Chương 155: Ngươi gặp phải chuyện này

Tân Phong Lãnh Địa

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Có lý nào lại như thế!
Đô thành Đế quốc Quân bộ, Nguyên soái nhìn thư gửi từ Lão gia tử, vẻ mặt tức giận, tóc trắng không gió mà vẫn bay bay, vô tấm lụa trắng “ầm” lên bàn:
– Chuyện nhỏ như vậy bọn họ lại lợi dụng, bảo thủ kia thật là chán sống!
Bên cạnh hắn, Phùng Tuyển Chương vội vàng nhỏ giọng nói:
– Nguyên soái, thể lực bảo thủ rối rắm phức tạp, ngài đừng nhất thời nóng giận động vào bọn họ! Bảy đại quân đoàn đều có ba người trong bọn họ quản lý, vạn nhất dẫn tới nhiều loạn đây chính là muốn lật đổ xã tắc!
– Ta biết! Nguyên soái thở dài, thản nhiên nói: – Ta lớn thế nào rồi, người lại còn dạy ta! – Á!
Phùng Tuyển Cương ngây ra một hồi, có chút dở khóc dở cười, vừa rồi thấy bộ dạng kia của Nguyên soái, thấy thế nào cũng là bộ dạng nổi giận đùng đùng muốn rút dao tuyên chiến.
– Nam Giang Hầu người này từ trước đến nay bo bo giữ mình, chúng ta tạo áp lực cho hắn, nhìn xem hắn chịu đựng thế nào!
Nguyên soái trầm giọng nói. – Đại Đế nơi đó muốn hay không… Phùng Tuyển Chương hỏi.
– Chuyện này không cần kinh động Đại Đế, một khi Đại Đế trực tiếp hạ chỉ Nam Giang Hầu, chúng ta lập tức thua! Chuyện nhỏ như vậy lại để Đại Đế ra mặt, quý tộc khác biết được sẽ thấy thế nào?
Nguyên soái nói. – Vâng! Phùng Tuyển Chương gật đầu, nói: – Nói có lý! Nguyên soái híp mắt suy nghĩ, nhỏ giọng mắng:
– Nhóm bảo thủ này thật là ngu xuẩn, đời trước Đại Đế dùng ba mươi năm phổ biến quy định hoàn toàn mới, nhân tài kiệt xuất các ngành nghề đều có quý tộc, bọn họ còn nhìn không ra sao, thế nào cũng phải vì lợi ích chính mình
ngăn chặn sách lược mở rộng của Đại Đế, như vậy chúng ta chỉ có thể cùng Huyền Nguyên Thiên Tông càng ngày càng xa!
– Phần lớn chức vị cùng tài nguyên bị bình dân chiếm cứ thăng cao, cứ thế mãi, quý tộc lâu năm bị tiêu trừ quyền lực
từng chút một, quyền phát ngôn tại tầng cao Đế quốc sẽ càng ngày càng nhỏ, bọn họ đương nhiên không muốn!
Phùng Tiểu Cương nói.
– Được, bây giờ không phải là lúc thảo luận cái này, ngươi nhanh liên hệ người khác, ta lập tức viết thư cho Nam Giang Hầu! Nói xong, Nguyên soái phân phó thuộc hạ cầm đến bút cùng lụa trắng.
– Là ngài tự bàn luận đề tài này trước mà!
Phùng Tiểu Cương khinh bỉ liếc nhìn Nguyên soái, lúc này mới đứng dậy đi ra ngoài cửa!
Không lâu sau, mấy con chim ưng xông lên trời cao, bay thẳng về hướng Nam Giang Lĩnh.
Trong nửa ngày sau đó, thành Hồng Nguyên, thành Lâm Thủy, bảy tám chim ưng từ chủ thành lãnh địa lớn đều bay
ra. Quân đoàn thứ nhất, Quân đoàn thứ hai, Quân đoàn thứ ba, Quân đoàn thứ bảy, các nơi đóng quân đều giống như vậy.
