Chương 152: Nam Giang

Tân Phong Lãnh Địa

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Lĩnh Càn Khôn Đế Quốc, mua bán nô lệ bị nghiêm khắc khống chế, trừ phi bản thân tự nguyện hoặc là từ quốc gia khác đến đây, chỉ hai con đường này, những cách khác đều
không cho phép. . Nhưng mà một khi trở thành nô lệ, còn muốn trở về thân
phận bình dân thì có chút phiền phức, mỗi một nô lệ lần đầu tiên mua bán định thân phận, muốn thoát khỏi thân phận nô lệ nhất định phải đến địa phương mua bán, ra một khoản tiền tiêu trừ bản ghi chép mua bán.
Cho nên Giang Tinh Thần muốn đổi thân phận cho Mị Nhi sẽ phải tiêu trừ bản ghi chép tiêu thụ Mị Nhi, sau đó mới thể làm cho nàng ngụ lại thành Hồng Nguyên.
Hai ngày sau đó, Giang Tinh Thần bận rộn lần nữa, đào hầm ngầm hắn thông báo cho thợ thủ công những hạng mục công việc cần chú ý, hầm rau cải phải giữ lại lỗ thông hơi, mặt khác còn phải chuẩn bị rất nhiều khạp nước lớn, để lên nước mới có thể bảo trì nhiệt độ hầm rau cải.
Hầm ngầm cũng cần phải lớn giống vậy, ong mật cần vượt qua mùa đông, nếu không đều rét chết tổn thất sẽ quá lớn. Về phần chuyện thùng nuôi ong hoạt động là không cần lo lắng, từ khi con sói kia phát hiện tác dụng kỳ diệu
của Dân Nguyên Không Trận, hắn làm thí nghiệm hai lần, chỉ cần vận khởi hít thở dẫn động nguyên khí, ong mật sẽ không chích hắn.
Phát hiện này càng làm hắn thêm xác nhận nguyên khí ảnh hưởng động vật rất lớn.
Mới khai hoang vạn mẫu đất, các thú nhân vẫn tiếp tục khai hoang, hắn không kịp gieo hạt giống. Nhưng mà bởi vì hạt giống rau cải giống như đều có nguyên khí, cũng không cần hắn phí tâm, chỉ cần khống chế nguyên khí trong hạt giống không tiết ra ngoài là tốt rồi.
Thu thập phần lớn hạt giống rau cải, Giang Tinh Thần lợi dụng trận pháp ổn định, trong đó nguyên khí dao động,
Giang Tinh Thần lập tức giao những hạt giống này cho Thạch Oa Tử, giúp hắn bảo quản tốt. Những rau cải kháng rét khác, hắn hiện tại còn chưa tìm được.
Hai ngày sau, Triệu Đan Thanh chạy đến, mang ba mươi bộ thuốc, việc làm Giang Tinh Thần không nghĩ tới là Tôn Tam Cường cũng cùng theo sau, hơn nữa có vẻ tâm sự nặng nê.
– Tôn lão huynh, có phải là có chuyện gì không hay tìm
ta?
Cất xong dược vật, Giang Tinh Thần hỏi. – Cái này… cái kia… ta chính là muốn… Tôn Tam Cường ấp úng, nói chuyện đều có chút lắp bắp. – Tên ngu ngốc này, thế nào mà ngay cả lời nói đều nói không ra!
Triệu Đan Thanh vô cùng khinh thường mắng một câu, sau đó nói với Giang Tinh Thần:
– Trong nhà tiểu tử này gặp phiền toái lớn, muốn tìm người vay tiền đó!
– À, vay tiền à, chuyện nhỏ! Giang Tinh Thần cười cười hỏi: – Tôn lão huynh cần bao nhiêu? – A… năm trăm ngàn hoàng tinh tệ!
“Phụt!” Thân mình Giang Tinh Thần nhỏm dậy, thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu, không tin hỏi:
– Huynh nói năm trăm ngàn hoàng tinh tệ?
