Chương 96: Để luồng gió quét mạnh hơn

Tân Phong Lãnh Địa

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Ca vũ đoàn Thái Phượng biểu diễn tại Đế đô, dẫn tới phản ứng mãnh liệt, toàn bộ loại nhạc khí mới đàn gẫy này, phát ra thanh âm vô cùng thanh thúy, giống như chậu rơi xuống khay ngọc. Mà lúc gây cấp bách, lại tạo cho người ta có cảm giác như gió thổi mưa giông trước cơn bão.
Đặc biệt kết hợp với trống to, rất dễ dàng tạo nên một bầu không khí sát phạt trên chiến trường, thúc đẩy người ta nhiệt huyết sôi trào.
Mà Ca vũ đoàn Thái Phượng soạn thảo khúc vũ nhạc, cũng tương đối tốt, tên là Hành Khúc.
“Tướng sĩ bách chiến da ngựa bọc thây, sống thì vung đạo dũng cảm chém địch thủ, chết thì thúc ngựa đạp liên hoàn…”
Quân đoàn thứ bảy công phá Bình Quận Thành dư âm còn đó, một khúc vũ nhạc như vậy xuất hiện, giống như chế thêm dầu trên ngọn lửa nhỏ, lập tức đốt cháy nhiệt huyết trong lòng mọi người.
Phùng Tuyển Chương viện trưởng Học Viện Đế Quốc sau khi xem một lần biểu diễn, mừng rỡ dị thường, một bài nhạc khúc như vậy xuất hiện, không thể nghi ngờ chứng tỏ đã thành công mở rộng trống to. Mà toàn bộ loại nhạc khí mới gây đàn đó, cũng hoàn toàn lật đổ nhạc khí với hình thức thôi là chính trước kia. Đặc biệt đối với phát triển vũ nhạc, thậm chí tác dụng còn lớn hơn so với tiếng trống.
– Bài Hành Khúc này, tuyệt đối là tác phẩm tinh phẩm, có lẽ không thua kém Nam Nhi Đường Tự Cường… Giang Tinh Thần ơi, ngươi có đối thủ rồi!
Phùng Tuyển Chương xem liên tiếp mấy lần biểu diễn, cảm nhận được người xem ưa thích bài nhạc khúc này, đã đưa ra bình phẩm như vậy.
Đối với cạnh tranh như thế, ông rất tán thưởng, Giang Tinh Thần mặc dù là mục tiêu Đại Đế dựng nên để làm
gương mẫu, nhưng cũng không thể luôn giữ vị trí độc tôn, như vậy bất lợi cho phát triển ca vũ nhạc, có cạnh tranh mới có tiến bộ không đúng sao!
Sau khi xem biểu diễn, ông còn đặc biệt đi bẩm báo với Đại Đế chuyện này, Đại Đế nghe xong, cũng có chung ý kiến. Biểu diễn ca vũ tân xuân cần phải công bình, người xem ưa thích mới là trọng yếu, nếu bởi vì sách lược bảo vệ Giang Tinh Thần của mình, mà không tiếc tự tát vào mặt, chuyện như vậy tuyệt đối không thể làm.
Phùng Tuyển Chương từ hoàng cung đi ra, lập tức đi tìm Viên Hạo, hỏi thăm chuyện dao cầm. Lúc này mới hiểu, kiện nhạc khí này là lấy từ Huyền Nguyên Thiên Tông. Trong lòng tiếc nuối, đồng thời ông cũng lập tức quyết định, sau Biểu diễn tân xuân sẽ cho thợ thủ công nghiên cứu phòng chể loại nhạc khí này.
Mà Định Bắc Hầu vẫn còn ở lại Đế đô lúc này lại không thể bình tĩnh, chuyện này quan hệ với ước mộng và tiến độ của nữ nhi.
Sau khi chạy tới nghe một lần diễn, ông không thừa nhận cũng không được, bài Hành Khúc này về phương diện tích động có lẽ không bằng Nam Nhi Đương Tự Cường, nhưng tạo nên bầu không khí đã vượt qua. Đặc biệt loại nhạc khí mới dao cầm diễn dịch ra khí tức sát phạt, phối hợp với tiếng trống quả thực trôi chảy lưu loát không một kẽ hở.
