Chương 45: Tiếng trống đầu tiên vang vọng

Tân Phong Lãnh Địa

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Ngày hôm sau, Tân Xuân Ca Múa Dự Tuyển chính thức bắt đầu, hiện tại Tân Xuân Ca Múa Dự Tuyển đã không chỉ đơn giản là một trận chọn lựa, mà càng giống ngày hội! Mấy chục sân khấu xây dựng ở các nơi trong thành, mỗi chỗ đều tụ tập đầy người. Hai bên đường cũng thường gặp mấy cô gái ăn mặc rực rỡ đang biểu diễn, cũng có không ít người xem. Còn chân chính ở sân dự tuyển, đã sớm đã thành biển người.

Giang Tinh Thần đi ra từ sớm, dẫn Mị Nhi cùng Uyển Nhu, Mạt Hồng Tiêm, Nhị ca, lão Tứ, Triệu Đan Thanh, Tôn Tam Cường, cùng 6 binh sĩ đi tới địa điểm dự tuyển, trên đường nhìn thấy toàn là đầu người di động.

Đợi đến chỗ dự tuyển, từ xa đã thấy đám đông dày đặc, Giang Tinh Thần không khỏi nhíu mày:

“Nhiều người như thế, không có thiết bị hiện đại như micro, loa lớn… Coi như âm thanh lớn đến cỡ nào, vậy cũng sẽ bị tiếng ồn dìm mất, người ở đằng xa, chỉ sợ còn không thấy được người trên dài như thế nào nữa!”.

Nhưng mà, khi đến địa điểm diễn xuất, Giang Tinh Thần mới hiểu ra.

Toàn bộ sàn diễn bề ngoài như đóa hoa nở, từ trung tâm mở ra 4 cánh hoa, mỗi cánh hoa đều như cái loa lớn, một cái bức tường hình cong chạy dọc ôm vào trong, như vậy có thể tạo ra hiệu quả tụ tập âm thanh.

Sau đó Uyển Nhu giải thích:

– Sân khấu biểu diễn này là do thế gia kiến trúc đế đô đặc biệt thiết kế xây dựng lên, bên trong tường bao có thể chứa được tổng cộng vạn người.

Giang Tinh Thần nhìn phía trước, cũng khó ước đoán được số người, ít nhất cũng phải hơn vạn, khẳng định sẽ chen lấn không vào được!

Đi tới gần, mấy người Nhị ca đã không theo theo nữa, Giang Tinh Thần, Uyển Nhu, 6 binh sĩ phải đi hậu trường chuẩn bị.

Dừng lại, ánh mắt mấy người Triệu Đan Thanh nhìn về phía Giang Tinh Thần mang theo đùa cợt, Nhị ca cười hì hì đi lên, vỗ vai Giang Tinh Thần:

– Tiểu đệ đệ, không ngờ tới cậu bắt đầu chơi thứ của con gái, biểu diễn tốt nha…

Uyển Nhu đột nhiên liếc xéo, nhỏ giọng nói:

– Hồng Tiêm, chém hắn!

– Bốp!

Uyển Nhu vừa dứt lời, Mạt Hồng Tiểm đang cười chợt nghiêm lại, một tay đánh vào đầu Nhị ca.

– Ui da!

Nhị ca hô to, vụt một cái rụt trở về.

Lão Tứ, Triệu Đan Thanh, Tôn Tam Cường đều không nhịn được, cười ra tiếng.

Nhưng sau đó, bọn họ liền thấy Uyển Nhu liếc tới, lập tức câm miệng, biến hóa cười cợt nháy mắt chuyển sang nghiêm túc, làm Giang Tinh Thần nhìn mà muốn cười.

Nhưng mà, lúc này mọi người cũng phản ứng lại, tâm tình Uyển Nhu không tốt.

Quả thật đúng như họ nghĩ, tâm tình Uyển Nhu có chút nặng nề, tuy rằng 2 ngày luyện tập, làm nàng có nhận thức mới về cái trống, thứ nhạc khí mới này, cũng bị nhịp điệu mạnh mẽ thu hút. Nhưng bởi vì bọn họ không buông tay ra, vẫn khống chế sức, nên không thể hiện ra hiệu quả, điều này làm cho nàng vẫn không yên lòng, không biết biểu diễn như thế có được người xem tiếp thu, nhất là khi biểu diễn toàn là đàn ông.

6 binh sĩ cũng đỏ mặt cúi đầu, dù sao còn chưa từng có đàn ông ra sân biểu diễn ca múa, bọn họ không biết tương lai mình có thành trò cười trong quân hay không. Ngay cả theo Giang Tinh Thần đi ra, bọn họ cũng giấu mọi người, không tiết lộ ra.

– Đừng xấu hổ, qua hôm nay, tôi đảm bảo các người sẽ nổi danh trong quân đội!

Giang Tinh Thần vỗ vai một binh sĩ kế bên.

Nghe Giang Tinh Thần khẳng định, mấy binh sĩ nhớ lại diễn tập tối qua, vẻ mặt dần bình thường, trong mắt cũng toát ra nhiệt liệt.

