồi lui ra, Đường Sơ Tuyết lẩm bẩm nói:

– Cái lão này, đến nơi của Giang Tinh Thần, nhất định là tranh thủ đi ăn vụng trước rồi..

Cùng lúc đó, Quân đoàn thứ sáu Ngụy Ninh cũng gương mặt sầu não:

– Cơ hội tốt như vậy, tại sao lại bị Ngô Thiên Phong chiếm chứ! Trong tay ta cũng có quân trống và phương pháp trị thương a! Hơn nữa, Tề Nhạc Lĩnh là nơi sản xuất lương thực, chỗ của ta không thiếu lương thực…

Nói rồi, Ngụy Ninh mắt nhìn phương xa, phía trước 50 dặm chính là quân địch.

– Kẻ nhát gan! Người ta thì rục rịch ngóc đầu dậy, các người ngược lại, rút về thành!

Mắng một tiếng, Ngụy Ninh về mặt bất đắc dĩ, không biết làm sao, đối phương trong tư thế đề phòng cố thủ nghiêm ngặt, hắn công mạnh tổn thất rất lớn!

Cứ điểm Hắc Sơn, Trần Huyền Cảm đứng trên đầu tường thành nhìn Quân đoàn thứ bảy xa xa. Mặc dù hắn có chút hâm mộ Ngô Thiên Phong, nhưng lại càng coi trọng Giang Tinh Thần. Hai cái cống hiến, liền đem đến hai trận đại thắng như vậy, vậy sau này thì sao, mấy người quân đoàn trưởng bọn họ đều rõ, tên tiểu tử này là một thiên tài, tương lai nhất định còn có thể làm được thứ gì nữa.

– Xem ra sau này phải liên hệ nhiều hơn với Định Bắc Hầu a…

Thốt ra những lời cảm thán như vậy không chỉ có hắn, Quân đoàn trưởng thứ hai, thứ tư, thứ năm cũng giống như vậy.

Mà lúc này Quân đoàn thứ bảy, Ngô Thiên Phong vẻ mặt cười tươi như hoa nở, chỉ cần lại hướng lên trước trăm dặm, là có thể đoạt lấy Bình Quận Thành, tàn binh bại tướng của đối phương căn bản không giữ được! Công lao lớn như vậy….

Nghĩ tới đây, hắn không nhịn được quay đầu nhìn lại,

nhìn về hướng Hồng Nguyên Thành:

– Giang Tinh Thần đúng là một đại tài, sau này phải thân cận nhiều hơn với Định Bắc Hầu mới được!

Mà lúc này ở Hồng Nguyễn Thành, Định Bắc Hầu ngồi ở trong nhà, một bên uống chút rượu, miệng còn ngân nga điệu hát dân gian, nghe giai điệu thì chính là Nam Nhi Đương Tự Cường.

“Tiểu tử này quả nhiên là tin vui của ta! Đầu tiên là tăng lên Hầu tước nhị đẳng, trước mắt Quân đoàn thứ bảy lại một trận đại thắng! Càn Khôn Đại Đế có lẽ càng thêm coi trọng…Đoán chừng bảy đại quân đoàn sau này thế nào cũng phải đến cầu xin ta đây… Còn những quý tộc Đế đô, đều đánh chú ý tới tiểu tử này…”

Trong lòng suy nghĩ, Định Bắc Hầu ngửa cổ nốc cạn bình rượu, lẩm bẩm:

– Xem ra, phải nghĩ cách mời hai cao thủ lại! Sau cuộc đại chiến này, Huyền Nguyên Thiên Tông nhất định sẽ điều tra đến Giang Tinh Thần…Tiểu tử này thế nào cũng phải trở về cái thôn trang xa xôi kia!

Vừa nghĩ đến điều này, tâm trạng vui vẻ ban nãy của Định Bắc Hầu lại biến mất hầu như không còn, lỡ như Giang Tinh Thần xảy ra cái gì ngoài ý muốn, vậy tổn thất cũng quá lớn. Hơn nữa con gái của mình ở đó cũng không nói được, nàng mới vừa hướng bước đến ước mơ…

Lúc cả thủ đô Đế quốc bởi vì Quân đoàn thứ bảy đại thắng mà cảm thấy vui mừng, Giang Tinh Thần lại không có cảm giác chút nào, tin tức nghe qua coi như xong, chiến tranh là chuyện cách hắn rất xa xôi.

Hôm nay sau khi mua xong vật phẩm, Giang Tinh Thần dẫn Mị Nhi về nhà, đầu óc còn đang suy nghĩ việc tìm y sư, năm sáu ngày liên tiếp, hoàn toàn không có người thích hợp, y sư ở Hồng Nguyên Thành, vừa nghe Triệu Tử Tường cũng không thể chữa khỏi, không ai dám nhận công việc này.

Giang Tinh Thần bây giờ như mặt trời ban trưa, nếu như xảy ra chuyện gì, Định Bắc Hầu sẽ lột da mình, kiếm được nhiều hơn nữa cũng phải có mạng để tiêu a!

“Nếu như không được, thì chỉ có thể đến những lãnh địa lớn khác tuyển người!”

Khi Giang Tinh Thần nảy ra cái ý niệm này, thì đã đến cửa nhà.

Vừa tính mở cửa, xa xa một chiếc xe ngựa chạy nhanh đến, chớp mắt đã chạy đến gần hắn.

Ngựa hí lên một tiếng, xe ngựa dừng lại, Triệu Đan Thanh từ trên xe nhảy xuống, cấp bách hô to:

– Giang huynh đệ, nhanh chuẩn bị cứu người!