Liên tục mấy ngày kế tiếp, gần như tất cả người ở Đế đô đều bị bài nhạc khúc Hành Khúc này chinh phục, thậm chí quên đi bài Nam Nhi Đương Tự Cường đã từng mong chờ kia, không ngừng yêu cầu Ca vũ đoàn Thái Phượng biểu diễn thêm mấy lần.
Ca vũ đoàn Thái Phượng cũng không có để mọi người thất vọng, từ mỗi ngày một buổi diễn, trở thành mỗi ngày hai lần, thậm chí ba lần diễn.
Những ngày sau đó, nhạc khúc nhiệt huyết gần như trở thành một phong trào. Vốn là mở rộng trống to, cũng làm cho phong trào này định yên cơ sở. Hiện tại cộng thêm Ca vũ đoàn Thái Phượng biểu diễn sôi động, phong trào này dường như phun trào. Chỉ có điều không có loại nhạc khí mới dao cầm phối hợp, nhạc khúc Hành Khúc này còn xa không đạt tới độ cao như thế.
Với tình hình thế này, rốt cục Định Bắc Hầu không nhịn được, lập tức viết phong thư gửi về cho nữ nhi…
Trong Hồng Nguyên Thành, Lão gia tử rốt cục tìm được sợi tơ Giang Tinh Thần cần, là một loại sợi tơ tằm của Yêu Tàm… bất kể độ cứng, độ dẻo, đều rất thích hợp.
Yêu Tàm không phải yêu thú, nhưng chu kỳ sinh trưởng dài đến mười năm, thích bóng tối sợ ánh sáng, bình thường đều giấu mình trong động núi rất khó tìm. Với tu vi của Lão gia tử như thế, lúc trở về đều lộ vẻ mệt mỏi, có thể thấy được mấy ngày nay lão chạy không ít địa phương.
– Tiểu tử, nếu ngươi không làm ra thức ăn ngon để ta hài lòng, cứ xem lão tổ tông làm thế nào thu thập ngươi!
Lão gia tử làm ra vẻ hung ác uy hiếp Giang Tinh Thần một câu, liền không thể chờ đợi trở về phòng nghỉ ngơi.
Dây đàn tranh tới tay, việc còn lại là lắp dây, thông qua huyền định kéo chặt, sau đó quá trình lắp ngựa đàn chinh âm, cũng vô cùng rườm rà phức tạp…
– Cuối cùng thành công rồi!
Điều chỉnh thử xong một vị trí ngựa đàn cuối cùng, Giang Tinh Thần thở ra một hơi dài, rồi ngồi phịch trên ghế, lộ ra nụ cười.
Đây là từ khi trận pháp xuất hiện tới nay, một lần chế tạo tốn công nhất, dưới trợ giúp của Uyển Nhu và mấy vị giám khảo, đều mò mẫm làm hơn hai chục ngày. Thời khắc này đại công cáo thành, trong lòng Giang Tinh Thần nảy sinh cảm giác thỏa mãn cùng cảm giác thành tựu khó có thể ức chế.
Bên cạnh Uyển Nhu và mấy vị giám khảo cũng như vậy, bọn họ thấy tận mắt toàn bộ quá trình một kiện nhạc khí hoàn toàn mới sinh ra, nếu không phải mệt mỏi kiệt sức toàn thân vô lực, sợ là bọn họ đã cao hứng nhảy cẫng lên hoan hô rồi.
Nghỉ ngơi thật lâu, Uyển Nhu mới lên tiếng nói: – Giang Tinh Thần, để thử một lần đi!
– Được!
Giang Tinh Thần ngồi ngay ngắn, hít một hơi thật sâu, sau đó đổi thành cách hít thở, Nguyên Tuyên trong đầu nhẹ nhàng chấn động, Minh Tri Trận phát động, hai tay đặt trên dây đàn tranh.
Coong!” Sau một thanh âm thanh thúy, liên tiếp vang lên tiếng “định đang” như tiếng suối reo… đi vào trong tại Uyển Nhu bọn họ.
Giang Tinh Thần không hiểu khúc phổ, nhưng công hiệu của Minh Tri Trận lại giúp hắn nắm rõ biến hóa của mỗi một âm, ngón tay dao động vị trí, khay đàn ra thanh âm cũng rất có vấn luật.