Thi công liên tục, hơn nữa khai thác đất hoang, hắn mặc dù có quán ăn ruột dê, sinh ý xưởng nhạc khí nhưng trong tay chỉ có hơn năm trăm ngàn hoàng tinh tế, nếu đều cho Tôn Tam Cường, việc làm sau này hắn không cách nào làm được!
– Giang huynh đệ, không tiện sao? Tôn Tam Cường có chút lo lắng hỏi. Giang Tinh Thần cũng không trả lời mà hỏi ngược lại:
– Nhà huynh rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cần nhiều tiền như vậy?
– Lão đại nhà chúng ta đua ngựa cược thua hai triệu! Tôn Tam Cường thở dài nói. – Cái gì?
Giang Tinh Thần chấn kinh, hai triệu hoàng tinh tệ. NDT hơn một triệu, má nó cái này cược cũng quá lớn rồi.
– Lão đại nhà chúng ta nhìn thấy kiếm được nhiều tiền, lo lắng không tranh giành được với ta, bị ta quản lí gia tộc!
Cho nên… huynh ấy lần này bị người ta hãm hại, cho là mình mua được ngựa tốt, lập tức dẫn đi thi, kết quả người ta sắp xếp kết quả, huynh ấy liền thua hai triệu! Hiện tại người đều bị giữ lại!
Cười khổ lắc đầu, Tôn Tam Cường nói:
– Trong nhà chúng ta gom góp một ít được một triệu, Hồng Tiêm Tỷ cùng Triệu Đan Thanh cho ta năm trăm ngàn, bây giờ chỉ còn thiếu năm trăm ngàn!
Giang Tinh Thần nghĩ nghĩ, nói:
– Ta chỉ có thể cho huynh bốn trăm ngàn, hiện nơi này của ta đang khai hoang, nếu cho huynh hết thì không thể tiến hành việc này… còn dư lại một trăm ngàn, huynh tự nghĩ biện pháp!
– Được, cảm ơn Giang huynh đệ!
Tôn Tam Cường cảm động đến rơi nước mắt, còn một trăm ngàn cũng dễ lo liệu, hắn từ nơi nào cũng có thể mượn tạm được.
Còn Giang Tinh Thần, Mạt Hồng Tiêm, Triệu Đan Thanh ba người cũng không lo lắng tương lai hắn có thể Toán Thi hay không hoàn lại tiền, hỏi rõ nguyên nhân lập tức cho hắn
mượn tiền, thật sự làm hắn không thể không cảm động. Sau khi cầm ngân phiếu, Tôn Tam Cường vội vã rời đi, Triệu Đan Thanh nhìn bóng lưng hắn, nhẹ giọng hỏi Giang Tinh Thần bên cạnh:
– Ngươi không sợ hắn sẽ không hoàn tiền hả? – Các ngươi không phải cũng cho hắn vay sao! Giang Tinh Thần đáp lại, cười nhạt.
– Tiểu tam tử này quả không tệ, nếu là gia đình quý tộc bình thường, người thua là chuyện của ngươi, ta đây mới lười quản người sống chết, sẽ không dùng hai triệu đi chuộc
người!
Giang Tinh Thần mỉm cười nói:
– Tôn lão huynh nghĩ sâu hơn người… Được rồi, ngươi cũng nhanh trở về, ta còn muốn động thân!
– Hả! Triệu Đan Thanh tròn mắt, không vui nói:
– Ta nói này huynh đệ à, ngươi cũng không nghĩ ta từ nơi xa mang thuốc đến, người tại sao không chiêu đãi ta một
bữa đi! Đuổi ta đi còn không nói, còn bảo muốn động thân cái gì, rõ ràng là kiếm cớ!
