Chương 154: Hiểu thấu

Tân Phong Lãnh Địa

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Thanh niên ngốc lăng, hắn cho là con ngựa này của mình không bán ra được, ai ngờ có việc đảo ngược như vậy.
Lục Tiểu Tam cũng ngây ngốc, hắn không nghĩ tới bản thân nói mất nửa ngày người ta vẫn mua con ngựa bị – thương này.
– Lão gia tử ngài mua con ngựa này tuyệt đối không thắng được!
Lục Tiểu Tam chưa nói chuyện cùng Giang Tinh Thần, hắn thấy nhất định là do Lão gia tử làm chủ.
– Ôi ôi mua ngựa của hắn không thắng được mua của người nhất định có thể thắng sao… Còn nữa, thiếu gia nhà chúng ta đã lên tiếng, người nói với ta có tác dụng cái rắm!
Lão gia tử cười vỗ vỗ Lục Tiểu Tam, rồi cũng không để ý tới hắn nữa, xoay người nói giá tiền với thanh niên.
“…” Lục Tiểu Tam không lời chống đỡ, lăng lặng nhìn Giang Tinh Thần một lát, vẻ mặt chán nản rời đi.
Thanh niên bàn bạc giá cả cùng Lão gia tử, lại vô cùng không muốn buông con ngựa kia, ôm cổ của ngựa, chụp lại thả ra rồi lại chụp lại, còn nhỏ giọng nói đôi câu bên cạnh lô tại ngựa.
Thật lâu, thanh niên mới buông ngựa ra, nói với Giang Tinh Thần:
– Thiếu gia, chân Hắc Điện còn chưa khỏi, các người ngàn vạn lần đừng để nó thi đấu, nếu không chân nó sẽ thật bị phế… Mặt khác, nếu nó không thắng, xin các người đối xử với nó tử tế, đừng bắt nó kéo xe, càng không nên giết nó…
Vừa nói chuyện, thanh âm thanh niên có chút nghẹn ngào, ánh mắt cũng bốc lên hơi nước. Con ngựa lớn kêu Hắc Điện kia giống như biết sắp tách khỏi chủ nhân, không ngừng khom mình, dùng đầu cọ lên người của thanh niên.
– Đó là một người yêu ngựa! Trong lòng Lão gia tử cảm thán.
Giang Tinh Thần yên lặng nghe thanh niên nói hết lời, đột nhiên hỏi:
– Người tên là gì?
Thanh niên sửng sốt, không biết Giang Tinh Thần có ý gì, nhưng hắn lập tức đáp:
– Tại hạ gọi Phùng Ký! – Ngươi nếu không bỏ được con ngựa này thì cùng đi với chúng ta đi!
Giang Tinh Thần nói ra câu tiếp theo liền xoay người đi ra ngoài. Lão gia tử có chút kinh ngạc, nhanh chóng đi hai bước theo Giang Tinh Thần hỏi:
– Tiểu tử ngươi có ý gì vậy? – Lão gia tử không hiểu sao, người này không phải lái ra ngoài buôn ngựa, hắn đã tới dự thi, bởi vì cứ không thắng nên mới không thể không đi bán ngựa…
– Cái này cùng việc người để hắn đi cùng chúng ta có quan hệ gì?
Lão gia tử vẫn chưa hiểu. Biểu tình Giang Tinh Thần không nói nên lời nói:
– Có một người cưỡi ngựa không phải tốt lắm sao, nếu không lúc đua ngựa, Lão gia tử tự mình lên!
– Đi! Lão gia tử không vui chụp Giang Tinh Thần nói:
– Tiểu tử ngươi không phải nói tùy tiện chơi một trận thôi sao, ta nhìn thế nào cũng thấy người như làm thật… Coi như người thật sự chơi thật cũng đừng mua con ngựa bị thương chứ, chờ ngựa khôi phục tốn thời gian rất lâu, chúng ta làm gì có thời gian!
Nhưng mà điều làm Lão gia tử buồn bực chính là Giang Tinh Thần vẫn cười ha hả, nhưng lại không nói thêm lời nào nữa.