Vốn gảy đàn tranh là phải mang vào móng gảy đàn, nhưng sợi Yêu Tàm này lại cực kỳ mượt mà, hơn nữa hắn có thể sử dụng lực độ tốt nhất, bởi vậy cũng không có cảm giác ngượng tay chút nào.
cao thì thanh thúy dễ nghe, như nước dập dờn bồng bềnh, âm thấp lại hàm súc uyển chuyển như ngâm… Uyên Nhu nghe vào tai đều có chút nhập thần.
Gẩy một hồi, Giang Tinh Thần nhấn hai tay một cái trên dây đàn tranh, ổn định dao động, thanh âm ngừng bắt. Cây đàn tranh này có chút thô sơ so với những đàn chế tạo tinh vị đời trước, nhưng trên cơ bản cũng không chênh lệch bao nhiều, chỉ là chất âm âm sắc hơi kém chút mà thôi.
– Thật là dễ nghe! Uyên Nhu phát ra tiếng cảm thán.
Mà mấy vị giám khảo thì lại nhíu mày, chần chờ rồi nói:
– Thanh âm của nhạc khí này thì không nói, nhưng nếu phối hợp với nhạc khúc Nam Nhi Đường Tự Cường, thì dường như cảm giác có điểm không thích hợp lắm!
Giang Tinh Thần cười khổ trong lòng, hắn làm sao không biết vấn đề này, nhưng bây giờ đầu có cơ hội đi nghiên cứu tiếp kèn Xô- na và đàn tì bà chứ!?.
Đúng lúc này, một người ở phú Định Bắc Hầu vội vã chạy vào, nói với Uyển Nhu:
– Tiểu thư! Hầu gia gửi tin khẩn!
– A!
Uyển Nhu nhận tấm lấy lụa trắng, vừa đọc xong đôi mi thanh tú nhíu sát lại, trên mặt cũng đầy vẻ ngưng trọng.
– Thế nào?
Giang Tinh Thần và mấy vị giám khảo đều xúm lại, vừa xem thấy nội dung trên tấm lụa trắng, ai nấy đều sửng sốt.
“Dao cầm, lại có đàn nhạc, hơn nữa phối hợp với tiếng trống cực tốt!” Giang Tinh Thần trong lòng cũng trầm xuống. Tình huống này ngoài dự liệu của hắn, hắn hoàn toàn không nghĩ tới, lúc này lại có người làm ra đàn nhạc.
– Ca vũ đoàn Thái Phượng tại Đế đô liên tục diễn xuất bài Hành Khúc, phản ứng cực lớn! Mấy vị giám khảo chú ý nhất lại là điểm này. Tuy rằng mấy người cũng rất kinh ngạc về đàn nhạc, nhưng họ quan tâm nhất lại là thành tích của Ca vũ đoàn Thái Phượng.
– Bài Hành Khúc này không ngờ không thể kém so với Nam Nhi Đường Tự Cường… Đây là phụ thân cho ra đánh giá cao như vậy!
Uyên Nhu sắc mặt càng thêm ngưng trọng. Nếu thật đúng như thế, các nàng cũng chưa có bất kỳ ưu thế nào, trống to song phương đều có, nhạc khí của người ta lại phối hợp tốt với tiếng trống, nhạc khúc cũng không kém chút nào.
– Bọn họ liên tục biểu diễn như vậy, là để tận khả năng giành lấy ủng hộ của người xem đây… Thật là thông minh lanh lợi! Cứ như vậy, đến lúc Biểu diễn tân xuân, bọn họ đã chiếm ưu thế rất lớn!
Một vị giám khảo nói.
– Đúng vậy! Trình độ nhạc khác như nhau, bọn họ trước thời hạn quảng cáo rầm rộ như thế, dĩ nhiên đã chiếm tiện nghi rồi!
Giang Tinh Thần trầm ngâm một lát, bất thình lình lại nở nụ cười, thản nhiên nói: – Quảng cáo nhiều, cũng không nhất định chiếm tiện nghi!
– Hå? Mấy người lập tức quay đầu nhìn hắn, đầy mặt thắc mắc.
– Món ăn dù ngon mấy đi nữa, ăn nhiều đều sẽ ngán, loại hình nhạc khúc cũng vậy, không ngừng biểu diễn chẳng lẽ người xem sẽ không chán sao?
Giang Tinh Thần nói.