– Đi thôi!

Không cho bọn họ nghĩ nhiều, Giang Tinh Thần phất tay với Mạt Hồng Tiêm cùng Mị Nhi, đẩy xe ngựa tiếp tục đi tới…

Đến hậu trường, mấy người xuống xe, 6 binh sĩ ôm hai cái trống lớn cùng trang phục của họ, theo sau Giang Tinh Thần cùng cùng Uyển Nhu.

Lúc lấy ra chứng nhận biểu diễn, người phụ trách tiếp đón không khỏi cả kinh rớt cằm, đã nhiều năm qua, hắn chưa từng thấy đoàn ca múa có đàn ông.

Người này sững sờ nhìn đoàn người Uyển Nhu, làm mấy người buồn bực, thẳng đến khi Giang Tinh Thần lớn tiếng nhắc nhở, người này mới giật mình tỉnh lại, vội dẫn bọn họ vào.

Trên đường đi, toàn là những ánh mắt kinh ngạc hướng tới, thậm chí có mấy cô gái còn che miệng cười trộm.

Uyển Nhu mặt mày xanh mét, 6 binh sĩ càng muốn đào hố nhảy xuống trốn.

Cũng chỉ có Giang Tinh Thần, vẫn luôn mỉm cười nhàn nhạt, còn gật đầu đáp lại những người khác.

Theo người dẫn đường đi vào phòng ghi rõ của ca vũ đoàn Tử Kinh, Uyển Nhu cùng 6 binh sĩ thế mới thở phào.

– Tinh Thần, có thật là được không? Ngoài trống ra, chúng ta không dùng nhạc khí khác!

Uyển Nhu hỏi.

– Uyển Nhu tỷ, nếu chính tỷ cũng không có lòng tin, vậy chúng ta thua chắc rồi… Tin tưởng đệ, cũng tin chính tỷ, chúng ta bố trí nhạc khúc tuy rằng còn không đạt tới hiệu quả tốt nhất, nhưng cũng đủ làm mọi người chấn động rồi!

Nhạc khúc lần này, Giang Tinh Thần không dùng bất cứ nhạc khí nào đệm thêm, không phải hắn không muốn dùng, mà là nhạc khí thế giới này không thích hợp với hắn. Hắn thật muốn làm một cái kèn Xô-na, nhưng lại không có thời gian. Nhưng mà, hắn tự tin dựa vào khống chế mạnh yếu, tiết tấu, cũng sẽ đạt tới hiệu quả dự đoán.

Nhìn vẻ tràn đầy tự tin của Giang Tinh Thần, Uyển Nhu như cũng bị ảnh hưởng, tâm tình thấp thỏm cũng dần ổn định lại.

– Uyển Nhu tỷ, đừng nghĩ nhiều quá! Với 2 ngày luyện tập, chúng ta phát huy toàn bộ là được! Tỷ cứ theo tiết tấu của đệ, những chuyện khác không cần để ý.

– Ừm, tỷ hiểu! Ca vũ đoàn Tử Kinh chúng ta sẽ ra sân thứ hai, mau thay quần áo nhanh!

Uyển Nhu gật đầu, sau đó đi vào phòng nhỏ…

Lúc này người xem đã vào ghế, đội trị an mấy trăm người duy trì trật tự, mọi chuyện ổn định, nhưng tiếng thảo luận của mọi người vẫn còn lộn xộn.
– Các người nói xem, lần này ca vũ đoàn nào sẽ chiến thắng?

– Ca vũ đoàn Huyện Phi, các nàng chẳng những người đẹp, tiếng ca cũng hay, năm trước đã từng trúng tuyển, đi để độ biểu diễn! Năm nay khẳng định cũng là họ!

– Huyện Phi không cần nói, thực lực bày ra đó! Nghe nói năm trước họ chiến thắng, được Đại công Tề Nhạc đích thân phong thưởng, ban cho thân phận quý tộc… Chẳng qua, còn có 2 hạn ngạch, ta xem trúng ca vũ đoàn Thần Hi, ta cũng xem qua các nàng diễn xuất vài lần, rất khá!

– Ta xem họ chưa chắc được, ca vũ đoàn Lam Mộng, ca vũ đoàn Vân Hoa, thực lực của họ cũng rất mạnh!

– Các người đã quên ca vũ đoàn Phiếu Thái rồi sao, năm trước bọn họ suýt nữa là thắng, giám khảo Học Viện Đế Quốc cũng thấy đáng tiếc….

Mị Nhi theo cạnh Mạt Hồng Tiêm, nghe tiếng thảo luận ô xung quanh, dần dần dẫu môi, mặt đầy không vui, nhỏ giọng nói:

– Ca ca cùng Uyển Nhu tổ hợp thành ca vũ đoàn Tử Kinh mới là giỏi nhất… Ưm…

Chưa kịp nói hết, Mị Nhi đã bị Mạt Hồng Tiêm che miệng lại:

– Tiểu nha đầu, tuyệt đối đừng nhắc tới ca vũ đoàn Tử Kinh!