– Cái tên tiểu khốn khiếp này, lúc nào cũng vẫy đuôi sói, một bộ dạng đức hạnh khó lường, trách không được hắn lại đem về con sói con, chờ ta trở về, tìm cơ hội nhất định lột da nó, dám cắn ta… Ôi! Ta thế nào lại chạy trật đường!
Vội vàng quay đầu, Lão gia tử hộ: – Còn đang thất thần cái gì, đi đi!
Thanh niên như tỉnh lại trong mộng, vẻ mặt vui mừng, hắn cũng biết Giang Tinh Thần muốn làm gì, vỗ vỗ cổ ngựa, nhỏ giọng nói:
– Hắc Điện chúng ta không cần tách ra!
Trên đường, Giang Tinh Thần hỏi thăm cặn kẽ Phùng Ký, phát hiện cùng mình có vài phần tương tự, gia tộc đều sa sút, thân phận quý tộc khó giữ được, nghĩ đến ngựa đua
mình nuôi từ nhỏ đến lớn là ngựa tốt, muốn dự thi kiếm tiền, không nghĩ đến lại thất bại bảy trận liên tiếp, chân trước phải của ngựa cũng bị thương, hắn hiện tại sinh hoạt quẫn bách, không thể không bán ngựa.
Về đến nơi ở, Lão gia tử dân Phùng Ký đi nghỉ ngơi, Giang Tinh Thần phát ra một luồng nguyên khí ngưng tụ cho Hắc Điện.
Hí hí hí!” Hắc Điện phát ra một tràng hí dài, hai con mắt đều lóe sáng.
Phùng Ký vội vàng chạy ra, vừa thấy lập tức trợn mắt há mồm:
– Hắc Điện sao lại có tinh thần như vậy, sau khi liên tục chạy thua, nó vẫn luôn uể oải không phấn chấn, nhưng hiện tại… Giang Tinh Thần cười ha hả, vỗ nhẹ Phùng Ký còn đang sững sờ, thư thả bước vào phòng.
Qua ngày hôm sau, sáng sớm Lão gia tử đã vội vã chạy đến tước phủ hỏi thăm kết quả. Vẻ mặt Nam Giang Hầu xấu hồ, xin tội cùng Lão gia tử, nói bản thân mình bình thường
Sơ sót, không nghiêm túc quản lý dân tới bản ghi chép mua bán rất nhiều nơi lộn xộn, tìm kiếm vô cùng tốn công, đến nay vẫn chưa tìm được.
Lão gia tử nghe được kết quả cũng không biết làm sao, chỉ có thể an ủi Nam Giang Hầu đôi câu, tiếp tục chờ tin
tức.
. Ngày thứ hai, ngày thứ ba vẫn không tìm được, mỗi một lần Nam Giang Hầu thấy Lão gia tử đến đều gục đầu ủ rũ, biểu tình vô cùng xấu hổ.
Vào lúc này, Lão gia tử cũng cảm thấy không thích hợp.
– Tiểu tử Nam Giang Hầu có phải làm cho có lệ với chúng ta?
Trong phòng, Lão gia tử cúi xuống nghiêm mặt hỏi. – Cái này còn phải hỏi sao?
Vẻ mặt Giang Tinh Thần bình thản, giống như đã biết tình hình như thế từ lâu nói:
– Nam Giang Hầu là đại lĩnh chủ, trong cả Nam Giang Lĩnh không quản chuyện gì xảy ra cũng phải báo với hắn một câu… Nếu hắn thật sự nể mặt Lão gia tử, lúc trước chúng ta tìm hắn, hắn nên lập tức đi tìm chứ không phải để chúng ta đợi!
– Tiểu tử ngươi đã sớm nhận ra, sao lại không nhắc nhở ta!
Lão gia tử không vui hỏi. Giang Tinh Thần lắc đầu nói: – Ta ngay từ đầu nghĩ đến người nào không xem ta vừa mắt, muốn gây khó khăn cho ta! Nhưng thấy được phản ứng của Nam Giang Hầu mới phát hiện chúng ta có thể nghĩ sai
rồi!