Trong đại điện hoàng cung, Đại Đế nghe người áo đen nhỏ giọng bẩm báo, cười lạnh:
– Lão bất tử này, sức lực giày vò này sớm muộn gì cũng nhổ tận gốc bọn ngươi…
Thành Lam Vũ, trong Trai Nguyệt Lâu lớn nhất, Giang Tinh Thần, Lão gia tử còn có Phùng Ký ba người ở đại sảnh ăn cơm.
– Đồ ăn này ngon như vậy sao?
Nhìn gương mặt gần như úp vào mâm của Phùng Ký, Lão gia tử tò mò hỏi.
– O…
Quai hàm Phùng Ký phồng lên, liên tục gật đầu căn bản không cách nào có thể nói chuyện, thanh âm phát ra đều từ mùi.
– Hứ!
Lão gia tử quẹt miệng, khinh bỉ nhìn hắn, quay đầu nói với Giang Tinh Thần:
– Tiểu tử, đệ nhất quán ăn trong thành Lam Vũ so với trù nghệ của ngươi còn thua xa!
– Được rồi Lão gia tử, đừng kén chọn, chấp nhận ăn đi, lát nữa còn phải đi phủ Nam Giang Hầu đấy!
Giang Tinh Thần nói.
– Còn đi phủ Nam Giang Hầu làm gì, tên kia bây giờ vì né ta còn đang giả bệnh mà, ai cũng không thể gặp! Lão gia tử vừa nhắc đến chuyện này cũng cảm thấy tức giận, bắt đầu hắn đã thổi phồng mặt mũi bản thân cùng Giang Tinh Thần mà. – Ha ha! Giang Tinh Thần cười nói:
– Lão gia tử ngài là đại y sư, Nam Giang Hầu giúp chúng ta như vậy, lão cũng nhìn bệnh người ta chút đi!
– Đúng vậy, ta thể nào liền không nghĩ tới! Lão gia tử lập tức tỉnh táo tinh thần, âm trầm nói:
– Tên khốn khiếp, ta cho người già, thế nào cũng phải giày vò người thật tốt!
Nói xong, Lão gia tử đang định cúi đầu ăn cơm, đột nhiên một trận hỗn loạn, chén dĩa vứt bỏ vang lên đùng
đùng, thực khách ăn cơm xung quanh dồn dập kinh hộ đứng dậy, lui ra ngoài cửa.
– Ôi! Đều đừng đi mà còn chưa trả tiền đó!
Tiểu nhị vội vàng ngăn cản nhưng nhiều người chen nhau ra ngoài, hắn không sao ngăn được, một lát phần lớn
người đều lao ra ngoài cửa, đại sảnh xuất hiện một vùng không gian lớn.
– Tiểu tử, ngươi sao không nhìn một chút đây là địa phương nào, còn dám động thú với thiếu gia ta, vây quanh cho ta đừng để bọn họ chạy!
Thanh âm bén nhọn vang lên, một đám người phần phật từ trên lầu vọt xuống, vây quanh ba người.
Thấy được tình huống cụ thể, Giang Tinh Thần lập tức sửng sốt, ba người bị vây là Tôn Tam Cường, Chu Hùng cùng Tiền Phong.
– Hắn nói đua ngựa thua hai triệu hoàng tinh tế, thì ra là nơi này!
Giang Tinh Thần chợt hiểu, toàn Đế quốc đua ngựa nơi này triển khai náo nhiệt nhất.
– Tiểu tử, chẳng những ca ca người ta không thả, ngay cả ngươi cũng không được đi! Còn dám động thủ với ta, ngươi vì sao không thử nghe ngóng trong thành Lam Vũ, Chử thiếu gia ta là ai, hôm nay không thể không lột da ba
người!
Người nói chuyện là một nam nhân cường tráng hơn ba mươi những cổ họng lanh lảnh làm người nhìn nổi da gà.
– Họ Chử kia nếu ngươi dám đụng một sợi tóc của ta và anh ta, Tôn gia thành Hồng Nguyên với người sống chết không thôi!