– Không tin thì thôi! Giang Tinh Thần cũng không giải thích, quay đầu bước đi. – Ai da… huynh đệ, muội muội của chúng ta bệnh rồi, tốt xấu gì cũng để ta liếc mắt nhìn một cái chứ, trở về còn bàn giao cho Hồng Tiểm tỷ bọn họ… Buổi trưa cũng không cần rất phiền toái, ta nghe nói con cua cùng tôm không tệ, liền ăn con cua…
– Quào…
Lời nói Triệu Đan Thanh còn chưa dứt, một bóng đen từ trong phòng lao ra như gió, cắn ống quần của hắn, dùng sức xé rách, trong cổ họng phát ra thanh âm ô ô.
– Hã, tình huống gì thế này?
Triệu Đang Thanh mơ màng, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra.
– Rách rồi! Ông quần của hắn bị sói con cắt rách một mảnh lớn, sau đó sói con ngửa đầu, đắc thắng quay về.
Triệu Đan Thanh đứng ngây ngốc trong sân, rất lâu đều không rời khỏi vị trí…
Giang Tinh Thần cuối cùng cũng không nấu ăn cho Triệu Đan Thanh, về trong phòng dặn dò Mị Nhi uống thuốc đúng giờ, tận lực không để cảm lạnh, rồi mới cùng Lão gia tử động thân đi Nam Giang Lĩnh.
Giang Tinh Thần mặc dù không nấu ăn nhưng Triệu Đan Thanh cũng không đói bụng, con tôm cùng con cua đã bắt xong, hơn nữa còn vô cùng dễ làm. Tiểu nha đầu Ny Nhi mang hắn đi bờ sông bắt tôm bắt cua, sau đó Mị Nhi chỉ phương pháp chế biến.
Buổi trưa, Triệu Đan Thanh ở bờ sông chơi đủ rồi, từng người cầm một đĩa lớn, vừa ăn vừa gật đầu:
– Thật không nghĩ đến xấu xí như vậy, hình thù lại kỳ quái lại mỹ vị như thế! Trước kia ngu ngốc mới bắt cá, đâu óc tuyệt đối bị heo đè…
Nam Giang Lĩnh ở phía nam Đế quốc, hơi gần Vương quốc Nguyệt Ánh, bởi vì ở vị trí tốt, khí hậu ấm áp, đất đai phì nhiêu, trải qua mấy đời kinh doanh Nam Giang Hầu, nơi này gần với Đế đô cùng nơi sản sinh lương thực của Tề Nhạc Lĩnh, hơn nữa còn vô cùng phồn hoa, cửa hàng mua bán quá nhiều, hạng mục giải trí cũng khá nhiều.
Mười ngày sau, Giang Tinh Thần cùng Lão gia tử đi vào thành Lam Vũ trong Giang Nam Lĩnh. Nơi này tạo ra ấn tượng sâu nhất với Giang Tinh Thần là mua bán nô lệ, còn có trường đua ngựa có lớn có nhỏ.
Cho tới nay, Giang Tinh Thần đều nghĩ đến thế giới này mua bán nô lệ cũng không nhiều, nhưng đến nơi này mới phát hiện bản thân nghĩ lầm rồi, đi vào trong thành không
bao lâu, hắn đã gặp năm sáu nơi mua bán nô lệ bên đường, mỗi một nơi đều có mấy chục người, đại đa số đều là nữ nhân cùng trẻ em, thanh niên trai tráng cùng người lớn tuổi đều ít vô cùng.
Hơn nữa, nô lệ cũng không như hắn nghĩ, xanh xao vàng vọt, ánh mắt dại ra, người nào cũng có bộ dạng như sắp
chết, đều có vẻ rất bình tĩnh, tuy rằng mặc vải bố bình thường nhưng nhìn ra rất khỏe mạnh.
Hắn không khỏi nghĩ đến lúc vừa mới chuyển kiếp, bộ dạng Mị Nhi gầy trơ cả xương, còn không bằng những nô lệ này.