Lão gia tử cả kinh, lập tức nói: – Ngươi là nói chuyện lần này có âm mưu?
– Lão gia tử cũng nói Nam Giang Hầu là có đầu tường, lần này biểu hiện của hắn như thế không thể không khiến cho nhiều người suy nghĩ!
Giang Tinh Thần nói.
– Là bọn hắn, bộ quản lý quý tộc! Nam Giang Hậu chuyển hướng sang bọn họ… nhưng Viên Hi Huyền bọn họ
ngốc, gây khó khăn cho người căn bản không có bất kỳ ảnh hưởng nào với danh dự của người như vậy, danh tiếng hắn có thể vì hành động bỉ ổi mà bị hạ thấp! Không đúng… Nói tới đây, trong đầu Lão gia tử đột nhiên lóe lên linh quang, kinh ngạc nói:
– Bọn họ muốn mượn chuyện này để đấu cùng với Đại Đế một lần, chuyện nha đầu Mị Nhi không làm được, tất cả quý tộc thấy được thực lực phái bảo thủ! Quý tộc bị sách lược Đại Đế ảnh hưởng lần nữa sẽ cân nhắc đứng ở bên kia!
Thông suốt điểm này, Lão gia tử không hỏi hít khí lạnh:
– Giỏi thật, chúng ta đi lấy bản ghi chép mua bán Mị Nhi, mới lộ ra mục đích đến thành Lam Vũ lần này, trong một đêm bọn họ liền an bày kế hoạch như vậy!
– Lão gia tử lão nói những điều này cũng là đều ta nghĩ tới! Chỉ là mơ hồ cảm giác liên quan đến tầng trên tranh
đấu, cho nên mới không nói với lão, chỉ sợ lão phát tin tức ra ngoài, không thể vãn hồi!
– Tiểu tử ngươi hồ đồ rồi! Chuyện này nhất định phải phát ra ngoài, nếu không ngươi đừng mong lấy được bản ghi chép mua bán Mị Nhi! Thái độ của tên cỏ đầu tường kia lúc này cũng không rõ, vẫn chưa hoàn toàn chuyển hướng đối phương, hắn không khẳng định bản thân không tìm được, chỉ là nói cho ta biết còn đang tìm… Chúng ta phải tạo áp lực với hắn!
Lão gia tử nói, xoay người mở cửa phòng, nóng nảy gấp gáp chạy ra ngoài.
– Oi!
Giang Tinh Thần muốn ngăn lão lại, nói cho lão biết mình đã nghĩ ra biện pháp tốt, không cần kêu người, nhưng vừa đưa tay ra một nửa, Lão gia tử đã không thấy tung tích.
Chậm rãi thở ra, Giang Tinh Thần lắc đầu nói:
– Ta như thế nào lại giống như trở thành tiêu điểm tranh đấu của hai phe, đây không phải việc tốt mà… Nhưng mà ta cần gì phải quản các ngươi tranh đấu thể nào, ảnh hưởng đến bệnh muội muội ta thì không được!
Lão gia tử hiểu thấu mục đích của Bộ quản lý quý tộc, lúc chạy đến, đồng thời trong phủ Nam Giang Hậu, Nam
Giang Hầu kêu la như sấm, chỉ vào thanh niên áo lam ngày đó xuất hiện bên cạnh mập mạp chửi ầm lên:
– Tên khốn kiếp nhà ngươi, ai cho ngươi dính vào, lão tử không phải đã nói với ngươi sao, hiện tại Càn Khôn Đế Quốc gặp nguy hiểm khẩn cấp, hai phái thế lực bảo thủ cùng phát triển tranh đấu lẫn nhau, làm không tốt chính là kết cục thất bại.
– Phụ thân, không có nghiêm trọng như cha nói chứ! Chính là làm khó Giang Tinh Thần một chút, làm sao lại | liên lụy lớn như vậy… Hơn nữa Viên Hạo nói có thể an bài ba chủ thành lãnh địa lớn để chúng ta mở trường đua ngựa,
hắn còn từ Liên Minh Thú Nhân mời tới thiếu tộc trưởng Hùng tộc, mang theo một con ngựa đua cực phẩm…
– Hắn thì biết cái gì!