Nói rồi, Mạt Hồng Tiêm còn nhìn ngó xung quanh, sợ người khác nghe được.

– Sao vậy? Tiểu nha đầu hỏi.

– Tỷ sợ một lát nữa sẽ xấu mặt… Đàn ông biểu diễn ca múa, sẽ bị người ta cười rụng răng!

– Hừ! Mị Nhi hổn hển phồng má lên, không nói nữa.

Bọn họ có thân phận đặc biệt, một đường được dẫn tới hàng đầu, cả hội trường cũng chỉ có mấy hàng ghế ngồi gần sân khấu. Ngồi xuống hàng ghế thứ hai, trước mặt họ là các giám khảo Học Viện Đế Quốc, Định Bắc Hầu cùng các quan cấp cao Hồng Nguyên Thành, còn có 7 đại quân đoàn trưởng cũng vừa lúc ở đây.

Đợi cho người đến đông đủ rồi, Định Bắc Hầu tự mình lên đài, tuyên bố Tân Xuân Ca Múa Dự Tuyển chính thức bắt đầu.

Vừa hô xong, hội trường được thiết kế tập trung âm thanh, nháy mắt toàn bộ ồn ào lặng xuống, sân khấu lập tức yên ắng, sau đó mới bùng nổ tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Giang Tinh Thần thay xong quần áo, đứng ở cửa ra sân khấu chờ

đợi, nghe Định Bắc Hầu rống lên, không khỏi kinh ngạc tròn mắt:

“Luyện võ còn có lợi như thế, cổ họng còn hơn cả micro rồi?”

Toàn hội trường lại yên lặng xuống, trình diễn chính thức bắt đầu.

Ra sân đầu tiên chính là ca vũ đoàn Thần Hi, 5 cô gái dung mạo thanh thuần, biểu diễn xuất chúng, ca khúc vũ điệu thể hiện sở trường của bản thân đến cùng cực. Giang Tinh Thần không thể không thừa nhận, tổ hợp này biểu diễn còn tốt hơn cả lần hắn cùng Mị Nhi đi xem biểu diễn ở hội trường ca vũ!

Biểu diễn kết thúc, toàn trường vỗ tay như sấm, giám khảo Học Viện Đế Quốc đều đưa ra đánh giá thượng đẳng.

Đánh giá biểu diễn chia làm phổ thông, tốt đẹp, thượng đẳng, cực giai. Đoàn ca múa đầu tiên đi lên liền được đánh giá thượng đẳng, điều này làm Uyển Nhu lại thêm một phần áp lực.

– Không cần lo! Giang Tinh Thần vỗ nhẹ Uyển Nhu.

Hít sâu một hơi, Uyển Nhu không để ý tạp niệm khác, quát khẽ:

– Đi! Chúng ta lên sân!

Trong sân vừa ổn định, lại nổ oành một cái, mọi người đều tròn mắt nhìn trên đài, biểu tình khác nhau.

– Đàn ông! Sao lại có đàn ông biểu diễn… Giỡn chơi hả!

– Bọn họ mang theo cái gì, nhạc khí đầu, sao không có nhạc khí!

– Trời đất hỡi, sao còn có binh lính, bọn họ mặc Ngư Lân Giáp hả!

– Cô gái kia thật đẹp, ăn mặc… mới lạ!

Đủ tiếng xôn xao làm cho hội trường ồn ào rung trời, Định Bắc Hầu ở hàng trước cũng ngượng ngùng cúi đầu, mấy giám khảo Học Viện Đế Quốc nhìn lên đài, trợn mắt há mồm, trong tay họ có danh sách, nhưng chỉ biết là ca vũ đoàn Tử Kinh, nào biết toàn là đàn ông, cô gái duy nhất cũng ăn mặc… 7 đại quân đoàn trưởng đều đen mặt, trên đài không phải mấy thương binh trong nhóm đầu sử dụng chỉ ruột dê sao, làm sao mà… Lần này xấu mặt rồi!

Ở hàng ghế thứ hai, Mị Nhi mặt đầy hưng phấn, hai mắt sáng lên, vung tay hô to:
– Ca ca, cố lên!

Mạt Hồng Tiêm sơ sẩy một chút, không kịp bịt miệng tiểu cô nương, ảo não rên rỉ, lập tức cúi đầu.

Nhị ca, lão Tứ, Tôn Tam Cường, Triệu Đan Thanh, mấy người này lập tức kéo ra khoảng cách với Mị Nhi, sau đó dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn nàng, làm như ta không quen tiểu nha đầu này.

Tiếp theo, trong sân bùng phát tiếng cười to, tuy rằng không ai nói thêm, nhưng đã tỏ rõ trào phúng.

TÙNG!

Ngay lúc này, một tiếng chấn động âm trầm như sấm vang lên, nện vào lòng mọi người, toàn bộ tiếng cười lập tức tan biến.