Tôn Tam Cường tuy vóc người nhỏ gầy nhưng lúc này lại hung hãn dị thường.
– Ha ha ha ha…
Chữ thiếu gia cười một trận to, biểu tình nghiêm lại, âm trầm nói:
– Nơi này là thành Lam Vũ, không phải thành Hồng Nguyên của ngươi! Cùng ta sống chết không thôi, các ngươi có cơ hội này sao?
– Chử thiếu gia, các người có tranh chấp gì xin ra phía ngoài nói, đừng ảnh hưởng việc làm ăn của Trai Nguyệt Lâu chúng ta!
Lúc này, chủ quầy đi tới. – Đi mẹ ngươi!
Chữ thiếu gia một chân đá vào bụng chủ quầy, một bên phách lối lớn tiếng nói: – Người coi ngươi là gì, coi như các ngươi là ông chủ cũng không dám nói với ta như vậy!
Chủ quầy ôm bụng té xuống đất, ói oe oe”, một chữ đều không nói ra được.
Tất cả thực khách xung quanh đều có chút kinh hãi, Tôn Tam Cường cũng không khỏi lùi một bước.
Chử thiếu gia nhìn thoáng qua trái phải, cười đắc ý, nói với Tôn Tam Cường:
– Tiểu tử đừng nói ta không cho ngươi cơ hội, không có tiển không cần gấp gáp hay là chúng ta so tài một trận, hoặc là đi cầm hai quán ăn lớn ở thành Hồng Nguyên… – Tam Cường huynh, chuyện của huynh còn chưa giải quyết xong?
Chử thiếu gia còn chưa nói hết, Giang Tinh Thần đột nhiên cắt ngang hắn, đứng dậy đi tới.
– Á! Tôn Tam Cường căn bản không nghĩ đến sẽ gặp phải Giang Tinh Thần ở đây, trong nhất thời có chút ngốc lăng. – Giang thiếu gia!
Chu Dũng cùng Tiền Phong vui mừng quá đỗi, bọn họ chẳng những thấy Giang Tinh Thần mà còn phát hiện Lão gia tử.
– Giang huynh đệ, ngươi làm sao ở nơi này? Tôn Tam Cường lấy lại tinh thần, kinh ngạc hỏi.
– Ta đến đây giải quyết ít chuyện nhỏ, không nghĩ tới lại gặp Tam Cường huynh!
Giang Tinh Thần nói, lại hỏi:
– Thế nào, tiền của huynh gom góp còn chưa đủ sao, thế nào còn chưa giải quyết?
– Gom góp hai triệu đủ rồi, ai biết bọn họ còn tính thêm lãi, mỗi ngày một phần lợi, hai mươi ngày tổng cộng tính thêm bốn trăm ngàn hoàng tinh tệ!
– Như vậy sao, huynh đừng có gấp, chờ ta hai ngày giúp huynh giải quyết…
Chử thiếu gia sững sờ nhìn hai người tán gẫu nơi khác, đều có chút ngốc! Tiếp theo nồi lên một luồng lửa giận cao trào, đối phương bỏ qua hắn ở đây, căn bản không để hắn vào mắt!
– Tiểu tử ngươi cũng là người thành Hồng Nguyên, đến thành Lam Vũ phải biết chút quy củ, chuyện của Chử thiếu gia người cũng dám nhúng tay, chán sống!
Không chịu cô đơn, Chử thiếu gia cuối cùng nói.
Giang Tinh Thần quay đầu nhìn hắn, không nhịn được cười, trên trán người này còn có khắc mấy chữ “Ta là người xấu, đến đánh ta đi”, nhân vật phản diện điển hình nha!
– Lão đại nhà huynh thật là một người ngốc, người này vừa nhìn thấy lập tức biết không phải hàng hóa tốt, lại đua ngựa cùng hắn, không phải là muốn đưa tiền cho người ta sao?