Mấy vị giám khảo ngẫm nghĩ, rồi lắc đầu nói:
– Hắn không phải vậy! Bài Nam Nhi Đương Tự Cường của các người là dân lên phong trào, cũng vừa mới bắt đầu mà thôi!
Giang Tinh Thần cười cười, nói:
– Vậy chúng ta cho thêm một luồng gió, để nó thổi mạnh hơn!
– Giang Tinh Thần! Đệ là muốn… Uyển Nhu có chút kinh ngạc nhìn Giang Tinh Thần.
– Chúng ta cũng đi Đế đô, một ngày biểu diễn ba buổi… Uyển Nhu tỷ, thân thể của tỷ chịu được chứ?
Giang Tinh Thần nói.
– Đây không phải là tới giờ mới tranh giành thắng thua với đối phương sao… nhưng phổi nhạc của chúng ta…
Uyển Nhu hoàn toàn không nghĩ tới vấn đề thân thể của mình.
– Phối nhạc không sao cả! Mục đích của chúng ta, là để cho người xem xuất hiện mệt nhọc thẩm mỹ… Mà chân chính giành thắng thua chính là trên sân khấu biểu diễn tận xuân… Chúng ta cũng không nhất định phải biểu diễn bài Nam Nhi Đường Tự Cường!
– Cái gì!
Mấy người tức thì trợn tròn mắt, có chút khó có thể tin nhìn Giang Tinh Thần. Bọn họ vốn chưa từng nghĩ tới, phải bỏ qua bài Nam Nhi Đương Tự Cường, là nhạc khúc kinh điển như thế.
– Chẳng lẽ đệ… Còn có thể biên tập ra nhạc khúc còn kinh điển hơn? Lúc này… cách biểu diễn tân xuân, cũng chỉ còn không tới một tháng…
Uyển Nhu lầm bầm nói.
– A ha, yên tâm đi Uyển Nhu tỷ! Trong khoảng thời gian này tỷ hãy nghỉ ngơi thật tốt, mấy ngày nữa chính là tỷ phải bận rộn đó. Chẳng những phải liên tục biểu diễn đoạn cổ vũ
kia, mà còn phải học tập một loại nhạc khí khác hoàn toàn mới!
– A!
Sắc mặt mấy người càng thêm nghi hoặc, làm ra đàn tranh đã tốn công như thế, đầu còn có thời gian làm ra một loại khác.
– Loại nhạc khí này kêu là cây sáo… Uyển Nhu tỷ, đến lúc đó chúng ta sẽ làm cho tất cả mọi người đều thất kinh!
Giang Tinh Thần vô cùng tự tin nói một câu, rồi đi chuẩn bị, quyết định lập tức đi tới Để đô.
Cây sáo chế tạo tuy rằng cũng rất tốn công, nhưng không giống với đàn tranh, hai tay linh hoạt của hắn có thể phát huy tác dụng lớn nhất. Điều chỉnh khoảng cách mỗi lô tuy rằng tinh vi, định vị làn điệu tuy rằng phiền toái, hắn cũng có thể bằng vào Minh Tri Trận hiện tại định vị vị trí chuẩn xác. Mà thế giới này đối với kinh nghiệm thổi nhạc khí, khẳng định cũng có thể tạo được tác dụng.
Về đến nhà, hắn lập tức cho gọi Tôn Tam Cường tới, bảo hắn giúp đi tìm cây trúc, mà phải là loại hai ba năm. Đời trước lúc hắn học trung cấp, hắn có đi mua cây sáo thôi chơi, tiểu thương bán cây sáo cứ như vậy lừa gạt đủ năm, sau đó hắn để ý tra xét, đúng là có chuyện như vậy, nhưng hắn mua cây sáo có phải trúc đủ năm hay không, cũng không rõ. Tuy rằng không đúng mùa, những cây trúc hai ba năm vẫn có thể tìm được, rất nhanh Tôn Tam Cường ôm một bó lớn cây trúc đem tới…
Qua sáng sớm hôm sau, bốn chiếc xe ngựa dừng trước cửa nhà Giang Tinh Thần, là Mạt Hồng Tiêm, Nhị ca, Triệu Đan Thanh đều tới.
Giang Tinh Thần dẫn Mị Nhi ra cửa lên xe, xe ngựa chậm rãi chạy đi hướng đô thành Đế quốc…