– Tiểu tử, đừng kỳ quái! Những người này đều xuất thân từ nhà nghèo không được ăn cơm, tự nguyện bán thân làm
nô lệ! Đến nơi này, buôn lậu nô lệ sẽ cho bọn họ cơm no, vả lại giữ thể diện với bên ngoài!
Lão gia tử nói. – Hả? Giang Tinh Thần liếc nhìn Lão gia tử, hỏi: – Nói như vậy nô lệ khác thì sao?
– Bị lừa về, cũng không nghe lời, bị đánh thương tích cả người, đương nhiên không thể thả ra ngoài!
Lão gia tử nói.
– Còn có lừa về? Những buôn lậu nô lệ không sợ Đế quốc truy cứu?
Giang Tinh Thần kinh ngạc hỏi.
– Bất kỳ pháp quy nào cũng có lỗ hổng, không ít người đều có danh hào cửa hàng, bắt cóc dân cư, đến nước khác đi một vòng, sang tay một lần, trở lại sẽ không có bất kỳ vấn đề gì, ngươi nói truy cứu thế nào, người ta nói là mua được từ nước ngoài, thủ tục đầy đủ hết! Biết rõ là hắn bắt cóc người, ngươi cũng không có cách nào thăm dò… Hơn nữa coi như tra được vẫn có người muốn làm thủ đoạn bắt cóc dân cư này!
Nghe Lão gia tử giải thích, Giang Tinh Thần lúc này mới – chợt hiểu, thầm nghĩ: “Đúng vậy, bất kỳ pháp quy nào
cũng không ngăn được lòng tham của người khác, thế giới của chính mình kia, bắt cóc phụ nữ, trẻ em còn ít sao! Có ít người biết rõ phạm tội nhưng vẫn cứ làm!”
Cảm khái xong, Giang Tinh Thần cùng Lão gia tử đến một khu vực ở thành bắc, người nơi này vây quanh một cái sân rất lớn.
– Trong Nam Giang Lĩnh, nô lệ mua bán giao dịch thành công đều ghi chép ở nơi này, xác nhận thân phận nô lệ bị bán đi, chỉ cần không rời khỏi Càn Khôn Đế Quốc, nô lệ trốn đi cũng vô dụng, thân phận của hắn vĩnh viễn không sửa đổi được.
Lão gia tử tiếp tục giải thích.
Giang Tinh Thần gật đầu, tìm người hỏi rõ vị trí xác thực, từ từ đi vào trong, đi ra bên ngoài cái sân.
Người nơi này rõ ràng ít hơn, hiển nhiên người tiêu trừ bản ghi chép bán nô lệ cũng không phải rất nhiều.
Đi tới trước cửa, Giang Tinh Thần nói rõ mục đích với thủ vệ ở cửa, lập tức cùng Lão gia tử đi vào.
Người phụ trách là một người rất mập mạp, ý cười hòa khí trên mặt, đặc biệt là sau khi thấy Giang Tinh Thần đưa ra hoàng tinh tế lại càng cười đến không thể khép lại.
Hỏi rõ thời gian mua bán, nhìn qua khế ước mua bán của Giang Tinh Thần lấy ra, mập mạp nói Giang Tinh Thần ngày mai trở lại, cách đây tám năm tìm được cũng không dễ dàng, phải cần một ít thời gian giở lại bản ghi chép.
Giang Tinh Thần biết mập mạp cũng không nói khoa trương, thế giới này vừa không có máy vi tính, đến trang giấy còn không có, toàn ghi chép trên lụa da thú, tám năm trước gì đó dĩ nhiên không dễ tìm như vậy. Bởi vậy, hăn cũng không nhiều lời, nói câu cực khổ, rồi cùng Lão gia tử rời đi.
Nhưng mà ngày thứ hai Giang Tinh Thần đến lần nữa, đến nơi này kết quả chiếm được là bản ghi chép mua bán của Mị Nhi không tìm được!