Giang Tinh Thần căn bản không phản ứng lại Chử thiếu gia, lại quay đầu nói chuyện cùng Tôn Tam Cường.
– Đúng vậy, theo ý tứ của cha ta, căn bản cũng không quản!
Tôn Tam Cường lúc này đã nhìn ra Giang Tinh Thần là cố ý đổ thêm dầu vào lửa, kích thích Chử thiếu gia, tuy rằng không biết tại sao nhưng biết chắc có nguyên nhân, cũng phối hợp theo.
Mặt Chữ thiếu gia đều đen, gân xanh trên trán giật giật, Giang Tinh Thần không thấy hắn còn chưa tính, còn dám
nói hắn không phải hàng hóa tốt, quả thật không dễ dàng tha thứ, nếu còn thờ ơ nữa, trước mặt nhiều người như vậy, sau này Chử thiếu gia hắn không còn có thể lăn lộn ở thành Lam Vũ.
– Nhãi con, ngươi là điếc sao, không nghe thấy lời của ta?
Chử thiếu gia bước ra một bước, đã đến trước mặt Giang Tinh Thần.
Trong lòng Tôn Tam Cường nảy lên, vội vàng dùng thân ngăn trước mặt Giang Tinh Thần nhưng Giang Tinh Thần lại kéo hắn ra, cười híp mắt nói với thử thiếu gia: – Điếc cái em gái ngươi, ta cùng bằng hữu nói chuyện, ngươi sao cứ ở nơi này lải nhải, có tin hay không ta đánh ngươi ngu đần!
Mặc dù là cười nói nhưng vẻ mặt Giang Tinh Thần càng thêm lớn lối so với thử thiếu gia.
– Ngươi là muốn chết!
Chử thiếu gia bùng nổ rồi, trong lời nói Giang Tinh Thần từ ngữ mới mẻ hắn nghe không hiểu nhưng cũng biết là đang mắng hắn.
Hét lớn một tiếng, Chữ thiếu gia lại giở chiêu quen thuộc, nhấc chân đá vào bụng Giang Tinh Thần.
Tôn Tam Cường một lần nữa muốn đưa tay nhưng lại bị Giang Tinh Thần đè xuống. Tiếp theo, Giang Tinh Thần hét thảm, lảo đảo lùi về sau, mãi cho đến cạnh bàn cơm của bản thân, đặt mông ngồi lên ghế, ôm bụng nên khan.
– Á!
Chứ thiếu gia có chút mơ màng, sững sờ nhìn Giang Tinh Thần: “Ta giống như không đạp trúng hắn mà, trên chân căn bản không có lực, hắn thế nào… chẳng lẽ tu vị của ta tăng lên… kia cũng không đúng nha, đến cảnh giới Nội Khí cũng không thể đả thương người…”
Hắn còn chưa thu chân về, thân ảnh chợt lóe, Lão gia tử đã đến trước mặt hắn, đặt một bàn tay lên vai hắn.
Chử thiếu gia chỉ cảm thấy một luồng lực lượng mãnh mẽ, giống như núi to đề xuông, hai chân mềm nhũn, “bịch một tiếng” quỳ xuống đất.
– Ui!
Một tiếng kêu đau, Chử thiếu gia cảm thấy đầu gối đều nát, hôm nay đầu tiên là Tôn Tam Cường động thú với hắn,
sau đó lại bị Giang Tinh Thần coi rẻ nhục mạ, hiện tại bị một bàn tay chụp phải lập tức quỳ xuống đất, từ nhỏ đến lớn, hắn chưa từng trải qua thua thiệt thế này.
Lập tức Chử thiếu gia thoát khỏi rối rắm có hay không đã đánh Giang Tinh Thần, thậm chí ngay cả bộ dạng Lão gia tử còn chưa nhìn rõ, bạo nộ rộng lớn:
– Đều là hắn động thú với ta, đánh ta vào chỗ chết! Lão gia tử cười ha ha nói:
– Tiểu tử ngươi gặp phải chuyện này, người đã gặp phải đại sự!