Nam Giang Hầu nhìn con trai chậm rãi nói, tức giận đến mức vỗ bàn mắng:
– Ngươi biết lão tử lau cho ngươi cái mông, áp lực lớn bao nhiêu sao? Đường lão gia tử lập tức sẽ tìm người, làm không tốt Đại Đế gặp được đều hỏi qua chuyện này, người nói ta phải làm sao bây giờ?
– Thật nghiêm trọng như vậy?
Nghe được Nam Giang Hầu nhắc tới Càn Khôn Đại Đế, thanh niên áo lam có chút luống cuống:
– Nếu không con đi tìm Viên Hạo, từ chối chuyện này…
– Muộn rồi! Ngươi sao không sớm cùng ta thương lượng, suốt này chỉ biết đua ngựa kiếm tiền! Hiện tại người đi cự
tuyệt Viên Hạo, lập tức đắc tội chết với thế lực bảo thủ!
– Vậy làm sao bây giờ? Thanh niên áo lam vô thức hỏi.
– Làm sao bây giờ, ngươi đã liên thủ với Viện Hạo, ta cũng chỉ có thể tiếp tục… Vân Hiên người hiện tại lập tức
nói với Viện Hạo, nhiều nhất kéo dài cho ta bảy ngày, đến lúc đó tuyên bố bản ghi chép mua bán đã mất, đô tội cho gia nhân! Ta nhiều nhất cũng chỉ có thể làm đến trình độ này!
– Vâng ạ!
Thanh niên áo lam khom người vội vàng chạy, giống như vội vã trốn ra ngoài.
– Không nghĩ đến ta cả đời làm cỏ đầu tường, cuối cùng vẫn phải ngã về một hướng, thật là bị tên khốn kiếp này hại chết!
Cảm thán một tiếng, Nam Giang Hầu lớn tiếng phân
phó:
– Người đầu, tuyên bố bên ngoài ta bệnh nặng, ai tìm ta đều không cho gặp…
Bên trong một gian phòng trang nhã nơi tửu lâu thành Lam Vũ, Viên Hạo cùng Mục Thiếu Đông cùng nhau nâng chén, tươi cười đầy mặt.
– Viên Hạo huynh, chiêu thức của huynh thật đúng là cao minh quá! Thông qua gây khó dễ Giang Tinh Thần, lập tức đạt mục đích diệt khí thế đối phương, tiểu đệ thật bội phục!
Mục Thiếu Đông nói, nâng chén mời, sau đó một ngụm uống sạch.
– Ha ha, nhắc tới, còn không phải nhờ vào huynh đệ như ngươi! Nếu không phải người vô ý nói Giang Tinh Thần là tiêu điểm hai phe liều mạng tranh chấp, ta cũng không nghĩ tới phương pháp này!
Viên Hạo nâng chén theo.
– Cũng không biết có đầu tường Nam Giang Hầu có thể kiên trì mấy ngày?
Đặt chén rượu xuống, Mục Thiếu Đông nói.
– Ôi ôi! Không quản mấy ngày, chỉ cần khiến cho đổi phương tạo áp lực với Nam Giang Hầu, tốt nhất là Đại Đế tự mình hỏi, chúng ta lập tức thắng…
Viên Hạo cười ha hả đứng lên, nói:
– Đoán chừng Hà Vân Hiên cùng Hùng Hồng sắp đến, ta đi tiếp đón bọn họ một chút!
– Viên Hạo huynh, ta đi cùng huynh! Mục Thiếu Đông cũng đứng lên. – Không cần, người ngồi ở đây đi! Viên Hạo khoát tay, quay người đấy cửa ra ngoài.
Mục Thiếu Đông nhìn theo Viên Hạo rời đi, dần dần thu lại nụ cười trên mặt, lẩm bẩm nói:
– Không phải chúng ta thắng mà là ta thắng…